Lâm Cảnh Nhàn nheo mắt, cười nói:"Chu bà tử, ta đến đây để làm gì, trong lòng bà hẳn đã biết, hà tất còn phải ở đây giả vờ ngớ ngẩn để lừa ta?"
Chu bà tử hơi sững sờ, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
Từ lần đó, bà đã cảm thấy, vị đại tiểu thư này vốn dĩ cũng không ngốc như lời đồn đại của bọn họ.
Lâm Cảnh Nhàn chậm rãi lấy khăn che mặt ra, thong thả phủi phủi toàn bộ đám tro bụi bám trên người nàng, sau đó, trên mặt để lộ ra một nụ cười rạng rỡ, Lâm Cảnh Nhàn cười nói: "Ta phải ra ngoài, chốc lát sẽ trở về, bà nhớ để ý cửa giúp ta."
Chu bà tử nghe xong liền giật mình hoảng sợ, vội nói:"Đại tiểu thư, tôi sợ chuyện này không ổn lắm, người là cô nương chuẩn bị xuất giá, nếu lúc này xuất phủ, e rằng không tiện đâu."
Nụ cười trên mặt Lâm Cảnh Nhàn chợt tắt, thay vào đó là một vẻ mặt lạnh lùng.
Chu bà tử khinh hãi khi nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Cảnh Nhàn, bà chỉ biết đứng đó hoảng sợ nhìn chăm chăm vào nàng.
Chỉ nghe được một câu hừ lạnh lùng từ làn môi đỏ của Lâm Cảnh Nhàn, nàng nói:"Chuyện này có ổn hay không, cũng không đến lượt bà nói, bà chẳng qua cũng chỉ là một tên hạ nhân, có tư cách gì mà dạy bảo ta?"
Lâm Cảnh Nhàn cười có như không nói:"Bà cũng có thể đến gặp Trần di nương mà tốt cáo ta. Tiếp đó, ta chỉ cần nói với Trần di nương rằng, lần trước bà đã nhận bạc của ta, mới thả ta ra ngoài…."
Lâm Cảnh Nhàn dừng một chút, lại nói thêm:"À, còn về phần bà, có lẽ bà chưa biết, lần đó ta xuất phủ để làm cái gì đâu.”
Nụ cười của Lâm Cảnh Nhàn có chút xấu xa, ân cần nói: "Lần ấy ta đi đến Ngọc Từ am, để gặp mẫu thân…là mẫu thân ruột thịt của ta."
Lâm Cảnh Nhàn nhấn mạnh thân phận của Vương thị, sau đó lại tiếp tục nói:"Chẳng qua muốn bàn bạc với mẫu thân ta làm cách nào để quay trở về…..bà thử nói xem, nếu Trần di nương mà biết, mẫu thân ta được quay về phủ Lâm gia, là do có bà góp sức, không biết bà sẽ thế nào đây?"
Chu bà tử nghe thế, đã im lặng như con ve sầu gặp đông, sắc mặt bà có chút tái mét nhìn nàng.
Vốn dĩ bà định đi tìm Trần di nương, nhưng bây giờ…bà đành cúi đầu lẩm bẩm nói:"Đại tiểu thư, người chớ gây khó dễ cho ta, nếu đã muốn ra ngoài, vậy nhanh chóng trở về sớm."
Hôm nay cái chuôi của bà đã bị Lâm Cảnh Nhàn nắm ở trên tay, bà còn có thể làm được gì?
Lâm Cảnh Nhàn nhìn thoáng qua Thải Liên.
Ngay lập tức, Thải Liên liền từ trong ống tay áo lấy ra một khối bạc vụn, nhét vào trong tay của Chu bà tử.
Chu bà tử nhớ đến chuyện vừa rồi Lâm Cảnh Nhàn còn uy hiếp bà, tay có chút run run, không dám nhận lấy.
Bà cô nhỏ này nào có dễ chọc, bà làm sao dám đòi tiền từ cô ta chứ.
Thần sắc của Lâm Cảnh Nhàn đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh trước đó, nàng mỉm cười nói: "Chu bà tử, bà cứ cầm lấy đi. Ta chỉ muốn bà biết rằng, nếu bà có thể thật lòng giúp ta làm việc, chút lợi ích này là không thể thiếu…Nếu bà còn tâm tư khác, ta cũng không sợ, cùng lắm thì đem những chuyện này báo cho Trần di nương biết một thể luôn cũng được."
"Cho dù vì chuyện này ta có thể bị Trần di nương ghét bỏ, thì ta vẫn là tiểu thư của Lâm gia, còn bà… Coi như Trần di nương có tha cho bà, thì ta làm chủ tử có muốn giết bà, cũng không phải là việc gì khó nhỉ."
Lâm Cảnh Nhàn điển hình là muốn đánh một gậy rồi tặng thêm trái táo ngọt mà.
Chu bà tử sững sờ nhìn Lâm Cảnh Nhàn, thật lâu sau đó mới kịp phản ứng lại, điều mà Lâm Cảnh Nhàn muốn, không chỉ đơn thuần là việc xuất phủ nữa, mà chính là biến bà thành tâm phúc của nàng.
Nếu là trước kia, hiển nhiên bà sẽ không sợ vị tiểu thư này, nếu như bị ép, cùng lắm thì bà chịu mất cả chì lẫn chài*, nhưng hiện giờ, bà vạn vạn không dám coi thường Lâm Cảnh Nhàn.
Bà tin chắc, những lời uy hiếp của Lâm Cảnh Nhàn vừa rồi, rất có thể sẽ trở thành hiện thực.
Chu bà tử biết, hôm nay bà đã lỡ lên thuyền của giặc, thì sẽ không còn cơ hội mà bước xuống nữa.
Vì thế bà chỉ biết nghiến răng cắn môi, quỳ xuống đất nói: "Đa tạ đại tiểu thư đã xem trọng một lão bà như ta, cửa sau bên này, ta sẽ cho người canh giữ."
Bà biết, một cái bà tử như bà, cũng không có giá trị gì để lợi dụng, ngoại trừ cái cổng này.
Nói xong, Chu bà tử do dự một chút, khẽ cắn răng nói:"Nhưng mà... tiểu thư dù gì cũng là một cô nương, xuất phủ vạn vạn không thể gặp mặt… gặp…"
"Gặp mặt nam tử đúng không?" Lâm Cảnh Nhàn nói tiếp.
Thải Liên đứng bên cạnh liền tức giận mắng:"Bà không có mắt sao! Tiểu thư nhà ta không phải là người như vậy, lần này đi ra ngoài là có việc quan trọng cần làm. Bà yên tâm, đương nhiên tiểu thư nhà ta sẽ không làm ra loại chuyện liên lụy đến Lâm phủ và bà!"
Lúc này Chu bà tử mới yên tâm một chút.
Cho dù có lo lắng, thì bà cũng lỡ lên nhầm thuyền rồi, còn có thể bước xuống chăng, nếu ban đầu bà đi tìm Trần di nương nhận lỗi, thì về sau có lẽ sẽ không xảy ra những chuyện như thế này.
Nhưng ai bảo bà nhát gan? Bỏ lỡ cơ hội tốt, chân như vướng phải vũng lầy, càng lún càng sâu.
Lâm Cảnh Nhàn mang Thải Liên rời đi.
Thải Liên hít thở một hơi thật dài, trong lòng suy nghĩ, không khí ngoài phủ vẫn trong lành hơn, nàng nhìn thoáng qua tiểu thư nhà mình, phát hiện Lâm Cảnh Nhàn hiện giờ so với lúc trước trầm tĩnh hơn rất nhiều, lại có vài phần tươi tĩnh, nhất cử nhất động, đều mang ánh sáng rực rỡ phát ra tứ phía, thực sự rất khác xa ngày trước.
Sau khi Lâm Cảnh Nhàn ra ngoài, lo lắng người khác sẽ nhận ra mình, nàng liền lấy ra hai chiếc mũ có rèm che đã mang sẵn từ trước đội vào.
Chiếc mũ có rèm che là màu tím nhạt, không hề cản trở tầm mắt của Lâm Cảnh Nhàn, nếu để người quen bắt gặp, cũng không sợ bị bọn họ nhận ra.
Lâm Cảnh Nhàn và Thải Liên, hai người không chút do dự, liền một đường bôn ba đi thẳng đến con phố nhỏ Lịch tử kia.
Sở dĩ con hẻm nhỏ có tên gọi Lịch Tử là vì, ở đây có rất nhiều hàng quán chuyên bán hạt dẻ rang bên đường, vừa mới đi đến đầu hẻm Lâm Cảnh Nhàn đã ngửi thấy được một mùi hương thơm nồng ngọt mùi của hạt dẻ rồi.
Nàng hỏi thăm một chút, liền đã tìm được nhà của La gia.
Nhà họ La ở gần con hẻm Lịch tử nhất, ngôi nhà nhìn trông có chút tồi tàn đơn giản, so với một gia đình giàu có như Lâm phủ, thì kém xa ngàn dặm.
Lớp sơn mài đỏ trên cánh cửa gỗ cũng không được tốt, sau khi bị nước mưa xối vào, cánh cửa giờ đã loang lổ và đầy rỉ sắt.
Thải Liên bước tới gõ cửa, người đến mở cửa chính là một vị phụ nhân tầm hơn ba mươi tuổi, trên mặt không có chút tia sáng, xem ra cuộc sống của bà ta không được suôn sẻ cho lắm.
Thải Liên mở miệng hỏi: "Đây có phải là nhà của La Thuận và Như Ý?”
Người phụ nhân mở cửa ngỡ ngàng một chút, sau đó gật đầu nói:"Đúng rồi, không biết các vị là…"
Lâm Cảnh Nhàn nâng mũ lên và để lộ ra khuôn mặt của nàng.
Khi người phụ nhân kia nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Cảnh Nhàn, nàng ta liền sửng sốt một hồi, sau đó nói: "Cô chính là đại tiểu thư của Lâm gia?"
Lâm Cảnh Nhàn cũng gật gật đầu.
Lúc này, vị phụ nhân không dám ngăn ở cửa nữa, trực tiếp chào hỏi hai người mời họ đi vào, sau đó đóng cửa lại.