Editor: Cún
Cùng với cửa đá khép chặt, Vương Trùng Dương nhìn thoáng qua bóng lưng
xinh đẹp của Lâm Triều Anh, bất dắc dĩ thở dài một hơi. Cả đời này,
Vương Trùng Dương hắn thật sự có lỗi với Lâm Triều Anh. Vốn tưởng rằng
gặp chỉ là gặp, nhưng sau lần gặp mặt này, một Vương Trùng Dương luôn ra vẻ đạo sĩ thanh lãnh lại phát hiện lòng mình lại có thể rối loạn.
Trong tay đã có giải dược, Vương Trùng Dương cùng Khưu Xử Cơ nhanh chóng trở về Toàn Chân Giáo. Cũng ra lệnh cho Mã Ngọc và Khưu Xử Cơ phát mật
cho nhóm tiểu đạo sĩ trúng nọc ong. Sau chuyện này, những đạo sĩ Toàn
Chân Giáo này lại càng thêm tin tưởng vững chắc ở phía sau núi có một nữ yêu tinh... Đương nhiên, cũng có ngoại lệ, nói ví dụ như tiểu đạo
trưởng Lưu Xử Hiền kia, một trong Toàn Chân Thất Tử sau này- nay hãy còn thật non nớt, có yêu tinh nào sẽ cho bọn họ giải dược chứ? Được lắm,
cho nên nói, tiểu đạo trưởng Lưu Xử Hiền nhà ngươi đã hoàn toàn quên sự
thật thuốc giải này là do sư phụ ngươi cùng Khưu Xử Cơ đi xin về, đúng
không?
Sau khi xác định các đệ tử không có gì đáng lo ngại, Vương Trùng Dương
có chút mệt mỏi về phòng, đốt đàn hương nhằm bình ổn chút rung động
thoáng qua kia.
Kỳ thật, sau khi thách đấu thua Lâm Triều Anh, Vương Trùng Dương vốn
không nghĩ mình sẽ gặp lại Lâm Triều Anh, nhất là sau khi hắn phát hiện
ra bí mật “viết chữ trên tảng đá bằng ngón tay“...
Nhưng hôm nay lại vì nguyên nhân không thể kháng cự, vẫn đi gặp nàng.
Nhìn nàng đi ra từ trong cửa đá Cổ Mộ, mặc áo trắng, mặt không chút thay đổi, cực kì giống tiên tử khổ tu ở thâm sơn. Nhưng là, chỉ nói mấy câu
ngắn ngủi, Vương Trùng Dương bỗng phát hiện... Lâm Triều Anh vẫn là Lâm
Triều Anh kia. Lúc nói chuyện với hắn, sẽ cố gắng dùng lời nói đả kích
thậm chí lừa gạt hắn, một Lâm Triều Anh trong ngữ khí cao ngất mang theo một tia nghịch ngợm thậm chí còn chứa một chút đùa giỡn; tính tình cao
ngạo trước sau như một, chỉ là trên mặt so với Lâm Triều Anh lúc trước
ít đi một vài biểu cảm.
Lâm Triều Anh vẫn là Lâm Triều Anh kia, mà Vương Trùng Dương lại cảm
thấy có một số việc, dường nhưđã không còn giống với lúc trước. Bất quá, dù có không giống thì có thể làm được gì? Hôm nay hắn đã xuất gia làm
đạo sĩ, đã sớm chấm dứt phàm tâm. Cho dù trong lúc lơđãng có gì đo thay
đổi, cũng không có một chút quan hệ nào với hắn.
Thật sự, không hề liên quan...
---------ta là phân cách tuyến đáng yêu lêu lêu---------------------
Sau khi thương lượng vớ Vương Trùng Dương xong, Lâm Triều Anh thần sắc
như thường xoay người trở về gian phòng của mình rồi bình tĩnh ngồi trên giường hàn ngọc, mặ vẫn không chút tháy đổi như cũ. Thần sắc tự nhiên
thật giống như Vương Trùng Dương vốn không xuất hiện, hoặc là nói Vương
Trùng Dương xuất hiện cũng chảđem đến cho Lâm Triều Anh một chút hậm hực hay cảm xúc xấu nào, thật giống như Vương Trùng Dương kia chỉ là một
người qua đường mà thôi.
Tôn bà bà lo lắng đứng trước cửa, nhìn Lâm Triều Anh thần sắc không
đổi đi tới đi lui trong phòng. trong lòng không khỏi lo lắng. Thân là
người hầu trung thành nhất cải Lâm Triều Anh, Tôn bà bà tất nhiên là
biết giữa Lâm Triều Anh và Vương Trùng Dương có khúc mắc, cũng biết tiểu thư nhà mình chuyển tới sống ởđây là vì Vương Trùng Dương, lánh xa trần thế cũng quyết định vĩnh viễn không xuống núi. Tôn bà bà rất muốn nói
lời an ủi Lâm Triều Anh, để nàng nghĩ mọi chuyện thoáng ra một chút.
Nhưng ngặt nỗi tính cách của Lâm Triều Anh luôn luôn ngạo khí và kiên
cường, Tôn bà bà quả thực không biết nói an ủi như thế nào.
Dựa vào công lực của mình, Lâm Triều Anh hiển nhiên đã biết Tôn bà bà
đang lo lắng ở cửa nhìn mình, lại chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh nhìn Tôn bà bà ở cửa nói: “Tôn bà bà, Vương Trùng Dương đi rồi hả?”
Tôn bà bà thấy Lâm Triều Anh hỏi, lập tức bước nhanh vào phòng nói:“Tiểu thư, hắn lấy thuốc xong liền cùng đồđệ của hắn đi...” Nói xong câu đó, bà lập tức lo lắng nhìn Lâm Triều Anh, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Lâm Triều Anh chú ý tới biểu tình của Tôn bà bà, trong lòng không khỏi
ấm áp. Chẳng qua hiện nay Lâm Triều Anh cũng không muốn an ủi tâm tình
Tôn bà bà, đơn giản vì tâm tình của nàng cũng đang loạn quá mức, mặt mặt ngoài lạnh nahtj và bình tĩnh kia cũng chỉ là giả vờ mà thôi. Vì thế,
Lâm Triều Anh cố ý lộ ra một nụ cười ôn hòa ung dung phất tay nói với
Tôn bà bà: “Tôn bà bà, bà xem Vân Nhi tu luyện sao rồi. Ta hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.”
Tôn bà bà muốn nói lại thôi liếc nhìn Lâm Triều Anh một cái, cuối cùng
chỉ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, không nói gì lui ra ngoài. Mà Lâm
Triều Anh sai khi xác định Tôn bà bà đã rời đi liền mệt mỏi ngã người
trên giường hàn ngọc lạnh như băng. Mặc cho hàn khí lạnh như băng trên
giường kia xâm nhập thân thể từ sau lưng.
Lâm Triều Anh nâng tay phải, mỏi mệt bưng kín hai mắt mình, cũng nhưđể ngăn cản nước mắt chảy xuống. Lâm Triều Anh chưa từng nghĩ tới sẽ nói
chuyện bình tĩnh hòa nhã với Vương Trùng Dương như vậy, không thể ngờ
lại có một loại cảm giác mệt mỏi thấm vào tận tâm can.
Lâm Triều Anh vốn nghĩđến, trải qua “một đời”, Vương Trùng Dương đối với Lâm Triều Anh cũng chỉ là một người qua đường quen thuộc mà thôi. Nhưng hôm nay nhìn thấy hắn, trong lồng không khỏi có cảm giác co rút đau
đớn, cuối cùng vẫn lo lắng hắn có vượt qua được không.
Quả nhiên, cho dù đau như vậy, hối hận như vậy, nàng vẫn còn thích hắn.
Dù sao đó cũng là nam nhân đầu tiên cũng là cuối cùng mà nàng từng
thích.
Nhưng mà không sao, nếu đã có thể ngụy trang dáng vẻ không thèm để ý
trước mặt hắn, sớm muộn gì cũng có một ngày Lâm Triều Anh nàng có thể
hoàn toàn không thèm để ý, hoàn toàn quên hắn từ nội tâm. Giống như Hồng Thất nói với mình vậy, Lâm Triều Anh nàng vĩđại như vậy, nàng xứng đáng với điều tốt nhất. Nghĩ thông suốt, Lâm Triều Anh chậm rãi nhắm hai mắt lại, vận khởi nội công chậm rãi ngủ trên giường hàn ngọc... Hi vọng
ngày mai tỉnh lại, nàng có thể quên chua xót cùng thống khổ trong lòng.
Ngày nàng quên được hắn, cũng sẽ là ngày Lâm Triều Anh nàng rời khỏi Cổ Mộ, đi xuống núi Chung Nam.
Ngày hôm sau, Lâm Triều Anh hoàn toàn khôi phục dáng vẻ bình thường,
thậm chí thông báo cho Tôn bà bà chuẩn bị các loại gia vị, tỏ vẻ buổi
tối muuoosn ăn thịt nướng mỹ vị. Tôn bà bà thấy tâm tình Lâm Triều Anh
không tệ, lập tức cười cười đi chuẩn bị này nọ. Vừa xác định Tôn bà bà
đã đi chuẩn bị gia vị, Lâm Triều Anh liền rời khỏi Cổ Mộ, đi về hướng
rừng cây rậm rạp trong núi Chung Nam. Về phần Lâm Triều Anh muốn đi làm
cái gì? Tất nhiên là đi bắt thứ rừng rồi... Dù sao khoảng thời gian này ở trong Cổ Mộ mọi người vẫn ăn chay, cũng không hề chuẩn bị thịt nha.
Bên trong rừng rậm núi Chung Nam, một thiếu nữ mặc áo trắng xinh đẹp
đang thuần thục sử dụng khinh công bay xuyên qua rừng rậm, cho dù cảnh
vật xung quanh cực kì hỗn loạn nhưng trên y phục của thiếu nữ áo trắng
không hề dính một hạt bụi nào. Nhân tiện bổ sung một câu... Phía sau
thiếu nữ áo trắng còn có mấy con thú rừng bị điểm huyệt đạo.
Đột nhiên, Lâm Triều Anh nhìn thấy một con hồ ly tuyết sắc ở phía trước, mắt nàng liền sáng lên lập tức vận khinh công đuổi theo. Mà làm người
ta kinh ngạc là tốc độ của hồ li tuyết sắc cực nhanh, Lâm Triều Anh
không thể lập tức bắt lấy nó được. Bất quá, dưới sự truy đuổi bám riết
không tha của Lâm Triều Anh, con hồ li tuyết sắc kia vẫn bị nàng bắt
được, đang thành thành thật thật nằm trong lòng Lâm Triều Anh.
Lâm Triều Anh vừa lòng cười cười, lúc đang định mang thú rừng về thì lại phát hiện... Nàng lại đi đến nơi vừa xa lạ mà vừa quen thuộc này.
Bên phía tay phải Lâm Triều Anh dựng một tấm bia đá, trên tấm bia đá có một câu thơ viết bằng tay.