Editor: Mèo
Sau khi Lâm Triều Anh triệu hồi ong mật đến công kích đám tiểu đạo sĩ
Toàn Chân Giáo kia, đối với nàng bây giờ mà nói chỉ là một chuyện nhỏ bé đến mức ngủ một giấc dậy sẽ quên hết. Nhưng mà chuyện này đối với Vương Trùng Dương đối với Toàn Chân Giáo mà nói cũng là một cái truyền thuyết đủ cho đám tiểu đạo sĩ bàn tán hồi lâu (Mèo: Mấy ông đạo sĩ này zậy mà nhiều chuyện dữ).Mà việc Lâm Triều Anh nhàm chán tùy ý làm, trực tiếp làm cho bên trong
Toàn Chân Giáo bắt đầu lưu truyền truyền thuyết cấm địa Cổ Mộ phía sau
núi, bên trong có một bạch y yêu tinh xinh đẹp... Có người nói là yêu
tinh kia kỳ thực là phạm vào sai lầm bị phong ấn ở phía sau núi, có
người khác lại nói rằng yêu tinh kia kỳ thực là tiên nữ nhớ trần tục bị
nhốt tại Cổ Mộ chịu khổ, tóm lại mọi việc như thể đường viền hoa, nội
dung đều truyền đi tam sao thất bản nhiều vô số kể trình độ phấn khích
có thể so với liêu trai chí dị.
Loại chuyện trà dư tửu hậu này muốn truyền liền tuỳ tiện truyền thôi, dù sao trong núi khổ tu cũng rất là nhàm chán kham khổ, ngẫu nhiên có chút truyền thuyết yêu ma quỷ quái, cũng chỉ là thêm một chút thú vị cho
cuộc sống mà thôi. Nhưng điều làm đám tiểu đạo sĩ Toàn Chân Giáo hoảng
sợ chính là, đám đệ tử bị ong mật đốt bị thương vài ngày trước, vết
thương đều không có dấu hiệu tốt lên, ngược lại có vẻ càng ngày càng
nặng hơn. Hơn nữa, ban đầu vết thương chỉ hơi ngứa, nhưng bây giờ cảm
giác đau đớn cũng đã có, một ít tiểu đạo sĩ ý chí không vững thiếu chút
nữa là bị ép khóc ra thành tiếng. Thấy thế, đám tiểu đạo sĩ chưa từng
trải qua mưa to gió lớn gì liền vô cùng hoảng sợ, mặc kệ khả năng bị sư
phụ trừng phạt, cuống quít đi tìm Mã Ngọc xin trợ giúp nhưng Mã Ngọc
cũng vô phương, đành phải cùng nhau đi tìm Vương Trùng Dương đang chuẩn
bị cho Hoa Sơn luận kiếm.
Khi Vương Trùng Dương nghe Mã Ngọc kể lại đại khái sự tình phát sinh
ngày đó, vông cùng kinh ngạc rồi lại thở dài một hơi, tựa hồ như lâm vào bên một hồi ức nào đó. Chỉ chốc lát sau, hắn liền đem đan dược giảm đau bản thân tự điều chế phân phát cho đám tiểu đạo sĩ kia ăn, có chút bất
đắc dĩ thở dài một hơi nói: “Haizza, thuốc này cũng chỉ có thể tạm thời
giảm bớt đau đớn, cũng không thể trị tận gốc độc tính của ong mật.
Thôi... Thôi, ta đành phải đến sau núi gặp nàng, cầu xin giải dược
thôi.”
Một bên là Khâu Xử Cơ tính tình cáu kỉnh đặc biệt táo bạo lại ghét ác
như cừu thấy các sư đệ đều đau đớn vô cùng như vậy, mà sư phụ cũng bởi
vì này việc này vẻ mặt lại có chút khổ sở, lập tức đối với người hạ độc
chưa gặp mặt kia căm thù đến tận xương tuỷ. Lại nghĩ đến lát nữa sư phụ
muốn đi gặp người kia, không khỏi lo lắng sư phụ trời sinh tính tình
thiện lương từ bi bị người nọ giống như đối với sư đệ hạ độc ám hại,
không nhin được đứng ra nói: “Sư phụ, hay là để đệ tử cùng đi với sư
phụ.”
Vương Trùng Dương liếc mắt nhìn Khâu Xử Cơ một cái, ánh mắt lóe lên một
chút, cuối cùng vẫn thở dài một hơi nói: “Được rồi. Bây giờ ngươi cùng
với sư phụ đi đến sau núi. Mã Ngọc, ngươi ở lại chiếu cố các đệ tử
khác.”
Mã Ngọc tuy rằng cũng rất muốn đi cùng để xem xét tình hình mộ chút,
nhưng hắn trăm vạn lần không dám làm trái căn dặn của sư phụ, chỉ có thể cung kính nói: “Vâng, đệ tử nhất định sẽ làm trò sứ mệnh.”
Từ Toàn Chân Giáo đến Hoạt Tử Nhân Mộ (Cổ Mộ) trên thực tế cũng không
mất thời gian lắm, chẳng qua trên đường đi có chút gập ghềnh cần phải có tu vi nhất định mới lên được, cho nên mới có thể sinh ra vấn đề nghiêm
trọng như vậy.
Vương Trùng Dương mang theo Khâu Xử Cơ không chút do dự bước qua phân
giới tấm bia đá, tốc độ rất nhanh đi về phía trước, đích tới dĩ nhiên là Hoạt Tử Nhân Mộ (Cổ Mộ). Trên đường đi vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ
tiếng chim kêu xôn xao hai bên đường vì có khách đến, quả thực yên tĩnh
đến trình độ quỷ dị. Nhưng loại loại tình huống có chút quỷ dị này cũng
không làm cho Vương Trùng Dương cùng Khâu Xử Cơ lùi bước, ngược lại làm
còn làm cho hai người kia bước chân nhanh hơn. Chỉ chốc lát sau, đã đi
tới đại môn của Hoạt Tử Nhân Mộ (Cổ Mộ).
Vương Trùng Dương nhìn đại môn quen thuộc trên mắt, sắc mặt vô cùng phức tạp, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài rồi vận đủ nội lực nói: “
Chưởng môn Toàn Chân Giáo Vương Trùng Dương cùng đệ tử cầu kiến Cổ Mộ mộ chủ!”
Cùng lúc với tiếng gọi này, đại môn Cổ Mộ chậm rãi mở ra. Sau đó, Vương
Trùng Dương cùng Khâu Xử Cơ liền nhìn thấy một thiếu nữ mặc bạch y xinh
đẹp chậm rãi đi ra. Gương mặt bạch y nữ tử mang theo một tia sát khí,
làm cho gương mặt thoạt nhìn thật mềm mại đáng yêu thành vẻ mặt mang
theo một tia anh khí.
Vương Trùng Dương nhìn gương mặt trước sau vẫn xinh đẹp như cũ có chút
nói không nên lời, trên mặt của nàng không có cảm giác miễn cưỡng cười
tươi như lần trước gặp mặt, mà lại phảng phất chsut gì đó vô cùng lạnh
nhạt, giống như là nàng đã thành tiên.
Lâm Triều Anh thấy Vương Trùng Dương đứng ở nơi đó không nói lời nào, cố nén lại trong lòng cái cảm giác quay cuồng cảm xúc nói không nên lời,
lạnh giọng nói: “Có việc cầu kiến lại không nói lời nào, Vương Chân Nhân không biết như vậy là quá thất lễ sao!”
Vương Trùng Dương bởi vì thái độ lãnh đạm của Lâm Triều Anh có chút sửng sốt, lập tức có chút bất đắc dĩ có pha cưng chiều nói: “Triều Anh, nàng rốt cuộc muốn nháo cái gì?”
Lâm Triều Anh bởi vì cái ngữ khí quen thuộc này của Vương Trùng Dương,
nên cũng không thể tiếp tục giả trang lãnh đạm, có chút không phục nói:“Vương Trùng Dương ngươi cùng đám đệ tử kia của ngươi thật sự là vô cùng quái lạ. Cổ mộ là của ta, bọn họ không có sự cho phép của liền tự tiện
bước vào địa giới Cổ Mộ, ta vì sao không thể giáo huấn bọn hắn một
trận!”
Vương Trùng Dương nghe khẩu khí của Lâm Triều Anh có phần chân thật hơn
nhiều, ngữ khí ôn hòa như cũ nói: “Nàng ….. haizz, Triều Anh, thật xin
lỗi, là ta dạy đệ tử không tốt, chọc giận nàng thật sự rất xin lỗi.”
Khâu Xử Cơ nhìn không vừa mắt sư phụ nhà mình ăn nói khép nép như vậy,
không khỏi có chút bất mãn nói: “Sư phụ, người làm gì phải ăn nói khép
nép với nàng như vậy! Đại trượng phu thề chịu chết chứ không chịu
nhục!”
Ngữ khí vốn nhẹ đi rất nhiều của Lâm Triều Anh nhưng khi nghe thấy lời
nói của Khâu Xử Cơ thì sắc mặt coi như hoàn toàn lạnh xuống, ngữ khí
thập phận ác liệt nói: “Ai du, Vương Trùng Dương đệ tử này của ngươi
thật có cốt khí nhỉ, nếu không cần giải dược của ta, vậy thì nhanh chóng rời khỏi đây đi, đừng đứng ở đó ảnh hưởng thanh tu của ta.”
”Xử Cơ im miệng!” Vương Trùng Dương lập tức quát lớn Khâu Xử Cơ, ngược
lại ngữ khí ôn hòa đối với Lâm Triều Anh nói: “Triều Anh, đệ tử của ta
thật sự vô lý mong nàng tha thứu tha thứ. Còn chuyện giải dược, thật sự
cầu xin nàng.”
Khâu Xử Cơ kinh ngạc nhìn ngữ khí của sư phụ biến hóa, nếu không luôn đi theo bên người sư phụ, hắn đã hoài nghi sư phụ nghiêm túc nhà mình có
phải bị ai dịch dung giả mạo không.
Ngữ khí của Lâm Triều Anh cũng không có vì thái độ ôn hòa Vương Trùng
Dương mà dịu đi, ngữ khí vẫn lạnh lùng như cũ: “Hừ, nếu như ngươi sớm
nói với ta như vậy, thì ta đã đem giải dược cho ngươi rồi. Nhớ được nói
cho tiểu đồ đệ bên cạnh ngươi kia, lúc cầu xin người khác không cần làm
giống như là người khác cầu hắn, muốn cầu xin việc gì chỉ cần thoáng cúi đầu, cũng sẽ không rơi vào kết quả làm cho người khác bất mãn. Tôn thị
đem giải dược đến đây.”
”Vâng, tiểu thư.” Mặc dù đã đứng đó Tôn Thị đứng bên cạnh nhưng lại
không có cảm giác tồn tại lên tiếng, liền từ cổ tay áo lấy ra một lọ
thuốc giải đưa cho Lâm Triều Anh.
Lâm Triều Anh cầm lọ thuốc giải, rồi ném cho Vương Trùng Dương sau đó
nói: “Đây là thuốc giải, ngươi cầm đi, đám tiểu đồ đệ cảu ngươi ăn nó
vào sẽ không đau đớn nữa. Nhưng Vương Trùng Dương, ngươi hãy nhớ kĩ lời
hứa hẹn của mình, về sau ta không muốn thấy đệ tử của ngươi tùy ý xuất
hiện ở địa giới Cổ Mộ. Thuốc giải này, ta cũng sẽ không để cho ngươi dễ
dàng lấy đến như vậy nữa.”
Vừa dứt lời, Lâm Triều Anh nhìn cũng không thèm nhìn Vương Trùng Dương, ngay lập tức quay vào bên trong Cổ Mộ, chỉ lưu lại cho Vương Trùng
Dương một bóng dáng xinh đẹp. Mà ở ngoài Cổ Mộ, cũng chỉ để lại Vương
Trùng Dương sắc mặt phức tạp cùng Khâu Xử Cơ thần sắc hơi bất mãn lại
bởi vì uy của sư phụ mà không dám nói lời nào.
Mà khi cửa đá của Cổ Mộ chậm rãi đóng lại, lại giống như là đóng lại một cánh cửa thời gian, đem Vương Trùng Dương cùng Lâm Triều Anh, hoàn toàn ngăn ở bên hai bờ sông, cho dù muốn quay đầu, thì vận mệnh cũng sẽ
không cho ngươi cơ hội.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kỳ thực ta không có ý càng sửa càng
sửa bug... Nhưng cuối cùng ta vẫn là sửa mất rồi, mọi người đừng có
trách ta... nha.