Không chờ Tiểu Xuân lảm nhảm dứt câu, Vân Khuynh đã bắt đầu vòng chiến mới, ngón chỏ mon men chen vào, Tiểu Xuân sau năm lần bảy lượt bị vùi dập đã sớm tê dại, cho đến khi điểm nào đó trong cơ thể bị dùng sức tác dụng dù không nặng không nhẹ nhưng đủ để củ hành chết người, mới run rẩy mãnh liệt.
[Ngươi…… ngươi…… ngươi…… híp!] Tiểu Xuân ngươi ngươi cả nửa ngày không nói được một câu.
Cả cái cây to như vậy thọc vào còn ngại chưa đủ, lại thêm ngón trỏ, cứ thế mà làm, mông rách là cái chắc.
Tiểu Xuân rất là giận, vặn vẹo hết phải rồi trái hòng thoát khỏi đối phương, nào ngờ chỉ khiến cho Vân Khuynh hít sâu một tiếng, tiếp tục vùi đầu tiến công không ngừng nghỉ.
Số 1 là năm bờ oăn, chống cự là bụng bự ==Cuối cùng thì sức tàn lực kiệt, Tiểu Xuân từ bỏ. Èo một phát thõng tay ngả người làm liệt sĩ, Vân Khuynh thích thế nào thì theo thế ấy mà làm, muốn làm bao lâu thì cứ làm bấy lâu, càng giãy chỉ càng chết.
Sóng nước dập dềnh, dược liệu trôi nổi bồng bềnh vèo qua vèo lại xung quanh hai người.
Tiểu Xuân đang lâm sàng tự nhiên cảm thấy Vân Khuynh khẽ gầm một tiếng cả người hơi run lên, còn xịt sớm trong người hắn.
[……] Tiểu Xuân cố sức mở khe mắt ra tý tý.
Vân Khuynh căm hận gằn giọng hỏi [Ngươi rốt cuộc thả những gì vào trong dục trì?]
Tiểu Xuân cúi đầu, dòm cái, mới nhìn thấy mấy con ếch bò ngàn năm bị sóng nước đánh tới đánh lui mà cuộn vòng vòng bên cạnh Vân Khuynh, mà chính tay hắn thả vào ấy, mà thả những ba con ấy ~
Không cả đợi Tiểu Xuân lấy lại tinh thần trả lời, Vân Khuynh bị mấy con ếch lăn lăn dọa cho ôm phắt lấy Tiểu Xuân, nhảy vọt lên bờ.
[Thay nước phông ten vào!] Vân Khuynh hét ầm lên.
Phải tắm lại lần nữa!
Tối rồi…
Khi mà Tiểu Xuân cả người tắm đến nhăn nheo mặc cho Vân Khuynh vớt từ dưới bể lên, lau khô vứt lên giường, mí mắt hắn đã đuối đến độ đấu tranh không ngừng, chỉ rình khép lại.
Nhưng mà không được, không được, Triệu Tiểu Xuân ngươi nghìn vạn không thể ngủ, ngủ thì đại sư huynh chết chắc không nghi ngờ.
Tiểu Xuân lẩm bẩm phát ra mấy tiếng ngay cả bản thân cũng không nghe rõ nó là gì.
Thất sư huynh thiên tân vạn khổ sai Tiểu Hồng mang địa đồ đến, thế mà hắn lại đem nó học thuộc lòng ngay vào lúc đang mê man hơi rượu.
Từ kinh nghiệm xương máu mà lịch sử đã giáo huấn, lần này có mệt thế nào chăng nữa, cũng không thể chạm vào giường lim dim, bằng không nếu tỉnh dậy, cái gì cũng không còn sót, chuyện liên quan đến địa đồ cũng không nhớ được.
Vân Khuynh đang thong thả chỉnh lại áo trong, Tiểu Xuân vươn tay xuống dưới nệm giường móc móc, móc ra được một bao hành lý đã xếp gọn.
Lôi bao ra chọn lấy mấy bình dược mấy khối lệnh bài, trợn mắt nhìn mấy lệnh bài nào vàng nào bạc nào gỗ hồi lâu, trong não mới lờ mờ xác định được vàng là lệnh bài miễn tử của hoàng đế cha, bạc là lệnh bài thông hành cũng của hoàng đế cha cho, còn gỗ là ô mộc lệnh dùng để ra vào Thần Tiên cốc.
Năm xưa Thần Tiên cốc bị Vân Khuynh làm loạn một trận xong đã dời từ nam lên bắc, đám dược trệ canh gác cũng bị dời đi theo. Đám dược trệ đó thì khỏi nói, không có ô mộc lệnh làm thẻ thông hành, có là hắn tìm vào Thần Tiên cốc, cũng sẽ bị cắn nát đầu.
Ừm, mang đại sư huynh về Thần Tiên cốc cần có nó, mang theo đi.
Tiểu Xuân tý tởn ôm một đống long tong phơi mông chạy ra ngoài, Vân Khuynh nhanh như chớp lôi hắn trở lại.
[Ngươi lại làm gì?] Vân Khuynh đỏ mặt hỏi.
Bởi vì tắm rượu lâu quá, huyết khí dâng lên, mặt đều nóng bừng bừng. Vân Khuynh vốn định ôm Tiểu Xuân ngủ một giấc, nghỉ ngơi một chút, nào ngờ chưa gì Tiểu Xuân đã lại lè nhè đòi bỏ chạy, không biết lại muốn chạy đi đâu.
[À, cha ta…] Tiểu Xuân chớp chớp mắt, lưu loát bịa chuyện [Cha ta nhớ ta…. Không, ta nhớ cha ta…. Cho nên phải vào cung thăm ổng chút chút……]
[Ngươi muốn nhập cung bằng bộ dạng này?] Vân Khuynh quét nhẹ một lượt.
Tiểu Xuân theo đường mắt Vân Khuynh cúi đầu nhìn xuống, nhẹ “A” một tiếng, cười toe [Còn đang thắc mắc sao tự nhiên trời lại lạnh, hóa ra còn chưa mặc xong quần áo, khó trách khó trách.]
Tiểu Xuân vừa nói vừa đặt đồ đạc trên tay xuống, tìm một bộ đồ thái giám mặc vào.
Nghĩ tới lúc trước nhận lại lão cha hoàng đế, Tiểu Xuân dùng lệnh bài cha già cấp cho giả trang làm tiểu thái giám, lần nào tiến cung cũng nghênh ngang hết sức. Người trong cung còn phải băn khoăn cái mặt này từ đâu lòi ra, mà lại làm sao được hoàng đế yêu sủng, nghị luận nháo nhào hết cả lên.
Bất quá nơi gọi là hoàng cung ấy vốn đã lắm bí mật, bớt đi một cũng không ít, thêm vào một lại không nhiều, hắn vẫn cứ như vậy nghênh ngang khệnh khạng, chả ai dám xông lên hỏi anh kia từ cung nào đi điện nào.
Vân Khuynh buộc thắt lưng, ngón tay khẽ dừng giây lát, âm thầm suy tính cứ nhốt Tiểu Xuân trong nhà mãi cũng không tốt, hơn nữa tên nhóc Kính vương đã bị hắn điều đi chẩn tai trừ dịch rồi, Tiểu Xuân tạm thời không có nguy hiểm, cho ra ngoài hít thở cũng được.
Vân Khuynh giúp Tiểu Xuân nhét hết bình lọ vào ngực, nói [Kêu cận vệ đưa ngươi đi, muộn rồi, không được ở lâu, đi sớm về sớm.]
Tiểu Xuân lại không ngờ Vân Khuynh cho phép dễ dàng như thế, lập tức gật như bửa củi, nói một hơi [Tuyệt đối tuyệt đối, uống chén trà ra một bãi, rất nhanh rất nhanh, lập tức trở về.]
[Ừ.] Vân Khuynh chẳng thèm phản ứng lại nội dung đối thoại thô bỉ man rợ cùng cực của Tiểu Xuân.
Hắn gọi đến mười hai tên cận vệ, nhìn Tiểu Xuân ngạc nhiên đến mức trợn mắt há mồm, cảm thấy rất thoải mái bật cười một tiếng, sau đó phất tay cho người tống hắn ra.
Thuận lợi đến hoàng cung, qua đại minh môn chìa ra lệnh bài, nhanh như chớp chỉ còn lại khói, bỏ rơi mười hai cận vệ.
Hắn dùng khinh công nhảy lên nóc nhà, hồi tưởng lại tấm bản đồ thất sư huynh đưa cho, tập trung vào những nơi có khả năng đang giam giữ Lan Khánh, tìm kiếm từng chỗ một.
Hắn cầu thần bái phật có thể cứu được đại sư huynh trước khi người đẹp kịp tới, chứ nếu bị túm được, thì những ngày sau đại nạn là cái chắc.
[Địa lao…] tung tăng một vòng, [… không có.] Lại còn vừa bẩn vừa thối, mốc meo khủng khiếp.
[Lãnh cung…] cao cổ nhìn qua nhìn lại, chỉ có mấy bà cung nữ tóc trắng phớ đang cắn hạt dưa tán dóc [… không có…] làm như vui lắm vậy.
[Mật thất phía sau ngự thư phòng…] Tiểu Xuân chầm chậm di di chân theo mép tường, đột nhiên nghe thấy phía trong truyền đến động tĩnh, cứng người. Có người! Hắn bế khí ngưng thần tập trung nghe.
[Đoan vương Kính vương cũng quá sức làm càn, triều chính không cho hoàng thượng vào mắt, tự tiện quyết chính sự, quả thực tội không thể tha! Thần đáng chết, mấy năm nay mặc dù đã cố hết sức tiêu diệt bè cánh Đoan Vương Kính Vương, thế nhưng trước sau vẫn không bứng được cái gốc rễ của nó trong triều. Hoàng thượng…. Ngài giao trọng trách này lên vai thần, thần lại cô phụ kỳ vọng, chết vạn lần không hết tội!] Giọng nam tử vang như hồng chung từ thư phòng truyền ra.
Hở? Đoan vương kính vương? Vân Khuynh với Đông Phương Tiểu Tứ.
[Hoàng thượng… hoàng thượng… xin đừng lộ vẻ ưu thương như vậy, người làm thế thần thực sự không đành lòng. Thần tuyệt đối sẽ không để Nhiếp chính vương tiếp tục nắm giữ triều chính, nhất định sẽ có một ngày giao lại thực quyền vào tay ngài, để ngài trở thành chân long thiên tử chân chân chính chính thống trị thiên hạ… thần đáp ứng ngài… hoàng thượng… đã bảo ngài đừng bi thương… nhìn xem, mắt đỏ hết cả lên rồi… ngài như vậy thần rất đau lòng a!]
Tiểu Xuân hiếu kỳ nhấp nước bọt vào ngón tay, chọc thủng một lỗ cửa sổ, con mắt nhắm chuẩn vào ngự thư phòng căng ra nhìn hết cỡ.
[Ái… ái khanh… Dương ái khanh làm ơn đừng kích động, trẫm đâu có bi thương, mắt đỏ là tại ban nãy ở ngự hoa viên bụi bay vào mắt, dụi mãi không ra, cho nên mới đỏ!] La Khỉ ngã ngồi xuống ghế, theo động tác càng ngày càng tới gần của đối phương, mà càng lúc càng run lẩy bẩy rúc vào trong ghế.
Tiểu Xuân lúc này mới nhìn rõ được người trong thư phòng là ai.
Đại tướng quân Dương Sóc, người này hắn nhận ra được, năm xưa từng là thuộc hạ của cha hắn, vốn trấn thủ ở biên cương, sau đó bị triệu hồi về kinh cuốn vào vòng phân tranh của lưỡng vương nhất đế. Người này tâm trung như một, chỉ hoàn toàn hướng về cha hắn, không có uy hiếp.
Dương Sóc dáng người đã cao lớn khôi ngô, hiện tại còn mặc khôi giáp, cả người càng thêm giống một ngọn núi, đầu vừa cúi, thân thể hơi cong xuống, tầm mắt phủ lên người La Khỉ, khiến cho một nam tử trung nguyên vốn không đời nào tính vào hàng gầy yếu lại có vẻ càng lúc càng nhỏ đi.
Dương Sóc càng lúc càng dí tới gần, sắc mặt nghiêm túc không ai bằng.
Rằng [Hoàng thượng, thần có chết cũng sẽ bảo vệ hoàng thượng, không để cho hai tên loạn thần tặc tử kia hại đến ngài! Hoàng thượng, ngài yên tâm!]
La Khỉ nhìn tên nam nhân sắp sửa muốn đè cả xuống, không ngừng nói [Trẫm yên tâm, trẫm thật sự rất yên tâm, tâm ý của Dương ái khanh trẫm đã biết, nếu không có chuyện gì ái khanh lui xuống được rồi đó.]
[Hoàng thượng… ngài vì sao luôn luôn cự vi thần tới ‘xa xôi ngàn dặm’…] gương mặt Dương Sóc bắt đầu méo mó [Ngài có biết chăng…]
[Trẫm không biết, trẫm chả biết cái gì sất!] Không chờ Dương Sóc nói hết, La Khỉ đã lắc đầu lia lịa.
Tiểu Xuân ở bên ngoài vừa xem vừa cười, cười đến lộn cả ruột.
Vị Dương Sóc tướng quân danh hiệu ‘Hùng tướng quân’ này, trước đây là một tên lính dưới trướng cha hắn, trung thành hơn bất kỳ ai, sau khi cha hắn thất tung thì không nghe lệnh người nào khác, lại sau nhiều phen chinh chiến sa trường xây dựng kỳ công, lão hoàng đế phong hắn là Uy vũ đại tướng quân. Về sau biết tin cha hắn xuất hiện, còn nối ngôi làm vua, không nói hai lời quay phắt từ biên cương chạy tới đây, còn điều cả tinh binh một vạn thay sạch thủ vệ hoàng cung, toàn tâm toàn ý chỉ lo cho an nguy của cha hắn.
Tiểu Xuân cũng biết Hùng tướng quân thích cha mình, mà khốn nỗi cha già lại không có cách nào tiếp nhận, trong lòng ổng lúc nào cũng là bà má đã bỏ đi bao nhiêu năm, hơn nữa đối với cái tình yêu của một gã râu quai nón trâu vật như thế này thì là sợ đến vỡ mật.
Vừa buồn cười vừa đau lòng, ngay vào lúc Hùng tướng quân nhào lên người cha hắn, Tiểu Xuân tức khắc thổi một nắm ‘Lập tức đảo’ vào thư phòng.
Nhất thời nghe ầm một tiếng ----
Dương Sóc ngã trên người La Khỉ, La Khỉ hôn mê, vẻ mặt bàng hoàng.
Tiểu Xuân nhảy từ cửa sổ vào trong ngự thư phòng, nghĩ trước tiên phải lo chính sự đã, cho nên sờ tường sờ tới sờ lui, sờ vất vả lắm mới ra một cái cửa vào mật thất, thế nhưng lò hương vừa xoay cái mật thất hiện ra…
[Bà nó, lại trống không à!] Tiểu Xuân chửi một tiếng.
Bữa nay mệt muốn chết, bị Vân Khuynh nhào bột mì nhào từ sáng tới tối, bây giờ tay chân mềm nhũn không có hơi sức, lại phải đi tìm đại sư huynh nhà mình, mà tìm theo bản đồ thất sư huynh đưa phải vừa leo tường vừa chui lỗ tìm mật đạo, tìm đông tìm tây mất bao nhiêu thời gian. Tình thế đã gấp đến mức không thể trì hoãn, mà một chút dấu vết cũng vẫn tìm chưa ra.
Lúc quay đầu bỏ đi thì lấy chân co lên, gạt kẻ đang nằm đè trên cha mình xuống đất, định bỏ đi rồi lại cảm thấy không chắc ăn, cho nên móc trong ngực ra hai cái bình nhỏ, miệng cong lên mắt cũng cong lên, cười híp tịt cả mắt ngồi xổm xuống nói với Dương Sóc [Tiện nghi ngươi, chế tác mới nhất của Triệu Tiểu Xuân – ‘Tựa như xử nữ’ – cho ngươi thử đầu tiên.]
Tân dược này là từ thuốc đặc trị bọn dê cụ ‘kim thương tuyệt đối đảo’ mà chỉnh sửa lại, vẩy một chút lên người ông cha, lại vẩy một chút lên người Dương Sóc.
[Thuốc này không bá đạo bằng ‘kim thương tuyệt đối đảo’, mà ôn hòa hơn nhiều, nể tình ngươi đối với cha ta còn tính là tốt, chỉ có lâu lâu xúc động vật, tiểu gia không hành hạ ngươi. Chỉ để cho ngươi về sau thấy cha ta thì không thể không đỏ mặt tim đập, e lệ thẹn thùng như con gái, toàn thân vô lực không thể cường ai. Sau này cha ta muốn ngươi thì muốn, không muốn thì thôi, ngươi bất lực.]
Nói xong, lại bái cha một bái, nói [Cha còn sống con trai Tiểu Xuân bất hiếu, thật sự bởi vì chuyện nhiễu nhương quá nhiều ngày nào cũng phải chạy ngược chạy xuôi không thể cung phụng dưới gối, hôm nay thấy cha có chuyện liền tự tung tự tác thay cha giải quyết, mong cha sau này vạn sự thuận lợi không phải đảm chiến tâm kinh. Lúc này bái biệt, xin cha bảo trọng!]
Nói xong lập tức bay khỏi ngự thư phòng, chạy đến địa điểm tiếp theo, cũng là nơi cuối cùng có khả năng giam cầm Lan Khánh, cấm địa của nội uyển hoàng cung – Trường Xuân cung.
Trước mắt tối sầm, đột nhiên mơ hồ, mức độ hoang tàn của thân thể này nghiêm trọng hơn Tiểu Xuân dự kiến nhiều lắm, hắn cắn răng, lại nuốt thêm ba viên ‘khư thống đan’ tạm thời trấn áp dị động trong người, mặc dù liều lượng quá nặng, nhưng quả không còn cách nào khác.
Đồng mệnh cổ không phải thứ tốt đẹp gì, tử cổ kí chủ trong cơ thể kí chủ có thể sử dụng nội lực mà tử cổ tích lũy từ trước, làm cho kí chủ sinh ra loại ảo giác tử cổ vô hại mà bản thân còn tăng thêm nội lực, theo đó không có ý thức hạn chế chân khí, mỗi lần vận công liền có một phần nội lực bị tử cổ hút đi, cho đến khi kí chủ cạn kiệt nội lực mà chết, vẫn không thể phát hiện.
Tiểu Xuân âm thầm hít vào một hơi. Tuy là Lan Khánh đã bảo hắn đừng động chân khí, Vân Khuynh cũng ra rả nói cho nghe, thế nhưng quan trọng hơn cả, bản thân vẫn còn có chuyện cần hoàn thành.
Cứu Lan Khánh, giao cho thất sư huynh, sau đó rửa tay gác kiếm, về nhà trăm lạy nghìn lạy vợ yêu. Kết cục viên mãn, ai cũng vui vẻ.
(nằm mơ bắt con tưởng bở ==)Dựa người vào thân cây ngô đồng trước cửa Trường Xuân cung, Tiểu Xuân cắn răng chờ cơn choáng váng giảm bớt. Lúc này sắc trời đã chuyển rạng, mặt trời chậm rãi mọc lên ở phương đông, hắn mới phát hiện không ngờ là bản thân mình đã tìm cả một đêm, khó trách lại mệt mỏi như thế.
Ngay lúc Tiểu Xuân từ từ nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, bên trong cổng vòm truyền đến tiếng bước chân sàn sạt, hắn vừa nghe vừa đếm, tổng cộng tám người, một đám đều là con nhà võ cước bộ trầm ổn hơi thở vững vàng, Tiểu Xuân cau mày: trong lòng chỉ có ba chữ —— đánh không lại!
Thế nhưng đánh không lại thì vẫn phải đánh, hắn Triệu Tiểu Xuân chưa từng có chuyện không đánh đã hàng, lấy ra cái lọ xanh biếc, đổ ra hai viên "Long cân hổ đảm" dùng để tăng tiến công lực thêm mấy lần trong thời gian ngắn ăn vào, hít một hơi thật sâu, bước về phía Trường Xuân cung.
Mấy hắc y nhân bên trong nghe thấy có tiếng động, đồng loạt nhìn về hướng Tiểu Xuân.
Tiểu Xuân đếm đếm, hắn đếm nhầm rồi, tổng cộng chín người, một người chính là đại sư huynh nhà hắn đang được người ta ôm vào lòng.
Y phục màu đen của Lan Khánh ướt sũng, máu nhỏ tong tỏng thẳng từ trong cung ra đến đây, lưu lại một dòng đỏ tươi múa lượn. Hắn nhắm hai mắt sắc mặt trắng bệch, thậm chí không nhìn ra lồng ngực phập phồng, hai cổ tay thả rũ xuống rất mất tự nhiên, xem ra đã bị bẻ gãy, mà cái miệng vốn thích trêu chọc người khác cũng đang khép chặt tái nhợt, bộ dáng im lặng này quả thực không khác người chết.
Có lẽ do khoảnh cách đủ gần, đồng mệnh cổ trong cơ thể bắt đầu kêu gọi lẫn nhau, hốc mắt Tiểu Xuân đột nhiên đỏ lên, mũi cũng chua xót đến khó chịu.
Hắn vội vàng đi lên trước mấy bước, chợt có người quát [Đứng lại!]
Chính là Ốc Linh Tiên hiện đang ôm Lan Khánh.
Tiểu Xuân có thế nào cũng không quên được gương mặt người này, bộ dạng cho dù đoan chính thanh cao, tâm địa lại gian ngoan xảo quyệt, hạ đồng mệnh cổ lên người hắn.
Đi thẳng tới trước, vốn định rống to mấy tiếng hỏi tên kia có ý gì, đột nhiên hai mắt lại tối sầm, chân còn vấp phải đá, làm một phát vồ ếch, lăn quay ra đất.
[Con bà nó…] bêu rếu chưa.
[Từ từ, là tả hộ pháp ——] trong đó có người nhận ra hắn. [Tả hộ pháp có phải cũng đến tìm cách cứu viện cho giáo chủ?]
Khôi ngô sáng sủa tiêu sái vạn phần đáng lẽ phải lên sàn rất chi chói lóa rốt cuộc biến thành thế cẩu đớp kít, Tiểu Xuân nhất thời vừa thẹn lại vừa tức, cố gắng bật người nhảy lên, rút ra nhuyễn đao bên hông bất chấp tất cả đương sự đang ở đấy, lao thẳng về hướng Ốc Linh Tiên.
Những người còn lại thấy Tiểu Xuân đột nhiên xuất chiêu, đều ngây ngẩn cả người.
[Ngây ra đấy làm gì, mau giết Triệu Tiểu Xuân, hắn cùng Đoan vương cấu kết vây bắt giáo chủ, giáo chủ bị thương như ngày hôm nay đều là nhờ ơn tên Triệu Tiểu Xuân này.] Linh Tiên ôm Lan Khánh không thể sử dụng binh khí, chỉ có cách không ngừng lui về phía sau né tránh thế công của Tiểu Xuân.
[Họ Ốc ngươi ăn nhầm nói lẫn đi!] Tiểu Xuân hừ một tiếng, lạnh lùng cười, kiếm chiêu dưới tay không hề ngừng nghỉ, bức người này vào góc chết của nội viện. [Vân Khuynh nhà ta rõ ràng nói ngươi là thám tử nằm vùng của hắn, mà ngươi mất tung mất tích lâu như vậy lại đột nhiên xuất hiện, vừa xuất hiện đã lại là đệ tử trung thành của Ô Y giáo tìm đến nghĩ cách cứu viện giáo chủ, ngươi rốt cuộc đứng ở bên nào, ta cũng muốn hồ đồ mất rồi.]
Linh Tiên biến sắc, quay sang nói với những hắc y nhân đang tập trung nghi hoặc vào mình [Đừng nghe người này nói bậy! Ngày đó giáo chủ bí mật sai ta đoạt đồng mệnh cổ xuống núi rồi tung tin giáo chủ tẩu hỏa nhập ma, hết thảy đều là kế hoạch của giáo chủ muốn quét sạch âm mưu làm phản trong nội bộ Ô Y giáo, ta đã giải thích với các ngươi. Huống chi giáo chủ đã sớm đem Ô Y lệnh truyền cho ta thay mặt xử lý giáo vụ, Ô Y lệnh ở đây, đó là lời giải thích tốt nhất. Các ngươi không được tin tưởng người này!]
Linh Tiên xuất ra một khối mộc bài màu nâu trầm sáng bóng. [Thấy vật này cũng như đích thân giáo chủ giá lâm, bát tiên cùng các đệ tử nghe lệnh, giết tên vô sỉ phản giáo này, ta trước tiên hộ tống giáo chủ về giáo.]
Linh Tiên xoay người nhảy lên nóc nhà, mặc dù mang theo một người thế nhưng bỏ chạy không hề chậm, khinh công cao cường thật sự.
Tiểu Xuân không biết người này đối với Lan Khánh là mang loại tâm tư thế nào, chỉ biết chính hắn đã phân ra thành địch.
Là người này lấy oán trả ơn, bản thân liều cả mạng cứu hắn, lại còn bị hắn tặng cho đồng mệnh cổ giết người không đền.
Ốc Linh Tiên nếu là người tốt, heo sẽ bay, mà cá sẽ bò.
Mấy hắc y nhân lưu lại ngăn cản Tiểu Xuân đồng loạt hướng kiếm xông tới, Tiểu Xuân một chọi bảy, tối tăm cả mặt mũi, này thì né một kiếm, kia thì tránh một đao, con bà nó ám khí thì phóng đến như mưa rào, Tiểu Xuân đột nhiên nhớ tới cái đệm lưng hôm bữa rơi xuống vực, ám khí phi diệp đao của tên kia cũng rất lợi hại.
Lúc trước nhảy vực hắn học từ Ốc Linh Tiên chiêu hồi xuân công thu thành bộ dáng mười bốn mười lăm tuổi, trên mặt còn mang gương mặt Ốc Linh Tiên. Đối phương cũng là một trong số Ô Y bát tiên, rõ ràng là phụng mệnh phải bắt Ốc Linh Tiên về, thế nhưng lại muốn hạ sát thủ với kẻ giả trang thành Ốc Linh Tiên là hắn, xem ra Lan Khánh thanh trừng giáo nội lần này cũng chính là nhắm vào những người như vậy.
Lan Khánh trước cho người tung tin nhảm, dụ dỗ mật thám hiện thân, sau đó thì lần lượt tóm gọn. Ai mà biết được tay thuộc hạ mà mình tín nhiệm nhất, còn truyền hồi xuân công của sư môn cho lại là quân cờ ẩn thân kỹ nhất, tiếp diễn một hồi, cuối cùng sư đệ hắn vô tội
(cái dez) bị hạ cổ, hắn vì cứu sư đệ mình mà đích thân tìm đến kết quả lại bị bắt……
Tiểu Xuân lòng đau thật là đau a……
[Sư huynh ta thực không phải với ngươi!] Hắn vừa đánh vừa hô to [Các ngươi dựa vào một cái lệnh bài liền nghe người ta đổi trắng thay đen nói xấu trung lương, ta sao có thể hạ độc thủ với đại sư huynh của mình, thương tích trên người hắn không phải ta làm!]
[Vậy thì là ai làm?] Có người hỏi.
[Ài!] Tiểu Xuân lại không dám nói chính là mỹ nhân nhà hắn làm.
[Khó được giáo chủ tín nhiệm tả hộ pháp như thế, tả hộ pháp cư nhiên cấu kết người ngoài phế võ công giáo chủ, bẻ gãy hai tay, giáo chủ một thân công phu đã bị phế, gân mạch toàn thân đứt đoạn, ở trong hoàng cung bị người vũ nhục, chuyện này người tâm cao khí ngạo như ngài sao có thể thừa nhận!] Một trong bát tiên rống lên với Tiểu Xuân.
[Võ công bị phế…… Gân mạch đứt đoạn……] Tiểu Xuân nghe được lời này, đứng ngây ra tại trận.
Khi tiếp theo đó một kiếm đâm vào tay trái hắn, một đao xẹt qua má, hơn mười ám khí bắn vào lưng, cuối cùng một thanh trường thương vốn định đâm thẳng vào tim, lại thấy hắn cứ đứng im một chỗ mà sợ hãi ra sức đẩy thương chệch lên trên, kết quả cắt đứt một mớ tóc dài, tóc mang ánh bạc, là minh chứng người đã chết lại phục sinh.
[Ta thật sự một chút cũng không biết……] Tiểu Xuân vẫn ngây người, hắn nghĩ Lan Khánh chỉ bị thương ngoài da mà thôi, không nghĩ đến tình hình đã nghiêm trọng như thế.
Trước mắt đột nhiên lại tối sầm, Tiểu Xuân loạng choạng cố gắng đứng vững.
Hắc y nhân thấy hắn không né không tránh mấy chiêu của bọn họ, ai nấy đều sửng sốt.
Tiểu Xuân liếc nhìn bọn họ một cái, nói [Cận Tân các ngươi biết hay không?]
[Biết!] Có người cố gắng đánh giá hắn vài lần, cuối cùng thu kiếm, tra vào vỏ.
Tiểu Xuân chớp chớp mắt, tìm được đề tài có thể biện giải, bèn nói [Cận Tân là huynh đệ với ta, ta ngay cả vợ con hắn cũng quen biết. Tính cách y thế nào các ngươi cùng là người trong giáo đại để cũng biết, không phải ai hắn cũng cho vào mắt, các ngươi không tin ta, cũng nên tin con mắt hắn mới phải.]
Tiểu Xuân đành phải tự mình ca mình, không có cách nào khác, hắn thật sự không muốn giao chiến với mấy người này, chỉ có cách tự mình cao bao nhiêu thì ca lên bấy nhiêu, làm cho họ tin được bao nhiêu thì tin.
Hắn còn nói [Vị trí tả hộ pháp này của ta, là tư tâm của sư huynh thay ta lưu lại, ta lang thang bên ngoài đã quen thân, không thể nào yên ổn ngồi một chỗ. Sư huynh thương ta, để mặc ta phóng đãng, từ điểm ta hiếm khi có mặt ở tổng đà Yến Đãng sơn, sư huynh thế nhưng vẫn không đem vị trí của ta rêu rao cho người khác nhìn ra manh mối. Nếu sư huynh đã tốt với ta như vậy, ta làm sao có thể phản bội sư huynh như lời của Ốc Linh Tiên đây!]
Mấy hắc y nhân nhìn nhau một hồi, mấy người đã bắt đầu có chút đắn đo, Tiểu Xuân lại thêm mắm thêm muối, dùng ngữ khí tiếc hận rèn sắt không thành thép, càng nói càng phẫn nộ, tiếp tục nói [Ốc Linh Tiên trên tay có lệnh bài của giáo chủ, lại cứ thế mang sư huynh đi, để các ngươi lại đối phó ta. Các ngươi không sợ hắn thừa dịp sư huynh suy yếu không thể chống cự, tìm một chỗ không người kết liễu? Huống chi ta nếu thật có tư tâm như hắn nói, lúc này cũng không đứng yên một chỗ mặc cho các người hết đâm lại chém!]
[Từng nghe Triệu tả sứ y thuật cao minh, nhân xưng ‘diệu thủ hồi xuân diêm vương địch’, Triệu tả sứ liệu có chữa được thương thế của giáo chủ?] Có người tỏ vẻ tin tưởng.
Tiểu Xuân hừ hừ hai tiếng, không quên bốc phét [Trên đời này chỉ có một loại ta chữa không được!]
[Loại nào?]
[Loại chết đã lâu.] Tiếp tục bổ sung [Chứ nếu mà vừa chết thân thể hẵn còn ấm, còn xem tình hình, bảy tám phần là còn cứu được.]
Tiếp đó bảy người kẻ thu đao, kẻ cất thương, kẻ đứng sau lưng giúp hắn nhổ ám khí…
[Vô luận thế nào, việc cần làm lúc này là cứu cho được giáo chủ, thị phi hắc bạch toàn bộ để cho giáo chủ định đoạt.]
Tiểu Xuân gật gật đầu phủi quần áo, Ô Y giáo cũng có nhiều người có cái đầu, khó trách có bản lĩnh xưng bá một phương.
Nhìn lại bản thân, chỗ nào chảy máu chỉ lấy thuốc xoa lên một nhát là ngừng, sau lại nói [Trên người Ốc Linh Tiên còn có mùi bách lý tầm hương, các người cứ theo ta, theo không kịp thì từ từ vừa đi vừa nghỉ, mục tiêu là về Yến Đãng sơn.]
Tiêu xuân nói xong liền vận khinh công đuổi theo gấp rút, những người còn lại cũng cố gắng theo phía sau.
Mùi vị của bách lý tầm hương tuy nhạt, nhưng tồn tại lâu, Ốc Linh Tiên bỏ chạy từ sớm, sai ở chỗ ôm theo gánh nặng có thân hình tầm tầm như hắn hoàn toàn không tính là nhẹ của Lan Khánh. Khoảng cách hai phe không hẳn là xa, nếu nhanh chân có lẽ là còn đuổi kịp.
Khinh công của Tiểu Xuân trên cái chốn giang hồ này không đứng nhất cũng đứng nhì, không có mấy ai qua được hắn, men theo đường đi ngửi mùi bách lý tầm hương lại thêm vết máu phụ trợ, rất nhanh đã theo tới hướng chạy của Ốc Linh Tiên.
(*) nếu là người thường hẳn là nên dựa vào vết máu trước nhất chứ nhỉ = =Ra khỏi kinh thành, tiến vào rừng rậm bên ngoài, Tiểu Xuân lủi thẳng một mạch trong rừng cây um tùm không thấy ánh mặt trời, cũng chẳng cần biết người phía sau có theo kịp hay không.
Chạy băng băng đến tận bên kia khu rừng, chớp mắt ánh sáng lòa lòa đã trước mặt.
Nắng thu long lanh mặt hồ mênh mông, Tiểu Xuân mới chui ra từ khu rừng đen thùi như mực nhất thời chống chọi không được phản quang từ mặt hồ, hai mắt không tự chủ nhắm lại, đồng thời bên tai lại xẹt qua một trận kiếm khí ào ào, thân thể theo bản năng tự động phản ứng, vung kiếm ngăn chặn thế công của đối phương.
Hai mắt còn chưa mở, nhưng cùng đối phương qua mười mấy chiêu, trong lòng đã phởn tít lự hóa ra nội công anh thâm hậu đến trình độ này, mà dần dần còn cảm giác được động tác của người kia còn chậm lắm non lắm, ngay cả khi đã nhắm mắt còn thấy thong dong thế này, đột nhiên bên bờ hồ truyền đến tiếng hét thảm thiết [Tiểu Thường -]
Tiếng ‘Tiểu Thường’ này, Tiểu Xuân hãi tới mức hồn phi phách tán, long ngâm kiếm suýt tý thì văng khỏi tay.
Tiểu Xuân vội vàng mở mắt, tiếng hô đáp lại cũng là tê tâm liệt phế [Ca ca - ]
Con bà nó, sư huynh chỉ có những lúc tẩu hỏa nhập ma mới gọi hắn Tiểu Thường a!
Tiểu Xuân nhìn ra bờ hồ, chỉ thấy Lan Khánh toàn thân ướt máu dang mở to mắt nhìn mình, muốn đứng lại không đứng được, tay muốn bò cũng không có sức để bò, nét mặt vừa hoang mang vừa bối rối, còn có phần vặn vẹo vì nén đau.
[Tiểu Thường qua đây đi, ta đứng dậy không được.]
Tiểu Xuân thấy vậy lòng chua xót, mũi khụt khịt, hai mắt không nhịn được đỏ lên.
[Ta tới ngay, ca ca chờ đó.]
[Hiện tại chỉ có hai người chúng ta, ngươi khỏi cần làm bộ làm tịch! Giáo chủ có ngày hôm nay, đều nhờ ngươi với Đoan vương ban tặng, nếu không phải các ngươi phế võ công hắn, chặt đứt gân mạch hắn, bẻ gảy cổ tay hắn, cho người lăng nhục hắn, giáo chủ có thể nào tẩu hỏa nhập ma thần trí không thanh tỉnh đến nỗi này!] Linh Tiên không ngừng giơ kiếm đâm tới Tiểu Xuân, gương mặt nguyên còn được cho là tuấn tú nay tràn ngập đố kỵ, mà đôi mắt kia đỏ lên so với Tiểu Xuân còn sắc màu hơn, khóe mắt còn long lanh, rõ ràng vừa rồi là đã khóc một trận thống thiết.
Tiểu Xuân hơi ngẩn ra, nhíu mày. Ốc Linh Tiên khóc! Hắn thấy sư huynh nhà mình như vậy nhưng còn chưa khóc, mà tên này cư nhiên khóc rồi!
Tiểu Xuân nhè nhẹ khe khẽ phun ra mấy chữ [Ngươi thích hắn hả?]
Linh Tiên ngây người, vung kiếm về phía cổ Tiểu Xuân, mím chặt môi không đáp.
Hắn dễ dàng né người đi, nói [Nhưng hắn không thích ngươi?]
Lời nào lời nấy chích vào tim Ốc Linh Tiên đau ê ẩm, hơn nữa chọc thẳng vào chỗ đã đau sẵn, cả người chấn động.
Tiểu Xuân đảo hai tròng mắt lọc xọc, cho rằng nếu hắn cứ tiếp tục nói khích lên như vậy không chừng có thể khiến đối phương suy sụp tinh thần không chiến mà thắng, không ngờ hai mắt lại tối sầm một thoáng, ý thức càng lúc càng mê mang, trên dưới bắt đầu xoay tròn.
Hắn ôm ngực vừa trốn vừa tránh, sau âm thầm xem thử mạch, phỉ nhổ mấy tiếng bọn viện quân phía sau bò kiểu gì còn chậm hơn cả rùa, hít sâu mấy hơi, xốc lại tinh thần tiếp tục làm tới cho càng ác mồm càng tốt [Ta lúc trước còn chưa biết ngươi vì sao phải thả đồng mệnh cổ vào người ta, bây giờ thì rõ rồi. Ngươi là quân cờ Vân Khuynh nhà ta sắp đặt bên người sư huynh, thế nhưng lại lâu ngày sinh tình với đại mỹ nhân sư huynh nhà ta, sau đó theo sự an bài của sư huynh giả trang phản giáo đào tẩu, ta lại ngu ngốc gặp phải ngươi đang lúc bị vây giết. Ta vốn không liên quan gì đến hành động của ngươi, thế nhưng người từ sớm đã biết rõ thân phận ta, cũng biết sư huynh rất ‘yêu thương’ ta…]
Hai chữ yêu thương Tiểu Xuân nói được nghiến răng nghiến lợi, thở hổn hển sau, lại nói [Sư huynh căn bản không thèm quan tâm đến ái ý của ngươi, ngươi không có được sư huynh, lại thấy ta, vì yêu nên đố kỵ, cho nên gieo đồng mệnh cổ vào người ta, muốn xem ta chết thế nào. Đáng tiếc, ta được Vân Khuynh tìm trở lại, không chết ở hoang sơn dã lĩnh như ý ngươi.]
Nói quá mệt, lại thở dốc, vẫn cố gắng không buông lỏng, [Hiện tại Vân Khuynh đã biết ngươi phản bội hắn, sư huynh cũng biết ngươi là gian tế, ngươi chẳng thể về đâu cả. Bất quá, ngươi cũng có lòng, trộm được lệnh bài giáo chủ của sư huynh lại không về Yến Đãng sơn cướp ngôi, cư nhiên còn kéo người đến cứu hắn. Ngươi đối sư huynh quả thực quá tốt a – quân cờ!]
Linh Tiên nắm chặt kiếm một câu không nói, hai mắt đỏ quạch đến mức muốn ứa máu ra. Hắn không muốn phân tâm ứng đối với Tiểu Xuân, chỉ chăm chú tìm kiếm khe hở để tấn công vào.
Cứ đánh nữa, Tiểu Xuân dần dần đã bại lui, long cân hổ cốt dù sao cũng chỉ kéo dài được một hai canh giờ, lại thêm mấy ngày nay dùng khư thống đan, dược hiệu mãnh liệt của thứ thuốc này người thường làm sao chịu nổi, mà tình hình hiện tại tựa hồ đã đến cực hạn. Không chỉ thế, hắn còn cảm thấy miệng khô lưỡi rát, nóng bỏng họng, có lẽ trước đó uống quá nhiều rượu, lại lải nhải một hồi với Ốc Linh Tiên.
Má nó, mấy người kia còn muốn chậm đến bao giờ nữa!
Ốc Linh Tiên nhận ra Tiểu Xuân đang đánh trả càng ngày càng chậm, vẻ mặt cũng có hơi không rõ.
[Tiểu Thường ——]
Lan Khánh ở bờ hồ thấy chờ cả nửa ngày không ai quan tâm mình, lại gọi thêm lần nữa, giọng rất phẫn nộ.
[Đừng có ồn ——, Tiểu Thường đang nói chuyện người lớn, ca ca ngươi ngồi yên đó cho ta đi!]
Tiểu Xuân phân tâm hét lại về phía Lan Khánh.
Linh Tiên thấy thời cơ đã tới, xoay ngang thân kiếm hướng về thắt lưng Tiểu Xuân, Tiểu Xuân liếc mắt thoáng thấy vậy liền thối lui hai bước, hạ thắt lưng tránh đi, lại giậm chân xoay người vọt lên đánh trả.
Linh Tiên dùng kiếm phong bế chiêu thế Tiểu Xuân, hai người lao vào quần nhau khí thế, nhất thời tiếng binh khí va chạm quanh quẩn khắp rừng, đao kiếm giao nhau lóe lên vô số tia lửa.
Lan Khánh ở bên hồ lại gọi thêm một tiếng ‘Tiểu Thường’, Tiểu Xuân lại phân tán chú ý dò sang hướng Lan Khánh, Linh Tiên nhếch lên nụ cười lạnh, tay áo phải xuất ra một thanh đao lá liễu bằng thép mỏng, phóng tới trước.
Tiểu Xuân giật bắn người cuống quýt nghiêng đầu né, thế nhưng kiếm kề bên trái đao kề bên phải, hai bên đều là lợi khí, hơn nữa đều cách cổ hắn không quá mấy li.
Đã tránh không được hắn nghiến răng lao lên trước, dùng tới độc môn công phu của sư huynh nhà hắn là thạch đầu công, hung hăng đập vào trán Linh Tiên. Mặc dù đao lá liễu thuận thế tới đã xẹt qua cổ, nhưng Linh Tiên cũng bị một chiêu đột ngột này làm sao trời trong mắt văng ra tung tóe rên rỉ một tiếng bắn thẳng ra sau.
Tiểu Xuân lại bị gọt thêm miếng tóc nữa trong lúc hỗn loạn.
Hắn thở phì phò phì phò từng hơi lớn, ôm cái cổ đang tuôn máu, lại nhìn xuống đoạn tóc trên mặt đất, vỗ vỗ tim nói [Con bà nó, may mà còn cái đầu!] Quá sức gay go, mém chút là mất mạng.
Ốc Linh Tiên ngã xuống đất xong lăn lộn vài vòng ra đằng sau, sau đó gác kiếm lên cổ Lan Khánh, lúc ấy mặt cũng đang khó hiểu khó tả, hét về phía Tiểu Xuân [Để bọn ta đi, bằng không ta giết hắn!]
Tiểu Xuân tái mặt, trấn tĩnh nói [Có nhầm không Ốc, ngươi không phải yêu hắn sao? Thế nào có thể lấy ra uy hiếp ta, ngươi thấy ta dễ bị lừa thế à?]
[Nếu không thể rời khỏi đây, ta để hắn sống có tác dụng gì, không bằng giết đi xuống địa phủ làm đôi đồng mệnh uyên ương!] Linh Tiên gào lên.
[Lại sai.] Tiểu Xuân nói [Ngươi muốn làm uyên ương, cũng phải xem sư huynh có muốn cùng ngươi đồng mệnh hay không mới được. Người ta cũng đâu có thích ngươi, đến địa phủ làm ma với nhau, xem hắn còn không hành chết ngươi. Đến lúc đó nói không chừng ngươi sẽ cảm thấy làm ma còn khổ hơn làm người, biết thế trước kia không cùng chết với hắn.]
Linh Tiên run hết cả tay, tự biết Tiểu Xuân nói đều là lời thật, Lan Khánh tâm ngoan thủ lạt hắn cũng từng lĩnh giáo.
Nhưng so với những thứ đó, hắn lưu tâm hơn nữa chính là trong lòng Lan Khánh, bản thân mình cũng không phải người hắn muốn.
[Như vậy ta lai gieo đồng mệnh cổ lên người hắn, làm cho hắn từ đầu tới đuôi đều biến thành của ta!] Linh Tiên cắn răng nói.
Tiểu Xuân chớp chớp mắt, nói [‘Cổ tiên’ Ốc Linh Tiên, sư huynh nếu dạy ngươi hồi xuân công, thì dạy ngươi cả cổ thuật cũng không có gì quá cả. Đồng mệnh cổ là ngươi dưỡng ra, như vậy nói cách khác, ngươi biết thu cổ na!]
Hắn cảm thấy như đã nhìn thấy ánh rạng đông trước mắt, biết được mạng mình có khả năng cứu lại.
[Hừ!] Linh Tiên trả lời như vậy.
[Ai, vì sao mà tên nào tên nấy đều thích lấy lỗ mũi dọa người, lỗ mũi to lắm, xấu thấy bà!] Tiểu Xuân nói.
Linh Tiên lạnh mặt. [Ngươi rốt cuộc thả đi hay không!]
Tiểu Xuân mới định mở miệng, phía sau đột nhiên truyền đến giọng điệu lạnh lùng quen thuộc không thôi.
Thanh âm lạnh đến mức giống như không chút tình cảm nhàn nhạt vang lên trong rừng, quanh quẩn không thôi [Người ngươi phải hỏi, là ta mới đúng. Triệu Tiểu Xuân từ lúc này trở đi không thể làm chủ……]