Phượng Họa Lan nghe thấy ả ngực to cầu kiến, lần đầu tiên biểu thị cảm xúc tính từ đầu năm đến nay, chỉ là biểu cảm đó lại là biểu cảm đầy chán ghét.
_ Cho hoàng hậu vào. Phượng Họa Lan mở miệng
Phượng Lâm biết điều, tiếp tục lui về một góc làm mộc đầu( người gỗ) tập hai.
Phương Doãn giống hệt với phụ thân ả, hất cằm cao ngạo đung đưa mông lắc lắc eo nhỏ bước vào, vừa đi vừa vươn tay sửa sửa lại bộ diêu vàng.
Nhưng khi ả ta nhìn rõ người đang ngồi trên long ỷ, mặt lập tức biến dạng, biểu tình cứng ngắc luống cuống bước vào, còn suýt vấp dưới chân té ngã.
Phượng Họa Lan nhìn ả ta như nhìn vật chết, tư thái cao ngạo lạnh lùng đè xuống khiến ả ta cảm thấy thấp hèn không thể tả, lại giống như thiếu khí dưỡng rất khó thở, ngực bị chèn ép đến phát đau.
_ Tại sao ngươi lại phạt trượng phụ thân? Phương Doãn không hành lễ, cho dù bị khí thế chèn ép nhưng vẫn già mồm chất vấn trước
Khóe môi Phượng Họa Lan khẽ nhếch lên, bàn tay đeo bộ móng tay vàng lại tiếp tục như tiết tấu ban nãy gõ gõ xuống mặt bàn. Nàng hơi nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Phương Doãn, hồi lâu mới mở miệng:
_Mama quản sự, Hoàng hậu không biết cung quy, vả mồm hai mươi cái!
Hai bà mama to lớn ở ngoài điện rất khí thế “dạ” một tiếng lớn chạy vào. Phương Doãn nhìn hai bà mama tức khắc trong lòng run sợ. Xưa nay đám mama quản sự nổi tiếng nghiêm khắc, rất giỏi khoản dụng hình, một cái vả mồm công lực hơn hẳn người thường, dung mạo tuyệt mĩ của ả sẽ ra sao??? Nghĩ vậy ả chạy đến trước mặt Phượng Họa Lan gầm lên:
_ Dựa vào cái gì mà ngươi có quyền phạt bổn cung? Bổn cung là người chấp chưởng lục cung, nắm giữ Phượng ấn, phụ thân là thừa tướng nắm giữ binh phù bộ binh, ngươi có gì?
Phượng Họa Lan vươn tay, bóp lấy cái cằm của ả, hơi dùng sức siết lại, bộ móng tay giả sắc bén cào vài vệt trên khuôn mặt đầy phấn son của ả, bấm vào da thịt ứ máu. Nàng nhe hàm răng trắng như ngọc trai, tà ác trả lời:
_ Trước mặt bổn cung ngươi phải xưng là thần thiếp biết không? Ngươi hỏi bổn cung có quyền gì xử phạt ngươi? Dựa vào bổn cung là Trấn Quốc công chúa còn ngươi chỉ là hoàng hậu. Cung quy bao năm qua ngươi học quăng cho chó ăn hết rồi sao? Bổn cung đến Hoàng đế cũng có quyền phế, huống chi ngươi chỉ là một nữ nhân trong cung cấm, ngươi nghĩ ngươi có Phượng ấn chấp chưởng lục cung thì có thể so với Trấn Quốc ấn không? Ngươi nghĩ phụ thân ngươi có binh phù bộ binh có thể so với binh phù kỵ binh trong tay bổn cung không? Một nữ nhân quy củ thối nát, không xứng làm mẫu nghi thiên hạ Hỏa Phượng quốc!!!
Phương Doãn bất lực bị nàng mắng một tràng, chân mày vì đau mà nhíu lại, nước mắt tràn mi tội nghiệp vô cùng.
_ Ngươi hỏi vì sao phụ thân của ngươi bị phạt trượng sao, vì lão ta không biết lo cho an nguy xã tắc, lại dám lừa gạt bổn cung. Còn ngươi vào điện thấy bổn cung không hành lễ, lại láo xược không biết tôn ti trật tự trên dưới cả gan chất vấn vô lễ với bổn cung, ngươi không ngẫm nghĩ xem ngươi là cái thá gì.
Phượng Họa Lan mắng đủ, thả cái cằm bị nàng nắm cho sưng tím ra, phất tay hạ lệnh:
_ Mama, không chỉ vả miệng hai mươi cái là xong, bắt hoàng hậu đến tùy đường quỳ ba canh giờ sám hối, chép năm trăm lần cung quy, cấm túc vô thời hạn. Cung vụ giao cho Hoàng quý phi xử lí.
Hai mama tuân lệnh, nhanh chóng kéo Phương Doãn bộ dáng chật vật khóc la ra ngoài điện.
Trong điện nhất thời an tĩnh.
Phượng Lâm thỏa mãn cười ra tiếng. Hắn đàm đạo với tỷ tỷ hơn một canh giờ, sau đó rất thoải mái ra khỏi điện. Chuyện hay như thế này, nhất định phải thông báo với tiểu tước tước, mẫu hậu( Thái hậu) mẫu phi và Hiền Thái phi mới được.
Phượng Lâm đi rồi, Phượng Họa Lan nhìn một chồng dày tấu chương, chậm rãi lật ra xem. Lúc này Cát Tường mới xuất hiện từ góc tối, nàng ấy thuần thục mài mực pha trà.
_ Cung chủ, quân Man di có người trợ giúp phía sau. Thiên An mang tài liệu đã điều tra vô thanh vô tức cùng đồ đệ xuất hiện, cung kính trình lên
Thiên Ngân hành lễ cúi chào:
_ Thuộc hạ tham kiến cung chủ
Phượng Họa Lan gật đầu cho hắn đứng dậy, lật xấp tài liệu ra xem.
_ Với thức lực của chúng ta lại không tra ra kẻ đứng sau?
_ Cung chủ thứ lỗi, thuộc hạ đã cố hết sức. Thiên An nghe điểm tên quỳ xuống nhận tội
Phượng Họa Lan cũng không có ý trách hắn, phất tay, dáng vẻ mệt mỏi tựa vào long ỷ, vươn tay xoa xoa huyệt thái dương, ánh mắt lại đảo qua Thiên Ngân:
_ Ngươi điều tra một tháng có tin tức gì không?
_ Cung chủ, thuộc hạ điều tra được, lão heo đó...bị bất lực, không thể cứng được lâu. Thiên Ngân báo cáo thứ chuyện quái quỷ đó, khuôn mặt lại cực kì nghiêm túc, đối lập hoàn toàn với lời hắn nói
Phượng Họa Lan quá hiểu tính tâm phúc của mình, lần nào hắn báo cáo có lần nào ra hồn đâu?
Cát Tường một bên liếc xéo sư đệ, nhẹ nhàng tiến lại nhéo hắn một cái thật mạnh. Thiên Ngân trợn mắt, cuối cùng ngoan ngoãn móc trong ngực áo một xấp văn kiện dâng lên.
Phượng Họa Lan gật đầu, nàng đem hai xấp tài liệu sang một bên hạ thấp giọng:
_ Giám sát đám quân thần và phi tần chặt chẽ một chút, có động tĩnh gì nhất định phải báo với bổn cung. Đi kiểm tra các cơ sở Ám Dạ cung và Ma Vực một chút đi, không có việc gì không cần đến làm phiền bổn cung.
Thiên An và Thiên Ngân dạ vang, sau đó vô thanh vô tức biến mất.
Cát Tường một bên hầu hạ, giúp chủ tử sắp xếp tấu chương.
_ Chủ tử, Hoàng đế cùng Thái thượng hoàng băng hà, người có định thông cáo thiên hạ không?
_ Tất nhiên là phải như vậy chứ. Nhưng nếu Man di không bị san bằng, không thể tổ chức quốc tang được. Phượng Họa Lan chậm rãi phân tích
Cát Tường hiểu ra a một tiếng, lại im lặng. Không gian yên ắng đến một cây kim rơi cũng phát ra tiếng động thật lớn.
Một lúc lâu sau, Phượng Họa Lan hơi ngẩn đầu, đáy mắt lóe lên tia sáng:
_ Cát Tường, ngươi tìn người gọi Khinh Mạn mang mầm dịch tả đến, đồng thời nói Bảo Tuyên chế số lượng lớn thuốc giải cho bổn cung. Bổn cung có cách giải quyết kẻ đứng sau màn lần này rồi.
Cát Tường bỏ công việc đang làm dạ một tiếng, bộ dáng hớn hở, ánh mắt tràn ngập hâm mộ hình trái tim nhìn chủ tử, lập tức thi hành
Tg hiện rất buồn, rất rất buồn vì môn A, H, S tạch r
Hãy yêu thương và an ủi tg bằng cách...
COMMENT