Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 193

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Bắp Xào Bơ

Ngoại truyện 8: Tỉnh mộng 08

Lý Nhị nhìn bộ dạng này của Lý Đại là biết có ẩn tình.

Anh của cậu biết tập thể hình, biết đánh quyền, cái gì cũng biết, duy chỉ nói dối là không biết.

Lý Nhị vừa cười vừa gật đầu, chắc nịch nói: “Quả nhiên là vì Vương Dương.”

Lý Đại bị Lý Nhị nói trúng bèn thẹn quá hoá giận, hắn nâng cao giọng quát ầm lên: “Ai cho em đoán bừa đấy, không có!”

Lý Nhị thong dong ngồi bên cạnh Lý Đại, nằm tựa lưng như thể quý phi rồi khoan thai hỏi: “Được rồi, hai ta từ một bụng mẹ mà ra, anh nghĩ gì em còn nhìn không ra chắc. Anh, nói đi, cậu ta đã làm gì mà khiến anh vất hồn lên mây thế này, xém tí thì ngộ sát em trai ruột của mình luôn.”

Lý Đại giận dữ nhìn Lý Nhị, lúc lâu sau mới chầm chậm buông cơn giận xuống.

Hắn đan ngón tay lại, nói: “Anh cảm thấy anh với cậu ấy không có khả năng rồi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Sao lại không có có khả năng”, Lý Nhị ngồi thẳng phắt dậy, mắt loé sáng lên, “Anh tỏ tình với cậu ta rồi? Hay là trái tim cậu ta đã có chủ rồi? Hay là…”

Lý Đại xua tay: “Đều không phải.”

“Là tự anh thấy không có khả năng với cậu ấy lắm.”

Lý Nhị càng thấy khó hiểu: “Sao lại không có khả năng được chứ.”

Lý Đại nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài cửa sổ, một thằng đàn ông vai u thịt bắp hắn cũng có ngày sầu muộn mà thở than u uất như Đại Ngọc chôn hoa: “Cậu ấy nhận nuôi một đứa trẻ, muốn nuôi đứa trẻ đó cả đời, vậy nên không định về nhóm nữa, chỉ muốn sống cuộc sống bình thường. Cậu ấy đã có dự định tương lai rồi, giữa anh và cậu ấy không còn gì liên kết với nhau nữa rồi, tóm lại là hết khả năng rồi.” 

 *Đại Ngọc chôn hoa, chi tiết tìm hiểu trên gg nha.



Lý Nhị ngồi vắt chéo chân, con ngươi đảo đảo một hồi.

Sau khi hiểu ra rồi, cậu mới nhích gần đến Lý Đại, nói một cách nghiêm túc: “Anh, anh luyện cơ luyện thịt đến mức tế bào trong não chẹt cứng hết chỗ đứng nên mới đần độn ra mặt thế phải không?”

Lý Đại liền phát cáu: “Mày nói ai đần độn!”

Lý Nhị ngồi về chỗ, hận không thể thông não hộ anh mình: “Chỉ vì chuyện này mà anh thở ngắn thở dài cả nửa ngày?”

Lý Đại nói: “Vậy em có cách khác không?”

Lý Nhị hít sâu một hơi, tự nhủ không giận, không giận, điều hoà tâm trạng một hồi mới bình tĩnh mở miệng nói: “Anh cảm thấy không có hy vọng là vì Vương Dương nuôi đứa trẻ, lại còn chung sống như một gia đình, vậy nên anh cảm thấy khoảng cách giữa anh với cậu ấy càng ngày càng lớn, càng ngày càng không thể tiến vào được nữa. Nhưng anh có từng nghĩ, đứa trẻ này không chắc là rào cản giữa anh và cậu ta, có khi còn có thể là cơ hội của hai người thì sao?”

Lý Đại ngẩng đầu lên, nghiễm nhiên vẫn chưa hiểu.

Lý Nhị đỡ trán, dùng tiếng địa phương nói toạc móng heo ra: “Xin anh động não suy nghĩ đi. Nếu như anh nhận được sự công nhận của đứa trẻ đó, khiến cậu bé thích anh, thường xuyên muốn tìm anh, anh còn phải lo không gặp được Vương Dương? Còn phải lo không có cơ hội tiếp cận cậu ta sao?”

Lý Đại ngơ ngác một hồi, cuối cùng vỗ lên đùi Lý Nhị như tỉnh ngộ khỏi cơn mê: “Đúng nhỉ.”

Lý Nhị bị Lý Đại vỗ đau đến phát run, cậu cười gượng đẩy tay Lý Đại về: “Bớt kích động, tự vỗ đùi mình đi.”

Lý Đại cứ như thể được khai sáng, mọi u ám ban nãy đều được quét sạch. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hắn đứng phắt dậy, cảm xúc như thể không còn nơi nào để cất mà đi đi lại lại trong phòng hơn nửa ngày, mắt đầy phấn khích nói: “Chỉ cần anh khiến đứa trẻ đó thích anh, thì anh có thể thường xuyên gặp được Vương Dương, nói không chừng còn có thể hoà nhập với bọn họ, đến lúc đó, anh với Vương Dương có thể…”

Lý Nhị gật đầu cật lực.

Lý Đại mặt cười toe toét, tay chân luống cuống một hồi, đột nhiên lại xách lấy áo khoác trên ghế sô pha.

Lý Nhị vội hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt, anh định đâu?”

Lý Đại khoác áo khoác lên người, đi đến sảnh thay giày, nói: “Anh tranh thủ đi đến chợ đồ chơi gần đây xem thử. Để xem có gì mà trẻ con thích không, đến lúc đó anh sẽ dẫn em ấy đi. Chuyện này phải hành động thật nhanh.”

Mặc xong giày, Lý Đại đi đến cửa chính, bước chân bỗng nhiên dừng lại như thể nhớ ra điều gì đó.

Hắn thụt lùi vài bước, quay đầu lại nhìn Lý Nhị vẫn ngồi trên ghế sô pha gặm táo, giọng điệu nặng trịch: “Em sao hiểu cách theo đuổi đàn ông vậy, em từng trải?”

Lý Đại ngớ người một lúc, mặt đỏ bừng hết cả lên: “Anh lại nghi ngờ khuynh hướng của em?”

Lý Đại kho khan một tiếng: “Anh chỉ nghi ngờ chút thôi.”

Lý Nhị liền nổi giận ném phắt quả táo trong tay, mắt bừng bừng lửa giận: “Em đã nói biết bao lần em là thẳng rồi, sao anh còn phiền phức thế chứ. Sao anh không nhìn lại mình đi, anh…”

Chưa hết câu, một ý nghĩ chợt lướt ngang qua trong đầu, Lý Nhị thoáng chốc liền hiểu ra.

Lý Nhị gật gật đầu, nói với vẻ chắc nịch: “Em bây giờ cũng hiểu ra rồi. Anh cứ hỏi khuynh hướng của em, chỉ là vì trong lòng anh biết bản thân thật ra không được thẳng cho lắm, vậy nên mới phải xác nhận nhiều lần rằng em là thẳng, chỉ cần em là thẳng, có thể kết hôn sinh con, may ra còn có cái mà đệ trình với bố mẹ, đúng chưa?”

Lý Đại đỏ mặt, nói: “Em cứ suy diễn lắm vào.”

Lý Nhị nghiến răng nghiến lợi: “Em còn tưởng anh quan tâm em lắm cơ, em còn cho rằng anh là người thật thà nữa chứ, anh, thì ra anh tính toán với em chi li như vậy, anh thật là…”

Lý Nhị chưa kịp dứt lời, Lý Đại đã chuồn ra ngoài, đóng cửa cái rầm rồi rời đi.

Lý Nhị trơ mắt nhìn cửa, lúc lâu sau mới nhổ ra ngụm khí, mắng câu dấm dớ rồi quay người về phòng ngủ.
Bình Luận (0)
Comment