Editor: Aubrey.
“Khiến cho Lạc huyện lệnh về bên phe chúng ta? Đây là cách tốt nhất, nhưng chúng ta không biết Lễ Bộ Thị Lang và Thượng Thư đại nhân có mối quan hệ như thế nào. Nếu là phụ tá đắc lực của Thượng Thư đại nhân, ta thấy hy vọng không lớn.” Liêu lão gia nói.
Triệu thiếu gia nói: “Cái này có thể đến Thái phủ hỏi, có lẽ Thái đại nhân biết.”
Dư Thanh Trạch nói: “Ta sẽ đến Thái phủ hỏi Thái lão gia.”
Lần trước, trong lúc thu hoạch, Thái đại nhân từng nói với hắn, cha của Lạc huyện lệnh đã viết thư cho Thái đại nhân, nhờ ông quan tâm Lạc huyện lệnh. Theo lý thuyết, có thể nhờ như vậy, hẳn là quan hệ của bọn họ rất tốt.
“Được rồi.” Hồ lão gia gật đầu, sau đó nói: “Tóm lại, mặc kệ tiểu thúc của Giả Hiếu Nhân và cha của Lạc huyện lệnh có quan hệ như thế nào. Chúng ta có thể thử mượn sức Lạc huyện lệnh, giao hữu tốt với hắn một chút, sẽ ổn thôi.”
Một lão gia khác nói: “Đúng vậy, Lạc huyện lệnh có tiếng là rất thích mỹ thực. Hắn rất thích đồ ăn của Dư Ký, chúng ta có thể dựa vào chuyện đó ra tay.”
“Đúng thế! Hơn nữa, ta có một tin tức nhỏ.” Liêu lão gia hạ giọng, ra vẻ thần bí nói.
“Tin gì? Lão Liêu ngươi nói cho hết lời được không, đừng nhử mồi người khác.” Hồ lão gia tức giận.
Liêu lão gia cười ha ha: “Ta thích làm vậy thì sao?”
“Được rồi, mau nói đi!” Hồ lão gia trừng ông.
Liêu lão gia cười, hạ giọng nói: “Nghe nói, toàn bộ tài sản của Lạc huyện lệnh đều do phu lang của hắn quản, trước kia hắn là một công tử ăn chơi trác táng. Cha của hắn muốn cho hắn rèn luyện, không còn cách nào khác đành phải đưa đến nơi này, hy vọng hắn có thể làm nên tiền đồ. Toàn bộ gia sản của hắn bị tịch thu, sợ hắn giữ tiền trong người, ngày nào cũng chỉ biết ăn chơi đàng điếm mà không làm việc đàng hoàng, nên ngày nào hắn cũng phải xin phí sinh hoạt từ phu lang.”
“Có chuyện như vậy à?” Một vị lão gia trợn to mắt, cười ha ha, nói: “Khó trách tại sao hắn lại sợ phu lang như vậy, hoá ra là còn có chuyện này.”
“Cũng phải thôi, không có tiền trong người, chỉ có thể thành thật một chút.”
Mọi người bật cười.
Hồ lão gia nói: “Vậy chúng ta phải cảm ơn Thượng Thư đại nhân và Lạc phu lang, nếu không, thành Đồng Sơn của chúng ta sẽ lại có thêm một tên quan không ra gì.”
Mọi người gật đầu nói phải.
“Tóm lại, chúng ta cứ thử xem, đây là chuyện liên quan đến việc làm ăn của Hương Mãn Lâu và Dư Ký. Dư lão bản có thể lấy danh nghĩa của mình mà mở tiệc chiêu đãi Lạc huyện lệnh, cũng kể rõ cho hắn biết sự việc lần này, bọn ta sẽ được mời làm khách, ngươi thấy thế nào?” Hồ lão gia nói.
Dư Thanh Trạch gật đầu: “Được, ta sẽ về đưa thiệp mời cho Lạc huyện lệnh, chờ bên kia hồi đáp thời gian, ta sẽ thông báo cho các vị lão gia.”
“Vậy thật tốt, cứ làm như vậy đi.” Liêu lão gia nói.
Sau khi Dư Thanh Trạch trở về, lập tức đi mua thiệp mời, mời Lạc huyện lệnh tối mai đến Tụ Phúc Lâu ăn cơm. Đưa cho Gia Bảo viết xong, hắn tự mình mang đến huyện nha, xong xuôi, hắn lại đến Thái phủ.
Thái lão gia nghe hắn nói xong, lắc đầu nói: “Chuyện này ta chưa từng nghe Văn Đông nhắc, để ta viết thư hỏi nó xem. Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
Dư Thanh Trạch kể lại sự tình mà Dư Ký gặp phải và lai lịch của Giả Hiếu Nhân.
Nghe vậy, Thái lão gia nhíu mày, hỏi: “Chuyện nghiêm trọng như vậy, sao ngươi không nói với bọn ta?”
Dư Thanh Trạch đáp: “Liên quan đến chuyện làm ăn, ta muốn tự nghĩ cách giải quyết thì tốt hơn. Hơn nữa, Hồ lão gia, Liêu lão gia và Triệu thiếu gia bọn họ cũng hỗ trợ, hiện tại những cửa hàng kia không còn vấn đề gì nữa, ngài yên tâm.”
Nếu để Thái phủ ra mặt, lỡ như bị đối thủ của Thái đại nhân nắm được nhược điểm thì không xong.
Thái lão gia nghe vậy, biết hắn sợ liên lụy đến nhi tử và tôn tử của mình, thở dài, nói: “Ta biết rồi, để ta viết thư hỏi Văn Đông. Có Hồ gia bọn họ hỗ trợ tham mưu cho ngươi, ta cũng yên tâm. Còn Hương Mãn Lâu bên kia, các ngươi nhất định phải cẩn thận, nếu hắn đã từng dùng mấy thủ đoạn đó, rất có thể sẽ tiếp tục dùng với ngươi, chú ý một chút.”
Dư Thanh Trạch gật đầu.
Chạng vạng, Lạc huyện lệnh từ huyện nha về nhà, thay y phục xong, định ra ngoài.
“Phu lang, tối nay lão bản Hương Mãn Lâu mời ta ăn cơm, ta không ăn ở nhà.” Lạc Minh Đạt báo cáo với phu lang.
Lạc phu lang nhíu mày, hỏi: “Sao tự dưng hắn lại mời ngươi ăn cơm? Có chuyện gì sao?”
Trước kia, lão bản này dẫn Lạc Minh Đạt đi thanh lâu, Lạc phu lang rất không ưa hắn, nên vừa nghe tên hắn là nhíu mày.
Lạc Minh Đạt đáp: “Không biết có chuyện gì, hồi chiều hắn cho người đưa thiệp tới.”
Lạc phu lang bước tới giúp hắn chỉnh trang y phục, nói: “Hắn chẳng phải loại người đứng đắn gì, không đáng kết giao.”
Lạc Minh Đạt biết phu lang còn nhớ chuyện hôm trước, lập tức nói: “Ngươi yên tâm đi, ta chỉ ăn cơm ở đó, cơm nước xong là về. Có Tiểu Rổ đi theo ta nữa mà, ngươi đừng lo lắng.”
“Nhớ đừng uống rượu.” Lạc phu lang dặn dò.
“Ta biết rồi, ta đi đây.” Lạc Minh Đạt đáp ứng, rời đi.
Tiễn hắn đi xong, Lạc phu lang giúp hắn sắp xếp lại quan phục, thấy trên bàn trà có hai tấm thiệp. Y mở ra xem, một cái là của lão bản Hương Mãn Lâu, Giả Hiếu Nhân. Cái còn lại là của Tụ Phúc Lâu, Dư Thanh Trạch.
Sao Tụ Phúc Lâu cũng mời phu quân ăn cơm? Lạc phu lang nhìn thiệp một hồi lâu, sau đó đặt xuống.
Lạc Minh Đạt tới Hương Mãn Lâu, Giả Hiếu Nhân dẫn hắn tới nhã gian, không có những người khác, chỉ có hai người bọn họ.
“Sao hôm nay Giả lão bản lại mời ta ăn cơm?” Lạc Minh Đạt ngồi xuống.
Giả Hiếu Nhân phất tay để tiểu nhị mang đồ ăn lên, hắn chủ động rót trà cho Lạc Minh Đạt, nói: “Không phải là vì lâu rồi không được gặp Lạc thiếu gia sao?”
Lạc Minh Đạt không có phản ứng gì, có chuyện gì có thể từ từ nói, hắn cũng không vội.
Chờ đồ ăn được mang lên, hắn bắt đầu ăn, tuy đồ ăn ở nơi này không bằng Tụ Phúc Lâu, nhưng vẫn có hai món ăn được. Ít nhất là ngon hơn mấy quán khác, một là vịt quay, hai là thỏ nướng.
Một bàn gồm có bảy tám món, hắn chỉ ăn hai món, còn mấy món khác thì không động tới. Kể cả thịt ngỗng mà hắn thích, hắn cũng chỉ ăn hai đũa.
Thịt ngỗng thì nên ăn ở Tụ Phúc Lâu, còn bây giờ thì không nên phá hủy hương vị món thịt ngỗng ngon nhất trong lòng hắn. Từ khi ăn thịt ngỗng của Dư Thanh Trạch, hắn ăn ở chỗ khác nếu cảm thấy không bằng thì sẽ chỉ ăn hai đũa.
Thật ra, thịt ngỗng của Hương Mãn Lâu ăn được hơn mấy quán khác một chút. Nếu là trước kia, Lạc Minh Đạt chắc chắn sẽ vui sướng mà ăn, nhưng khẩu vị của hắn đã bị Dư Thanh Trạch chiều hư rồi, bây giờ đến đây ăn, hắn chỉ có thể thầm xin lỗi, vì địa vị thịt ngỗng quan trọng nhất trong lòng hắn.
“Nào! Lạc thiếu gia, chúng ta uống một ly.” Giả Hiếu Nhân rót đầy rượu cho Lạc Minh Đạt, mời hắn uống.
Lạc Minh Đạt xua tay nói: “Hôm nay không uống rượu, sáng mai có việc, nếu uống thì sáng mai sẽ không dậy nổi.”
“Lạc thiếu gia tửu lượng cao, chút rượu này không có gì đáng ngại, uống mấy ly không có ảnh hưởng đến việc ngày mai đâu.” Giả Hiếu Nhân bưng rượu lên mời Lạc Minh Đạt.
“Thật sự có việc, có việc gì thì ngươi cứ nói thẳng đi.” Lạc Minh Đạt nhận rượu, để lên bàn, sau đó gắp một cái chân thỏ lên gặm. Gặm hai cái, hắn thấy dùng đũa không tiện, trực tiếp dùng tay cầm lên ăn.
Giả Hiếu Nhân thấy Lạc Minh Đạt không chịu uống, hắn cau mày, uống cạn ly rượu của mình, đặt ly xuống, sau đó nói: “Lạc thiếu gia, hôm nay tìm ngươi không có chuyện gì cả, chỉ muốn ăn với ngươi một bữa cơm thôi. Cũng lâu rồi, chúng ta không đi ăn với nhau.”
Lạc Minh Đạt liếc hắn một cái, phun xương trong miệng ra, nuốt thịt thỏ, nói: “Đúng là lâu rồi.”
Giả Hiếu Nhân nói chuyện phiếm với Lạc Minh Đạt một hồi, Lạc Minh Đạt vừa ăn, vừa trả lời.
Một lát sau, không biết có phải vì Giả Hiếu Nhân uống nhiều không, hắn nói với Lạc Minh Đạt: “Lạc thiếu gia, ngươi không biết đâu, việc làm ăn của ta rất vất vả.”
Lạc Minh Đạt không nâng mắt lên, vừa ăn vừa thuận miệng hỏi: “Vất vả thế nào? Không phải đang buôn bán rất tốt sao?”
Giả Hiếu Nhân nói: “Tốt cái rắm! Món chiêu bài của ta đã bị kẻ khác đoạt mất rồi!”
“Ồ?” Lạc Minh Đạt quay đầu nhìn Giả Hiếu Nhân: “Món chiêu bài?”
“Đúng vậy, chính là món vịt quay!” Giả Hiếu Nhân hất cầm chỉ đĩa vịt quay trên bàn, sau đó nói: “Bị Dư Thanh Trạch của Tụ Phúc Lâu trộm cách làm, không biết hắn ra tay như thế nào, thật sự quá đê tiện, vô liêm sỉ!”
“…” Lạc Minh Đạt chớp chớp mắt, nói: “Nhưng mà, Tụ Phúc Lâu làm ngon hơn ngươi mà.”
_._._._