Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 209

- Được rồi, ngươi có thể luyện cho chúng ta xem thử cách luyện đan mà không cần dược đỉnh của ngươi đi, ta thật có phần tò mò nó sẽ như thế nào! 

- Ân! 

Tiểu Vũ gật đầu, hai mắt nhắm lại dưỡng thần một chút sau đó liền mở mắt ra, hai tay bắt quyết, từ không khí xuất hiện một cái thuẫn vô hình, khẽ vẫy tay một cái tất cả dược liệu của Huyết Linh Đan tự bay vào trong thuẫn mà không cần tay người vứt vào. 

- Cái này...cái này là lấy thiên địa làm lò luyện đan sao! 

Thấy chuyện này, ánh mắt nhị sao trợn trắng, sống bao nhiêu năm mà mới thấy có người luyện đan như vậy, nhị lão cố nén lại kinh ngạc, không gây ra tiếng động mà chăm chú nhìn thiếu niên này luyện đan. 

Thay đổi thủ quyết hắn dùng Khống Đan Ảnh đánh ra năm luồng Thái Âm Chân Hỏa, chân hỏa nhanh chóng len lõi theo từng khe hở trong thuẫn mà bắt đầu luyện hóa dược liệu bên trong. 

Một khắc trôi qua, dược liệu bên trong dần dần bị khô héo đi, hắn bắt đầu thay đổi thủ pháp, chân hỏa đánh vào mạnh hơn, bằng mắt thường có thể thấy tinh hoa của dược liệu trong thuẫn đang bị rút ra ngoài. 

Trên trán hắn mồ hôi đã đổ như mưa, do có kinh nghiệm luyện từ mấy lần trước nên lần này nó không có làm khó hắn nữa, mà đan dược này cũng không có đặc biệt như Trúc Cơ Đan nên cũng không khó luyện lắm. 

Lấy ra một khỏa Hồi Khí Đan bỏ vào miệng sau đó tập trung tinh thần cùng linh hồn lực quan sát, đồng thời điều chỉnh chân hỏa cho thích hợp. 

Thời gian trải qua thêm một khắc nữa thì dược liệu hóa thành tro tàn, mà những tinh hoa của dược liệu bắt đầu hòa trộn vào nhau, tạo thành một dung dịch màu đỏ nhạt, to bằng ba đầu ngón cái. 

Tiểu Vũ cố gắng kìm chế, Thái Âm Chân Hỏa bao vây lấy những chất lỏng kia, mắt thường có thể nhìn thấy những chất lỏng kia không ngừng chảy trong thuẫn chân không. 

Tiểu Vũ dùng Thái Âm Chân Hỏa khống chế các chất lỏng, một mùi thuốc nồng đậm từ hộ thuẫn chân không tràn ra, vấn đề kế tiếp chỉ là thời gian. 

Một khắc sau hai lão đều thấy chất lỏng bên trong dần cô sút lại, dần dần hiện ra ba khỏa đan dược màu đỏ nhàn nhạt, một đợt linh khí nồng đậm từ trong thuẫn chân không trào ra, hắn liền thở phào nhẹ nhõm. 

- Cuối cùng cũng thành công! 

Hắn nhanh chóng thu lại Thái Âm Chân Hỏa, mà ba khỏa Huyết Linh Đan trên không trung không có rơi xuống mà cứ treo lơ lửng tại đó. 

Chỉ thấy Tiểu Vũ vừa xòe tay ra, ba khỏa Huyết Linh Đan từ trên không bay lại, rơi trên tay hắn. 

Vu Lão cùng Huyền Lão không khỏi co giật con mắt, hai người không khỏi dụi mắt vài lần, sau đó hai mặt nhìn nhau, chứng tỏ rằng mình không có nằm mơ giữa ban ngày. 

- Ngươi...ngươi có thể cho chúng ta xem đan dược mà ngươi mới vừa luyện ra có được không? 

Vu Lão không nhịn được mà chăm chú nhìn vào Huyết Linh Đan, hỏi.

- Nhị lão cứ tự nhiên, nuốt thử cũng không sao, đan này ta vẫn còn nhiều! 

Tiểu Vũ cười cười, đưa ba khỏa Huyết Linh Đan cho Vu Lão, Vu Lão tiếp nhận ba khỏa đan dược như nhận bảo bối, hai lão chụm đầu vào nhau xem xét đan dược do hắn luyện ra. 

- Quả nhiên là đan dược đã thành phẩm, tuy chất lượng đan dược này không phải là cực phẩm, một lò tối đa luyện ra sáu khỏa mà hắn luyện ra ba khỏa, nhưng hiện tại hắn chỉ mới chừng mười bảy mười tám mà đã luyện ra được đan dược tứ phẩm thì cũng xem như rất tuyệt rồi! 

Huyền Lão cầm một khỏa Huyết Linh Đan lên nhìn, sau đó đưa gần mũi mà ngửi ngửi đánh giá, Vu Lão nghe vậy cũng gật đầu nói: 

- Đúng vậy, đan dược này có chứa dược lực nồng đậm, tuy không bằng ta luyện nhưng đây quá thật là rất tuyệt, đây là lần đầu tiên ta khen một người đấy! 

Tiểu Vũ ngồi kế bên nghe hai người đàm luận thì cười nhẹ, khả năng hắn cũng chỉ có thể luyện ra ba khỏa trung phẩm mà thôi, còn cực phẩm thì hắn cần phải có thêm thời gian. 

Chứ hắn không phải một vị thần, chỉ cần giơ tay nhất chân là có thể luyện ra đan dược cực phẩm, nếu là như thì hắn cũng không còn gì để nói. 

- Tiểu Vũ, ngươi có thể nói cho ta biết người dạy thủ pháp luyện đan này không? Hay ngươi có thể truyền lại phương pháp này cho chúng ta không? Đây chính là cảnh giới siêu cấp trong luyện đan! Ta quả thật có mấy chuyện muốn thỉnh giáo người đó một chút! 

Vu Lão nhìn sang hắn, lần này trong lời nói đã có phần xem trọng hơn, mà ngay cả xưng hô cũng thay đổi, nhị lão cũng đoán mò trong lòng rằng một tên tiểu tử nhỏ tuổi như thế này mà có phương pháp luyện đan bá đạo như vậy thì chắc chắn có người phía sau chỉ điểm. 

Ánh mắt nhị lão sáng trưng, nhìn chằm chằm sang hắn, nếu một người có thể dạy ra một đệ tử như thế này thì người đó quả thật là cao nhân rồi! 

Mà trái ngược với hai lão, hắn cũng không biết phải nói như thế nào, những thứ này đều là vợ hắn dạy cho, mà hắn cũng chưa có hỏi đến chuyện chỉ người khác phương pháp luyện đan này. 

Lỡ như đây là chuyện cấm kỵ trên tộc của nàng thì sao? Chỉ người khác khơi khơi thì hắn sợ có ngày mình có nhà mà không được vào, chẳng lẽ đến lúc đó hắn lại cuốn gối lên chỗ sư phụ mình sao? Như vậy quả thật là quá thê thảm đi! 

- Thứ cho vãn bối không tiện nói ra cũng không tiện chỉ dạy lại, người dạy vãn bối đã có nói là không nên cho người khác biết danh tính của mình, hơn nữa người này hành tung thần bí, khó mà nắm bắt được, nên chuyện này vãn bối không giúp được nhị lão! 

Tiểu Vũ lắc đầu, tỏ ra vài phần tiếc nuối nói. 

- Ài...chuyện này đơn nhiên chúng ta hiểu chứ, chúng ta không ai trách ngươi đâu, nhưng có cơ hội thì hãy giới thiệu người đó cho chúng ta là được! 

Huyền Lão nghe hắn nói vậy thì cũng không trách cứ gì, đây chính là luật bất hành văn rồi, một người có luyện đan siêu cấp như vậy chỉ sợ mình không có phúc phần gặp mặt mà thôi. 

- Nhị lão yên tâm, nếu có duyên ta sẽ nói với người đó! 

Tiểu Vũ thấy hai người không làm khó mình thì hài lòng. Nếu như người ta thật sự chân thành đối với hắn thì hắn cũng muốn dùng tâm để kết giao. 
Bình Luận (0)
Comment