*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Aubrey.
Lạc Minh Đạt cũng không nói bừa, ngày Tụ Phúc Lâu ra mắt món vịt quay, Nguyên Bảo đã tức tốc mua về cho hắn. Hắn đã thưởng thức, hương vị đó, đĩa vịt quay trước mặt không bằng.
Tiêu rồi, nhớ lại món vịt quay của Tụ Phúc Lâu, hắn lại lưu luyến hương vị kia, tự dưng không muốn ăn đĩa vịt quay này nữa.
Hay là trưa mai dặn phu lang mua vịt quay của Tụ Phúc Lâu về ăn? A! Không được, tối mai Dư Thanh Trạch mời hắn ăn cơm, vậy không thể ăn trước được.
Nghĩ đến ngày mai được ăn đồ ngon, Lạc Minh Đạt không do dự nữa, quyết đoán bỏ đũa xuống.
Giả Hiếu Nhân nghẹn đến mức nói hết ra hơi rồi.
Hơn nửa ngày, hắn mới phun ra một câu: “…Cho nên, đây mới là chuyện đáng giận nhất. Hắn trộm cách làm, cải tiến một chút, biến thành của bọn họ, ngươi nói xem, cái này có khiến cho người ta tức chết không?”
Lạc Minh Đạt quay đầu nhìn hắn, hỏi: “Ngươi có chứng cứ?”
“Cái gì?” Giả Hiếu Nhân hỏi.
Lạc Minh Đạt hỏi: “Ngươi có chứng cứ chứng minh Dư Thanh Trạch trộm công thức của đầu bếp các ngươi?”
Giả Hiếu Nhân lắc đầu.
“Vậy không còn cách nào khác.” Lạc Minh Đạt uống một ngụm trà, bẻ một cái chân thỏ khác ăn.
Giả Hiếu Nhân nghẹn đến mức mặt như bị táo bón, ghé sát vào Lạc Minh Đạt, nhỏ giọng nói: “Lạc thiếu gia, Dư Thanh Trạch có quan hệ rất tốt với Thái phủ.”
Lạc Minh Đạt gật đầu: “Ngày thứ hai, sau khi ta đến đây mới biết, Thái phủ mời ta ăn tiệc tạ ơn, chúc mừng Trạng Nguyên.” Sau đó còn được ăn ngỗng hầm.
Giả Hiếu Nhân nghe vậy, mừng thầm, trước kia nghe Lạc Minh Đạt kể về chuyện lần đó. Lạc Minh Đạt còn cười nhạo bọn họ dám ra oai phủ đầu với hắn, khinh thường hắn không phải là Trạng Nguyên.
Vì thế, Giả Hiếu Nhân nói: “Thái tri phủ là cánh tay đắc lực của Thừa Tướng, có phải Thừa Tướng và Lạc đại nhân thường hay cãi nhau không?”
“Ngươi hỏi chuyện này làm gì?” Lạc Minh Đạt chớp mắt, nghi hoặc nhìn Giả Hiếu Nhân, lại hỏi: “Không phải, ngươi từ chỗ nào nghe được cha ta và Thừa Tướng bất hoà, thường xuyên cãi nhau?”
Cha của hắn và Thừa Tướng đúng là thường xuyên cãi nhau, còn hay cãi nhau trên đại điện. Người ngoài chỉ biết là hồi trẻ hai người cùng thích một ca nhi nên thường đánh nhau, cuối cùng ca nhi đó không gả cho ai cả, mà gả cho người khác. Vì thế, hai người bọn họ cứ đối nghịch như vậy trong suốt mấy chục năm.
Nhưng chuyện đó rất ít người biết, không phải bọn họ bất hoà, mà hoàn toàn tương phản. Bọn họ cãi nhau ầm ĩ, cố ý làm như vậy, chỉ là một chút thủ đoạn trên triều đình mà thôi.
Có điều, chuyện này không cần nói cho người khác.
Giả Hiếu Nhân cười nói: “Thỉnh thoảng ta sẽ lên kinh gặp tiểu thúc của ta.”
“À… Lễ Bộ Thị Lang có nói gì với ngươi không? Đại nhân nào với đại nhân nào thường xuyên cãi nhau? Ông ấy có nói với ngươi ta và nhi tử của Thừa Tướng thường xuyên đánh nhau không?” Khoé miệng Lạc Minh Đạt nhếch lên, hỏi xong, hắn cắn thịt thỏ trên tay, thong thả thưởng thức.
“Cái này… Ha ha, có nghe qua rồi.” Giả Hiếu Nhân cười, sau đó nhỏ giọng nói: “Cho nên, Lạc thiếu gia, chúng ta có thể nhân cơ hội này xả giận cho ngươi.”
“Xả giận?” Lạc Minh Đạt nghiền ngẫm, hỏi: “Làm như thế nào?”
Giả Hiếu Nhân nhỏ giọng nói bên tai Lạc Minh Đạt, như vậy rồi như vầy.
Lạc Minh Đạt chậm rãi nuốt thịt, nhướng mày hỏi: “Khiến cho Tụ Phúc Lâu và quán ăn vặt Dư Ký đóng cửa?”
Giả Hiếu Nhân gật đầu.
“Ừm, biện pháp này khá tốt.” Lạc Minh Đạt gật đầu, vứt xương trên tay, sau đó hỏi: “Có điều, Dư Ký đóng cửa, vậy ta phải đi đâu ăn điểm tâm và cơm tối? Tới chỗ của ngươi sao?”
Giả Hiếu Nhân gật đầu, nói: “Đầu bếp tốt rất nhiều, nếu ngươi không chê, ta vô cùng hoan nghênh ngươi.”
“Ta không chịu.” Lạc Minh Đạt bĩu môi, nói: “Khắp thành Đồng Sơn này, tìm được ai có trù nghệ giống Dư Thanh Trạch rồi nói.”
Giả Hiếu Nhân hết chỗ nói, tên Lạc thiếu gia này chỉ có mỗi tiền đồ như vậy? Chỉ biết ăn?!
Lạc Minh Đạt lại nói: “Không phải ta đã nói ngươi trong chuyện làm ăn sẽ luôn có người giỏi hơn mình sao? Nếu ngươi muốn kiếm nhiều tiền, không phải chỉ cần đi tìm đầu bếp giỏi là được sao? Cần gì ra nông nỗi phải mượn thế lực của triều đình, chuyện của ta, từ trước đến giờ cha ta không quan tâm, cũng không quản được. Nếu ta hành động, nói không chừng ông ấy sẽ tức giận mà mắng ta một trận.”
Phải nói là chắc chắn sẽ bị mắng! Chuyện xảy ra ở yến tiệc của Thái phủ đã bị mắng rồi, Lạc Minh Đạt uể oải, hắn chỉ bực mình một chút thôi mà, hắn đâu có thiên phú học tập, ở nhà thì toàn bị cha lấy Thái Thần Hi ra so sánh, đến thành Đồng Sơn rồi cũng không tha cho hắn.
Hừ, Trạng Nguyên!
Bây giờ nghĩ lại vẫn bực mình!
Hắn tức giận bẻ thêm một cái chân thỏ nữa, xem là Thái Thần Hi mà gặm!
Ăn xong một bữa cơm, Giả Hiếu Nhân vẫn chưa thuyết phục được Lạc Minh Đạt.
Lạc Minh Đạt ăn xong một con thỏ nướng, vịt quay thì không ăn nữa, chỉ mới lửng bụng đã về nhà. Hắn gọi đầu bếp hâm chè nấm tuyết mà phu lang đã chừa cho hắn.
“Phu quân, Giả Hiếu Nhân tìm ngươi làm gì?” Lạc phu lang vừa bóp vai cho hắn, vừa hỏi.
Lạc Minh Đạt rung chân, hưởng thụ tay nghề của phu lang, nghe vậy, đáp: “Hắn nói Tụ Phúc Lâu cướp món chiêu bài của hắn, nhờ ta chống lưng để đạp đổ Tụ Phúc Lâu, còn nói sẽ giúp ta xả giận.”
Lạc phu lang dừng lại, vội vàng hỏi: “Ngươi không đồng ý chứ?”
“Không.” Lạc Minh Đạt vỗ tay phu lang, nói: “Phu quân của ngươi là người ngu xuẩn như vậy sao? Đạp đổ Dư Ký, vậy ta đi chỗ nào ăn? Đầu bếp giỏi không dễ tìm, ngươi nói xem có đúng không.”
“Không có thì tốt.” Lạc phu lang nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục bóp vai cho hắn. Đột nhiên, y nhớ tới một tấm thiệp khác, lại hỏi: “Vậy sao Tụ Phúc Lâu cũng mời ngươi ăn cơm?”
Lạc Minh Đạt lắc đầu, nói: “Không biết, ngày mai đi là biết.”
Ngày hôm sau, hết giờ làm việc, Lạc Minh Đạt sửa soạn một chút rồi đến Tụ Phúc Lâu.
Tới nơi, Gia Bảo dẫn hắn tới Thúy Trúc Các, Hồ lão gia bọn họ đã tới, đang chờ ở bên trong.
Mọi người đứng dậy chào hỏi.
“Lạc thiếu gia, đại ca của ta đang làm một số món cuối cùng, lát nữa sẽ lên sau, ngài hãy ngồi nghỉ một lát.” Gia Bảo rót trà cho hắn, sau đó nói: “Các vị lão gia cũng xin chờ một chút.”
“Ồ? Các vị cũng đến à? Gia Bảo, hôm nay Dư lão bản chiêu đãi vì chuyện gì vậy?” Lạc Minh Đạt thấy các vị lão gia của các gia tộc danh tiếng cũng ở đây, nhướng mày hỏi.
Gia Bảo cười nói: “Từ lúc mở tửu lâu đến nay, vẫn luôn được các vị chiếu cố, đại ca muốn cảm tạ Lạc thiếu gia và các vị lão gia. Trước giờ bận rộn quá, không rút bớt thời gian được, gần đây cuối cùng cũng bớt bận một chút, đại ca cũng bớt cực nhọc. Vì vậy, đại ca đã chuẩn bị bữa tiệc ngày hôm nay để cảm tạ các vị.”
“Thì ra là vậy.” Lạc Minh Đạt gật đầu, sau đó hỏi: “Tất cả các món này đều là hắn làm?”
Gia Bảo gật đầu, nói: “Đúng vậy, đại ca còn cố ý chuẩn bị cho ngài món ngỗng quay.”
“Ngỗng quay?” Lạc Minh Đạt vừa nghe tên món mới, hai mắt sáng ngời: “Món mới?”
“Phải, vì nhớ ngài thích ăn ngỗng, nên đặc biệt làm cho ngài.”
Lạc Minh Đạt cao hứng, có món mới nhấm nháp, còn là ngỗng, ngỗng quay: “Hương vị giống vịt quay sao?”
Gia Bảo lắc đầu, nói: “Ta chưa ăn bao giờ, nên không rõ lắm, đây là lần đầu tiên ta thấy đại ca làm món này.”
Lạc Minh Đạt cao hứng, vỗ vai Gia Bảo, nói: “Được, ta sẽ chờ ăn thử, ngươi giục hắn làm nhanh lên đi.”
“Vâng.” Gia Bảo cười, đi xuống.
Một lát sau, các tiểu nhị lục tục bưng đồ ăn lên.
Những người ở đây quan sát, ai dà, có vài món chưa gặp qua bao giờ, lập tức lên tinh thần. Bọn họ nghe tiểu nhị giới thiệu, cá quế chiên xù, bắp cải nhồi thịt, dê nướng sa tế, gà nấu bao tử.
Tất cả đều là món chính, còn có mấy món quen thuộc khác, bày đầy một bàn.
Mùi thơm ngào ngạt, kích thích vị giác của mọi người.
Chờ tiểu nhị bày đồ ăn xong, Dư Thanh Trạch bưng một nồi ngỗng quay lên.
“Ngại quá, để các vị đợi lâu.” Dư Thanh Trạch nói, đặt nồi ngỗng quay trước mặt Lạc Minh Đạt, nói với hắn: “Lạc thiếu gia, đây là ngỗng quay, mời ngài nếm thử.”
“Được, được, được.” Lạc Minh Đạt vừa thấy ngỗng quay, hai mắt sáng lên, nói: “Ngươi ngồi đi.”
Dư Thanh Trạch ngồi xuống, Tiểu Lâm rót rượu cho các vị lão gia, Dư Thanh Trạch rót rượu cho Lạc thiếu gia, cũng tự rót cho mình. Sau đó đứng lên, nói: “Lạc thiếu gia, các vị lão gia, từ lúc Dư Ký khai trương cho đến nay, đã được mọi người chiếu cố rất nhiều, Dư mỗ khắc sâu trong lòng. Hôm nay mở tiệc, chủ yếu là để cảm tạ sự chiếu cố của các vị, ta kính các vị ba ly, xin kính trước.”
Nói xong, Dư Thanh Trạch uống trước ba ly rượu.
“Tửu lượng của Dư lão bản thật tốt.” Liêu lão gia cười ha ha, khen, sau đó nói: “Chúng ta cũng uống.”
Những người còn lại cũng uống rượu trên tay.
Dư Thanh Trạch nói: “Hôm nay ta làm mấy món mới, mời mọi người nếm thử.”
Dư Thanh Trạch giới thiệu lại tên các món mới, sau đó bọn họ bắt đầu nhập tiệc.
Lạc Minh Đạt ăn ngỗng quay trước, mùi thơm nồng đậm, vị thịt đậm đà, rất hợp khẩu vị của hắn.
“Ngon lắm!” Hắn ăn xong miếng đầu tiên, lập tức giơ ngón tay cái với Dư Thanh Trạch, nói: “Quả nhiên, ăn ngỗng là phải ăn ở chỗ của ngươi mới đúng vị!”
“Lạc thiếu gia quá khen, ta còn biết một số cách làm món ngỗng khác. Nếu ngài cảm thấy hứng thú, sau này hãy dẫn người nhà đến nếm thử.” Dư Thanh Trạch cười nói.
“Được, được.” Lạc Minh Đạt gật đầu, lại hỏi: “Ngươi còn biết cách làm món hải sản nào không? Phu lang của ta thích ăn cá và tôm, nước ngọt hay nước mặn cũng được, ta muốn cho y nếm món mới.”
Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: “Được thôi, ngài cứ dẫn Lạc phu lang tới, ta sẽ làm cho ngài ấy. Hình như ngài ấy thích ăn cay, vậy ta sẽ làm món tôm hùm đất xào cay, bảo đảm sau khi ăn xong, sẽ còn muốn ăn nữa. Thật ra, món này Lạc thiếu gia cũng ăn được.”
Tôm hùm đất xào cay
“Thật sao? Thật tốt quá, tối mai ta sẽ dẫn bọn họ đến, được chứ?” Lạc Minh Đạt nghe mình cũng ăn được, lập tức định ngày.
“Được, không thành vấn đề.” Dư Thanh Trạch đồng ý.
Lạc Minh Đạt nghe vậy, vô cùng vui vẻ.
Bên kia, Hồ lão gia nghe vậy, tiếp lời: “Dư lão bản, ta cũng thích ăn hải sản, đặc biệt là thích ăn tôm biển, ngươi cũng làm cho ta được không?”
Dư Thanh Trạch nghe vậy, biết Hồ lão gia đang dẫn chuyện, lập tức gật đầu, nói: “Được chứ, ngài cứ dẫn người nhà tới. Lần này nếu không nhờ ngài, tửu lâu của ta sẽ không còn hải sản để bán nữa. Nào! Hồ lão gia, ta kính ngài.”
“Việc nhỏ ấy mà, nếu sau này còn gặp chuyện như vậy, cứ đến tìm ta.” Hồ lão gia cũng uống một ly.
Triệu thiếu gia cũng giơ ly lên, nói với Hồ lão gia: “Sự việc lần này của Dư Ký, thật là cực cho Hồ thế thúc. Nếu không, sau này chúng ta có muốn ăn món ngon cũng không có mà ăn, món ốc mà con thích cũng không có mà ăn. Vì vậy, Hồ thế thúc, con kính ngài một ly.”
Hai người cùng nhau uống.
Hai vị lão gia khác cũng tìm cớ uống rượu với Hồ lão gia, tiếp tục đề tài đang nói.
Lạc Minh Đạt nhìn bọn họ, ngơ ngác hỏi: “Dư Ký xảy ra chuyện gì sao? Sao thiếu chút nữa là không được ăn hải sản và điểm tâm?”
Liêu lão gia nghĩ sao nói vậy: “Aiz! Cũng tại Giả lão bản của Hương Mãn Lâu, hắn nhờ cữu cữu của mình là lão bản của đoàn thuyền Vận May uy hiếp lão bản của cửa hàng bột mì và hải sản. Ép bọn họ không được bán cho Dư Ký, náo loạn suốt mười ngày qua, cuối cùng lão Hồ ra mặt mới giải quyết được việc này.”
Lạc Minh Đạt giật mình ra mặt, hỏi: “Có chuyện này sao?”
Dư Thanh Trạch gật đầu, thở dài, nói: “Bọn ta chuyên dùng loại bột mì tốt nhất, chỉ có Vận May vận chuyển loại bột mì này và hải sản về thành Đồng Sơn bán. Giả lão bản buộc Viên lão bản của Vận May uy hiếp các lão bản của cửa hàng lương thực và hải sản nhập hàng từ ông ấy, nói nếu bán cho ta, thì bọn họ sẽ không được nhập hàng nữa. Sau đó, không biết lý do tại sao, Viên lão bản không cấm bọn họ bán cho ta, mà yêu cầu nhắm vào ta mà tăng giá gấp đôi. Aiz! Thiếu chút nữa, Dư Ký của ta không thể kinh doanh được nữa.”
Lạc Minh Đạt nghe vậy, nhíu mày.
Mọi người thấy biểu tình của hắn, không nói nữa, việc này chỉ nói đến đây thôi, không cần quá gấp.
Tiếp theo, bọn họ bồi hắn uống rượu, rượu ngon cộng thêm đồ ăn ngon, bầu không khí rất náo nhiệt, những người đang ngồi đây cũng rất tận hứng.
Lạc Minh Đạt uống nhiều quá, vừa về nhà là ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Lạc phu lang hỏi hắn tình hình ngày hôm qua, hắn mới nhớ ra mà kể lại.
“Phu lang, Dư Ký thiếu chút nữa đóng cửa, chúng ta thiếu chút nữa không có điểm tâm ăn, ngươi cũng thiếu chút nữa không có hải sản ăn.” Lạc Minh Đạt vừa xoa thái dương, vừa nói với y.
Lạc phu lang sờ đầu của hắn, không phát sốt, nói: “Nói nhảm cái gì đấy? Dư Ký đang buôn bán tốt như vậy, sao lại thiếu chút nữa đóng cửa? Nào, uống canh giải rượu trước đi.”
Lạc phu lang đưa canh giải rượu cho Lạc Minh Đạt.
Lạc Minh Đạt nhận lấy uống, cầm chén trên tay, hắn kể lại những chuyện mà hắn nghe được tối hôm qua cho Lạc phu lang.
Lạc phu lang nghe vậy, chấn động, sau đó tức giận nói: “Có chuyện như vậy sao? Tên Giả Hiếu Nhân kia thật quá đáng, hôm trước còn nói xấu Tụ Phúc Lâu trộm công thức món vịt quay với ngươi. Hoá ra là tự hắn làm chuyện trái lương tâm, còn đem ngươi ra làm lá chắn!”
Lạc Minh Đạt gật đầu, cũng có chút sợ hãi, cũng may không đồng ý với Giả Hiếu Nhân: “Ngươi nói đúng, hắn quả thật không ra gì, dám tính kế trên đầu ta.”
Đúng lúc này, Nguyên Bảo mang thiệp mời vào.
“Thiếu gia, thiếu phu lang, Giả lão bản của Hương Mãn Lâu sai người đưa thiệp tới, mời thiếu gia tối mai đến dùng cơm ở Hương Mãn Lâu.”
“Hắn còn dám tới?!” Lạc phu lang vừa nghe cái tên này, lập tức nổi nóng: “Nguyên Bảo, ngươi trả lời hắn, thiếu gia không đi.”
“Vâng, thiếu phu lang.” Nguyên Bảo đáp, định rời đi.
“Chờ chút.” Lạc Minh Đạt vội gọi Nguyên Bảo lại, nói: “Ta đi.”
Lạc phu lang quay đầu nhìn hắn, hỏi: “Ngươi đi làm cái gì?”
Lạc Minh Đạt kéo Lạc phu lang vào phòng, nhỏ giọng giải thích quan hệ của cha mình và Thừa Tướng, lại nói cho y nghe quan hệ của Giả Hiếu Nhân và Lễ Bộ Thị Lang.
“Thật vậy sao?” Từ trước tới nay, y không biết chuyện này, sau khi nghe xong, y suy nghĩ một lát, nói: “Vậy đi đi, việc này nên sớm làm rõ. Như vầy nè, ngươi…”
Lạc phu lang nói nhỏ bên tai Lạc Minh Đạt, sau đó hỏi: “Hiểu chưa?”
Lạc Minh Đạt gật đầu, nói: “Hiểu rồi! Phu lang, ngươi thật là quá thông minh.”
Nói xong, Lạc Minh Đạt hôn lên mặt y một cái ‘chốc’, hôn ba cái mới thôi.