Editor: Aubrey.
Sáng hôm sau, Vương Ký mở cửa, Vương lão bản ngưỡng cổ nhìn về phía Nam.
"Cha, Thổ Căn vẫn chưa tới sao? Con sợ không kịp mở quán." Nhi tử của gã nhìn ra ngoài cửa, hỏi.. ngôn tình hài
Vương lão bản tức giận nói: "Không phải ta cũng đang chờ sao! Aiz, Thổ Căn cũng thật là, nói sáng sớm sẽ tới, vậy mà sắp tới giờ mở cửa rồi vẫn chưa tới."
Hai người lại nhìn ra cửa một lần nữa, gấp đến độ không chờ được. Đến khi nhìn thấy một bóng người đang cõng một cái sọt lớn, trên tay còn cầm một cái bao tải xuất hiện ở đầu đường, ánh mắt cả hai lập tức sáng lên, cuối cùng cũng tới rồi.
"A! Tới rồi, tới rồi. Cha, tới rồi kìa!" Nhi tử của Vương lão bản thấy thân ảnh của người kia, vô cùng hưng phấn mà la lên.
"Ta thấy rồi, ồn ào cái gì!" Vương lão bản tức giận nói.
Đến khi thân ảnh kia đến gần, Vương lão bản lập tức nói: "Ai da, Thổ Căn, sao ngươi tới trễ như vậy? Sắp đến giờ ta mở cửa rồi đó! Aiz, mau mang qua đây, A Minh mau đi lấy sọt đựng."
"Vâng!" Nhi tử của Vương lão bản lập tức đi đến gian trữ đồ lấy sọt ra.
Thổ Căn lau mồ hôi trên người, đi theo hai người vào hậu viện dỡ sọt xuống, mở cái bao tải trên tay ra, nói: "Xin lỗi Vương lão bản, sáng nay ta chỉ hái được một ít nên tới trễ. Số nấm này ngài mang đi phơi, còn số nấm hái được chiều hôm qua, ta sợ chưa khô nên đã phơi qua đêm, trong sọt là số nấm mới vừa hái sáng nay, vẫn còn tươi."
"Được được được, cứ vậy đi." Vương lão bản đánh dấu lại để dễ phân biệt, rồi mang đi cân, nói: "Trong sọt là mười sáu cân, trong bao tải là năm cân rưỡi."
Gã phân biệt nấm tuyết mà bỏ vào trong sọt của mình, rồi nói với nhi tử: "Được rồi, A Minh, mau đi làm đi!"
"Cha, dùng nấm khô hay dùng nấm mới?" Vương Minh hỏi.
"Con bị ngu à? Dĩ nhiên là dùng nấm mới! Nếu không làm sao kịp?! Nấm khô còn phải tốn công ngâm lại!"
"Vâng, con biết rồi." Vương Minh mang sọt nấm mới vào nhà bếp.
Thổ Căn nhìn theo Vương Minh vào nhà bếp, tò mò hỏi: "Vương lão bản, các ngươi dùng loại mộc nhĩ trắng này để làm gì?"
Vương lão bản cười ha hả, giả bộ không biết gì trả lời qua loa: "Không có gì, chỉ kiếm chút tiền thôi, chúng ta kết toán đi."
Sợ Thổ Căn lại tiếp tục hỏi, biết bọn họ dùng nấm tuyết để làm món chè nấm tuyết đang rất được các thế gia hoan nghênh, gã lập tức đổi đề tài, chỉ vào sọt và bao tải trống, nói: "Hai thứ này là bốn cân sáu, ta tính ngươi bốn cân rưỡi đi, mộc nhĩ trắng tổng cộng là mười bảy cân. Ngươi xem, như vậy được không?"
"Được." Thổ Căn gật đầu đáp.
"Được rồi, Thổ Căn, chúng ta tính lại. Tổng cộng là mười bảy cân, một cân là sáu văn, mười cân là sáu mươi văn, bảy cân là bốn mươi hai văn. Như vậy, tổng cộng là... Một trăm lẻ hai văn, ngươi xem đúng không?"
Thổ Căn gãi đầu, hắn không ngờ Lưu lão bản lại tính nhanh như vậy, qua một hồi lâu, mới gật đầu nói: "Hắc hắc, chắc là vậy."
"Tốt, đây là một trăm lẻ hai văn, ngươi cầm đi. Lần sau nhớ mang đến sớm một chút, thiếu chút nữa bọn ta đã bỏ lỡ chuyện quan trọng rồi." Vương lão bản lấy tiền ra từ trong túi đưa cho Thổ Căn, dặn hắn sau này nhớ tới sớm một chút.
"Được rồi, ngày mốt ta sẽ mang tới thêm."
Thổ Căn cầm tiền, cao hứng rời đi, hắn cũng quên hỏi Vương lão bản mua loại mộc nhĩ trắng không thể ăn được này để làm gì. Hắn vội chạy ra chợ mua thịt, sau mùa thu hoạch, người nhà hắn ai cũng vất vả rồi, mua chút thịt về nấu cho bọn họ ăn đỡ thèm.
Nấm tuyết được đưa tới, hai phụ tử Vương lão bản đều cao hứng, nhanh chóng rửa sơ lại rồi mang đi làm chè. Vội tới vội lui, cuối cùng, sau khi mở cửa hàng trong chốc lát, bọn họ cũng làm xong.
"Tiểu nhị, cho hai chén chè nấm tuyết!" Một ca nhi trẻ tuổi dẫn theo một tiểu ca nhi khoảng năm sáu tuổi vào quán mì Vương Ký, bọn họ tới để ăn chè nấm tuyết. Ngày hôm qua, sau khi nghe hàng xóm cách vách nói món chè này thơm ngọt cỡ nào, giòn giòn, ăn rất ngon, bọn họ cũng muốn đến đây nếm thử.
"Có ngay!" Tiểu nhị cao giọng đáp, bưng hai chén chè nấm tuyết ra, cười hì hì nói: "Chè nấm tuyết thơm ngon mới ra lò, khách quan cứ từ từ mà dùng."
"Tiểu nhị! Bên này một chén bánh ướt, thêm một chén chè nấm tuyết!" Bên kia cũng có một vị khách vào quán.
"Được được, có ngay đây."
...
"Cũng may vừa kịp lúc." Vương lão bản đứng ở trước nhà bếp, xoa mồ hôi trên trán, cảm khái.
Vương Minh làm việc xong, cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cha, hay là chúng ta nhờ Thổ Căn phơi khô rồi mang đến đây đi? Giống mấy ngày hôm trước, có lời hơn nhiều, tính giá giống nhau, nhưng phơi khô rồi còn ngâm lại, phải tốn một bồn nước lớn. Cha xem, hôm nay dùng nấm mới làm, đỡ tốn công hơn nhiều."
Vương lão bản trừng hắn, nói: "Con tưởng muốn là được à? Mấy ngày hôm trước, bọn họ bận thu hoạch vụ thu nên không kịp mang đến đây, hái xong bất đắc dĩ mới phải phơi khô. Hiện tại cho dù người ta có rảnh, có ai nguyện ý làm không công rồi đem đến đây cho con bán không? Con mơ tưởng cái gì? Tỉnh lại đi."
"Hì hì, con chỉ tuỳ tiện nói một câu mà thôi. Không thì, chúng ta cũng có thể điều chỉnh lại giá cả." Vương Minh lại đưa ra kiến nghị.
Vương lão bản nghĩ nghĩ, nói: "Chỉnh giá một chút cũng được, nhưng chúng ta không có hàng trữ, cái nào cũng là vấn đề. Ở quê của chúng ta, trong thôn có mộc nhĩ trắng, nếu không nhờ bọn họ mang đến đây, chúng ta biết đi đâu tìm? Hơn nữa, không phải lúc nào cũng tìm được loại nấm này, nếu không vào sâu trong rừng, Thổ Căn cũng không biết tìm ở đâu."
"Hay là, để con ra chợ hỏi thăm, hỏi bọn họ những ngọn núi gần thôn của bọn họ có mộc nhĩ trắng hay không, nếu có thì hái mang lên đây cho chúng ta?" Vương Minh hỏi.
Vương lão bản cảm thấy cũng có lý, gã vỗ lên vai nhi tử, nói: "Tiểu tử thúi, cuối cùng cũng biết làm chính sự. Được rồi, cứ làm như lời con nói đi, con đi ra chợ hỏi thăm xem. Đúng rồi, sẵn tiện đi ra chợ ở thành tây mua thêm bánh ướt về, hỏi ca nhi trung niên kia, chúng ta sẽ tăng giá, hỏi ông ta có bán công thức hay không. Chắc chắn là ông ta chê chúng ta ra giá thấp, ta không tin không mua được, con đi hỏi lại, nếu mua công thức thành công, chúng ta sẽ kiếm thêm một mớ tiền!"
"Vâng, con đi ngay."
Giống như mấy ngày trước, chè nấm tuyết và bánh ướt bán rất chạy, kéo theo doanh thu bán mì cũng tăng lên.
Vương lão bản rất hài lòng, gã tin sau khi mua công thức làm bánh ướt xong, doanh thu sẽ còn tăng lên nữa. Cảm giác ấm ức trước đối thủ Dư Ký suốt thời gian qua, cuối cùng cũng giảm bớt một chút.
Thấy phu lang của mình đi tới, gã lập tức cảm thán: "Phu lang, cũng may ngươi tình cờ nghe được phương pháp làm món chè nấm tuyết, nếu không tháng này chúng ta lại lỗ nặng."
Vương phu lang cười nói: "Cũng thật là khéo, ngày hôm qua *đệ phu còn hỏi ta làm sao biết được món này."
*đệ phu: em dâu.
"Ồ? Vậy ngươi trả lời thế nào?" Vương lão bản tò mò hỏi.
Vương phu lang đáp: "Ta nói trước đó tình cờ nghe người của Dư Ký nói, ta biết Hoàng phu lang không ưa gì ta. Ngày đó, ta nghe xong là lập tức trở về, sợ hắn phát hiện, không biết sẽ chèn ép ta như thế nào."
"Hừ! Đừng để ý đến hắn, tướng công của hắn có mấy tiểu phu lang, chắc chắn là hắn đang ghen tị với ngươi." Vương lão bản trấn an phu lang của mình.
Vương phu lang liếc gã, buồn cười đáp: "Ha hả, ngươi đây là đang tự khen bản thân sao?"
Tâm trạng của Vương lão bản đang tốt, gã ôm vai phu lang của mình, nói: "Chẳng lẽ không phải? Ngươi nhìn ta đi, chỉ có một phu lang là ngươi, không biết hắn ghen tị với ngươi đến cỡ nào."
"Ngươi thôi đi..."
Việc làm ăn tốt lên, hai phu phu cũng có tâm tình nói đùa vài câu.
Đến giữa trưa, mười bảy cân nấm tuyết vừa mua vào buổi sáng đã dùng hết năm cân.
Vương lão bản thở dài, nấm mới không thể để lâu được, nhưng đỡ tốn công phơi khô, dễ nấu mềm hơn, các khách nhân cũng nói mùi vị của món chè nấm tuyết hôm nay ngon hơn hẳn.
Gã bắt đầu rối rắm nên dùng nấm tươi hay nấm phơi khô mới tốt, nấm mới thì có vị ngon hơn, còn nấm phơi khô thì kiếm lời không nhiều. Nếu muốn kiếm lời, quả nhiên phải chọn cái nào ít tốn công nhất mà làm.
Nếu có thể khiến cho Thổ Căn bán hai loại cùng một giá thì tốt rồi, nhưng chuyện này rất khó.
Có điều, chưa đợi gã rối rắm xong, bên ngoài có một đám người kéo tới, một hán tử dẫn theo một ca nhi trẻ tuổi và một tiểu ca nhi đang khóc lóc xông vào quán.
"Lão bản đâu? Lão bản lăn ra đây cho ta! Ngươi bán cái thứ gì mà phu lang và nhi tử của ta ăn vào bị như vậy?!" Một hán tử lưng hùm vai gấu cầm gậy gộc đập lên cái bàn trống bên cạnh một phát, khiến cho toàn bộ chén đĩa trên bàn chưa kịp thu dọn bị đập nát.
Những vị khách khác trong quán thấy vậy, giật mình, bọn họ lập tức dừng động tác trên tay mà nhìn đám người này.
Tiểu nhị thấy bọn họ hung hăng như vậy, hình như tới đây để gây chuyện, hắn nhanh chóng chạy vào nhà bếp, hô to: "Lão bản, lão bản, có một đám người tới kiếm chuyện."
Phu phu Vương lão bản nghe thấy động tĩnh, lập tức chạy ra ngoài nhìn xem, thấy chén đũa trên bàn bị hất văng xuống đất, Vương lão bản nhíu mày hỏi: "Vị khách này, các ngươi làm gì vậy? Đập hư chén đũa của ta, còn doạ khách của ta, phải bồi thường!"
Hán tử kia thấy lão bản đã ra mặt, lập tức nổi giận mắng: "Ngươi là cái đồ lòng dạ độc ác, thèm tiền đến phát điên rồi sao?! Cái món chè nấm tuyết gì đó của ngươi có độc, nhìn phu lang và nhi tử của ta sau khi ăn cái thứ đó đi, thành dạng gì rồi?!"
Hán tử kia kéo một ca nhi trẻ tuổi và một tiểu ca nhi khoảng năm sáu tuổi sau lưng ra.
Những người khác quan sát, ai da, hai người này, trên mặt, trên cổ, còn có xương quai xanh và mấy vùng da xung quanh, cùng với hai cánh tay đều bị sưng lên, nổi thành nhiều chấm đỏ. Trên người tiểu ca nhi có rất nhiều mụn nước mọc lên, có vài chỗ bị cào để lộ ra da non.
Da của hai người bị sưng đỏ được bôi bằng một lớp thuốc mỡ mỏng màu trắng, hẳn là đã đi gặp đại phu, nhưng trông vẫn thật thảm, giống như bị nước sôi đổ lên người vậy.
Tiểu ca nhi khóc rất thảm thiết, hai mắt đều sưng lên, chắc là vì quá ngứa, nhịn không được nên mới lấy tay cào. Nhưng lại bị lão ca nhi ở bên cạnh giữ lại, không cho cào, bé khóc càng thảm hơn.
"Ai da, ghê quá, chắc là ngứa dữ lắm."
"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
"Nghe nói là ăn chè nấm tuyết, ai da, ta cũng vừa ăn một chén! Vị đại ca này, ngươi xác định là phu lang và nhi tử của ngươi ăn món chè nấm tuyết này sao?"
Hán tử kia gật đầu, nói: "Buổi sáng bọn họ có tới đây ăn món chè này! Trước khi ăn thì không sao, sau khi ăn xong, phu lang và nhi tử của ta về nhà, chơi ở trong sân, không có ăn thêm gì cả. Khoảng một canh giờ sau, bọn họ bắt đầu cảm thấy ngứa toàn thân. Chỉ chốc lát sau, thì biến thành bộ dạng vừa sưng vừa đỏ như vậy! Đại phu nói đây là trúng độc!"
Những ai đang ăn chè nấm tuyết nghe vậy, bắt đầu cuống lên.
"Xong rồi xong rồi, ta cũng mới vừa ăn, làm sao bây giờ?"
"Ta cũng ăn, còn ăn hai chén! Lão bản, sao ngươi có thể bán một thứ độc địa như vậy?!"
"Phải đó, aiz! Làm sao bây giờ? Ta cảm thấy trên người cũng bắt đầu ngứa rồi!" Một vị khách xoa xoa tay, gãi khắp người, nôn nóng nói.
...
Vương lão bản thấy thế, lập tức nổi giận, nói: "Nói hươu nói vượn! Ta bán chè nấm tuyết suốt mấy ngày rồi, nếu trúng độc thì đã sớm trúng độc rồi! Ngươi có thể hỏi những người xung quanh, ta bán món này được bao nhiêu ngày rồi, mà có xảy ra chuyện gì không?! Ta đang muốn hỏi các ngươi đây, người khác ăn thì không sao, sao đến lượt hai người nhà của ngươi ăn vào thì lại gặp chuyện?!"
Vương phu lang cũng nói: "Phải đó, không phải các ngươi cố ý đến gây chuyện để moi tiền của bọn ta đó chứ?"
Những người xung quanh nghe vậy, cảm thấy cũng có lý, sôi nổi gật đầu.
Có một vị khách nói: "Đúng vậy, đã bán mấy ngày rồi, có xảy ra chuyện gì đâu, sao các ngươi ăn vào lại có chuyện?"
"Đúng vậy, ở phố Bắc Đại này, không thiếu người giả bệnh để lừa tiền. Đủ loại chiêu trò chồng chất, không có gì kỳ quái."
Thấy có khách giúp mình, khí thể của Vương lão bản càng lớn hơn: "Vị khách này, nếu ngươi không có tiền trả, lão Vương ta tuy rằng không quá giàu có, nhưng vẫn có thể bố thí cho ngươi một hai văn, vậy mà các ngươi lại tới náo loạn như vậy, thật chẳng ra gì phải không? Nếu ngươi biết thức thời thì mau chóng rời đi đi, còn tiền bồi thường chén đũa của ta, ta sẽ không so đo với ngươi nữa. Nếu ngươi còn dám tiếp tục nháo, chúng ta sẽ đi gặp quan phủ!"
Đám người kia nghe vậy, ai nấy cũng tức sôi máu, bắt đầu mắng.
Ca nhi trẻ tuổi nghe gã nói xong, tức đến độ mắng ầm lên: "Cái tên vương bát đản nhà ngươi! Bọn ta ăn ở chỗ của ngươi nên mới bị như vậy! Ngươi cũng quá xấu xa rồi! Không thừa nhận, còn oan uổng bọn ta! Mọi người nhìn đi, mặt của ta đang đẹp như vậy, tự dưng lại biến thành thế này! Tiểu ca nhi của ta còn nhỏ như vậy mà phải chịu khổ, lỡ như để lại sẹo, sau này bọn ta phải sống thế nào?!"
Quần chúng vây xem thấy khắp người bọn họ sưng đỏ như vậy, thở dài, nếu để lại sẹo, rất có thể sau này sẽ biến thành mặt rỗ.
Bọn họ cũng thật là xui xẻo.
"Cái tên lão bản lòng dạ hiểm độc kia! Bán đồ ăn có độc mà không chịu nhận! Tưởng bọn ta dễ bị bắt nạt sao? Đại ca, đừng nhiều lời vô nghĩa với ông ta, chúng ta phải đập nát cái quán ăn này để trả thù cho Tiểu Ngũ!"
"Phải! Tưởng chỉ có mình ngươi có tiền sao? Hồ gia ta ở thành Đồng Sơn này tuy không đến mức đại phú đại quý, không lẽ còn kém cái quán ăn bé xíu của ngươi?! Đại ca, đừng nhiều lời, đánh cho tới khi nào ông ta chịu nhận thì thôi!"
Từ trong nhóm người, có hai hán tử xắn tay áo xông ra, đạp đổ hai cái bàn bên cạnh, tiến lên chuẩn bị đánh người.
Vương phu lang thấy bọn họ xông tới, lập tức lớn tiếng hét: "Ai nha, cứu mạng! Không có thiên lý! Lừa tiền mà còn muốn đánh người!"
Quần chúng vây xem thấy sắp có đánh nhau, bọn họ lập tức tản ra, sợ bị đánh trúng.
Có hai đứa trẻ thấy tình cảnh này, bị doạ sợ, bắt đầu khóc lớn.
Hán tử dẫn đầu thấy vậy, nhanh chóng gọi hai tiểu đệ lại: "Lão Nhị, lão Tam, từ từ, đừng xúc động! Lão Tam, ngươi đi mời đại phu tới. Lão Nhị, ngươi ra sau bếp của bọn họ tìm chứng cứ, đừng để cho bọn họ làm hỏng chứng cứ!"
"Vâng! Đại ca." Một hán tử xoay người đi ra ngoài.
Một hán tử khác thì nhanh chóng vào nhà bếp.
Vương lão bản hừ một tiếng: "Mời đại phu tới thì càng tốt! Sẵn tiện vạch trần âm mưu của các ngươi! Đến lúc đó, hừ! Những tổn thất trong quán ăn của ta, từ bàn ghế đến chén đũa, cộng thêm thời gian buôn bán bị quấy rối, các ngươi đều phải bồi thường!"
Hán tử kia trừng to mắt, hắn chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ như vậy.
"Vừa lúc, chờ đại phu tới, ta xem ngươi bồi thường cho phu lang và tiểu ca nhi nhà ta như thế nào!"
Hai bên không ai chịu nhường ai.
Đúng lúc này, một nhóm người khác mang theo tiểu ca nhi nhà bọn họ xông vào quán.
"Lão bản đâu! Lăn ra đây cho ta! Lão rùa đen, vương bát đản! Bán cái thứ gì vậy?! Mặt của đệ đệ ta bị ngươi làm hỏng rồi!"
_._._._
Tác giả có lời muốn nói:
Lão Vương: "Ăn vạ một đám còn chưa xong, lại thêm đám thứ hai nhảy ra! Thật là xui xẻo!"
Không làm thì không chết, chắc ông vẫn chưa nhận ra nguyên nhân đâu. Ha ha.