Thái Thần phi Vu Lệ Châu nghe tin, vội lấy cớ cơ thể không được tốt cáo lui về Giáng Tử cung.
Mụ ta vừa vào cung đã bảo mama tâm phúc gọi Nạp Miên đến, rốt cuộc ngu xuẩn Phương thị kia đã làm trò hề gì!!!
Nạp Miên thuận lại sự việc ả ngực to ầm ĩ ở Ngự Thư phòng bị phạt. Còn chuyện của Phương lão là do lão ta nói láo với Trấn Quốc công chúa.
Vu Lệ Châu nghe xong, biểu tình cực kì dữ tợn, phất tay cho Nạp Miên lui xuống.
_ Hai phụ tử ngu xuẩn này thật tức chết bổn cung mà!!! Đã bảo bọn chúng ra vẻ hiểu biết giữ cho chắc binh phù cùng Phượng ấn, chớp mắt một cái Phượng ấn bị lấy đi, mũ quan suýt bị mất, ngu xuẩn không nói nổi mà.
_ Nương nương bớt giận. Lần này không phải kế hoạch của ngài với thế tử thành công mĩ mãn rồi sao? Ngài hà tất phải tức giận với phụ tử Phương thị. Mama bên cạnh rót cho mụ một tách trà hạ hỏa
Vu Lệ Châu nghe thế mới trấn tĩnh, nhận lấy ly trà chậm rãi thưởng thức, mâu quan sắc bén hơi lóe ra tia sáng.
Vu tộc do huynh trưởng cùng phụ mẫu sinh ra cai quản. Nhưng hắn lại quá yếu ớt nhu nhược không quyết đoán, chỉ lo luồn lách nịnh bợ các cường quốc hòng tìm đường sống an ổn. Mụ rất ghét sự bất tài vô dụng ấy của huynh trưởng, bởi vì sự bất tài của hắn mà mụ phải sang Hỏa Phượng quốc hòa thân, đáy lòng hận thù đến khó nói hết.
May mắn thay, thế tử của huynh trưởng một chút cũng không giống huynh trưởng. Thế tử đầu óc thông minh nhanh nhạy, quyết đoán tàn nhẫn, kĩ thuật huấn luyện tử sĩ cùng bày kế không chê vào đâu được. Hắn cũng nhận thấy phụ vương bất tài, trực tiếp mở lời hợp tác với cô cô quỷ kế đa đoan là mụ. Hắn sau màn bày ra toàn bộ kế hoạch để có được ngày hôm nay, ngày chết của Phượng Tường và Phượng Lăng Phong!!!
Phải, Phượng Tường chết là do mụ âm thầm hạ độc. Mụ bỏ vào huân hương một loại độc tình không mùi vị, chính là dâng khoái cảm khiến nam nhân trầm mê nghiện ngập, nhưng mỗi lần hoan ái cùng nữ nhân lại rút ngắn tuổi thọ của hắn. Phượng Tường thường xuyên triệu tẩm mụ, ngửi không ít huân hương. Quả thật vô cùng hiệu quả, sau tám năm, cuối cùng hắn cũng chống cự không nổi mà băng hà vì bạo bệnh.
Quân Man di là một nước nhỏ, cho dù bị nạn đói cũng làm sao có gan lăm le xâm chiếm một cường quốc như Hỏa Phượng, lại càng có lương thực và binh lính dồi dào chiến trận gần hai năm, còn dễ dàng phá vỡ tất cả kế đánh trận của quân Hỏa Phượng quốc? Đây là nhờ vào tài năng của thế tử! Thế tử gài nội gián vào quân Hỏa Phượng quốc, thay các tướng sĩ Man di bày binh bố trận, cung cấp lương thảo cùng một ít binh sĩ cho chúng. Phương Doãn kia cũng là nội gián cao cấp, vì vậy mà sống chết đòi ra chiến trường. Ả ta không phải là vì chung thủy với Phượng Lăng Phong, mà là ả muốn lôi kéo thế tử.
Vu Lệ Châu thật sự khinh thường hành động đeo bám của ả Phương thị. Nếu không phải ả còn giá trị lợi dụng cùng với thế tử ngăn cản, mụ đã một kiếm giết chết phụ tử Phương thị.
_ Nương nương có muốn đi thăm Hoàng hậu không? Dù sao hoàng hậu ở biên cương đã có quan hệ xác thịt với thế tử, cũng được xem như người của thế tử, lỡ mang long thai....
Hai mắt đang khép hờ của Vu Lệ Châu đột ngột mở trừng, buông tách trà xuống nhìn mama tán thưởng:
_ Ngươi không nhắc nhở, suýt nữa bổn cung cũng quên mất. Đi, đến Phật Đường