Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Chương 74

Editor: Aubrey.

Sáng hôm sau, lúc Gia Bảo đến, có mang theo một vò Trúc Diệp Thanh nhỏ đưa cho Dư Thanh Trạch, làm quà sinh thần cho hắn.

Dư Thanh Trạch nhìn vò rượu trên tay, vỗ đầu Gia Bảo, cười nói: "Cảm ơn Gia Bảo, ta rất thích."

Gia Bảo nghe vậy, cong môi cười rộ lên. Sau đó, hắn xoay người, đi phụ làm công tác chuẩn bị mở cửa tiệm.

Buổi sáng, Nhạc ca nhi bớt một chút thời gian đi ra ngoài một lát, mua một khúc vải về. Ngày hôm qua, A ma của Sướng ca nhi đã nhắc nhở y, sắp bắt đầu mùa đông, mà Dư đại ca thì không có y phục và giày dép mùa đông, y phục hiện tại của hắn vẫn là đồ cũ nhà y.

Hơn nữa, gia gia và đệ đệ cũng phải có y phục và giày mới. Trước kia nhà bọn họ nghèo, mỗi năm chỉ có thể may một bộ y phục, đôi khi còn không có bộ nào. Hiện tại, điều kiện trong nhà tốt, năm nay y phải làm cho cả nhà mỗi người một bộ y phục mới mới được.

Y chọn ra vài cuộn vải với nhiều loại màu sắc khác nhau, thích hợp cho lão nhân, người trẻ tuổi, còn có thiếu niên, áo trong, trung y, áo ngoài, còn có áo bông. Mỗi dạng đều làm một bộ, còn lại vải dư thì để may giày.

Vì thế, buổi tối, Nhạc ca nhi lại tăng thêm lượng công việc, may y phục.

Dư Thanh Trạch ở một bên tính sổ, ghi sổ, y thì ở một bên may y phục. Hai người ngồi chung một bàn, làm việc, thỉnh thoảng còn nhìn nhau một cái, thật ấm áp.

Cứ như vậy, nhiều ngày trôi qua.

Có một ngày, vào buổi sáng, Sướng ca nhi đột nhiên kéo Nhạc ca nhi vào nhà bếp, nói nhỏ bên tai y: "Nhạc ca nhi, mau nhìn xem, ta phát hiện có một ca nhi lúc nào cũng trộm ngắm Dư lão bản, mấy ngày nay rồi, bị ta phát hiện nhiều lần. Lúc nãy, y còn mượn cớ bắt chuyện với Dư lão bản, ta nghi y có ý gì đó với Dư lão bản."

Nhạc ca nhi sửng sốt, có người coi trọng Dư đại ca? Y nhìn Sướng ca nhi, khoa tay hỏi: Ai vậy?

Sướng ca nhi giữ chặt tay Nhạc ca nhi, hai người trốn ở góc tường, nhìn ngoài đại sảnh: "Đấy, chính là ca nhi đang nói chuyện với Dư lão bản."

Nhạc ca nhi nhìn về phía đại sảnh, ở trước quầy, quả nhiên có một ca nhi trẻ tuổi khoảng mười bảy, mười tám tuổi đang nói chuyện với Dư đại ca. Ngoại hình thanh tú, làn da trắng nõn, trông bộ dạng đó hẳn là gia cảnh rất không tồi.

Nhìn qua Dư đại ca, còn đang tươi cười trả lời.

"Ngươi nhìn ánh mắt của y khi nhìn Dư lão bản xem, có nhìn ra được gì không?" Sướng ca nhi nhỏ giọng hỏi.

Nhạc ca nhi lắc đầu, không nhìn ra được gì, ánh mắt rất bình thường. Chỉ vì ca nhi kia bắt chuyện, nên Dư đại ca không thể nào làm lơ được thôi.

Sướng ca nhi hận rèn sắt không thành thép, nói: "Ngươi nhìn kỹ đi, xem y kìa, ánh mắt đó không dám nhìn thẳng vào Dư lão bản. Bộ dạng e lệ ngượng ngùng, giống hệt như ngươi trước khi xác nhận quan hệ với Dư lão bản."

Nhạc ca nhi:...Là vậy sao? Trước kia ta nhìn Dư đại ca như vậy sao?

"Này, hai con ở đây lén lút làm gì vậy? Cản trở quá, Tiểu Sướng, không mau đi làm việc? Không thấy khách đang đông sao?" A ma của Sướng ca nhi bưng một đĩa điểm tâm mới, định mang ra bệ bếp, nhưng lại bị hai người cản đường không đi được.

Hai ca nhi thấy mình đã bị phát hiện, lập tức đứng dậy, để A ma của Sướng ca nhi đi qua.

Nhạc ca nhi định trở về nhà bếp làm việc, Sướng ca nhi lại giữ chặt y, nói: "Không thể nào, chúng ta đâu có lén lút, đây là địa bàn của ngươi mà. Đi! Chúng ta đi nghe xem bọn họ đang nói gì."

Nói xong, Sướng ca nhi trực tiếp kéo Nhạc ca nhi ra ngoài.

Nhạc ca nhi ngơ ngác, bị Sướng ca nhi kéo đến chỗ Gia Bảo. Để tiện nghe lén, Sướng ca nhi đi về phía cửa chính, lúc đi ngang qua còn cố ý đi chậm một chút.

"Thường Nhạc ca ca? Có việc gì sao?" Gia Bảo thấy Nhạc ca nhi đứng cạnh mình, nghĩ y có chuyện gì, lập tức hỏi.

Nhạc ca nhi lắc đầu, ý bảo hắn tiếp tục làm việc đi, không cần để ý đến y.

Gia Bảo chớp chớp mắt, tiếp tục làm việc, vẫn còn vài khách đang đợi hắn tính tiền.

Nếu đã đứng ở đây rồi, Nhạc ca nhi dứt khoát nghe luôn.

"Thì ra là thế! Dư lão bản, ngươi thật là lợi hại, nhiều điểm tâm như vậy, còn ăn ngon như vậy, ta thật bội phục ngươi." Đây là tiếng của ca nhi kia.

"Nào có, là nhờ vào sự ủng hộ của mọi người." Đây là tiếng Dư đại ca trả lời.

Nhạc ca nhi: Hừm... Chỉ là lời khen bình thường, hình như không có gì bất ổn.

"Trong thành này không có ai làm điểm tâm ngon như ngươi cả. Đúng rồi, Dư lão bản, ta cũng muốn học làm điểm tâm, có thể dạy cho ta không?"

Nhạc ca nhi nhíu mày: Ca nhi này, sao lại hỏi như vậy? Điểm tâm nhà mình làm để kiếm tiền, làm gì có chuyện muốn học là học được? Còn đòi dạy, Dư đại ca sẽ không dạy cho ngươi đâu.

"Chuyện này... Làm điểm tâm rất cực, Thạch thiếu gia nên để đầu bếp trong nhà làm là được, không cần tự mình làm."

Nhạc ca nhi nhướng mày: Nói rồi mà, Dư đại ca sẽ không tuỳ tiện dạy ngươi làm điểm tâm, hoá ra ca nhi này họ Thạch à...

Chỉ nghe Thạch thiếu gia kia còn nói thêm: "Thật ra là, ta muốn sau này thành thân, có thể tự tay làm điểm tâm cho tướng công của ta nếm thử."

Nhạc ca nhi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua, phát hiện khi ca nhi kia nói đến hai chữ "tướng công", còn cố ý nhìn Dư Thanh Trạch, rồi nhanh chóng dời tầm mắt đi.

Nhạc ca nhi:...

Dư Thanh Trạch nhíu mày, ca nhi này, sao vẫn không nghe hiểu hắn đang uyển chuyển cự tuyệt. Nếu không phải vì nể tình y là biểu ca của nhi tử Triệu phu lang, hắn cũng không thèm tiếp. Đặc biệt là, ánh mắt của y rất dính người...

Trong lòng Dư Thanh Trạch nhảy dựng, lập tức đáp: "Thạch thiếu gia, thật ngại quá, điểm tâm của bọn ta không thể chia sẻ ra bên ngoài được. Ngài xem, hình như Triệu thiếu gia đến tìm ngài, ta có chút việc trong bếp phải làm, xin lỗi không thể tiếp ngài được."

"Khoan đã, Dư lão bản..."

Dư Thanh Trạch nói xong, không quan tâm Thạch thiếu gia kia nói gì nữa, hắn phải nhanh chóng đi vào bếp. Vừa xoay người, chợt bắt gặp Nhạc ca nhi đang ở sau quầy nhìn hắn.

Dư Thanh Trạch: "..."

Nhạc ca nhi:...

Bị phát hiện, Nhạc ca nhi cúi đầu, vừa lúc nhìn thấy rổ mộc bài, y lập tức cầm lấy đem đi phát cho khách.

Ta chỉ tới hỗ trợ thôi! Nhạc ca nhi bình tĩnh đi lướt qua Dư Thanh Trạch, một lúc sau, mặt đỏ lên.

Dư Thanh Trạch: "..."

Nhìn theo bóng dáng và đôi tai ửng đỏ của y, Dư Thanh Trạch sờ mũi, đi về nhà bếp. Khoé miệng không khỏi cong lên, đến khi nhịn không được, cười rộ lên.

Ha ha ha, Nhạc ca nhi thật đáng yêu!

Đến khi Dư Thanh Trạch vào nhà bếp, Sướng ca nhi lập tức lẻn đến chỗ Nhạc ca nhi, nháy mắt với y, kéo y vào một góc, nhỏ giọng hỏi: "Thế nào, ta không nói sai phải không?"

Nhạc ca nhi mím môi, sắc mặt ngưng trọng gật đầu.

"Vậy ngươi dự định làm gì?" Sướng ca nhi lại hỏi.

Nhạc ca nhi khoa tay đáp: Ta tin tưởng Dư đại ca, hắn sẽ xử lý tốt, hắn vừa mới cự tuyệt lời thỉnh cầu học làm điểm tâm của ca nhi kia.

Sướng ca nhi lại hỏi: "Vậy nếu y tới nữa thì sao?"

Nhạc ca nhi suy nghĩ, khoa tay hỏi: Đã cự tuyệt rồi, còn đến làm gì?

Sướng ca nhi đáp: "Ai biết được, ta thấy y rất thường tới đây, cách một ngày là tới một lần."

Vì Nhạc ca nhi làm việc trong nhà bếp, nên không thể quan sát sự tình ở đại sảnh, cũng không biết còn có chuyện như vậy. Y nhíu mày, nói: Đến lúc đó rồi tính, bây giờ ta cũng không biết nên làm gì, để tối nay ta suy nghĩ xem sao. Hơn nữa, ta cũng muốn quan sát xem Dư đại ca sẽ có thái độ gì.

Sướng ca nhi nghĩ cũng đúng, lại dặn dò: "Được rồi, ta sẽ giúp ngươi canh chừng ở bên ngoài, thấy y tới sẽ báo cho ngươi. Có điều, ta nói trước với ngươi, nếu y còn dám lì lợm la liếm, ngươi nhất định phải lấy dũng khí ra mà giải quyết, biết chưa?"

Nhạc ca nhi nghe vậy, trịnh trọng gật đầu.

Buổi chiều, trong lúc dọn quán, Đại Kiện đến đây tìm Dư Thanh Trạch. Hiện tại, hắn cùng cha và những người khác trong nhà đang làm xe nôi, nhớ tới ước định với Dư Thanh Trạch, hắn tới đây để hỏi về máy tuốt lúa đạp bằng chân.

Có điều, thứ này thật sự khó làm hơn mấy cái trước rất nhiều, không tính dàn giáo ở bên ngoài, chủ yếu là vòng lăn và bánh răng bên trong, cực kỳ khó làm. Hiện tại, chỉ có thể thiết kế mô hình bánh răng, còn phải rèn thành thiết, nhưng hắn đang gặp chút khó khăn, không cách nào lắp vào được, hắn không thể không tới tìm sự hỗ trợ của Dư Thanh Trạch.

Dư Thanh Trạch cùng Đại Kiện ở hậu viện thảo luận một hồi lâu, đến khi dọn quán xong, Dư Thanh Trạch để cho Sướng ca nhi tổng kết. Sau đó, mọi người thu thập xong, về nhà. Còn hắn và Đại Kiện đến lúc dùng bữa chiều mới nói xong, Đại Kiện nhân tiện ở lại cọ cơm, sau đó cảm thấy mỹ mãn về nhà.

Buổi tối, sau khi đưa Gia Bảo về, Dư Thanh Trạch lấy sổ sách ra, bắt đầu tổng kết doanh thu của hôm nay.

"Nhạc ca nhi, hôm nay Đại Kiện nói xe nôi và xe tập đi đã làm xong rồi, có lẽ mười ngày sau sẽ mang những thành phẩm đầu tiên đi bán. Đến lúc đó, chúng ta cũng có thể kiếm thêm lợi nhuận,..."

Dư Thanh Trạch nói xong, giương mắt nhìn Nhạc ca nhi, chờ y trả lời. Nhưng đợi nửa ngày, thấy Nhạc ca nhi không biết đang suy nghĩ cái gì, cau mày suy nghĩ đến xuất thần, căn bản không nghe hắn đang nói cái gì.

Hắn buông bút xuống, duỗi tay huơ huơ trước mặt Nhạc ca nhi, kêu một tiếng: "Nhạc ca nhi?"

Nhạc ca nhi kinh ngạc, lấy lại tinh thần, khoa tay hỏi: Làm sao vậy? Ngươi nói gì?

Dư Thanh Trạch nhíu mày, hỏi: "Ngươi đang suy nghĩ cái gì, có tâm sự sao?"

Nhạc ca nhi nhanh chóng lắc đầu.

Dư Thanh Trạch suy nghĩ, chuyện duy nhất trong hôm nay có thể khiến cho Nhạc ca nhi lo lắng, chắc là chuyện lúc sáng, hắn hỏi: "Có phải là chuyện hồi sáng Thạch thiếu gia kia muốn học làm điểm tâm hay không? Ngươi sợ ta dạy y làm điểm tâm?"

Nhạc ca nhi lắc đầu, chuyện này không phải nguyên nhân khiến y có tâm sự.

Quả nhiên Nhạc ca nhi đã nghe được.

Dư Thanh Trạch kéo ghế dựa tới gần một chút, nắm tay Nhạc ca nhi: "Vậy ngươi đang lo lắng chuyện gì? Nói cho ta nghe."

Nhạc ca nhi do dự, cảm thấy hành vi nghe lén của mình rất không ra gì, vậy mà còn lo lắng này nọ, y không có mặt mũi nói ra.

Dư Thanh Trạch nói: "Ngươi còn nhớ cái hôm Tết Ca Nhi, chúng ta đã hứa với nhau dù có bất cứ chuyện gì cũng phải nói cho nhau biết, nhớ không?"

Nhạc ca nhi gật đầu.

"Vậy bây giờ ngươi đang suy nghĩ chuyện gì? Nói ta nghe đi, ta muốn biết." Dư Thanh Trạch nói.

Nhạc ca nhi chần chờ một hồi, khoa tay đáp: Thạch thiếu gia kia, hình như coi trọng ngươi.

Dư Thanh Trạch chớp chớp mắt, hỏi: "Sau đó thì sao?" Nhạc ca nhi ngốc như vậy mà cũng nhận ra ca nhi kia có ý với hắn, có tiến bộ!

Nhạc ca nhi nhìn hắn, không hiểu ý hắn là gì. Cái gì là sau đó? Sau đó là cái gì?

Dư Thanh Trạch gợi ý cho y: "Hình như y thích ta, vậy sau đó thì sao? Trong lòng ngươi nghĩ gì?"

Nhạc ca nhi trầm mặc.

"Sợ ta cũng thích y?"

Nhạc ca nhi lập tức lắc đầu, khoa tay nói: Không phải.

Dư Thanh Trạch tiếp tục hỏi: "Hay là, sợ ta bị y cướp đi?"

Nhạc ca nhi trợn tròn mắt, dùng sức lắc đầu, khoa tay nói: Ta tin tưởng ngươi.

Dư Thanh Trạch cười đáp: "Cảm ơn ngươi đã tín nhiệm ta. Vậy, mau nói cho ta biết, vừa rồi ngươi suy nghĩ chuyện gì?"

Nhạc ca nhi mím môi, thở phì phì khoa tay nói: Ngươi đã đính hôn với ta, vậy mà ca nhi kia còn vứt mị nhãn câu dẫn ngươi, ta tức!

"Ha ha ha, có người coi trọng ta, vậy chứng minh ánh mắt của ngươi rất tốt nha." Dư Thanh Trạch bật cười, rồi lại nghiêm túc nói: "Hơn nữa, Nhạc ca nhi, mặc kệ người khác có thích ta hay không. Ngươi chỉ cần nhớ rõ, ta chỉ thích một mình ngươi là đủ rồi, biết không?"

Nghe vậy, Nhạc ca nhi đỏ mặt, gật đầu. Sau đó lại ngẩng đầu nhìn Dư Thanh Trạch, cũng nghiêm túc đáp: Mặc kệ những ca nhi kia tốt như thế nào, ngươi là hôn phu của ta, không cho phép ngươi thích người khác!

Những lúc như thế này, không cần phải nhiều lời, chỉ cần thể hiện sự chân thành là được.

Dư Thanh Trạch lập tức dựng thẳng ngón tay, thề: "Trời xanh có mắt, ta đời này, kiếp sau, kiếp sau nữa, chỉ thích một mình Nhạc ca nhi. Chỉ muốn cùng y ân ân ái ái, đến khi đầu bạc răng long!"

Nghe vậy, Nhạc ca nhi cười rộ lên.
Bình Luận (0)
Comment