Edit: Bắp Xào BơNgoại truyện 9: Tỉnh mộng 09
Lý Đại đi một chuyến đến chợ đồ chơi.
Ban đêm, trong chợ đồ chơi cũng chẳng có mấy người, đến bản thân nhân viên thu ngân cũng gật gù ngủ gật.
Lý Đại chỉ lượn quanh trong tiệm một lượt mà giỏ hàng xách trong tay đã nhét đầy là đồ chơi, từ gậy biến hình của Ultraman đến thú bông khủng long, từ mô hình quái thú đến xe ô tô đồ chơi, thứ gì cũng có.
Lý Đại chọn được kha khá đồ rồi đến trước quầy thu ngân, gõ nhẹ lên mặt bàn.
Nhân viên thu ngân đang ngủ gật bị đánh thức thì kèm nhèm mở mắt ra, lau nước dãi ở khoé miệng: “Tính tiền phải không?”
Lý Đại gật đầu, nhìn đồ chơi chất từng đống trong tiệm, lại hỏi: “Con nít bây giờ thích mấy loại đồ chơi như thế nào?”
Nhân viên vừa ngáp vừa hỏi: “Trai hay gái?”
Lý Đại nói: “Con trai.”
Nhân viên chỉ vào một tủ hàng: “Mấy mô hình kia bán khá đắt hàng, con trai đều thích. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lý Đại đặt giỏ hàng lên xe, rồi lại đi đến tủ hàng kia chọn thêm vài món, nhìn dưới kệ còn có búp bê hình người mini chạy bằng dây cót, hắn cũng tiện tay nhặt lên, đi về chỗ quầy thu ngân, đẩy đồ lên trước: “Từng này.”
Nhân viên thu ngân lập hoá đơn, Lý Đại thanh toán xong thì nhấc một bao tải to rời đi.
Chiều ngày hôm sau, Lý Đại mang theo đống đồ chơi đó đến nhà Vương Dương.
Vương Dương đang ngồi ở phòng khách, ôm máy tính gõ tách tách viết phổ nhạc. Công việc mới mà cậu tìm được là sáng tác lời và hoà âm cho một công ty sản xuất âm nhạc, đãi ngộ khá tốt, áp lực cũng không lớn lắm.
Lý Đại xách đồ chơi gõ cửa vào nhà.
Lúc hắn mang túi đồ chơi to đùng đó nhét vào tay Vương Tầm, sắc mặt Vương Dương liền thay đổi.
Vương Dương giật lấy, đưa về lại cho Lý Đại, nghiêm túc nói: “Những thứ này, tôi không thể nhận.”
Lý Đại nhíu mày: “Sao lại không thể nhận, tôi đặc biệt mua cho Vương Tầm đấy, đồ chơi trẻ em thôi mà.”
Vương Dương lắc đầu, thái độ kiên quyết: “Không lý gì anh phải phá tiền cả. Vương Tầm muốn đồ chơi, tôi sẽ mua cho em ấy, anh thật sự không cần phải vậy, thật ngại quá, anh cầm về đi.”
Vương Tầm nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, nghe không hiểu mâu thuẫn giữa người lớn.
Lý Đại lắc đầu: “Đồ chơi mua rồi không thể trả lại được, tôi lại không có đứa trẻ khác nào để tặng cả, cậu nếu mà không nhận, vứt đi lãng phí lắm.”
Vương Dương nghe đến câu này thì cũng thấy do dự.
Lý Đại nhìn ánh mắt cậu đã lay động, thế là tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Vương Dương, cậu đã nói không ngại làm bạn với tôi rồi thì không thể đến chút ý tốt này cũng từ chối tôi được. Với lại, tôi cũng rất thích đứa trẻ này, tôi bồi dưỡng chút tình cha con với em ấy thì đã sao.”
Vương Dương: “?”
Vương Tầm: “?”
Lý Đại tự vả vào miệng, gượng cười nói: “Lỡ lời, dành ra chút tình yêu thương cho em ấy thì đã sao, cậu nhận đi.”
Ánh mắt Vương Dương đảo qua đảo lại trên người Vương Tầm và Lý Đại, đấu tranh tư tưởng một hồi mới mở miệng: “Được rồi, vậy cám ơn anh”, nói xong, cậu lại bổ sung thêm một câu, “Anh nếu như không chê thì ở lại ăn cơm tối đi, xem như để cảm ơn anh. Tôi ra ngoài mua thức ăn.”
Lý Đại mặt mày hớn hở đồng ý ngay.
Vương Dương ra ngoài mua thức ăn, Lý Đại ở nhà chơi với Vương Tầm.
Vương Tầm ngoan ngoãn ngồi xuống sàn, giở túi đồ chơi to đùng đó ra, mỗi món đều chỉ cầm chơi trên tay một chút rồi lại đặt sang một bên, trông có vẻ không thích thú cho lắm.
Lý Đại ôm tư tưởng muốn lấy lòng cậu, vẫn muốn mượn Vương Tầm để gần gũi với Vương Dương hơn.
Nhìn thấy Vương Tầm không thích thú lắm, Lý Đại cũng không khỏi sốt ruột.
Hắn nhặt bừa vài món đồ chơi, rồi ra sức mời gọi, đưa mắt ra hiệu nói: “Vương Tầm, em nhìn cái này, tàu hỏa Thomas, cũng vui lắm đó, xịch xịch xịch, tu tu tu, tàu hoả đến đây…”
Vương Dương nhìn Lý Đại bằng ánh mắt không chút hứng thú.
Lý Đại trong lúc hoảng loạn lại có ảo giác như bị Vương Tầm coi thường.
Lý Đại ngượng ngùng đặt mô hình tàu hoả xuống, bối rối nói: “Được rồi, vậy em tự chơi đi.”
Vương Tầm thu tầm mắt về, tiếp tục mân mê với từng món đồ chơi.
Cậu buông hết món này đến món khác xuống, dường như đều không thích thú lắm. Lý Đại đang thấy thất vọng, thì Vương Tầm đột nhiên kêu lên một tiếng, đôi mắt cậu phát sáng, tay nhấc cao một búp bê mini bị đè dưới đáy túi đồ chơi lên.
Lý Đại đưa mắt lên nhìn, đó là búp bê mini chạy bằng dây cót mà hắn tuỳ ý ném vào trong túi.
Lý Đại ngay lập tức liền phấn chấn: “Em thích cái này?”
Vương Tầm gật đầu cật lực. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lý Đại mỉm cười, cầm lấy búp bê đó từ tay Vương Tầm, rồi ra sức vặn dây cót phía sau lưng nó, hình nhân lập tức chạy trên con đường vòng vèo với dáng vẻ đầy hăng hái.
Vương Tầm nhìn chằm chằm vào hình nhân biết chạy đó, không muốn dời mắt.
Lý Đại nhìn cậu bé xem đến hăng say, thì dò hỏi một câu: “Vương Tầm, em thích chạy?”
Vương Tầm ngẩng đầu nhìn Lý Đại, từ con ngươi đen láy đó Lý Đại đã nhìn thấy một chút mong đợi.
Lý Đại liền mủi lòng, đưa tay sờ lên đầu Vương Tầm: “Vậy lát nữa anh dẫn em ra ngoài chạy nhé, muốn đi không?”
Vương Dương gật đầu cái rụp như chú gà con mổ thóc, chờ khi búp bê dừng lại, cậu liền quay đầu đi đến chỗ ban công, từ trong vài đôi giày đang được phơi trên đó, cậu ôm ra một đôi giày thể thao nhỏ đã cũ kĩ xước màu như thể báu vật đưa đến trước mặt Lý Đại: “Chạy.”
Lý Đại nhìn vào đôi giày cũ đến mức như thể được nhặt ra từ trong đống rác, hô hấp có chút khó khăn.
Hắn hỏi Vương Tầm: “Đôi giày này, em mua từ lúc nào?”
Vương Tầm cẩn thận ôm lấy đôi giày cũ đó, nói lí nhí: “Nhặt được.”
Lý Đại nhìn đôi mắt vừa to vừa tròn của cậu, trong lòng chợt chua xót khó tả.
Vương Dương mua thức ăn xong từ bên ngoài trở về, trong tay đang xách cá tươi và rau, vừa vào nhà đã thấy Lý Đại đang nắm bàn tay nhỏ nhắn của Vương Tầm, nói: “Tôi dẫn Vương Tầm ra ngoài một lúc, được không?”
Vương Dương sững người: “Ra ngoài làm gì, tôi nấu cơm cả rồi.”
Lý Đại cảm nhận được Vương Tầm lặng lẽ ấn nhẹ vào lòng bàn tay hắn, nói: “Vương Tầm muốn ra ngoài, tôi dẫn em ấy đi chạy bộ.”
Ánh mắt của Vương Dương chuyển sang phía Vương Tầm, nhìn thấy trong ánh mắt của Vương Tầm thật sự có lộ vẻ mong đợi, nghĩ ngợi một lúc rồi cũng đồng ý: “Vậy về trước giờ cơm tối, trời tối nhanh lắm, đừng ở ngoài quá lâu.”