Lão phu nhân liếc mắt nhìn Vương thị một cái, thấy được thái độ thành khẩn của nàng, lúc này mới xua tay nói: “Thôi, đứng lên đi, quỳ ở đây làm gì, chẳng khác nào người làm mẹ chồng như ta đang ức hiếp ngươi vậy.”
Lâm Cảnh Nhàn hơi có chút tức giận, khi nghe được trong lời của Lâm Lão phu nhân còn xen lẫn mùi dao kiếm.
Nàng khẽ liếc nhìn mẫu thân, chỉ thấy sắc mặt của mẫu thân rất bình tĩnh, nhưng đôi tay lại có chút run nhẹ, bộ dạng như vậy hiển nhiên thấy rõ, bà đang rất là tủi thân.
Lâm Cảnh Nhàn vội vàng đi tới, đỡ lấy Vương thị, sau đó cười nói: “ Nương, người ngồi xuống đi.”
Trước mặt những người này, Lâm Cảnh Nhàn gọi một tiếng nương, nàng không tin, bọn họ có thể không biết xấu hổ, làm đủ thứ chiêu trò, để khiến nàng không được gọi như thế.
Bữa cơm này, Lâm Cảnh Nhàn ăn vào cũng bị mắc nghẹn* rồi.
(ad nói mà, tỷ nhà mình ăn một bữa cơm cũng không yên nổi (๑•́ ₃ •̀๑))
Nhưng cũng may, các vị phu nhân không có phối hợp làm ra những chuyện gì khác, mặc dù cũng có một vài người đã ngầm chế nhạo Vương thị, hỏi thăm về cuộc sống sinh hoạt của Vương thị ở Ngọc Từ am, nhưng Vương thị vẫn luôn chịu đựng nhẫn nhịn mà trả lời từng người một.
Về phần Lâm Cảnh Nhàn? Đương nhiên cũng phải vất vả nhẫn nhịn.
Nhìn thấy dáng vẻ hai mẹ con hiện giờ giống như cái túi để cho bọn họ trút giận, phần đông số họ cũng không muốn bới móc thêm chuyện gì khác.
Sau khi Lâm Cảnh Nhàn và Vương thị trở về, Lâm Cảnh Nhàn liền bảo Ngọc Oanh đi chuẩn bị một ít thức ăn, nhìn thấy những người đó, còn chỗ nào mà ăn ngon cho được? Một bụng tức giận còn muốn bộc phát ra.
Lâm Cảnh Nhàn nhìn thấy vẻ mặt Vương thị trầm tư, không khỏi lo lắng liền kéo kéo ống tay của Vương thị, mở miệng nói: “Nương…Nương làm sao vậy?”
Vương Thị và Lâm Tân Mẫn không ở cùng nhau, hiện tại Vương thị vẫn sống trong sân viện của nữ nhi bà, cho dù Lâm Tân Mẫn có muốn cửu biệt thắng tân hôn, hắn cũng không thể mặt dày mà tìm đến sân viện của nữ nhi mình.
Bây giờ đã phân phó cho Trần di nương quét dọn lại một cái sân viện khác để cho Vương thị đến ở.
Việc này rõ ràng chứng minh hắn muốn hòa giải với Vương thị, nhưng sau khi Vương thị biết chuyện, cũng không quá vui mừng.
Vương thị nghĩ nghĩ, trầm mặc nhìn Lâm Cảnh Nhàn nói: “Nguyên nương, con có cách nào xuất phủ không?”
Lâm Cảnh Nhàn gật gật đầu: “Có là có nhưng.…”
Lâm Cảnh Nhàn không biết mẫu thân mình đang định làm gì, nhưng trên mặt bà đột nhiên xuất hiện một nụ cười kiên quyết, tựa như bà đã hạ quyết tâm rồi.
Sau đó bà trầm giọng nói: “Nguyên nương, ngày mai con hãy xuất phủ, giúp nương làm một chuyện.”
Nói xong Vương thị liền đem kế hoạch của mình nói cho Lâm Cảnh Nhàn biết.
Lâm Cảnh Nhàn nghe xong, lập tức liền hiểu được ý của Vương thị, tuy rằng nàng rất kinh ngạc nhưng cũng không biểu hiện ra trước mặt Vương thị, mà chỉ do dự hỏi: “Nương, người…và phụ phân… Hoàn toàn không còn khả năng nữa sao?”
Vương thị đưa tay chạm vào tóc của Lâm Cảnh Nhàn: “Đứa nhỏ ngốc, lần này nương trở về, đã suy nghĩ cẩn thận rồi, dựa vào nam nhân là điều không đáng tin cậy, điều đáng tin chính là dựa vào bản thân mình. Thay vì chờ đợi một số người rũ lòng thương xót, thì chi bằng đem tất cả mọi thứ nắm trong tay mình vẫn tốt hơn.”
Thấy Vương thị nói như thế, trong lòng Lâm Cảnh Nhàn cũng cảm thấy chua xót.
Nếu mẫu thân không thực sự tuyệt vọng với phụ thân, thì mẫu thân làm sao lại có thể làm ra loại chuyện như vậy!
Chuyện mẫu thân muốn nàng làm, chính là yêu cầu nàng đi tìm một người nữ tữ thích hợp mang về! Giúp phụ thân nàng nạp thêm thê thiếp!
Một nữ nhân có thể làm ra chuyện như vậy, chứng tỏ trong lòng đã hoàn toàn từ bỏ người nam nhân này, cũng chỉ muốn dùng biện pháp này để khống chế hắn mà thôi.
Ở kiếp trước, dù sao Lâm Cảnh Nhàn cũng chính là đương gia phu nhân của nhà họ Trịnh, những kiến thức không chế các nữ tử ở trong nhà nàng cũng biết không ít.
Nếu trong phủ có một thiếp thất được độc sủng, dòng chính thất không được sủng ái, thì sẽ tìm cách nạp thêm tân thiếp, để đã kích chống lại thiếp thất được sủng ái kia.
Chiêu này của mẫu thân, rõ ràng chính là nhắm vào Trần di nương.
Mặc dù Lâm Cảnh Nhàn cũng rất mong chờ nhìn thấy dáng vẻ của Trần di nương lúc đó, nhưng mẫu thân lại yêu cầu nàng giúp bà làm loại chuyện này, nàng thực sự vẫn cảm thấy rất có lỗi với mẫu thân mình.
Dường như Vương thị nhìn thấy Lâm Cảnh Nhàn có chút không vui, bà liền cười nhạt nói: “Nguyên nương, nạp tân thiếp về, sự phân chia sủng ái từ phụ thân con không phải là dành cho hai mẹ con ta, mà chính là Trần di nương….”
Bà dừng một chút, tiếp tục nói: “Hơn nữa, lòng ta giờ đã lặng như nước, ta và phụ thân con vĩnh viễn không thể trở về như trước được….” Bà quyết không cùng Lâm Tân Mẫn hạ sinh thêm một hài tử nào nữa!
Lâm Cảnh Nhàn nhìn thấy mẫu thân đối với chuyện này không quá đau lòng, trái lại còn rất thoải mái nhẹ nhàng, vì thế liền gật đầu nói: “Nương, ta đây đã biết!”
“Phía tây thành Thanh Châu, có một con phố nhỏ tên là Lịch tử, ở đó có một gia đình mang họ La, con hãy đến thăm hỏi, tìm hiểu về gia cảnh của họ, xem thử nơi đó có cô nương nào tuổi còn trẻ mà chưa hứa thân hay không?” Vương thị chợt nhắc đến người nhà họ La.
Lâm Cảnh Nhàn tò mò thêm: “Nương, người biết người nhà họ La sao?”
Vương thị cười nói: “Nhà họ La này vốn dĩ là phần hồi môn của ta…”
Nhắc đến đó, Vương thị dừng lại rồi nói: “Chẳng qua, do ta tĩnh dưỡng ở trên núi Từ am đã nhiều năm như thế, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến bọn họ mà thôi.”
Khi còn tĩnh dưỡng ở Núi từ Am, Vương thị đã nản lòng thoái chí, nên cũng không còn tâm tư đi quản những hạ nhân này.
Về phần những người này, vốn dĩ sống ở phủ Lâm gia, nhưng từ khi Vương thị bị đưa lên núi Từ Am, những người này đều bị người của Lâm gia đuổi đi, sau đó đã ở lại an cư trong con phố nhỏ Lịch tử.
Theo nguyên tắc mà nói, những hạ nhân bị đuổi đi này, nên được trả lại cho người nhà họ Vương.
Thế nhưng nhà họ Vương đã không còn, những người này muốn trở về cũng không được.
Chỉ để lại một chút thông tin về chỗ ở cho Vương thị, báo rằng họ đang sống ở phố nhỏ Lịch tử kia mà thôi.
Muốn tìm một nữ nhân, có thể khống chế trong tầm tay, chỉ có thể là nhà họ La kia, vì khế ước bán mình của bọn họ vẫn còn ở trong tay Vương thị, hiển nhiên Vương thị vẫn có thể an tâm hơn.
Hơn nữa, nương tử của nhà họ La, gọi là Như Ý, là nha hoàn hồi môn của bà, nàng ấy là do nhà họ Vương chuẩn bị cho bà, dung mạo hơn người, chẳng qua lúc ấy bà và Lâm Tân Mẫn mới kết hôn, dĩ nhiên không muốn nhìn thấy một nha hoàn xinh đẹp cứ lay động bên người bà rồi.
Vì thế bà liền làm chủ đem Như Ý hứa gả cho nhà họ La.
Cũng bởi vì chuyện này, trong lòng Như Ý vẫn còn mang một ít hận thù với Vương thị.
Lâm Cảnh Nhàn thì không biết nhiều đến như thế, nàng chỉ biết mẫu thân có ý định này, mặc kệ ra sao, nàng cũng phải đi đến đó một lần.
Nếu nhà họ La vừa hay thực sự có một cô nương biết chịu an phận, vậy dĩ nhiên là chuyện đáng để vui mừng, nếu như không có, thì nàng cũng sẽ tìm cho bằng được mới thôi!
Sáng sớm hôm sau, Lâm Cảnh Nhàn mặc một chiếc váy dài màu hồng cánh sen, dẫn theo Thải Liên cùng nhau đi ra ngoài.
Vẫn là lối đi cũ, cửa hông.
Chạm mặt, cũng chính là Chu bà tử kia.
Lúc Chu bà tử nhìn thấy Lâm Cảnh Nhàn, bà đã hoảng sợ lập tức muốn chạy trốn ngay.
Lâm Cảnh Nhàn thoáng cái đã ngăn được Chu bà tử: “Bà muốn đi đâu hử?”
Chu bà tử có tật giật mình, vội vàng cười nói: “Thì ra là đại tiểu thư, nếu đại tiểu thư muốn đi dạo quanh đây, thì cũng đừng đến nơi này, chỗ này kẻ vào người ra toàn là người thô bạo, không khóe lại va phải đại tiểu thư, thì khổ.”