Editor: Aubrey.
Trong nhóm người này, ngoại trừ một tiểu ca nhi, còn lại đều là những hán tử cao lớn thô kệch, dáng người vạm vỡ, đồng dạng mặc áo ngắn màu đen. Vừa bước vào, gặp bàn là đạp, gặp ghế là đá, hùng hùng hổ hổ, còn hung dữ hơn nhóm người đầu tiên, vừa nhìn là biết không dễ chọc.
Tiểu ca nhi sau lưng bọn họ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, khóc *lê hoa đái vũ. Y cũng giống như hai ca nhi trước đó, trên mặt và trên cổ nổi nhiều chấm đỏ, cũng sưng đỏ lên. Chỉ khác một cái là, bởi vì tay áo của y buông xuống nên không biết cánh tay của y có bị sưng hay không.
*lê hoa đái vũ: đơn giản là người đẹp thì ngay cả khóc cũng đẹp.
Vốn dĩ, dung mạo của y rất xinh đẹp, bây giờ thì toàn là chấm đỏ, trông rất khủng bố.
"Có, có thêm người trúng độc sao? Vậy chắc chắn không phải giả bệnh để lừa tiền rồi, xem ra là thật sự có vấn đề." Có một vị khách nói.
"Tạo nghiệt mà! Chúng ta cũng ăn, không lẽ chúng ta cũng bị trúng độc hết rồi?" Một vị khách khác lo lắng nói.
"Có thể lắm..."
Bọn họ đang lo cho an toàn của bản thân, bất chợt, nhóm người kia xông thẳng vào quán.
Hán tử cầm đầu đá bay một cái bàn cản trở trước mặt, thấy ở đây nhiều người như vậy, phát hiện có hai người cũng bị giống như đệ đệ của hắn, lập tức sửng sốt. Ngay sau đó, hắn càng nổi giận.
"Ai là lão bản?! Lăn ra đây!"
"Là ngươi sao?! Dám bán thức ăn có độc, là ngươi phải không?!" Hán tử kia nắm cổ áo một người, giận dữ hỏi.
"Không, không phải ta!" Người kia vì đứng gần Vương lão bản nên bị ngộ nhận thành lão bản, nhanh chóng xua tay phản bác.
Nghe không phải là lão bản, hán tử kia nhẹ buông tay ra, trừng mắt, giận dữ hỏi: "Ai? Lão bản là ai?!"
Người được thả nhanh chóng lách người chạy khỏi chỗ đó, sợ lại bị hán tử kia bắt lấy, thật đáng sợ.
"A! Bọn họ là người của tiêu cục Trấn Uy!" Có người nhận ra hán tử kia là người của tiêu cục Trấn Uy, sợ hãi nói. Những hán tử kia ai cũng biết võ, xem cơ bắp trên người bọn họ kìa, sợ rằng chỉ tuỳ tay huơ một cái thôi cũng đủ bẻ gãy tay người ta.
Những người khác nghe vậy, lập tức lùi ra sau, cách bọn họ thật xa, ai biết khi nào bọn họ động thủ đánh người, nên tránh xa trước thì tốt hơn.
"Là, là tên mập kia!" Tiểu ca nhi sau lưng hắn giơ tay chỉ thẳng vào Vương lão bản, nức nở nói.
Vương lão bản nghe vậy, thân thể theo bản năng co rụt lại, lui về sau một bước, phu lang của gã cũng bị doạ sợ mà trốn sau lưng gã.
Sao lại có thêm người bị thế này? Chẳng lẽ chè nấm tuyết thật sự có vấn đề? Tâm trí vốn ổn định của hai người họ bắt đầu xuất hiện vết rách.
Nhìn khuôn mặt của ba ca nhi kia, tâm trạng của Vương lão bản trầm xuống. Nếu thật sự là do ăn chè nấm tuyết của gã mà bọn họ mới bị như vậy, vậy gã coi như tiêu đời rồi.
Hán tử cầm đầu nghe đệ đệ nói xong, lập tức đảo mắt qua, nhìn thẳng vào Vương lão bản.
Hắn bước từng bước tới gần, cơn giận trên người có xu hướng bùng nổ.
Vương lão bản sợ tới mức chân cẳng run rẩy, vừa lui vừa nói: "Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi đừng xằng bậy! Ta, ta sẽ báo quan!"
"Báo quan? Được thôi, có giỏi đi báo đi!" Hắn dùng một tay xách cổ áo Vương lão bản, kéo gã lên, rồi quăng mạnh về phía trước, mặt của gã lập tức cắm xuống đất.
Vương phu lang bị dọa choáng váng, đến khi phản ứng lại, Vương lão bản đã bị quăng xuống đất rồi. Ông vội vàng chạy tới đỡ lấy Vương lão bản, lớn tiếng mắng hán tử kia: "Ngươi làm cái gì vậy?! Ta nói cho ngươi biết, đệ đệ của ta chính là chủ bộ huyện nha! Ngươi dám đánh bọn ta, chờ xem đệ đệ của ta lôi các ngươi đến nha môn như thế nào!"
Hán tử kia bị chọc cười, một chân dẫm lên lưng của Vương lão bản, một chân đạp gã nằm xuống khi gã chỉ mới nhích dậy một chút.
"A!!!" Vương lão bản kêu thảm thiết, cằm bị đập xuống đất, cắn phải lưỡi, phun ra một ngụm máu.
"A! Ngươi làm gì vậy?! Bỏ chân ngươi ra! Bỏ chân ngươi ra cho ta!" Vương phu lang thấy thế, nhào tới ôm chân của hắn, thấy không kéo ra được, lập tức dùng tay đánh, còn cầm cái ghế dựa ở bên cạnh định đập vào chân hắn.
Hán tử dùng một tay chụp ghế, cầm trên tay, rồi tuỳ tay ném ra đằng sau, quay đầu lại nói với các tiểu đệ: "Trói lại cho ta."
Hai người ở phía sau tiến lên, kéo Vương phu lang qua một bên, rồi trói lại.
Hán tử dẫm lên người Vương lão bản, nói: "Ta nói cho ngươi biết, vương bát đản, hai tháng sau đệ đệ của ta sẽ gả chồng. Nếu trước lúc đó, mặt của đệ đệ ta không hồi phục trở lại, ta sẽ phế nửa đời sau của ngươi!"
Mọi người nghe vậy, thổn thức không thôi, đồng tình nhìn qua tiểu ca nhi kia. Hai tháng nữa phải gả chồng, bây giờ mặt như vậy, không biết có chữa khỏi hay không. Hơn nữa, không biết có để lại sẹo hay không? Lỡ như bị nhà chồng ghét bỏ, vậy hôn sự này...
Thật là đáng thương.
Nhưng sau khi nghĩ lại, bọn họ đang lo cho người khác, nói không chừng chính họ cũng đã bị trúng độc rồi, bọn họ bắt đầu nôn nóng.
Có người hỏi tiểu ca nhi kia: "Tiểu ca nhi, ngươi ăn chè nấm tuyết nên mới bị như vậy sao?"
Tiểu ca nhi khóc lóc gật đầu, nói: "Phải, là tại ăn món chè đó."
Những ai không ăn chè nấm tuyết đều nhẹ nhàng thở ra, nhưng những ai đã ăn thì sắp phát điên rồi.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chúng ta, có phải chúng ta cũng nên nhanh chóng đi tìm đại phu không?"
"Đúng đúng đúng, mau đi tìm đại phu! Xem có thể trị hết hay không? Nhờ đại phu giải độc."
Sau đó, có bảy tám người chạy ra khỏi quán mì.
"Nhường đường một chút, nhường đường một chút, cho bọn ta qua. Bọn ta bị trúng độc, phải đi tìm đại phu." Những người này đều là ca nhi, có người sợ đến mức khóc luôn rồi. Nếu bọn họ cũng bị biến thành bộ dạng giống như ba người kia, vậy phải làm sao bây giờ? Lỡ bị huỷ dung thì sao?...
Hiện tại, vì động tĩnh của hai nhóm người kia, trước cửa quán mì Vương Ký đã bị bao vây chật như nêm cối, người qua đường sôi nổi đứng ngoài cửa xem náo nhiệt. Khi thấy các ca nhi kia xin nhường đường, bọn họ lập tức chừa ra một con đường, để những ca nhi đó ra ngoài tìm đại phu.
Lúc này, nhi tử của Vương lão bản, Vương Minh đã trở lại, thấy trước quán mì nhà mình đông người như vậy, hắn biết chắc chắn là đã xảy ra chuyện rồi. Hắn lập tức đẩy đám người ra, chen vào, liếc mắt một cái chỉ thấy một hán tử đang dẫm cha của hắn trên sàn, miệng của cha hắn thì đầy máu, A ma thì đang ngồi khóc.
"Cha, A ma, xảy ra chuyện gì vậy?" Vương Minh ngơ ngác hỏi.
Vương phu lang thấy nhi tử đã trở lại, khóc lóc nói: "A Minh, mau đi tìm cữu cữu của con, có người tới gây sự!"
"A... Vâng, vâng." Vương Minh ngơ ngác gật đầu, xoay người định chạy ra ngoài, nhưng lại bị hai hán tử là người của tiêu cục khoanh tay chặn lại.
"Cứ để cho hắn đi." Hán tử cầm đầu quay đầu lại, nói với hai hán tử kia.
Nghe vậy, hai hán tử kia nhường đường, Vương Minh lập tức chạy ra ngoài, chạy tới huyện nha.
Hán tử cầm đầu lại nói với một hán tử khác: "Ngũ sư đệ, trở về tìm cha ta, nói ông ấy đi tìm biểu ca của ta! Nói đệ đệ của ta bị người khác hủy dung!"
"Vâng! Đại sư huynh." Hán tử kia nhận lệnh, xoay người rời đi.
Phân phó xong, hán tử cầm đầu vừa dẫm lên người Vương lão bản, vừa đưa tay vỗ vỗ lên mặt gã, nói: "Tiểu cựu tử là chủ bộ à? Hửm? Thiệt là ghê gớm nha, ta sợ quá, sợ muốn chết rồi!"
Nói xong, chân của hắn lại dùng sức, phát ra tiếng răng rắc...
"A!!!" Tiếng kêu thảm thiết của Vương lão bản cắt qua phía chân trời.
Mọi người nghe tiếng "răng rắc" vang lên, run cầm cập.
Chỉ sợ xương sườn của Vương lão bản đã bị gãy rồi.
Mí mắt của hán tử kia không hề động, hắn quay đầu nhìn nhóm người tới trước mình, thấy có chút quen mắt, hắn nghĩ nghĩ, hỏi: "Hồ gia ở thành tây?"
Hán tử đứng đầu nhóm người kia gật đầu, đáp: "Phải."
Hán tử tiêu cục Trấn Uy hất cằm, chỉ về phía hai người bị hại, hỏi: "Phu lang và con của ngươi?"
Lão đại Hồ gia gật đầu.
"Muốn tới đây đạp một cái không?" Hán tử kia lại hất cằm về phía Vương lão bản, hỏi.
Lão đại Hồ gia yên lặng lắc đầu, nói: "Bọn ta đã đi mời đại phu rồi, chờ người của quan phủ tới rồi tính."
Nghe vậy, hán tử kia dịch chân xuống cánh tay của Vương lão bản, dùng lực một chút. Tiếng răng rắc lại vang lên, cánh tay bị phế bỏ.
Nhóm người Hồ gia ngây ra nhìn cảnh tượng trước mắt.
Nhà bọn họ kinh doanh vải vóc, đa số là những người văn nhã, thường chọn cách nói lý để giải quyết vấn đề. Lúc nãy, đá bàn, đạp ghế, hăm doạ người khác đã là trạng thái hung ác nhất của bọn họ rồi. Bây giờ, chứng kiến người của tiêu cục đạp gãy xương sườn và cánh tay của người ta, trong lòng có hơi sợ, nhưng cũng cảm thấy thật hả giận.
"Dẫm đúng lắm!" Lão ca nhi đang ôm tôn tử vào lòng, phi một ngụm, nói.
Những người còn lại cũng cảm thấy thật đáng đời.
Quần chúng vây xem choáng váng, không ai dám nói gì.
"Đại phu tới, đại phu tới, mọi người mau nhường đường!" Không bao lâu sau, người của Hồ gia đi mời đại phu đã trở lại, người được mời đến còn là đại phu có tiếng trong thành, Lý đại phu của Tể Nhân Đường. Trước đó, Hồ gia cũng đã tới tìm Lý đại phu trị bệnh.
Lão đại Hồ gia sai người vào nhà bếp mang nồi chè nấm tuyết ra, kể cho Lý đại phu nghe mọi chuyện, nhờ xem mặt của những người bị hại, lại nhờ ông kiểm chứng xem trong chè nấm tuyết có độc hay không.
"Là do ăn cái này?" Lý đại phu quan sát, hỏi.
Ba người bị hại đều gật đầu.
Thấy vậy, Lý đại phu nói: "Đây là mộc nhĩ trắng, trước kia từng có người ăn cái này, cũng giống như ba người này, đều trúng độc. Tới tìm ta trị bệnh, sao lại bán cái thứ này?"
Mọi người nghe vậy, hỏi: "Lý đại phu, thứ này thật sự có độc sao?"
Lý đại phu gật đầu: "Đúng vậy, đây là mộc nhĩ trắng, hầu hết người trong thành không nhận ra thứ này, nó sinh trưởng trong núi rất nhiều, có vài thôn dân không biết nó có độc nên hái về ăn. Ta hành nghề y hơn ba mươi năm, trước kia tiếp nhận rất nhiều ca bệnh như thế này, là do ăn nó mà trúng độc."
"Nếu Lý đại phu đã nói như vậy, vậy là thật rồi." Mọi người bắt đầu nghị luận sôi nổi, Lý đại phu là đại phu đức cao vọng trọng nhất trong thành, ông ấy nói cái này có độc, vậy chắc chắn là có độc.
Vương lão bản chịu đựng cả người đau đớn, nhìn ngân châm, lắc đầu nói: "Không có khả năng, khụ, bọn ta đã bán mấy ngày rồi, nhưng chưa xảy ra chuyện gì cả! Nhất định là các ngươi liên hợp lại hại ta!"
"Đúng! Là các ngươi hại bọn ta!" Vương phu lang la lên.
Lý đại phu đã nói như vậy, vậy mà đôi phu phu vô lương tâm kia vẫn không chịu thừa nhận, người của Hồ gia và tiêu cục càng tức giận hơn.
"Sự thật đã bày ra trước mắt! Ai cho các ngươi giảo biện?!"
"Vương bát đản! Lương tâm bị chó tha! Dám hại đệ đệ của ta!" Hán tử tiêu cục dùng sức đá, khiến cho Vương lão bản liên tục kêu la thảm thiết.
Hắn vẫn chưa muốn tha cho gã, kéo cổ áo của gã lên, nói: "Ngươi nói không có độc đúng không? Vậy ngươi ăn hết cái nồi này cho ta!"
Đời nào Vương lão bản chịu ăn, gã dùng sức giãy giụa, nhưng cột sống của gã đã bị gãy mất một cái xương sườn, vốn đang rất đau đớn, bây giờ càng không có sức lực.
Mắt thấy hán tử kia sắp đổ chè nấm tuyết vào miệng Vương lão bản, Lý đại phu lập tức ngăn cản: "Ngươi mau dừng lại, đừng nháo ra mạng người!"
Nghe vậy, hán tử kia dùng sức đạp một cái mới dừng lại. Sau đó, hắn quay đầu, nôn nóng hỏi Lý đại phu: "Đại phu, độc này có thể giải được không? Mặt của đệ đệ ta có thể hồi phục lại không? Lúc nãy ta có dẫn y đi tìm đại phu thoa dược, nhưng không nói có thể hồi phục được không, đệ đệ của ta sắp thành thân rồi, ngài xem, mặt mày như vậy thì nên làm sao bây giờ?"
Lý đại phu xem mạch của tiểu ca nhi kia, lại cẩn thận nhìn vết thương trên mặt, xác định bệnh trạng giống như hai người kia, nói: "Tình trạng của bọn họ là bị trúng nhiệt độc, tương tự bị bỏng nhẹ, chỉ cần không cào trầy da là được rồi. Uống canh giải độc, không được phơi nắng, uống nhiều nước một chút, ăn thanh đạm một chút, khoảng nửa tháng là có thể khôi phục."
Nghe vậy, nhóm người tiêu cục mới yên tâm, tiểu ca nhi kia cũng nhẹ nhàng thở ra.
Lý đại phu quay đầu nói với đám người Hồ gia: "Tình trạng của tiểu ca nhi thì có hơi nghiêm trọng, thời gian hồi phục sẽ lâu hơn. Các ngươi chú ý không được để cho bé cào thành mụn nước, nếu không, sẽ để lại sẹo."
Đám người Hồ gia nghe xong, gật đầu.
Lý đại phu dặn dò xong, lại nhìn chè nấm tuyết, hỏi Vương lão bản: "Thứ này, hầu như những ai ở nông thôn cũng biết nó có độc, người trong thôn đều không dám ăn. Thứ này có độc, tại sao các ngươi vẫn lấy ra bán?"
Vương lão bản nằm trên sàn nhà, cả người đau nhức, gã cố hết sức mà đáp: "Mấy ngày nay bọn ta vẫn bán, nhưng không có chuyện gì xảy ra cả."
Lý đại phu nghi hoặc, hỏi: "Hả? Mấy ngày trước thì không có vấn đề gì, vậy tại sao hôm nay lại xảy ra chuyện? Có phải các ngươi đổi nguyên liệu khác không?"
Vương lão bản lắc đầu: "Vẫn là mộc nhĩ trắng, sao có thể khác nhau? Hơn nữa, hôm nay bọn ta còn dùng nấm vừa hái xong để nấu, còn rất tươi..."
Nói tới đây, Vương lão bản bỗng nhiên khựng lại, ngơ ngác nói: "Không, không đúng, mấy ngày hôm trước, bọn ta dùng nấm khô. Nhi tử của ta vào thôn tìm người thu mua, hôm nay vừa giao tới, nấm còn rất tươi..."
Lý đại phu nghe vậy, như có điều suy tư nhìn nấm tuyết.
Lúc này, từ trong đám người truyền đến một âm thanh, người đó nói: "Mộc nhĩ trắng mới vẫn còn độc tố, phải mang đi phơi nắng một ngày, phơi khô xong rồi ngâm bằng nước muối khoảng một hai canh giờ, độc tố sẽ tan vào trong nước. Ngâm càng lâu, lượng độc tố sẽ càng ít, lúc này ăn thì sẽ không gặp vấn đề gì."
Mọi người nghe vậy, quay đầu lại, một thân ảnh từ trong đám đông đi ra.
Là Dư lão bản của tiệm ăn vặt ở cách vách!
Vương lão bản nghe vậy, hối hận vô cùng, thấy người vừa nói là Dư Thanh Trạch. Gã tức giận đến mức phun ra một ngụm máu, sau đó ngất đi.