Editor: Aubrey.
Một bình rượu hoa quế nhỏ, gần như đều vào bụng Dư Thanh Trạch, Gia Bảo thì không uống được, còn Nhạc ca nhi thì...
Nhớ đến lần uống rượu vào hôm Tết Trung Thu, y chỉ bồi hắn uống hai chén nhỏ, là không thể uống được nữa.
Dư Thanh Trạch không mời y uống nữa, nếu Nhạc ca nhi say, vậy quà sinh nhật của hắn phải làm sao?
Ba người ăn xong, thu dọn xong, dành ra nửa canh giờ học tính toán, gần tới nửa canh giờ thì kết thúc.
Lúc sau, Nhạc ca nhi nói có hơi nhức đầu, Dư Thanh Trạch thấy mặt y hơi đỏ, hai mắt cũng mê mang. Chắc là do uống rượu nên mới như vậy, hắn bảo y cứ ở nhà nghỉ ngơi, còn hắn thì đưa Gia Bảo về.
Gia Bảo vốn định nói không cần đưa về, từ lần đó trở đi, bọn côn đồ không còn tới nữa. Chỉ là, Dư Thanh Trạch bọn họ vẫn không yên tâm, ngày nào học xong cũng về trễ, để một thiếu niên choai choai đi về một mình rất không an toàn, nên ngày nào bọn họ cũng phải đưa Gia Bảo về nhà.
Chờ Dư Thanh Trạch và Gia Bảo ra khỏi tiệm, Nhạc ca nhi lập tức đứng dậy, cầm một cây đèn dầu vọt vào nhà bếp. Y vén tay áo lên, động tác nhanh nhẹn mà lấy bột mì, nhào bột, trong mắt nào còn sự mê mang?
Phải, thật ra là ban đầu y cũng có hơi nhức đầu, nhưng y vẫn muốn làm một chén mì trường thọ cho Dư đại ca, trong những món lúc nãy không có mì trường thọ. Y nắm chặt thời gian, hy vọng có thể làm xong trước khi Dư đại ca về, cho hắn một kinh hỉ.
Đến khi Dư Thanh Trạch trở về, trong đại sảnh không còn một bóng người, trản đèn dầu nằm lẻ loi trên bàn, nhưng không thấy thân ảnh của Nhạc ca nhi, trong bếp thì có ánh đèn.
"Nhạc ca nhi, không phải ngươi bị choáng sao? Sao còn làm việc? Mau đi rửa mặt rồi ngủ..."
Dư Thanh Trạch cho rằng Nhạc ca nhi đang chuẩn bị thức ăn cho ngày mai, nên hắn lập tức vào nhà bếp kêu y đi rửa mặt nghỉ ngơi. Không ngờ, khi hắn đến gần, thì phát hiện y đang nấu mì.
Làm cho hắn sao? Chữ "đi" cuối cùng chưa kịp ra khỏi miệng, Dư Thanh Trạch chậm rãi đi về phía Nhạc ca nhi.
Thấy Dư Thanh Trạch trở lại nhanh như vậy, Nhạc ca nhi có chút hụt hẫng, tốc độ của y cũng khá nhanh, nhưng vẫn bị Dư đại ca bắt gặp. Có điều, cũng hết cách rồi, y đành xoay người, khoa tay nói: Sắp xong rồi, ngươi đi ra ngoài chờ một lát.
Khoa tay xong, Nhạc ca nhi lại xoay người sang chỗ khác, tiếp tục nấu mì.
Dư Thanh Trạch đến gần, vòng tay qua eo Nhạc ca nhi, từ phía sau ôm lấy y, cằm để ở trên vai Nhạc ca nhi. Hắn phát hiện thân thể của y khựng lại, tay đang đảo đũa cũng dừng lại. Sau đó, y nhanh chóng thả lỏng lại, đầu hơi nghiêng qua cọ cọ lên mặt hắn một chút, rồi quay đầu lại tiếp tục đảo mì trong nồi.
Dư Thanh Trạch cong môi cười cười, nhẹ giọng hỏi: "Làm cho ta sao?"
Nhạc ca nhi gật đầu, khoa tay nói: Sinh thần phải ăn mì trường thọ.
Dư Thanh Trạch siết tay, nghiêng đầu hôn lên mặt y một cái, nói: "Cảm ơn ngươi."
Từ khi ông nội mất, mười mấy năm sau, mỗi khi tới sinh nhật, hắn chỉ đón một mình, tự nấu một chén mì xong rồi thôi. Lúc đi quân sự thì còn có chiến hữu, sau khi xuất ngũ, mỗi người trời nam đất bắc, nên chỉ có thể gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn để chúc mừng. Vì vậy, hắn không còn xem trọng sinh nhật nữa.
Hôm nay, vốn dĩ hắn không nhớ hôm nay là sinh nhật mình, đến khi nghe A ma của Sướng ca nhi và Nhạc ca nhi nói hôm nay là ngày hai mươi tám tháng mười, sắp vào đông. Hiện tại, mọi người trong thôn đã bắt đầu thu hoạch khoai lang rồi, gia gia ở nhà cũng đã trồng củ cải và rau cần.
Lúc đó Dư Thanh Trạch mới bừng tỉnh, nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình, bình thường thì hắn sẽ không để ý tới sinh nhật. Nhưng khi nghĩ đến đây là lần đầu tiên đón sinh nhật cùng Nhạc ca nhi, có ý nghĩa kỷ niệm, nên mới muốn tổ chức.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng hắn không muốn mời nhiều người, vì vậy mà chỉ có hai người. Bây giờ, nhìn Nhạc ca nhi tự mình làm mì trường thọ cho hắn, trong lòng rất ấm áp, tràn ngập cảm động và hạnh phúc lân lân.
Thật tốt khi được ở bên cạnh Nhạc ca nhi.
Sau này, sinh nhật mỗi năm sẽ có người đón cùng hắn, không chỉ là sinh nhật, mà còn những ngày lễ khác. Như Tết Đoan Ngọ, Tết Trung Thu, Trừ Tịch, Tết Âm Lịch, Tết Nguyên Tiêu,... Đều có người cùng đón với hắn.
Không chỉ có ái nhân, mà còn có gia gia, Tiểu Hạo, sau này sẽ có thêm hài tử, càng ngày càng nhiều thân nhân.
Nghĩ đến đây, hắn lại nhịn không được hôn Nhạc ca nhi một cái.
Có gia đình thật tốt.
Nhạc ca nhi bị hôn nhột cười rộ lên, cảm thấy hơi ngứa, y gãi gãi, khoa tay nói: Thêm trứng gà không?
Dư Thanh Trạch gật đầu: "Thêm, thêm hai trứng. Chiên lên đi, ngươi một cái, ta một cái."
Vì thế, sau khi nấu mì xong, Nhạc ca nhi chiên thêm hai quả trứng, bỏ vào nồi mì.
Toàn bộ quá trình, Dư Thanh Trạch không buông Nhạc ca nhi ra, vẫn tựa người vào lưng y.
Mì trường thọ nấu xong, Nhạc ca nhi bưng mì ra bàn, gỡ cái vật trang trí hình người ở trên lưng xuống, ấn ngồi xuống ghế, rồi đưa cho hắn một đôi đũa.
Dư Thanh Trạch cầm đũa, gắp một cái trứng chiên, dùng muỗng múc nước lèo tưới lên trứng, đưa tới bên miệng Nhạc ca nhi.
Nhạc ca nhi nhìn Dư Thanh Trạch, mỉm cười, há mồm cắn một ngụm. Sau đó, Dư Thanh Trạch cũng cắn một miếng.
Hai người cứ như vậy, ngươi một miếng ta một miếng mà xử lý xong hai cái trứng.
Sau đó, Dư Thanh Trạch chia mì ra hai phần, mình ăn một phần, phần còn lại cho Nhạc ca nhi ăn.
Nhạc ca nhi lắc đầu, khoa tay nói: Mì trường thọ phải để ngươi ăn.
Dư Thanh Trạch vừa ăn mì, vừa nói: "Ta muốn ngươi cùng ăn với ta, cùng nhau trường thọ."
Nhạc ca nhi vốn dĩ không muốn ăn, nhưng thấy hắn kiên trì như vậy, y đành phải cúi đầu, ăn phần mì còn lại.
Dưới ánh nến ấm áp, hai người cúi đầu, cùng ăn mì trường thọ, thỉnh thoảng còn nhìn nhau cười.
Mì trong nồi càng ngày càng ít, đến khi còn dư lại một sợi, Dư Thanh Trạch gắp cho Nhạc ca nhi, trực tiếp để lên miệng y. Sợi mì dần dần biến mất giữa môi hai người, chỉ còn lại hai cái bóng trên mặt đất dần dần dung hợp vào nhau.
Nụ hôn kết thúc, Dư Thanh Trạch tựa lên trán Nhạc ca nhi, chóp mũi cọ cọ lên chóp mũi của y, thở hổn hển, thỉnh thoảng còn mút môi y một cái.
Lúc này, Nhạc ca nhi đã bị Dư Thanh Trạch ôm ngồi lên đùi hắn, hai người bắt đầu động tình. Dư Thanh Trạch siết chặt tay, tay còn lại để ở trên cổ Nhạc ca nhi rồi dần dần trượt xuống dưới, nắm tay phải của y, để ở giữa chỗ đó của hai người, hắn nói bên tai y: "Nhạc ca nhi, hôm nay ngươi tới, được không?"
Trước đó, tiểu trạch trạch và tiểu nhạc nhạc có chào hỏi nhau rồi, còn cùng nhau chơi đùa phát sướng. Nhưng những lần đó đều là Dư Thanh Trạch chủ động, Nhạc ca nhi chưa động tay lần nào.
Ánh mắt của Nhạc ca nhi lấp loé, các ngón tay bất giác cuộn lại.
Dư Thanh Trạch hướng dẫn cho y, đưa tới đúng vị trí, cổ vũ: "Giống như tự làm với mình ấy."
Nhạc ca nhi nghe vậy, vùi đầu vào hõm vai của Dư Thanh Trạch, có cảm giác mặt sắp cháy khét rồi.
Làm sao Dư đại ca biết y đã từng tự làm?
"Hửm? Có tự mình làm chưa?" Dư Thanh Trạch ách thanh hỏi.
Thân thể Nhạc ca nhi cứng đờ, chôn mặt gật đầu, ôm chặt hắn một chút.
Dư Thanh Trạch cười khẽ, lại dụ dỗ y: "Vậy làm đi, mở tay ra." Hắn gỡ từng ngón tay của y ra, cầm chúng chạm vào tiểu trạch trạch. Hắn hôn lên môi y, rồi hôn lên tai y, nhẹ giọng nói: "Ngoan, sờ sờ nó, nó cũng giống như ta vậy, đều cực kỳ thích ngươi."
Giọng Dư Thanh Trạch khàn khàn, còn cảm nhận được độ ấm, Nhạc ca nhi đỏ mặt, đánh bạo đưa tay cầm lấy tiểu trạch trạch.
"Hừm... Nhạc ca nhi, bảo bối, đừng khẩn trương, nhẹ một chút..." Dư Thanh Trạch kêu một tiếng, run giọng nói.
Nghe Dư Thanh Trạch than đau, Nhạc ca nhi mới phát hiện ra mình dùng sức hơi lớn, y nhanh chóng buông tay, ngẩng đầu, lo lắng nhìn Dư Thanh Trạch.
"Không sao, ngươi đừng khẩn trương là được. Nào, tiếp tục."
Nhạc ca nhi thấy hắn thật sự không có việc gì, thở phào nhẹ nhõm, lại hít sâu một hơi. Chủ động hôn lên môi hắn, phân tán lực chú ý của hắn, rồi chậm rãi làm tiếp.
Ánh nến trong phòng leo lắt, hai cái bóng dưới mặt đất cũng liên tục rung động, hết đợt này đến đợt khác...