Lãng Đãng Giang Hồ Chi Dược Sư (Triệu Tiểu Xuân Lịch Hiểm Ký)

Chương 54

[A…]

Thanh âm lạnh lẽo kia vừa vang lên sau lưng, Tiểu Xuân đã run như cầy sấy quay đầu lại, không ngoài dự đoán, nhìn thấy một mỹ nhân thân mặc bạch y nhẹ nhàng ưu nhã đang đứng bên trong rừng khi sương mù dần dần tản đi, thể như thần tiên hạ phàm khiến người không dám nhìn thẳng.

[Vân Khuynh…] Tiểu Xuân cười khan hai tiếng [Ngươi cũng tới rồi…]

Chết chắc rồi, này là chết chắc!

Mồ hôi Tiểu Xuân cứ thế đầm đìa sau lưng.

Sương hơi tan đi, mơ hồ có thể thấy được mười mấy tên cận vệ đang đứng phía sau Vân Khuynh, là mấy tên bị hắn cắt đuôi ban đầu.

Tiểu Xuân tim đập thình thình điên cuồng, nhìn trái lại nhìn phải, nhận ra nhóm kia còn chưa đến. Lại thấy may mắn đám Ô Y giáo này đi chậm, nếu không đám trắng này gặp phải đám đen kia, còn không phải máu chảy thành sông……

Mới vừa nghĩ đến may mắn mà thôi, quay đầu lại thì con bà nó, bảy tên hắc y nhân Ô Y giáo từ phía trên khu rừng đáp xuống, vây quanh Lan Khánh cùng Linh Tiên, la lớn [Phản đồ Ốc Linh Tiên, lập tức thả giáo chủ ra!] Tiếng hô hét vang tận mây xanh.

Tiểu Xuân cảm thấy tầm nhìn mình càng tối sầm càng nặng nề, bên tai cứ ong ong, muốn ngất đến nơi.

Tình thế tại hiện trường giương cung bạt kiếm, không khí ngưng trọng, chiến sự hết sức căng thẳng.

Hắn oán hận nhổ một tiếng nói [Không đến thì thôi, vừa đến một cái thì đông đủ cả đám. Con bà nó, thấy ta còn chưa đủ nặng gánh hay thế nào, tới lát nữa xông vào đánh thì là giúp được chắc?]

Tiểu Xuân nhìn sang phía này, ngó ngó phía kia, cuối cùng gãi gãi đầu chạy qua hướng Lan Khánh.

Vân Khuynh biến sắc, phút chốc tay nắm chặt thành quyền, lời cất lên vẫn là lạnh nhạt mà tràn ngập sát khí [Giết, một mạng không tha ——]

Tiểu Xuân run rẩy, cũng không dừng bước, hướng Linh Tiên mà tiến. [Ốc Linh Tiên, ngươi còn không thả người, chẳng lẽ thật muốn cùng chết mới vui vẻ?]

Kiếm của Linh Tiên đặt trên cổ Lan Khánh càng sát thêm một phần, lại không thương tổn mảy may, Lan Khánh cau mày nhìn Tiểu Xuân, trên mặt tràn ngập hoang mang.

Đột nhiên tiếng đao kiếm giao tranh truyền đến, Tiểu Xuân thoáng nhìn ra sau, đại bộ phận hắc y nhân đã bắt đầu máu lửa với bạch y nhân, ngăn cản bọn họ tiếp tục tiếp cận Lan Khánh, còn lại một người canh giữ bên cạnh hắn, Tiểu Xuân nhận ra người này, chính là kẻ thu binh khí sớm nhất ở Trường Xuân cung.

Gương mặt lãnh đạm của người này cũng là có góc có cạnh, da bị phơi nắng đen cháy, tay cầm thanh đao đã rỉ. Lạ ở chỗ thanh đao mặc dù rỉ sét, thế nhưng giết người vẫn sắc bén khó tin, càng lạ hơn là kẻ cầm đao, sắc mặt dù đạm mạc hai mắt lại nhợt nhạt ưu sầu.

Đối phương thấy Tiểu Xuân đang nhìn hắn dò xét, nhân tiện nói [Thuộc hạ Cận Vô Tiên, thuộc Ô Y bát tiên, gặp qua tả hộ pháp.]

Tiểu Xuân gật gật đầu, phía sau sáu Hắc y nhân đánh mười hai Bạch y nhân, càng lúc càng lui về sau, đánh tới chỗ chung quanh bọn họ, dần dần vây chặt bọn họ vào giữa.

Hắn biết mệnh lệnh giết không tha của Vân Khuynh chắc chắn có bao hàm Lan Khánh cùng Linh Tiên, xem Vân Khuynh đã giận đến điên rồi.

Phía bên này đang đánh đến hăng say quên đời, bên kia Linh Tiên đã thừa cơ hỗn loạn lủi mất.

Tiểu Xuân tới gần nói thầm vào tai Vô Tiên [Che chắn cho ta đến bên hồ.]

Vô Tiên vung đao vẽ ra mấy vòng tròn, kình lực toát ra làm cho những người đang chiến đấu chung quanh cảm nhận được nguy hiểm, lập tức dạt ra xa.

Tiểu Xuân cảm ơn trợ giúp, rất nhanh lẻn đến ven hồ, hắn vốc một ngụm nước ừng ực uống vào bụng, yết hầu cơ hồ nói không ra tiếng tới lúc này mới thư thái một chút.

Tiểu Xuân uống xong nước cũng không để ý tới Linh Tiên đang đứng cách hắn tầm mười bước, lại ùng ục ùng ục súc một ngụm nước, ‘Phi’ một tiếng phun nước bẩn đến trước mặt Linh Tiên.

Linh Tiên dắt Lan Khánh dịch ra sau từng bước, trên mặt lộ vẻ chán ghét.

Tiểu Xuân xoa xoa miệng, tựa như không thấy Linh Tiên, quay đầu lại toan chạy tới phía rừng.

Vô Tiên nghi hoặc hỏi [Hộ pháp…… Cứ như vậy?]

[Cứ như vậy!] Tiểu Xuân nói [Bằng không ngươi còn muốn thế nào? Mười hai tên đánh nhóm tám chúng ta, ngươi đánh thắng được sao?]

Vô Tiên nhíu mày, cảm thấy không thể sinh ra chút hảo cảm nào với Triệu Tiểu Xuân này.

Hắn giơ đao lên định đối mặt với bạn tốt năm xưa, khuyên hắn thả giáo chủ, đã thấy Tiểu Xuân tay trái vừa xoay, mấy luồng ngân châm tinh tế như ngưu mao ‘Viu viu viu ——‘ bắn về phía Linh Tiên.

Rồi sau đó lại thoáng dịch chuyển thân hình, ngân quang đầy trời, tế châm lại dày đặc bắn về hướng hai phe hắc bạch đang giao đấu.

Tiếng binh khí ầm ĩ trong thoáng chốc đột nhiên biến sạch, trời đất một mảnh vô thanh, khôi phục yên tĩnh thanh bình trước khi có người đến.

Đột nhiên không biết quạ đen ở đâu ‘quác quác’ tầm bậy mấy tiếng, vỗ cánh bay đi, Vô Tiên bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc lúc này mới định thần lại.

Nhìn lại trong rừng người nào người nấy tay chân cứng ngắc không thể nhúc nhích, giống như bị đóng đinh tại trận, chỉ có đôi mắt kinh ngạc trên mặt thi thoảng có thể liếc qua lại.

Tiểu Xuân lau hai bàn tay ướt sũng vào y phục, lưu lại dấu vết sẫm màu trên áo trắng.

[Này là……] Vô Tiên há miệng.

[Độc môn tuyệt học của thất sư huynh…… Hàn băng ngưng chưởng……] Giọng nói Tiểu Xuân vẫn còn chút khô rát, cúi đầu ho khan mấy tiếng.

Vô Tiên còn định nói cái gì đó, lại nghe thấy tiếng ho khan của Tiểu Xuân càng lúc càng lớn, cong gập cả người, nôn ra búng máu.

[Con bà nó…… Hết hơi……] Tiểu Xuân mềm nhũn người hai mắt tối sầm, ý thức dần dần phiêu tới xa xăm.

Hắn nghĩ thầm, cầm cự đến lâu như vậy, lúc này thật sự có thể yên tâm ngất đi rồi.

Vái trời…… Đại sư huynh này thật sự là sinh ra để hành người khác…… Mệt chết đi……

Chậm rãi thức tỉnh, Tiểu Xuân mở mắt ra, phát hiện bên giường có một nam tử xa lạ mặt đen thùi nhìn hắn.

Tiểu Xuân lập tức chỉ có một ý niệm trong đầu, người này bị nắng thiêu thành như vậy, thật giống cột nhà cháy quá.

Hắn nhìn chung quanh một hồi nhận ra nơi này không phải Đoan vương phủ, lại có chút quen thuộc, nhất thời cũng không nhớ nổi đây là đâu.

Tiểu Xuân im lặng, muốn chờ đối phương mở miệng trước, mà chờ hoài chờ mãi nhưng người ta cứ giống như bị câm, một chút manh động cũng không có. Tiểu Xuân đành phải húng hắng lấy giọng, dùng một loại ngữ khí cực kỳ thành khẩn nói [Xin hỏi huynh đài, nơi này là thế nào? Tại hạ Triệu Tiểu Xuân, có thể là uống quá chén say rượu hôn mê, cảm tạ huynh đài mang ta về, hy vọng không gây ra phiền toái.]

Nam tử nghe xong mặt vẫn không đổi, chỉ có cặp mắt đen thâm thúy kia hơi hơi giật, trong đó là kinh ngạc.

Sau một lát hắn mới nói [Thuộc hạ là Cận Vô Tiên một trong Ô Y bát tiên, nơi này là phân đà Ô Y giáo ở kinh thành.]

[Ô Y giáo!?] Tiểu Xuân há mồm to đến nỗi có thể tọng vừa một nắm đấm, nhưng sau khi phát hiện Cận Vô Tiên đang kỳ quái nhìn mình, bèn gãi đầu nói [Kể ra xấu hổ, kỳ thật ta tửu lượng kém, chỉ cần dính chút rượu sẽ say khướt, hơn nữa sau khi tỉnh lại chuyện gì cũng không nhớ rõ.]

Vô Tiên nghe vậy lại thêm một trận kinh ngạc, lúc này mới đem sự tình từ đầu đến cuối thuật lại tường tận cho Tiểu Xuân nghe.

Nếu nói Tiểu Xuân lúc vừa tỉnh lại phát hiện mình đang ở phân đà Ô Y giáo kinh ngạc có thể nhét vào mồm cả nắm đấm, thì sau khi nghe đến bản thân vì Lan Khánh mà bắn cả mớ hàn băng châm về phía mọi người, mức độ hoảng sợ có thể nói là nhét được cả đầu người……

Bởi vì trong số ‘mọi người’ đó có một người hắn là ngàn không dám vạn không dám, vô luận thế nào cũng không dám đắc tội — Vân Khuynh.

[Người khác hiện nay ở nơi nào?] Tiểu Xuân bò dậy, lại phát giác toàn thân đau nhừ.

[Giáo chủ đang hoa viên.] Vô Tiên trả lời.

[Không phải hỏi hắn……]

[Tiểu Ốc đang địa lao.]

Tiểu Ốc? Tiểu Xuân đảo mắt một vòng. [Cũng không phải hỏi hắn.]

[Mấy người Đoan vương đang ở địa lao.]

Tiểu Xuân gật gật đầu, lại hỏi [Ta ngủ bao lâu?]

[Hai canh giờ.]

[Hai canh giờ?] Tiểu Xuân nghĩ thầm tới lui, thế này thì nguy rồi.

Dược nhân chính là dùng kì trân dị thảo trong thiên địa dốc sức chế thành, xưa nay sống lâu, lão hóa chậm, nhưng cũng chính vì đi ngược lại âm dương sinh tử, đến lúc ốm đau thương hoạn hết thảy dược vật bình thường đều không có tác dụng, cách duy nhất có thể cứu được dược nhân cũng chỉ là cho hắn ngủ dài. Giấc ngủ say lặng lẽ kéo dài sẽ làm thân thể dược nhân tự động chữa trị chậm rãi, nếu vượt qua được thì sống tiếp, nếu không được…… Cứ thế mà ngủ tới khi thành bạch cốt luôn……

Mà bản thân hắn từ sau khi thức tỉnh trong giấc ngủ dài, thời gian ngủ hiển nhiên có ít đi so với trước.

Tiểu Xuân biết đây là đại hung chi tướng, thân thể hình thịnh thần suy, chỉ sợ không giữ tiếp được bao lâu nữa.

Hắn lấy khư thống đan ra, nghĩ nghĩ, lại đổ ra ba viên nuốt xuống, sau xốc chăn xuống giường thì cước bộ lại bất ổn phù phiếm, rốt cuộc ngã người toan đập mặt xuống đất.

Vô Tiên vội vàng ôm thắt lưng hắn đỡ về.

Tiểu Xuân vỗ vỗ lưng đối phương nói [Làm phiền, nhất thời không đứng vững thôi, ta tự đi được.]

Lại nói [Địa lao ở đâu? Đưa ta đến đó đi.]

Vô Tiên đi đằng trước, dẫn Tiểu Xuân theo phía sau. Từ điểm người này có ý thả chậm cước bộ mà nói, Tiểu Xuân cảm thấy hắn ngoại trừ có chút thận trọng quá mức ra, đối nhân vẫn coi là tốt lắm.

Chậc chậc, Ô Y giáo thế nhưng vẫn có kiểu người trầm mặc ít lời tốt bụng này, xem ra ma giáo cũng không đến nỗi tệ hại như giang hồ đồn a! Hắn gặp qua mấy người người nào cũng đều chơi được.

[A!] Tiểu Xuân kêu một tiếng, đột nhiên nhớ tới một kẻ. [Cận Tân là gì của ngươi?]

[Chính là gia huynh.]

Tiểu Xuân cười nói [Quả nhiên, huynh đệ hai người giống nhau.] Bất quá ca ca giết người thẳng tay hơn.

Vô Tiên không trả lời, đưa Tiểu Xuân xuống hầm rượu, mở ra một động nhỏ phía sau tủ rượu, đưa tay vào trong xoay xoay, nửa mặt tường đối diện với bọn họ chậm rãi di chuyển.

Đi vào trong, thấy Vân Khuynh cùng Linh Tiên hai người hai gian, ấy là hàng xóm.

Tiểu Xuân nhìn Linh Tiên, sau đó chui vào nhà lao của Vân Khuynh.

Vân Khuynh ngồi trên chiếu, bên dưới là rơm rạ tạm tính là sạch sẽ, mím chặt môi không nói một câu, mắt nhìn chăm chăm vào góc, từ khi Tiểu Xuân vào địa lao tới giờ, tầm mắt cũng chưa từng chuyển tới.

Tiểu Xuân khẩn trương đưa tay kiểm tra sờ mó khắp người Vân Khuynh, phát hiện không chút ngoại thương, chậm rãi thở phào [May mắn bọn họ không dụng hình với ngươi.]

Vô Tiên nói [Tạm thời giam dưới này chờ giáo chủ cùng tả hộ pháp xử lý.]

Tiểu Xuân ngồi xổm trước người Vân Khuynh, nhẹ giọng nói [Ai, cũng không biết phải nói thế nào. Ta uống rượu say khướt, chính mình phạm tội gì cũng đều không nhớ rõ, ngươi đừng tức giận được không, trước theo ta ra ngoài. Nơi này bẩn, ta biết ngươi khó chịu, đừng ở đây nữa, nếu không ói ra càng ghê hơn.]

Bởi vì lúc nhỏ bị giam giữ ở nơi âm u hắc ám xòe tay không thấy năm ngón, chỉ trông chờ vào chút cơm thiu để sống sót qua ngày, Vân Khuynh đời này ghét nhất chính là những nơi đầy mùi hôi thối mốc meo như thế.

Tiểu Xuân nhớ rõ trước kia khi hắn cùng Vân Khuynh bị giam trong địa lao của Tả Ý sơn trang, Vân Khuynh từng vì chịu không nổi một con chuột chạy ngang qua người, mà phun ra mấy lần.

Hắn lẳng lặng chờ, cuối cùng Vân Khuynh quay đầu, đôi mắt đỏ sậm nhìn hắn, bên trong là phẫn nộ bừng bừng.

[Ngươi vì sao lừa ta?] Vân Khuynh hỏi.

[Lừa ngươi cái gì?] Tiểu Xuân hỏi.

[Lừa ta vào cung tìm cha ngươi, kỳ thật là muốn đi cứu Lan Khánh.]

[Ngươi không phải cũng đã lừa ta còn gì?] Tiểu Xuân nói.

Vân Khuynh dừng mắt ở Tiểu Xuân, tầm mắt không nghiêng không lệch chiếu thẳng vào mắt Tiểu Xuân, rất thẳng thắn vô tư không cho mình sai.

[Ngươi lừa ta nói không biết hắn ở đâu, kỳ thực ngươi chẳng những biết, còn giam hắn một chỗ.] Tiểu Xuân nói [Ngươi rõ ràng biết ta cả đời này không muốn thấy nhất là ngươi hắn có một người bị thương, bất quá chỉ là con sâu mà thôi, ngươi phế võ công hắn, cắt gân mạch hắn, bẻ gãy xương cổ tay hắn……]

[Không phải vì cổ, là vì ngươi!] Vân Khuynh nhịn không được gằn giọng.

Tiểu Xuân nói [Cổ ta có thể giải, ngươi nghĩ rằng danh hiệu thần y của Triệu Tiểu Xuân này là hư danh sao? Cũng chỉ một con sâu nhỏ, bóp nhẹ là chết, làm sao đánh bại được ta.]

[Tới tận bây giờ ngươi vẫn muốn lừa ta?] Vân Khuynh thật muốn bợp tai hắn một phát thật mạnh, nhưng giơ tay lên lại không hạ xuống được, cuối cùng chỉ có thể đỏ mắt, chậm rãi xoa nhẹ trên gương mặt Tiểu Xuân.

[Lúc ngươi ngủ, ta tìm ngự y xem mạch cho ngươi, ba người, cả ba đều nói là tuyệt mạch, ngươi rõ ràng sống không quá một tháng, vì sao còn muốn lừa ta!]

[Ta……] Tiểu Xuân không nghĩ tới Vân Khuynh lại làm vậy, nhất thời nghẹn họng, nói không nên lời.

[Ngươi nói ngươi đời này không thích nhất là thấy ta hại hắn, thế nhưng ngươi có bao giờ hỏi đến ta, ta không thích nhất là cái gì?] Vân Khuynh nghẹn ngào hỏi.

[Ngươi……] Tiểu Xuân thử thử mấy lần mới nói thành tiếng được [..... Ngươi…… Không thích nhất là cái gì……]

[Ta không thích nhất là ban đêm tỉnh lại, nhìn không thấy ngươi. Có đôi khi rõ ràng biết ngươi chỉ là lăn lộn ra góc giường, trong lòng vẫn cảm thấy hoang mang đến khổ sở.] Vân Khuynh nói [Ta không muốn lại phải trở lại cuộc sống hai năm rưỡi trước kia, không muốn không nhìn thấy ngươi, không muốn nghe không thấy ngươi nói, không muốn mất đi nụ cười của ngươi, bốn phía trống không, ngủ dậy, đều kiếm tìm thân ảnh của ngươi. Ta không muốn cho ngươi đi, thế nhưng chỉ còn một tháng, ta không có cách nào khác!]

Vân Khuynh đột nhiên to tiếng gào lên, dùng sức nắm chặt vai Tiểu Xuân nói [Chỉ còn một tháng, chỉ còn một tháng ngươi sẽ rời khỏi ta, muốn ta trơ mắt nhìn ngươi chết, ta làm không được! Lan Khánh hạ cổ, hắn nhất định hiểu phải giải thế nào, cho dù ngươi không muốn ta làm hại hắn, ta cũng mặc kệ, cho dù ngươi vì hắn mà nổi giận với ta cả đời, ta cũng không sợ. Ta chỉ muốn ngươi còn sống mà thôi, ta chỉ muốn hai con mắt của ta, có thể nhìn thấy ngươi đứng trước mặt. Ta muốn thấy ngươi ở trước mặt ta mà cười, mỗi ngày chạy ra ngoài mua kẹo còn tưởng không ai biết. Không phải lạnh như băng nằm một chỗ, vô luận ta nói cái gì cũng không trả lời ta, rồi hư thối thành xương khô giống những người chết khác, vĩnh viễn bỏ ta mà đi. Ta không muốn như vậy!]

Hốc mắt Tiểu Xuân cũng đỏ. Hắn thì thào nói [Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi…… Ta không biết mọi chuyện lại thành ra như vậy……]

[Tiểu Xuân……] Vân Khuynh ôm chặt lấy người này, như muốn ấn hẳn hắn vào trong cơ thể, dùng hết toàn lực mà ấn. Hắn run giọng khàn khàn nói [Ta không muốn ngươi rời bỏ ta…… Ta không muốn không nhìn thấy ngươi……]

Tiểu Xuân nâng tay, khó khăn vỗ vỗ lưng Vân Khuynh, dùng loại thanh âm mà ngay bản thân hắn cũng không dám khẳng định, nói [Ta sẽ không rời bỏ ngươi…… Ta sẽ không……]

[Ngươi lần nào cũng nói như vậy.]

[Lần này nếu lại nuốt lời, không chỉ đổi danh, ta còn sửa họ theo ngươi, không gọi Triệu Tiểu Trư, gọi là Đông Phương Tiểu Trư.] Tiểu Xuân cười, nước mắt không khống chế được cứ thế tuôn rơi từ hốc mắt nóng rực của hắn.

Nhưng mà, đây cũng là hứa hẹn hắn không cách nào thực hiện.

Cuối cùng khuyên can mãi mới khuyên được Vân Khuynh rời khỏi địa lao, Linh Tiên thì giao cho Vô Tiên xử lý, cũng đưa khỏi đó.

Tiểu Xuân lẳng lặng ở bên Vân Khuynh, dùng chút dược, làm cho Vân Khuynh có thể tạm thời không kích động mà ngủ yên.

Hắn dùng tay ôm thắt lưng Vân Khuynh, tựa vào lồng ngực nghe tiếng tim đập.

Trước kia cũng không cảm thấy da thịt bên nhau tốt thế nào, mà hiện tại biết quý trọng, thì cái này lại sắp thành xa xỉ.

Một tháng…… Tính toán của chính hắn cũng không khác gì……

Một tháng…… Thật sự chỉ còn một tháng a……

Nếu thật sự bỏ đi…… Thì Vân Khuynh phải làm sao bây giờ……

Dù sao cũng không thể chế cả bách ưu giải cho hắn dùng cả tám mươi năm đi……

Tiểu Xuân cúi đầu nở nụ cười.

Đêm tĩnh mịch, truyền đến âm thanh khụt khịt mũi rất nhẹ của hắn.

Trăng tròn.

Nhìn thấy mặt trăng vừa to lại vừa tròn, thực dễ dàng làm cho người ta nhớ tới chuyện xưa.

Vân Khuynh đang ngủ say, nhất thời nửa khắc vẫn chưa tỉnh lại, Tiểu Xuân nhìn hắn chốc lát, mặc xong ngoại bào, chậm rãi ra ngoài.

Hắn làm bộ làm dạng lúc thì có vẻ nghi hoặc, lúc lại cúi đầu trầm tư, rất nhanh đã có hắc y nhân xuất hiện, hỏi [Tả hộ pháp có gì cần, thỉnh nói với thuộc hạ.]

Tiểu Xuân nhe răng cười nói [Ta muốn đến chỗ Tiểu Ốc.] Tiếp đó, hắn lập tức được đưa đến chỗ giam giữ Ốc Linh Tiên.

Ô Y giáo giai cấp phân minh hơn nữa kỷ luật nghiêm ngặt, thuộc hạ với cấp trên là phục tùng tuyệt đối. Từ giáo chủ trở xuống, tả hữu hộ giáo pháp vương trị giáo, dưới bố trí tám đại tiên trưởng tiên, mười sáu phân đàn đàn vương, nói cách khác trừ Lan Khánh ra, nơi này thật sự không còn ai cao hơn hắn.

Tiểu Xuân thầm cười trộm, bản thân còn chưa làm gì cho Ô Y giáo, thậm chí là hiếm khi lộ diện, người ở đây sao lại tin tưởng hắn đến như vậy. Thấm chí là, cư nhiên ngay cả đối thủ một mất một còn muôn đời của Ô Y giáo là Vân Khuynh, đều có thể không hỏi nguyên nhân, cho phép hắn tự ý thả khỏi địa lao.

Chậc chậc, quyền cao chức trọng a……

Trong phòng Linh Tiên còn đốt nến, cửa sổ hơi mở, bên ngoài dễ dàng nhìn thấy được tình hình bên trong.

Tiểu Xuân hơi dừng lại, chọn một chỗ khoanh chân ngồi xuống trên núi giả trong vườn hoa, tay chống cằm, lẳng lặng nhìn Linh Tiên.

Linh Tiên ngồi cạnh bàn con, mông lung nhìn ra ánh trăng, sau đó cúi đầu gắp thức ăn đưa đến phía đối diện làm như chia thức ăn, trên mặt không có cảm xúc gì, chỉ thì thào mấy lời mà chắc chỉ hắn mới nghe được.

[Mau ăn, mau ăn, thức ăn nguội không ngon.]

Trầm mặc một lúc lại nhìn trăng nói [Hôm nay là Trung thu mà…… Thật vất vả mới xum họp cùng một chỗ…… Cha ngài đừng uống nhiều a…… Say không tốt……]

Nếu không phải trên bàn trống không ngay cả đũa cũng không thấy, Tiểu Xuân cơ hồ nghĩ đến trong phòng thực sự có mấy người, mà người kia dốc lòng chia thức ăn cho bọn họ.

Vô Tiên đi đến bên cạnh Tiểu Xuân, muốn nói lại thôi, ánh mắt đặt trên người Linh Tiên.

Tiểu Xuân nói [Hắn đây là tâm bệnh, không nghiêm trọng. U sầu khó giải, thất tình nội thương, dược thạch vô dụng, chỉ cần tháo bỏ khúc mắc là được. Nếu lo lắng, ta viết cái phương thuốc ngươi bốc cho hắn uống.]

[Tả hộ pháp……]

[Nếu có thể, không ai lại nguyện ý giết người.] Tiểu Xuân nói.

Người bên trong tựa hồ vì tiếng nói chuyện bên ngoài mà bừng tỉnh, rời khỏi huyễn mộng sâu kín, vô thần trong mắt thối lui chỉ còn lại thâm trầm. Người nọ đứng ở cửa sổ hướng ra ngoài nhìn chăm chú, mâu quanh bắn ra toàn là phẫn hận âm hàn.

Tiểu Xuân hướng hắn cười cười, thản nhiên cho đối phương trợn mắt trừng mình. Hắn biết người này không thích hắn, vừa hay, chính hắn cũng chưa từng thích lại đối phương.

Hai người cứ như vậy mắt to trợn trừng với mắt nhỏ, ghè nhau từ lúc trăng treo lưng chừng tới tận lúc thái dương ló mặt ngày hôm sau, cuối cùng Linh Tiên mặt mày tái nhợt dập cửa sổ bỏ đi, Tiểu Xuân vui vẻ nói với Vô Tiên đã phải bồi hắn cả đêm [Ta thắng, tiểu tử kia thua.]

Vô Tiên bó chân, không hiểu thi thố này làm quái gì, hắn chỉ thấy Tiểu Xuân trợn lâu quá mắt đờ đờ, nhất thời ngay cả chớp mắt cũng muôn phần khó khăn.

Tiểu Xuân đắc ý dương dương hếch mũi lên trời hừ hừ mấy tiếng. Hắn bởi vì không thể động võ, cho nên không thể tiêu sái nhảy xuống giả sơn, đành phải bò xuống như khỉ.

Tiểu Xuân nghênh ngang đẩy cửa vào phòng Linh Tiên, Vô Tiên thì canh giữ ngoài cửa với một hắc y nhân.

Tiểu Xuân ngồi ở bàn vuông, dụi dụi mắt há mồm ngáp, rồi rót chén trà uống một mình.

Linh Tiên dừng ở cửa sổ hồi lâu, thấy Tiểu Xuân không có ý rời đi, mới tâm không cam tình không nguyện chậm rì rì quay về chỗ ngồi xuống.

[Ngươi vì sao lại ở trong phòng ta?] Ngữ khí Linh Tiên rất không thân thiện.

[Ta vì sao không thể ở trong phòng ngươi?] Tiểu Xuân hỏi lại.

[Ta sẽ không giúp ngươi bỏ cổ, ngươi chết là tốt nhất, thiên hạ bớt đi cái tai họa.]

Tiểu Xuân hừ một tiếng, nói [Ta cái tai họa này vừa chết, tin hay không ngươi cũng sẽ chôn cùng.]

[Ta không sợ.]

[Ngươi không sợ ta sợ!]

Linh Tiên ngẩng đầu nhìn Tiểu Xuân, ánh mắt sắc bén. Hắn không hiểu được Tiểu Xuân vì sao lại nói như thế, cho nên muốn thăm dò từ trên mặt Tiểu Xuân một chút manh mối nào đó.

[Yên tâm, ta lại không thừa hơi như vậy, cái kiểu không cứu ta ta cho ngươi chết ta làm không được. Mấy ngày nữa chờ cho em yêu nhà ta thả lỏng tay một tý, ta liền kêu Vô Tiên đưa ngươi ra ngoài.] Tiểu Xuân từ từ uống trà, thật giống chẳng có chuyện gì mà ầm ĩ, mà kẻ sắp chết cũng không phải hắn.

[Ngươi định thả ta đi?] Linh Tiên không tin.

[Ngươi không chịu giúp ta bỏ cổ thì ta làm gì bây giờ, cùng lắm thì chờ sư huynh đỡ hơn, từ từ moi móc hắn. Sư huynh hắn tìm đến kỳ thật cũng là vì thân xác hoang tàn nhưng đẹp trai này của ta, chẳng qua Vân Khuynh mãi không chịu hiểu cho, còn tưởng hắn muốn hại ta. Mà cái tính sư huynh đã khó chơi cỡ nào, Vân Khuynh sửa trị hắn đến thảm như vậy, căn bản nếu thật có chút tâm tư muốn cứu ta, rốt cuộc cũng ấm ức bày đặt dỗi, quyết định kệ cho ta chết.]

Tiểu Xuân muốn cười, thế nhưng cười ra rồi lại thành ảo não.

Cánh tay bên dưới bàn của Linh Tiên hơi cương, sắc mặt giống như có chút biến đổi.

Tiểu Xuân liếc trộm, cảm thấy kỳ quái.

Chỉ cần nhắc tới đến chuyện Lan Khánh tìm đến để trừ cổ cho hắn, Linh Tiên sẽ tỏ ra mất tự nhiên. Hắn nghĩ một lượt, chẳng lẽ, đồng mệnh cổ này muốn bỏ cũng không phải chuyện đơn giản, mà phải trả cái giá lớn đến nỗi Linh Tiên cho rằng không đáng?

Hắn dùng ngón tay lau mép chén, bình tĩnh nói [Ngươi cùng Vô Tiên tình cảm không tệ đi, hắn cũng rất biết nghĩ cho ngươi, ngay cả chuyện canh gác cũng không yên tâm để đệ tử khác làm, nửa đêm còn đứng ở ngoài cửa canh cho ngươi.]

Linh Tiên không đáp một tiếng.

Tiểu Xuân đi theo lại nói [Ta cùng Vân Khuynh tình cảm cũng không tệ, cùng nhau một chỗ, hắn đối ta rất tốt, mà ta lại phụ hắn khá nhiều. Ai, thế nhưng hiện nay cũng không có cách nào, chỉ còn một tháng mà thôi. Nếu trong thời gian này có thể hỏi ra cách trở cổ thì tốt biết mấy, hỏi không ra, một tháng sau ta cũng chỉ có thể cùng đại sư huynh vô tội của mình dắt tay nhau xuống suối vàng đi. Dù sao nếu ta chết, Vân Khuynh sẽ không tha cho hắn……]

Lải nhải lải nhải một hồi, lải nhải xong, Tiểu Xuân cũng không cáo biệt, nhấc chân bỏ đi, bước ra đến cửa lại nghe Linh Tiên gọi [Triệu Tiểu Xuân.]

[Có.] Tiểu Xuân thuận miệng đáp, chẳng bận tâm nhiều.

[Ngươi khi đó vì cái gì cứu ta?] Linh Tiên mất tự nhiên hỏi.

[Thấy tiện thì cứu, còn có lý do gì nữa à?] Tiểu Xuân buồn cười.

[Nếu cho ngươi được chọn lại một lần, ngươi có cứu ta nữa không?] Linh Tiên hỏi.

Tiểu Xuân nghiêng đầu nghĩ nghĩ, trên mặt lại hiện lên tiếu dung kiềm chế không nổi.

Hắn nói [Ngươi thực cho ta là thằng ngu à? Loại chuyện ngu xuẩn này ai muốn làm lần nữa? Sẽ không, ta tuyệt đối sẽ không cứu ngươi! Thế nhưng ở đời ai nói trước được, tên ngốc ta biết được quá trễ, chỉ có nước chờ chết.]

Linh Tiên nhìn thẳng Tiểu Xuân, phát giác bản thân đột nhiên bị kiểu cười hồn nhiên cô tiên của hắn hấp dẫn, trong mắt Linh Tiên xuất hiện rất nhiều cảm xúc, dơ bẩn mà kịch liệt, mang theo ghen tị cùng oán hận.

[Vì cái gì cho dù ngươi đã đến nước này, thảm hại sắp chết, vẫn có người yêu ngươi, nguyện ý vì ngươi làm tất cả mọi chuyện?] Linh Tiên cắn răng hỏi.

[Ta làm sao biết?] Tiểu Xuân không chút nào bận tâm nói [Biết đâu kiếp trước đốt nhiều nhang xịn quá, làm nhiều chuyện tốt quá, cưới nhiều vợ đẹp quá…… Không đúng, cái này không liên quan! Cho nên kiếp này mới số hưởng đến nỗi bất thường như vậy, quả thực chính là cha thấy cha thương, nương thấy nương yêu. Ngươi so với ta thì còn kém lắm, bất quá nếu từ bây giờ bắt đầu cố gắng, có lẽ vẫn có cơ hội được yêu thương giống ta không chừng.]

Tiểu Xuân cười nhe nhởn, cười đến nỗi đê tiện rành rành.

Hắn lại cất bước sắp sửa bước qua bậc cửa, Linh Tiên lại lần nữa gọi [Triệu Tiểu Xuân!]

[Gì nữa?] Mấy lần vẫn chưa đi được, Tiểu Xuân cảm thấy được tên này cũng quá đủ đàn bà, làm gì không nói hết một lần đi, cứ gọi tên hắn gọi xong lại im, là cảm thấy tên hắn lanh lảnh dễ đọc, muốn kêu nhiều lần đỡ cho sau này có gọi cũng không ai đáp sao?

[Ta có thể cứu ngươi.] Trong mắt Linh Tiên bắn ra hào quang sáng rực, bức đến khó chịu. [Nhưng ngươi phải dùng một thứ tương đương đến đánh đổi, ngươi đáp ứng không?]

Tiểu Xuân còn hoài nghi bản thân vừa nghe thấy cái gì, trong lúc nhất thời nghĩ chưa ra. Miệng đang há rất to, ngây ra không biết phải phản ứng thế nào, bên ngoài lại truyền đến tiếng nói thanh lãnh quen thuộc.

[Ta đáp ứng!]

Tiểu Xuân quay đầu lại, chỉ thấy Vân Khuynh đứng ngoài cửa, ánh bạc từ trăng sáng trên trời thả xuống, khoác lên người hắn, khiến một thân trắng thuần giống như phát ra ánh sáng, có vẻ mờ ảo mà không thật, giống như ảo ảnh chạm vào là tan mất.

Tiểu Xuân giật mình bừng tỉnh, vội vàng nói tiếp [Không, ta không đáp ứng!]

[Ta đã nói ngươi từ nay về sau không có quyền quyết định, hết thảy do ta làm chủ.] Vân Khuynh lạnh mặt, chậm rãi bước vào.

[Ngươi không phải còn đang ngủ sao, tới chỗ này làm gì?] Sắc mặt Tiểu Xuân cũng không đẹp đi đâu, trời biết Linh Tiên muốn ra điều kiện gì, nhưng trực giác hắn cảm thấy cái này có quá nửa không phải là chuyện tốt.

[Ngươi rời khỏi phòng ta liền tỉnh.] Vân Khuynh nói.

[Ngươi từ nãy giờ ở ngoài nghe lén ta với hắn nói chuyện!] Tiểu Xuân chỉ vào Vân Khuynh, không thể tin được em yêu dám đối xử với mình như thế.

Vân Khuynh liếc mắt nhìn hắn một cái, quyết định vứt tên này sang bên.

Hắn một mạch đi đến trước mặt Linh Tiên, không thèm nhìn đến tồn tại của Tiểu Xuân, hỏi [Nói, ngươi muốn cái gì?]

Tiểu Xuân cướp lời [Đừng đáp ứng hắn, vạn nhất hắn muốn ngươi thì làm sao bây giờ?] Hắn khẩn trương quát lên.

[Ta muốn Lan Khánh.] Linh Tiên nói.

[Di?] Tiểu Xuân ngẩn ngơ.

[Cho ta Lan Khánh] Linh Tiên nói lại lần nữa.

[Hảo huynh đệ!] Tiểu Xuân lập tức tỏ vẻ trang trọng nghiêm túc, nắm chặt tay Linh Tiên, vô cùng cảm kích nói [Khó được ngươi chịu tiếp củ khoai phỏng tay này, được, không nói hai lời, ta cho!]

Khóe miệng Linh Tiên hơi co giật, Vân Khuynh ngay lúc đó xách cổ Tiểu Xuân tách hai người ra, quăng hắn về sau.

[Lan Khánh từng nói qua đồng mệnh cổ không thể giải.] Vân Khuynh nói.

[Không thể giải.] Linh Tiên cười trào phúng. [Đồng mệnh cổ sau khi gieo vào người, độc cổ sẽ sinh ra một sợi xúc tu theo tâm mạch đi thẳng vào tim, nếu cố sức rút cổ khỏi ký chủ, xúc tu sẽ quấn chặt vào lỗ tim hơn nữa càng quấn càng chắc, nhổ ra được rồi, người cũng mất mạng.]

Tiểu Xuân vãi mồ hôi lạnh, nhẹ giọng nói [Ta vốn có nghĩ tới chuyện lấy đao moi nó ra, may mắn không làm như vậy.]

Vân Khuynh lạnh lùng liếc Tiểu Xuân một cái.

[Rồi rồi rồi, ta câm miệng, ta biết chỗ này không cho ta chen miệng.] Tiểu Xuân ngậm miệng.

[Nếu như khó giải, ngươi làm sao trừ cổ?] Vân Khuynh hỏi.

[Không thể trừ cổ, nhưng có thể dời cổ.] Linh Tiên nói.

[Dời cổ?]

[Dời cổ trên người triệu Tiểu Xuân lên thân thể một người khác, mà người này cũng không phải tùy tiện ai cũng được, phải có quan hệ huyết thống với hắn, hơn nữa phải cùng một mạch sinh ra. Tử cổ quen máu, nếu như có quan hệ huyết thống, có lẽ có thể cứu được một mạng triệu Tiểu Xuân.] Linh Tiên thản nhiên nói.

[Ngươi nói như vậy, đâu phải là hoàn toàn chắc chắn.]

[Tỷ lệ năm năm] Ốc Linh Tiên nói [Chỉ chắc một nửa.]

[Um……] Tiểu Xuân tự nói [Đồng mạch huyết thống cũng chỉ có mẹ ta, cha ta. Một người đã chết, chỉ còn cha mà thôi. Nhưng nếu tử cổ quen máu, ta lại là dược nhân, máu này đã có thêm mấy thứ, cha xem ra là không được. Sư phụ từng truyền máu cho ta lại cùng là dược nhân, có lẽ thích hợp nhất, nhưng thân thể sư phụ còn yếu hơn ta, dời qua mà chẳng may mất luôn mạng thì thôi! Không được, không được!]

Tiểu Xuân rống lên, ngẩng đầu nói Linh Tiên [Ngươi nói vậy coi như chưa nói, quên đi, ta đổi ý, Lan Khánh thu lại không cho ngươi!]

Vân Khuynh lúc này lại nói [Ngươi quên còn có một người.]

[Ai?] Tiểu Xuân nghi hoặc nói.

[Ta.]

[Gì?] Tiểu Xuân trợn mắt.

[Chúng ta không chỉ có quan hệ huyết thống, ngươi còn truyền tâm khiếu huyết vào người ta. Ta có thêm sáu mươi năm công lực, có thân thể bách độc bất xâm như ngươi, trừ ta ra không ai thích hợp hơn.] Vân Khuynh vẻ mặt bình thản, giống như đang nói những chuyện rất thường ngày.

(*) Ờ không nhắc anh cũng quên ** mất hai đứa có họ =))

Tiểu Xuân ngơ ngác nhìn Vân Khuynh hồi lâu, sau đó điên cuồng lắc đầu, [Tiểu tử này không tin được, ai biết hắn có phải lại lừa đảo hay không, muốn gài bẫy rồi diệt trừ cả hai chúng ta. Ngươi đừng tin hắn, chuyện dời cổ coi như chưa nghe nói qua, quên đi quên đi, chúng ta đi!]

Tiểu Xuân lôi Vân Khuynh ra ngoài.

Vân Khuynh cố định tại chỗ không cho Tiểu Xuân kéo đi, hỏi lại Linh Tiên [Khi nào có thể dời cổ?]

Linh Tiên dừng một chút, [Tùy thời có thể.]

[Ba ngày sau.] Vân Khuynh nói. Hắn còn có chút chuyện phải xử lý.

[Đi thôi!] Tiểu Xuân gào thét [Ta cũng không tin thần y ta không làm gì được một con sâu! Bất quá là một con sâu mà thôi, có cái gì đáng sợ, dời cổ gì a, tùy tiện lấy dao moi một lỗ là lôi được nó ra, ngươi đừng nghe tên hỗn trướng này ăn nói lung tung. Người này toàn nói láo, ta từng bị hắn lừa một lần, tin không được đâu, ngươi đừng tin tưởng lung tung.]
Bình Luận (0)
Comment