Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 210

- Chúng ta hãy nói ra tâm đắc về luyện đan của mình cho mọi người nghe để học hỏi đi, nếu ai có vấn đề khó khăn thì chúng ta cùng nhau giải quyết vấn đề đó! 

Huyền Lão mỉm cười nhìn sang hai người còn lại. 

- Đây là một ý kiến tốt, chúng ta hãy giao lưu đan đạo với nhau! 

Chuyện này đơn nhiên Vu Lão rất hài lòng, còn hắn đơn nhiên là chiều theo hai lão rồi. 

Ba người bắt đầu bàn luận về luyện đan chi thuật, trong quá trình đàm luận, hắn khai mở thêm nhiều đều mới lạ cho hai lão, nhưng hắn cũng được hai lão thông não cho các vấn đề khác. 

Đến một canh giờ sau thì hắn mới từ phòng nhị lão đi ra, ra ngoài hắn vặn người vài cái rồi đi vào phòng mình nghỉ ngơi. 

Sau khi Tiểu Vũ rời đi, trong phòng luyện đan chỉ còn lại Vu Lão và Huyền Lão. 

- Huyền Lão quỷ, ngươi thấy Tiểu Vũ như thế nào? 

Trong ánh mắt Vu Lão có mấy phần nghiêm túc, hỏi. 

Ánh mắt Huyền Lão trở nên ngưng trọng, hai người là bạn hữu chí cốt nên đã đi ruốt trong bụng đối phương rồi, làm sao mà không nhìn ra tâm cơ đối phương được chứ, Huyền Lão nhìn chằm chằm vào Vu Lão nói: 

- Ý của ngươi là... 

Vu Lão khẽ gật đầu nói: 

- Ngươi đoán không sai! Ta định đi theo Tiểu Vũ, hắn nói có rất nhiều đan phương, nếu ta đi theo hắn sẽ được rất nhiều thứ, mà người thần bí đứng sau lưng hắn chắc chắn là một cao nhân, đây là lần đầu ta thấy thuật luyện đan như vậy! 

- Đi theo Tiểu Vũ sao? 

Con ngươi của Huyền Lão co lại một hồi. Tiểu Vũ này cũng thần thần bí bí, như Vu Lão nói, lão cũng không nhìn ra được cảnh giới của hắn, nhưng vẫn cảm nhận được thực lực của hắn hẳn không thua kém mình. 

- Đúng, đi theo Tiểu Vũ! 

Vu Lão cũng không giống như đang đùa, ông ta nghiêm túc nói: 

- Lão quỷ, năng lực luyện đan của Tiểu Vũ thế nào, nói vậy trong lòng ngươi hẳn đã đoán được. 

Lông mày của Huyền Lão nhíu chặt, lão gật đầu nói: 

- Nhỏ như vậy mà đã là một gã luyện đan sư, cách luyện đan của hắn làm ta rất ấn tượng, được nhìn cách luyện đan này xem như sống trên đời là không uổng, hơn nữa thực lực hắn hẳn không kém! 

- Lão quỷ nhà ngươi nói đúng nhưng thiếu rồi! 

Vu Lão lắc đầu. 

- Thiếu rồi sao?

- Đúng, ngươi nói thiếu rồi! Theo như ta đoán hắn không chỉ biết luyện đan, tất cả các phương diện khác ta nghi ngờ hắn cũng biết, chỉ có điều là hắn không muốn nói mà thôi! Với thiên phú như thế, có thể gặp mà không thể cầu! 

Vu Lão chậm rãi nói vậy, khiến Huyền Lão thầm run lên. 

- Huyền Lão quỷ, dù xét về cách đối nhân xử thế cũng như thiên phú của Tiểu Vũ ngươi cũng đều thấy được rồi đó! Đối với những người già như chúng ta hắn rất lễ phép, cũng không có khinh người, rất đáng để tín nhiệm. Mặc dù chúng ta là cường giả Vương Cấp, nhưng tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa! Nếu dựa vào chính mình chỉ sợ cả đời cũng không hy vọng có thể bước vào cảnh giới Hoàng Cấp. Tuổi thọ của chúng ta sẽ có thời điểm cuối cùng. Bây giờ tại Nam Hoang Thành nhất thời có thể uy phong, nhưng chung quy sẽ hóa thành cát bụi. Nhưng theo Tiểu Vũ, tiếp xúc với người thần bí kia thì lại có thêm một cơ hội! 

Huyền Lão nghe được Vu Lão nói như vậy, trong lòng không khỏi run động, trong lòng không ngừng suy nghĩ về tương lai còn lại của mình. 

Vu Lão nói quả không sai, tuổi thọ của người bình thường là một trăm. Mà võ giả Khí Tông Cảnh sẽ khiến thân thể cường tráng, bình thường có thể sống tới bốn trăm năm mươi năm. 

Mà cường giả Vương Cấp thì nắm giữ thọ mệnh là tám trăm năm, nhưng đại nạn vẫn sẽ tới. Tuy nhiên một khi đạt tới Hoàng Cấp, mới tính là sải bước vào một cảnh giới khác, nắm giữ tuổi thọ đến một ngàn năm, như vậy thì có thêm thời gian để theo đuổi võ đạo vô thượng. 

Tuy rằng bọn họ ở Nam Hoang Thành vẫn tính là uy phong, nhưng phóng tầm mắt ra đại lục, lại chẳng tính là gì. Hơn nữa, sớm muộn thì ngày đại nạn cũng sẽ buông xuống, hóa thành bụi bặm, không có cơ hội theo đuổi võ đạo. 

- Dệt hoa trên gấm, giúp người khi gặp nạn! Huyền Lão quỷ, bây giờ Tiểu Vũ đang cần giúp đỡ. Nếu như hiện tại theo hắn, Tiểu Vũ chắc chắn sẽ cảm kích trong lòng. Mà nếu như có ngày, Tiểu Vũ một bước thẳng lên mây xanh, muốn dệt hoa trên gấm vậy thì còn ai quan tâm tới ngươi? 

Vu Lão tiếp tục nói: 

- Lão quỷ, rồng bơi trong nước cạn, khi gặp thời thế có thể bay vút lên trời. Bây giờ chúng ta có cơ hội trở thành một phần trong đó, chứng kiến một thiên tài quật khởi, đây chính là một chuyện may mắn! Huống hồ, có thể đi theo Tiểu Vũ, chúng ta còn có thể có cơ hội truy tìm đại đạo bất tử kia! 

- Rồng bơi chỗ nước cạn, gặp thời thế bay vút lên trời! 

Huyền Lão thì thào nói nhỏ: 

- Đại đạo bất tử không thể chạm tới! Chúng ta thật có cơ hội chạm đến sao! 

- Được rồi lão quỷ, bản thân ngươi nên suy nghĩ thật kỹ những gì ta vừa nói! Chúng ta đi luyện đan thôi! 

Vu Lão cắt ngang dòng suy nghĩ của Huyền Lão, mỉm cười nói. 

Huyền Lão nghe vậy liền gật đầu: 

- Được, chúng ta đi luyện đan thôi! 

Vừa dứt lời, hai người liền đi về phía mật thất bắt đầu lấy dược liệu mà Tiểu Vũ vừa đưa đem ra luyện đan. 

Tiểu Vũ vừa vào phòng liền ngã người lên giường, nằm lăn qua lăn lại, ngước mắt nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm: 

- Biểu diễn thì cũng đã biểu diễn rồi, hi vọng ta cùng nhị lão có duyên, nếu thật sự hai người đó theo mình, mình cũng không ngược đãi người nào cả! 

- Thôi, không sao! Còn xem lựa chọn của hai người bọn họ vậy, là duyên hay là vô duyên thì còn chờ thời gian mới biết! Ta cũng nên đi tu luyện thôi! 

Nghĩ cũng không cần nghĩ nữa, gã chỉ mỉm cười nhẹ rồi ngồi bật dậy, xếp bằng lại, bắt kết hấp thu thiên địa linh khí xung quanh mình. 
Bình Luận (0)
Comment