Ngày hôm sau, Ngụy Vũ vừa về đến nhà thì phát hiện một anh trai đẹp giai đang nấu cháo trong phòng bếp nhà mình, nhưng đẹp thì đẹp, tại sao anh ta lại ở đây nhể?
Vì thế cô trộm đi lấy một cây sào phơi đồ, sau đó chạy tới chỉ vào Tiêu Lăng hỏi: “Anh là ai?”
Tiêu Lăng vẻ mặt mờ mịt mà nhìn nữ sinh trước mắt cầm sào phơi đồ chỉ vào mình, cũng là một khuôn mặt trẻ con, “Thế cô là ai?”
“Aiz, từ từ,” Sau khi Ngụy Vũ thấy rõ chính diện khuôn hắn thì buông xuống sào phơi đồ trong tay, “Anh có phải cái người bàn sau trong status của anh em đúng không?”
“Em là em gái của Ngụy Hòa?” Tiêu Lăng nhướng mày.
“Đúng đúng đúng, anh trai à, anh tên là gì thế? Em đã dùng tất cả phương pháp có thể với anh em nhưng mà anh í không chịu nói cho em.” Ngụy Vũ hưng phấn ríu rít lên, “Đúng rồi, sao anh lại ở phòng bếp thế? Anh em đâu? Anh ấy có phải còn đang ngủ nướng đúng không? Sao lại có thể để khách nấu cơm cơ chứ? Anh ấy quá kỳ cục rồi! Chờ tí, em đi tìm anh ấy!”
Nói xong Ngụy Vũ liền “Cộp cộp cộp” chạy tới phòng ngủ của Ngụy Hòa.
Tiêu Lăng mờ mịt, trong nhà có người lạ vào mà không thèm để ý à? Đầu năm nay số lần người quen gây án còn chưa nhiều sao? Từ từ, nó chạy tới phòng ngủ của Ngụy Hòa!
Sau khi Tiêu Lăng ý thức được vấn đề này thì chạy nhanh đuổi theo.
“A!”
Tiêu Lăng chỉ nghe Ngụy Vũ hét lên một tiếng rồi rời khỏi phòng ngủ, hắn xấu hổ mà sờ tay, “Em…”
“Thật xin lỗi, chị dâu, à xuỳ, anh rể, làm phiền rồi.” Trong ánh mắt Ngụy Vũ phảng phất như có ánh sáng xanh lục, sau đó lại “Cộp cộp cộp” chạy ra, để lại không gian cho hai người Tiêu Lăng và Ngụy Hòa.
Tiêu Lăng: “…”
Tiêu Lăng đi vào phòng ngủ, ngồi vào mép giường, hôn giữa trán Nguỵ Hoà, sau đó cứ như vậy nhìn dung nhan khi ngủ của cậu. Thật đáng yêu, Tiêu Lăng nghĩ thầm.
Lông mi Ngụy Hòa rung rung, mở hai mắt. Cậu cảm giác toàn thân đau nhức, nơi phía dưới kia đau khủng khiếp, cả người căn bản không có sức lực.
“Tỉnh rồi, muốn uống chút cháo không? Tớ vừa nấu xong.” Tiêu Lăng quan tâm nhìn Ngụy Hòa.
“Đau.” Ngụy Hòa nhìn Tiêu Lăng, đôi mắt chớp chớp, “Tớ không có sức lực.”
“Vậy cậu chờ một chút.” Tiêu Lăng chạy vào phòng bếp bưng tới một bát cháo, đặt trên tủ đầu giường rồi cẩn thận nâng Ngụy Hòa dậy.
“Ay ~ đau đau đau, không ngồi được!” Ngụy Hòa đau đến mức cả mặt nhăn nhó.
Tiêu Lăng vội vàng dìu cậu nằm xuống, “Cậu nằm nghiêng thân mình, tớ bón cho cậu?”
“Làm sao ăn được chứ!” Ngụy Hòa cảm thấy nằm ngửa một chút cũng có thể ăn được.
Tiêu Lăng nhìn Ngụy Hòa, múc một muỗng cháo bỏ vào trong miệng mình, sau đó tiến đến bên miệng Ngụy Hòa.
Ngụy Hòa hơi mở miệng, một ngụm cháo ấm liền vào trong miệng, cùng với cánh môi dán vào nhau, nụ hôn mềm nhẹ lưu luyến đến cực điểm.
Một bát cháo ăn gần một giờ, Ngụy Hòa uống xong cháo sau mới bắt đầu phản ứng được, “Tớ chưa đánh răng.”
Tiêu Lăng bật cười, “Không sao, tớ không chê.”
“Cậu dám ghét bỏ thử xem?” Ngụy Hòa trợn trắng mắt, “Đi mua thuốc đi, nơi đó quá đau.”
“Được, cậu nằm ở chỗ này đi.” Tiêu Lăng lúc đi bỗng nhiên nhớ tới cái gì, “Đúng rồi, đưa tớ chìa khóa.”
“Ở trên bàn cơm đấy, cậu tự lấy đi.” Ngụy Hòa chui đầu vào trong chăn, âm thanh buồn bực nói.
“Ừ.”
…
Sau khi Tiêu Lăng bôi thuốc cho Ngụy Hòa xong, đang nói về ấn tượng của mỗi người khi mới gặp đối phương, dưới tầng bỗng nhiên truyền đến một vài tiếng vang, động tĩnh khá lớn.
“Làm sao vậy? Cậu đi xem đi.” Ngụy Hòa đẩy Tiêu Lăng.
Tiêu Lăng gật đầu, lúc đang muốn đi ra ngoài, Ngụy Vũ liền “Cộp cộp cộp” chạy tới phòng ngủ cửa, hô: “Ngụy Hòa! Bố mẹ đã trở lại!”
Ngụy Hòa và Tiêu Lăng liếc nhau, đều là vẻ mặt khiếp sợ và mờ mịt không biết làm sao, phảng phất có loại cảm giác quen thuộc bị “Bắt gian trên giường”.
Cha Ngụy mẹ Ngụy nhanh chóng tới đây. Mẹ Ngụy vừa đến cửa phòng ngủ, Tiêu Lăng đã đi mở cửa ra đón, “Bác gái, cháu chào bác, cháu là bạn học của Ngụy Hòa, Tiêu Lăng.”
“Tiêu Lăng đúng không? Ngụy Vũ đã nói với ta rồi, cháu đi ra nói chuyện với bố Ngụy Hòa đi.” Mẹ Ngụy nhàn nhạt nhìn Tiêu Lăng, ngữ điệu cũng rất bình đạm.
Tiêu Lăng nhìn Ngụy Hoà đang nằm trên giường, gật đầu với cậu, căng da đầu đi ra ngoài, ra nghênh đón cha Ngụy mưa rền gió dữ.
Ngụy Hòa nhìn Ngụy Vũ chạy ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại cậu cùng mẹ, được! Một đợt này, không hổ là một lưới bắt hết!
[*]Đậu bỉ: ngôn ngữ mạng. Theo nguyên tắc từ ghép có thể hiểu là: khá buồn cười. Nói một cách đơn giản, nó có nghĩa là ai đó hài hước, hơi ngớ ngẩn và dễ thương. Khi cách sử dụng của nó dần dần được mở rộng, ngày càng có nhiều người sử dụng nó như một từ trung lập. Nếu ai đó làm một việc, đều bị chúng ta coi là có tội, có thể nói là người đó thật buồn cười. Nếu bạn nói với một người lạ, điều đó có nghĩa là ngu ngốc hơn khi đề cập đến người khác. Nếu nó được nói giữa những người bạn tốt, nó có nghĩa là chế nhạo và đùa cợt hơn!Hết chương 10.