Lãng Đãng Giang Hồ Chi Thiết Kiếm Xuân Thu

Chương 24

“Chậm một chút!”

Vừa rồi, Tiểu Thất lấy cớ muốn trở về phòng họa lộ đồ, tâm thầm nghĩ họa xong lộ đồ lưu lại trên bàn, sẽ nhanh chóng khiêu song lẫn đi.

(Quỳnh: chuyên gia trốn như quy tử…tật cũ không bỏ…=]])

Ai có ngờ Nhất Diệp đã sớm biết tiểu xảo của tiểu tử này, lập tức canh giữ ngoại phòng. Vì thế, ngay lúc Tiểu Thất vừa khiêu song, liền va vào ngực Nhất Diệp ca ca của y đang chờ sẵn bên ngoài.

“…..”

Tiểu Thất tê tái cõi lòng; trong khi Nhất Diệp lại hớn hở tươi cười, tuấn tú tiêu sái, mê hoặc tử nhân bất đền mệnh lý.

Nhất Diệp nói:

“Tiểu Thất a, làm người phải phúc hậu nha! Ca ca vì tâm can bảo bối của mình ngay cả tim cũng dâng ra để đối lấy chút lòng của chúng ta, người đối với hắn như vậy mà được sao.”

Tiểu Thất bước rụt lui từng bước, lại bị chế trụ.

“Tiểu ca ca biết ngươi cấp ngôn (Quỳnh: lời nói lanh lẹ), nhưng một khi đã đáp ứng giữ bí mật dùm người khác ngươi nhất định sẽ không tiết lộ. Nhưng ngươi rõ ràng biết Tô Giải Dung là ai? Hắn là hữu hộ pháp của ma giáo Giáo chủ a. Ngươi bảo hộ người của ma giáo làm cái gì? Sớm giao người  sớm siêu sinh mới hảo!”

“Sự tình không đơn giản như ngươi nghĩ vậy đâu.”

Tiểu Thất bất đắc dĩ nói.

Nhất Diệp dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng mặt Tiểu Thất lên, một đôi mi mâu mê người ôn nhu dừng trên người y:

“Mau cùng tiểu ca ca quay về phòng, thành thành thật thật đem sự tình công đạo nói cho rõ ràng. Nếu không, ngươi đời này đừng hòng nghĩ đến việc bước ra khỏi Lạc Diệp uyển này nữa bước, hừ….”

(Quỳnh: ô ô ô ta cũng muốn làm hành động này với quy tử yêu dấu của ta…

Hắc a ka: ngươi muốn chết *liếc nhẹ phượng nhãn*

Quỳnh: ô ô ô…gia gia tha mạng….*chạy mất xác*)

Tiểu Thất run lên, da gà rơi đầy đất.

Mấy canh giờ sau, Nhất Diệp bước ra khỏi sương phòng của mình, cúi đầu lăng lăng nhìn dưới chân một hồi lâu, hảo hảo điểm lại sự tình Tiểu Thất vừa nói một lần nữa, lúc này mới đi đến phòng Nhất Kiếm.

Nhất Kiếm tay đang bưng chén dược do hạ nhân đưa tới, miệng ừng ực uống lấy uống để. Nhất Diệp ngẩn người nhìn, lòng thầm nghĩ thật muốn nói với hắn, không phải cứ liều mạng uống dược như thế này thì kinh mạch tổn hại toàn bộ lập tức sẽ hảo hảo trở lại được đâu.

Do uống quá gấp khiến Nhất Kiếm nôn ra dược dịch, nhưng do không muốn lãng phí dược, thế nên đem dược dịch đang trào ngược đầy chua sót nơi cổ họng cố gắng nuốt xuống.

Nhất Diệp ngồi ở đầu giường, một tay vỗ vỗ lưng ca ca giúp hắn thuận khí. Tay kia cầm bức lộ đồ Tiểu Thất vừa họa lại đưa qua cho Nhất Kiếm.

Song nhãn Nhất Kiếm sáng rực lên, vội đem chén dược giao qua cho hạ nhân, tiếp lấy bản vẽ *** tế quan sát. Cuối cùng, mặc dù đã xem kỹ đến mức từng chi tiết họa đồ đều khắc sâu trong trí nhớ, thế nhưng bản vẽ kia vẫn được hắn cẩn thận gấp lại cất vào ***g ngực, hành động tựa như cất giữ tâm can bảo bối.

Tiếp theo đó vì  xúc động, Nhất Kiếm mở chăn, muốn bước xuống giường, liền  bị Nhất Diệp gắt gao bắt lấy đè hắn nằm trở lại.

Nhất Diệp hung hăng nói:

“Ngươi không muốn sống nữa phải không? Vừa mới từ quỷ môn quan trở về, giờ lại muốn quay lại đó!”

Nhất Kiếm quay lại nhìn muội muội, vẻ mặt tiều tụy hiện nét tang thương ẩn nhẫn, nhưng vẫn thủy chung kiên quyết nói:

“Ta một khắc cũng không muốn chậm trễ, tiểu Thu đang chờ ta….”

“….”

Nhất Diệp nhìn thấy y như vậy, lòng thực rất đau.

“Ngày mai được không? Để Tiểu Thất đi cùng ngươi, như thế dù có muốn đoạt kiếm cũng nắm thêm chút phần thắng.”

Nhất Kiếm hít một hơi thật sâu:

“Xích Tiêu kiếm không phải của ta, ta sẽ không tơ tưởng. Ta đi chuyến này, chỉ hy vọng Lục Đương Quy lão nhân còn nhớ  tình xưa, cho ta mượn kiếm dùng một chút, mang trở về cứu tiểu Thu ra.”

Nhất Diệp gật gật đầu nói:

“Tiểu Thất đã nhiều ngày không được ngon giấc rồi, mới vừa rồi gần như sắp gục ngã. Ngươi để cho y hảo hảo nghỉ ngơi một lát, dưỡng *** thần cho hảo, ngày mai sẽ theo ngươi đi lên đường.”

Tâm Nhất Kiếm vốn muốn lập tức khởi hành, nhưng do ánh mắt Nhất Diệp gắt gao dõi theo y, tựa như kiên quyết sống chết cũng không chịu cho người rời đi, nếu không sẽ nháo đến cùng.

Trong lòng Nhất Kiếm vạn phần lo lắng. Thế nhưng chỉ cần cố tình vận khí, kỳ kinh bát mạch trong người liền xao động bất khả khống chế. Cho nên dù y rất muốn chế phục Nhất Diệp, sau đó nhanh chóng lao khỏi sương phòng, cũng là vô pháp khả thi.

Nhất Diệp đương nhiên hiểu lý do vì sao ca ca nàng lại bất an như vậy, đành nhẹ giọng an ủi:

“Ngươi yên tâm đi, tiểu Thu tuyệt đối không có việc gì. So sánh phân lượng của Xích Tiêu kiếm với lệnh bài môn chủ ở Thiết Kiếm môn có thể nói là trọng hơn một bậc. Chỉ cần xuất ra kiếm, là có khả năng hiệu lệnh một nữa nhân lực Thiết Kiếm môn. Đến lúc đó, cho dù ngươi không muốn đổi, Lục Dự cũng sẽ dùng mọi đề xuất cầu ngươi đổi.”

Nhất Diệp thừa cơ hội nói chuyện làm phân tán lực chú ý của Nhất Kiếm, tùy tay phóng an hồn hương lên người y, sau đó tiếp tục thuật lại sự tình lúc nãy Tiểu Thất nói.

Do hít phải an hồn hương, cho nên toàn thân Nhất Kiếm trở nên hư nhuyễn, vô lực. Vài lần nghĩ muốn cố gắng đứng lên, đều bị Nhất Diệp dễ dàng ấn ngã trở lại giường.

Nhất Diệp bắt đầu kể. Nguyên lai năm xưa sau khi họ được Duyên Lăng gia thu lưu, Tiểu Thất một mình lưu lạc bên ngoài. Sau đó mới nhận thức vài người, không ngờ gặp biến cố, tính mạng bị đe dọa hết sức nguy hiểm. May nhờ duyên kỳ ngộ, được một người xưng là thần tiên sống đang trên đường thiên lý hành y cứu mạng, thu lưu làm đệ tử. Y được học không ít công phu từ  người đó. Sau do bên trong sư môn phát sinh chút sự tình không thích hợp, nên bị trục xuất, lưu lạc bên ngoài.

Tiểu Thu từ nhỏ thể nhược nhiều bệnh. Khi đó Nhất Kiếm không màng vất vả, lưu lạc đại giang nam bắc tìm dược cho y. Không ngờ trong chuyến đi đó hữu duyên gặp lại Tiểu Thất. Y vẫn là nhớ kỹ tình xưa, gửi thư về cốc, cầu sư phụ điều chế dược phương, nhờ vậy mới giúp thân cốt Tiểu Thu trở nên cường kiện. Về sau Nhất Kiếm gặp chuyện không may, nội tình Duyên Lăng gia xảy ra biến cố, thế nên bọn họ bị thất lạc tin tức. Thẳng đến vài năm sau Nhất Diệp mới có cơ hội gặp lại Tiểu Thất.

Tiểu Thất có nói hơn phân nữa thời gian y đều lưu lạc giang hồ. Bởi thuật dịch dung mà sư phụ  y truyền lại đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa cho nên ngẫu nhiên giúp việc giao thương bên ngoài của y có được chút sinh cơ. Sau do vô ý rơi vào tay tứ  sư  tỷ, thế là y bị nàng bắt ở lại Phù Hoa cung, phải trở thành  nô dịch bị sai sử.

(Nguyệt: em ở lại làm phó cung  chủ mà nghe ra thấy ủy khuất ghê gớm =.=

Quỳnh: được cái chức chứ ứ có miếng… nàng không thấy bé yêu của ta bị sai làm việc như điên sao…lần nào về tới phòng cũng vất xác tại giường T^T

Nguyệt’: chức càng cao thì việc càng nhiều =)))

Tứ  sư tỷ của y khuê danh là Yến Phù Hoa, là cung chủ Phù Hoa cung dạo gần đây danh tiếng oai chấn võ lâm. Mà tiểu tử lần trước gặp chuyện bất bình chen ngang huyết chiến giữa Nhất Kiếm cùng Lục Dự, chính là nhi tử bảo bối của nàng, Phù Hoa cung tiểu công tử Yến Khuyết.

Mấy năm gần Tiểu Thất  đây dùng ngụy danh là Lâm Ương, đeo nhân bì diện cụ “Lâm Ương”, đãm nhiệm chức Phù Hoa cung phó cung chủ. Quả thực rất phức tạp nha!

Lô lý huân hương chạm khắc cửu trảo kim long phiêu phiêu một mùi yên hương vừa thanh đạm lại nhu hòa, nhạt nhòa lan tràn trong không khí.  Cõi lòng Nhất Kiếm mặc dù nôn nóng nhưng mí mắt y cứ dần dần trĩu nặng. Cộng với ngữ điệu vừa vững vàng vừa  thong thả của Nhất Diệp làm y bất khả kháng cự, rơi vào mỹ mộng.

Tảo nhật, thiên còn chưa sáng, Nhất Kiếm đã thức giấc.

Tối hôm qua Nhất Diệp vẫn luôn túc trực ngủ cạnh bên y. Nhất Kiếm vừa động, Nhất Diệp cũng lập tức mở mắt.

“Người tới!”

Nhất Diệp vừa ngáp dài vừa hướng cửa phòng gọi lớn. Lúc này bên ngoài có người bưng một chậu ôn thủy cùng khăn mặt tiến vào.

Khi nhìn rõ người vừa tiến vào, Nhất Kiếm thoáng chốc sửng sốt. Trục Nhật sắc mặt thủy chung vẫn còn trắng bệch, một tay bưng chậu đồng tiến vào. Bên chậu còn đặt hai mảnh khăn sạch, đưa đến trước mặt Nhất Kiếm cùng Nhất Diệp.

Nhất Diệp hiển nhiên cũng nhất thời hoảng hốt, tiếp nhận lấy khăn, thấp giọng hỏi:

“Không phải bảo ngươi hảo hảo nghĩ ngơi, làm việc này làm gì a?”

Trục Nhật lướt nhìn Nhất Diệp một cái. Sau đó chuyển tầm mắt trở về phía Nhất Kiếm.

Thanh âm Trục Nhật trầm thấp mang theo hơi khí mỏng manh tràn ra, tựa như khê thủy lạnh lẽo lướt nhẹ tâm can:

“Mệnh của Trục Nhật  là do ngài cứu, xin ngài cho phép ta theo ngài đi cứu Mạc Thu thiếu gia về.”

“A!”

Nhất Diệp nhíu mày.

Nhất Kiếm sau khi rửa mặt lại đem khăn thả vào chậu, vỗ vai Trục Nhật rồi nói:

“Hảo ý của ngươi lòng ta lĩnh. Nhưng ta đã hại ngươi bị mất một cánh tay, lại còn mất  hai vị huynh đệ. Ta tuyệt sẽ không để cho ngươi tái rơi vào nguy hiểm.”

Nhất Kiếm bước xuống giường mặc ngoại y vào, một hơi uống cạn chén dược hạ nhân bưng tới, tay cầm lấy Xích Luyện đao đi đến phòng Tiểu Thất. Trừ bỏ vẻ mặt trắng bạch tái nhợt ra, còn lại chỉ lướt nhìn một chút có vẻ không giống người trọng thương cần phải điều dưỡng.

“Tiểu Thất, tỉnh ngủ chưa?”

Nhất Kiếm đẩy mạnh cửa phòng, liền phát hiện trong sương phòng cư nhiên lại có một thanh niên xa lạ đang đứng, tuấn lãng phi phàm.

(Quỳnh: ta vẫn thích cái mẹt đầy sẹo của bé hơn T^T)

Thanh niên mi mục tựa quan ngọc, tướng mạo tiêu sái, một thân tử y thêu hoa chức kim cẩm, chân mang hắc hài, thắt lưng khảm thiết cốt mạ vàng. Cả người một thân hoa phục, toát ra một loại phong độ trí thức đầy quý khí. Song nhãn *** lượng hữu thần, ấn đường no đủ dày đặc thích ý, khí chất rõ ràng là người luyện võ.

Nhất Kiếm thoáng chốc ngẩn người, từng bước lui trở ra, chỗ này có thật là sương phòng của Nhất Diệp không vậy a? Nhất Diệp hôm qua ngủ ở phòng mình, có nói qua là nhường phòng lại cho Tiểu Thất cơ mà?

Kia người này là ai?

Thanh niên trong phòng đột nhiên bật cười, lộ ra hai tiểu răng nanh nho nhỏ.

Nhất Kiếm lúc này mới hiểu được, hô lên:

“A, ngươi là Tiểu Thất!”

Tiểu Thất khoát khoát tay áo, không đồng tình nói:

“Ra bên ngoài mà ngươi gọi ta như vậy, mọi thứ liên quan đến ta đều sẽ bị ngươi tiết lộ ra hết! Nhớ rõ a, ta mang khuôn mặt này thì ngươi phải gọi ta là Lâm Ương, dù trong hoàn cảnh sinh tử, cũng không được gọi sai đâu nha!”

Nhất Kiếm cười cười, liền cầm tay Tiểu Thất lôi y đi ra ngoài.

“Ngươi muốn ta gọi ngươi là cái gì cũng đều hảo cả, Tiểu Nguyệt, Tiểu Thất, Tiểu Ương. Nhất Diệp nói ngươi sẽ đi cùng ta a. Nhanh một chút, đừng trì hoãn !”

Lúc này Nhất Diệp đang cúi đầu hướng Trục Nhật nói gì đó, thấy Nhất Kiếm cùng Tiểu Thất đi tới, nhân tiện nói luôn:

“Tiểu Thất, ngươi mau tới khuyên y a, ta vô phương rồi.”

“Đại gia ta hiện nay danh gọi Lâm Ương!”

Tiểu Thất tái niệm thanh, thong thả bước tới bên người Nhất Diệp, hỏi:

“Hai người các ngươi lại làm sao vậy?”

“Trục Nhật muốn theo ca ca ta xuất môn. Ca mang thương tích trong người ta đã thực lo lắng, nay lại thêm y nữa….”

Tuy trong lòng Nhất Kiếm lo lắng cho an nguy của Mạc Thu, nhưng lúc này cũng không thúc giục bọn họ nhanh chóng đi ngay. Y ngừng lại cùng Tiểu Thất, kiên nhẫn chờ đợi hai người đem sự tình hảo hảo dàn xếp.

Tiểu Thất lúc này thể hiện bộ dạng mỹ nam tử  đầy quý khí. Hai người này thuở nhỏ tình cảm hòa hợp, sóng vai đứng cạnh nhau, Nhất Diệp có bộ dạng phong trần xinh đẹp, tiêu sái chi tư, khuôn mặt tuấn dật mang điểm tà khí cùng bán phân kiêu ngạo, cảnh trí kia quả là dị thường hoa mỹ. Nhất Kiếm lăng lăng nhìn đến ngây người.

Nhất Diệp oán giận vài tiếng, lúc này Tiểu Thất thản nhiên quay đầu nhìn qua Trục Nhật. Ngay lúc Trục Nhật chạm đến tầm mắt Tiểu thất, cả người liền hoảng hốt, chậm rãi hạ mi mắt.

“Công tử......”

Trục Nhật nói nhỏ.

“Vẫn còn biết phải gọi ta là công tử, kia nghĩa là ngươi không quên chủ tử của ngươi là ai.”

Tiểu Thất thanh âm đạm đạm vô ôn vô hỏa

“Ta lúc trước đã nói với ngươi cái gì, ngay cả lời chủ tử nói cũng nghe không lọt? Biết chính mình trong người có thương tích mà còn hồ nháo. Còn không mau quay về phòng nghỉ ngơi đi!”

“….Tuân lệnh”

Trục Nhật hồ ý không dám tiếp tục kiên trì, thuận theo lời y quay về phòng mình.

“Sách!”

Nhất Diệp có chút khó chịu ứng thanh.

“Ngươi “sách” là “sách” cái gì?”

Tiểu Thất nhìn bộ dáng bất mãn của Nhất Diệp, khóe miệng nhẹ run rẩy:

“Không phải là ngươi bảo ta nói y sao hả?”

“Ta chỉ là không rõ rốt cuộc ngươi là chủ tử của y hay là ta nữa….”

Nhất Diệp phiêu mắt liếc Tiểu Thất một cái.

“Thân của hắn là do ta cứu, mạng của hắn là do ta ban, đi theo ngươi một dạo liền đem chủ tử đầu tiên này quên mất sao? Nếu y là loại người vong ân phụ nghĩa như thế  sẽ không đáng ngày xưa ta ra tay cứu y một mạng.”

Tiểu Thất nói.

Nhất Diệp nghiến răng nghiến lợi nói:

“Chủ tử của y chỉ có một mình ta mà thôi.”

“Ai…  Nguyên lai ai đó đang ganh tị nha!”

Tiểu Thất khịt khịt mũi:

“Khó trách có chút mùi vị…. hảo chua, hảo chua a!”

Hai người kia càng nói càng hăng say. Cuối cùng như quên luôn Nhất Kiếm đang đứng cạnh bên, miệng càng nói càng thêm phấn khởi.

Nhất Kiếm nhíu nhíu mày, ngạch gian (Quỳnh: động mạch trên trán)phốc phốc đập. Hai tiểu tử này đến tột cùng đang làm cái quái gì a, sao có thể đem chính sự quên luôn như thế.

Thế nhưng đương lúc hắn định mở miệng mắng người, lại nghe đến sự tình làm hắn thất thần sửng sốt.

Tiểu Thất lầm bầm nói :

“Lúc trước ta giao người cho người đã dặn ngươi phải từ từ từng bước mà làm mới hảo. Nếu như  không phải tại ngươi đói như ngạ quỷ không nhịn nổi, chuốc say nhân rồi diễn màn bá vương ngạnh thượng cung. Tên kia sẽ không tình nguyện muốn đi Thiết Kiếm môn bảo vệ thiếu chủ. Y cũng sẽ không có kết cục như ngươi nhìn thấy bây giờ.”

“Ngươi còn dám nói! “

Nhớ tới việc này, Nhất Diệp thực hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

“Ta vì y mà bỏ ra không ít tâm tư. Dùng không biết bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt, sử dụng chiêu tá tửu trang cuồng kia, thầm nghĩ mọi việc nhất định sẽ đại công cáo thành. Ai mà biết qua ngày hôm sau y tỉnh dậy nhìn thấy ta, còn dám nói tối hôm qua là nhận lầm người. Lầm cái nãi nãi nhà ngươi đó! Cả đêm động cũng đã động, cư nhiên lại còn dám nói động lầm người. Bách Lý Thất nhà ngươi quả nhiên là làm ta… thất vọng mà. Nếu ngươi sớm nói trước Trục Nhật đối với ngươi có cái loại tâm tư như vậy. Ta làm sao có thể dùng chiêu đại sai vô lối vãn hồi như thế!”

(Nguyệt : mượn rượu thuốc ngta a T_T, Nhất Diệp em thực hảo quyết đoán mà

Quỳnh: cơm dâng tới miệng, ván đống thành thuyền thế nhưng mà lại bị ăn không trả tiến…=]] Trực ca thực là…cáo già)

Nhất Diệp cứ luôn miệng một chữ “động” hai chữ “động”, “động” đến diện mục Tiểu Thất kinh tâm biến sắc.

Tiểu Thất nói :

“Duyên Lăng Nhất Diệp nhà ngươi quả thực giống cô cô nãi nãi lãi nhãi a. Cố sự tám trăm năm trước đã hảo giải quyết xong, cư nhiên lôi ra nhắc lại mãi. Ta sớm đã nói ta không biết y có loại tâm tư kia. Ngươi còn muốn ta tái nói bao nhiêu lần nữa!”

“Ngươi nói ta giống cô cô nãi nãi!!?”

Hai người đang trong tình thế giương cung bạt kiếm, phảng phất như sắp chuẩn bị động thủ. Đang lúc Nhất Diệp chuẩn bị huy chưởng đánh lên vai Tiểu Thất, cổ áo phía sau đột nhiên bị ai đó nắm lấy, cả người bị nhấc lên không trung, chân không chạm đất.

“Tá tửu trang cuồng?”

Nhất Kiếm thần tình tối tăm, sắc mặt âm trầm nhìn Nhất Diệp :

“Bá vương ngạnh thượng cung?”

(Quỳnh: vậng em chết chắc….)

Nhất Diệp tựa như gà con bị diều hâu quặp cổ, đối mặt với vị ca ca lệ khí đang tăng vọt, tỏa ra khắp toàn thân, cả người bất chợt co rúm tựa như thử gặp miêu.

“…..Ca …. a….. ca….. chuyện gì cũng phải từ từ, từ từ a!”,

Nhất Diệp cả người run rẩy, nói :

“Thân thể ngươi còn chưa hảo, đừng nắm ta như vậy, ta nặng lắm a!”

“Loại việc cường *** phụ….phụ … nam đàng hoàng bực này mà ngươi cũng làm được. Cư nhiên làm ra loại chuyện bại hoại gia môn thế này, bảo ta sau này làm sao dám nhìn mặt liệt tổ liệt tông Duyên Lăng gia!”

Nhất Kiếm gầm nhẹ, thanh âm rít gào, sau đó là một trận ho khan truyền đến.

“….Ta, ta,….. ta biết ta sai lầm rồi a.”

Nhất Diệp run như cầy sấy nói :

“Ta đã hướng Trục Nhật tạ tội, còn hứa nếu chỉ cần y muốn, ta sẽ cắn răng chịu đựng dùng hết mọi khả năng, dâng Tiểu Thất tận tay y để bồi tội (Quỳnh: 0_0!! này là cái loại bồi tội gì a). Cũng bởi ta thật sự thập phần thành khẩn lại tràn ngập hối ý, cho nên y đã tha thứ cho ta. Y nói sẽ bỏ qua chuyện cũ mà. Thật sự, thật sự nha!”

Nghe qua lời này, sắc mặt Tiểu Thất phút chốc hắc ám.

Nhất Kiếm do vọng động nội tức, chân khí loạn chuyển khiến y nôn ra huyết dịch. Y không nắm được Nhất Diệp, nhẹ buông tay. Nhất Diệp bị ngã mạnh xuống đất. Y kêu rên thanh, lập tức ôm mông đứng lên. Tiểu Thất nhanh chóng lấy bình sứ trong ***g ngực ra, đổ một chút dược bột cho Nhất Kiếm nuốt vào.

“Đừng vì tiểu tử kia mà động khí, tức chết không đáng a.”

Tiểu Thất có chút bất đắc dĩ, đem bình dược cất vào ***g ngực Nhất Kiếm. Tiếp tục nói:

“Đây là kim sang dược, tiên dược trị thương. Thoa ngoài da có thể chữa lành vết đao kiếm đả thương, uống vào có thể trị khỏi nội tạng hư tổn. Ta chỉ còn một bình này thôi, ngươi giữ lại mà dùng.”

Nhất Kiếm thở hổn hển mấy hơi, ánh mắt lợi hại tiếp tục lướt nhìn Nhất Diệp, muốn một lần nữa nổi trận lôi đình thì đột nhiên lúc này, ngoại môn Lạc Diệp uyển truyền đến một đợt thanh âm bước chân *** nhuyễn, hạ nhân của Thiên Hương lâu dẫn một thiếu niên chừng mười ba, mười bốn tuổi tiến vào.

Thiếu niên tóc buộc kim quan, khuôn mặt nguyên bản mắt ngọc mày ngài, da bạch tựa tuyết, phiến má bầu tròn nhuận nhuận, trên người mặc y trang lam sắc lưu thủy, vẻ mặt có chút non nớt, thoạt nhìn chỉ có thể thấy y là một tiểu oa nhi niên kỷ không lớn.

Trên cổ áo y được thêu thất sắc liên hoa, sau lưng đeo một thanh cự kiếm. Từ thân kiếm tỏa ra một loại khí phách phi phàm. Nhất Kiếm chỉ bằng thanh kiếm kia, liền nhìn ra đây chính là tiểu thiếu niên đêm đó cùng hắn bình thủy tương phùng, cũng chính là tiểu công tử Phù Hoa cung thấy việc bất bình động thân tương trợ … Yến Khuyết.

“A Ương, A Ương!”

Tiểu Khuyết cầm trong tay một mật hàm hồng sắc chói mắt, song nhãn vừa thấy Tiểu Thất liền mạnh mẽ phất tay, lao người hướng đến bên y.

“Ta không phải đã phái người hộ tống ngươi hồi cung rồi sao, như thế nào còn ở đây?”

Tiểu Thất khẽ nhíu mày.

“Ta ở phân đà thì gặp người truyền tin tới. Người nọ tìm ngươi thật rất vội vã cho nên ta thay hắn mang mật hàm tới cho ngươi!”

Tiểu Khuyết cao hứng chạy đến trước mặt Tiểu Thất, bộ dạng đưa mật hàm tựa như đang dâng bảo vật. Lại di dời tầm nhìn, thấy Nhất Kiếm, lập tức nhảy đến trước mặt vỗ vỗ vai hắn, không ngừng cười cười nhìn Nhất Kiếm.

“Duyên Lăng đại ca, ngươi không có việc gì đi? Ta gọi là Yến Khuyết, là bằng hữu của A Ương. Ta có nghe qua A Ương kể lại, nguyên lai Thiết Kiếm môn ra tay diệt trừ Xích Tiêu phường của các ngươi, còn đuổi tận giết tuyệt ngươi cùng ngoại sinh của ngươi. Cuộc đời Yến Khuyết ta ghét nhất là loại người ác bá, thị cường lăng nhược như vậy nha.”

Yến Khuyết khoát tay lên vai Nhất Kiếm, ánh mắt lăng lăng nhìn y, đơn thuần cùng trong suốt, thành thật nói :

“Ngươi là huynh đệ của A Ương, cũng xem như là huynh đệ của ta, Thiết Kiếm môn kia bắt nạt ngươi, cũng chính là bắt nạt ta. Ngươi yên tâm, việc này Phù Hoa cung ta nhất định sẽ quản. Vô luận thế nào ta cũng sẽ đem ngoại sinh của ngươi cứu ra. Ta quyết không cho phép có người cậy thế môn phái mình lớn mạnh làm xằng làm bậy hoành hành ngang ngược như vậy.”

Nhất Diệp sắc mặt biến ảo khó chịu, nghiến răng nghiến lợi nhìn tên tiểu quỷ trước mắt, tay đang đặt trên người ca ca, cư nhiên dám ăn đậu hủ của ca nha. Nếu là bình thường, y nhất định một chưởng đem tiểu quỷ này ném đến tận chân trời. Bất quá, tiểu quỷ này chính là nhi tử bảo bối của Phù Hoa cung cung chủ, đắc tội không được.

Tiểu Thất đứng bên cạnh, nhu nhu cái trán đang loạn khiêu của mình, quả thực vô cùng đau đầu a. Tiểu tổ tông này vừa ra giang hồ, đi một trượng liền gặp ngay tên Lục Dự của Thiết Kiếm môn kia. Tiểu thí hài này đại họa không chết cũng là nhờ tổ tiên ba đời của tứ sư tỷ linh thiêng phù hộ, vậy mà bây giờ còn không biết sống chết, mạnh miệng ăn nói loạn thất bát tao, thực là làm người ta nhức đầu!

Nhất Kiếm nhìn thấy bộ dạng trong sáng, thiên chân vô tà của tiểu Khuyết, lòng liền nghĩ tới Mạc Thu bị mình bỏ rơi. Tâm đột nhiên dấy lên trận trận đau đớn, hốc mắt cũng bắt đầu phiếm hồng.

Nhất Kiếm nói :

“Hảo hài tử, tuổi còn trẻ mà đã có tâm địa hiệp nghĩa như thế. Nhưng giang hồ thế đạo hung hiểm khó lường, ngươi tuổi còn quá nhỏ, thật sự không nên xen vào việc này.”

“Ta năm nay đã mười bốn rồi.”.

Tiểu Khuyết chớp chớp đôi mắt to ướt át nói :

“Ngoại sinh của ngươi bao nhiêu tuổi. Cùng ta chắc không lớn hơn là bao nhiêu phải không? Ta nghe nói y thực lợi hại, là con riêng của Thiết Kiếm môn môn chủ sao? Cư nhiên có thể đơn thương độc mã đối đầu với những người đó nhiều năm như vậy.”

Nhất Kiếm trong tâm đột nhiên tràn ngập bi thương, thanh âm có chút khô khốc, khàn khàn nói :

“Tiểu Thu… Y vừa tròn mười sáu thôi….. Một chút cũng không hề lợi hại. Chỉ là một tiểu hài tử luôn khiến người khác phải đau lòng, đã vất vả vì Duyên Lăng gia nhiều năm nay rồi….. ?”

Nhất Diệp dùng sức một cước hướng chân Tiểu Thất đá tới. Tay Tiểu Thất đang cầm chỉ tiên mật hàm cho cung chủ truyền tới, bất ngờ bị một cước không nhẹ như vậy, thủ run lên một trận, đem mật hàm xé thành hai nửa.

“……. “

Tiểu Thất cầm mật hàm đã bị phá hủy trong tay, ủy khuất nhìn Nhất Diệp.

Nhất Diệp cúi đầu nhìn xuống mật hàm trên tay Tiểu Thất, phát hiện trên giấy chỉ viết ba chữ huyết sắc chu sa :

“Nhanh hồi cung.”

Hai người nhìn nhau một chút. Tiểu Thất thu hồi mật hàm, rút ra chiết phiến cầm trong tay, ngay thời điểm tiểu Khuyết mở miệng nói thêm một tràng lời lẽ thập phần chính nghĩa :

“Về sau, các ngươi đi nơi nào đều mang ta theo đi, ta có thể bảo hộ các ngươi!”

Những lời không biết sống chết này vừa phát ra, liện bị một trận đau đớn giáng xuống đầu.

“Ai nha!”

Tiểu Khuyết rên lên thảm thiết, lệ thủy lưng tròng ngẩn đầu nhìn lên. Phát hiện người vừa xuất thủ chính là gia gia có địa vị gần với mẫu thân mình nhất, phó cung chủ đại nhân tuấn tú thiên hạ vô song đang tươi cười sáng lạn nhìn y.

“A Ương, ngươi làm cái gì đánh ta như vậy a?”

Tiểu Khuyết thắc mắc hỏi.

Tiểu Thất khiêng tiểu Khuyết lên vai, bất đắc dĩ nói với Nhất Diệp:

“Cung chủ cấp triệu, ta không thể không quay về. Thuận tiện ta sẽ mang tiểu tổ tông này hồi cung, đỡ phải gây chuyện nhọc lòng các ngươi.”

“Phải, phải a, tiểu mao đầu nhà ngươi mau hồi môn đi!”

Nhất Diệp bĩu môi nói. Khiến cho ca y thương tâm đến thế, sớm đi sớm hảo a!

“Không mà, không mà, gặp chuyện bất bình tất nhiên phải rút đao tương trợ a. A Ương, đao ta chỉ vừa mới rút, đạo lý nào như vậy liền rời đi nha!”

Tiểu Khuyết không ngừng ồn ào.

Tiểu Thất cũng không thèm để ý đến tiểu Khuyết đang vùng vẫy trên lưng, hướng Nhất Kiếm nói:

“Ta sẽ lưu một số người võ công bản lĩnh ở lại đây, thay ta hảo hảo bảo hộ ngươi.”

Lại nói với Nhất Diệp:

“Hảo chiếu cố ca ta a. Nếu có việc ngươi biết tìm ta ở đâu rồi chứ.”

Nhất Diệp gật đầu.

Nhất Kiếm từ đầu vì khiến Tiểu Thất phải can dự vào ân oán giữa y và Lục Dự nên lòng tràn ngập bất an. Hiện giờ Tiểu Thất đột nhiên nhận được mệnh lệnh phải rời đi làm cho y thực sự  nhẹ nhàng phóng tâm thở ra.

“Người cứ giữ lại bên người là tốt rồi. Cừu hận của Xích Tiêu phường và Thiết Kiếm môn, ta cùng Nhất Diệp sẽ tự thân giải quyết, người đừng bận tâm nơi này làm gì.”

Nhất Kiếm khoát tay.

“Không được!”

Tiểu Thất cười cười, khiêng tiểu Khuyết lên vai, xoay người lập tức rời đi.

Vẫn còn nghe vọng lại thanh âm tiểu Khuyết hô hoán ồn ào :

“A Ương, A Ương, bỏ ta xuống, ta còn phải trừ bạo an dân, bảo vệ chính nghĩa a!”

Tiểu Thất hung hăng đánh mấy phát vào mông tiểu tử đang kêu gào không ngừng kia, làm ai kia vang dội “ngao” thanh đau đớn.

Nhất Kiếm cùng Nhất Diệp nhất nhân nhất mã, dựa theo lộ đồ của Tiểu Thất họa, phóng ngựa bôn ba hàng tẩu suốt mấy ngày đêm không ngừng, rốt cuộc tìm tới được một địa phương sơn gian bằng phẳng có dấu vết người cư ngụ.

Mấy ngày nay không được nghỉ ngơi, cũng không màng để ý, hai người bọn họ vẻ mặt phong trần, cả người chật vật không chịu nổi.

Hạ cằm Nhất Kiếm râu mọc rậm rạp, cơ hồ che khuất hơn phân nửa khuôn mặt. Do thương thế chưa lành, lại liên tục bôn ba thiên lý suốt nhiều ngày, hiện nay sắc mặt đã tái nhợt tiều tụy, hốc mắt trũng sâu mệt mỏi, đầu tóc nguyên bản hắc sắc trước kia vốn tràn minh quang nay tựa như rơm rạ, cả người y chật vật giống như bộ dạng bị thương tật, chỉ trông vào chút hơi tàn gắng gượng.

Ngựa tiến vào một tiểu viện tứ phương là trúc lâm vây quanh thì dừng lại. Tiểu trúc viện nằm lưng chừng trên đỉnh núi thanh u yên tĩnh. Phóng nhãn nhìn quanh là đàn sơn vờn khắp, đôi nơi lượn lờ bạch vân nhẹ phiêu. Quanh viện còn có dược vườn, dưỡng thêm mấy con kê áp (Quỳnh: gà mái o-o_), có thể thấy chủ nhân tiểu trúc cư này đã định cư  một đoạn thời gian không ngắn.

Nhất Kiếm xoay người xuống ngựa, bước đi loạng choạng phù phiếm, lảo đảo như muốn té ngã, Nhất Diệp gặp biến lập tức chạy đến đỡ hắn, lo lắng hỏi :

“Làm sao vậy, có phải rất khó chịu hay không?”

“Không quan trọng.”

Nhất Kiếm đứng thẳng người, trung mâu hỏa nhiệt thiêu đốt kia chưa hề có một giây tàn lụi, ẩn ẩn lộ ra quyết tâm cùng kiên định, dường như không thuộc về thân thể mệt mỏi vô lực của chủ nhân nó lúc này.

Nhất Kiếm lướt mắt nhìn qua tiểu trúc cư thanh u, hít sâu một hơi, dùng một loại thanh âm khàn khàn, suy yếu hô to :

“Bên trong có người hay không?”

Ngay khi lời Nhất Kiếm vừa hô tạo thành trận trận sóng thanh vang vọng, từ trong nội phòng liền truyền ra một trận chửi bới già nua:

“Người nào vong nhãn ở bên ngoài la hét lung tung vậy. Huynh trưởng của lão phu vừa mới an giấc. Nếu y thức giấc, lão phu tuyệt không buông tha ngươi!”

(Quỳnh: có mùi huynh đệ văn….0-0?

Nguyệt: chuẩn:”D)

Trúc môn đơn sơ bất chợt bật mở,  một lão nhân gia bộ dáng hoa râm bước ra.

Lão nhân gia kia nguyên bản hoành mi thụ mục, nhưng vừa nhìn đến Nhất Diệp dung mạo tuấn tú, ánh mắt lập tức trừng lớn, thóa dịch thiếu chút nữa chảy xuống áo. Lại nhìn thấy vẻ mặt chật vật của Nhất Kiếm, lập tức liền nhớ ra tên đại hồ tử lôi thôi lếch thếch, một thân trọng thương thê thảm này là ai, khiếp sợ hô lên:

“A Ngưu, tiểu tử nhà ngươi như thế nào lại trở nên như vậy… là ai khi dễ ngươi, nói mau. Dám động đến người của Lục Đương Quy ta, tên kia quả thực chán sống rồi!”

Đương Quy lão nhân bước nhanh đến trước mặt Nhất Kiếm. Hắn cũng không trì hoãn thêm đi thẳng vào vấn đề:

“Lão nhân, Xích Tiêu kiếm ở đâu?”

Lão Đương Quy chân đang nện bước lập tức dừng lại, híp mắt nói:

“Xích Tiêu kiếm? Ngươi hỏi Xích Tiêu kiếm làm gì?”

Nhất Kiếm sắc mặt ngưng trọng, nhìn thẳng lão nhân gia nói:

“Môn chủ Thiết Kiếm môn bắt ngoại sinh của ta. Tánh mạng y hiện giờ một sớm một chiều, thập tử nhất sinh. Ta muốn mượn Xích Tiêu kiếm của ngươi, tới Thiết Kiếm môn đổi mạng.”

Đương Quy lão nhân lẳng lặng quan sát Nhất Kiếm, rồi lướt nhìn Nhất Diệp, sau đó quay người hướng nội môn đi vào, khoát tay áo nói:

“Ngoại sinh của ngươi tính mạng có thập tử nhất sinh thì liên quan gì đến lão phu ta. Xích Tiêu kiếm là bảo bối của ta, sao có thể dễ dàng như vậy liền đem cho ngươi mượn.”

“Lão nhân, ta chỉ có duy nhất một cái ngoại sinh mà thôi!”

Nhất Kiếm hốc mắt phiếm hồng, bối rối gọi với theo Lục Đương Quy.

“Lão phu cũng chỉ có duy nhất một thanh Xích Tiêu kiếm !”

Lục Đương Quy hung tợn nói :

“Nói gì thì nói, ngoại sinh của ngươi lại là người của Duyên Lăng gia. Duyên Lăng gia cùng Lục gia ta mấy trăm năm nay đều trở mặt. Lão cố ngoại công hồ ly của y còn từng hại ta thê thảm vô cùng.  Mà ta cùng y không quen không biết, dựa vào cái gì ta phải cho ngươi mượn kiếm cứu y!”

“Lão nhân!”

“Không cho!”

Lục Đương Quy đóng mạnh trúc môn, lời nói vẫn từ nội phòng truyền ra:

“Cái đồ vô lương tâm nhà ngươi mau cút xa xa một chút, lão phu còn cho rằng ngươi đến là để ôn chuyện, không ngờ lại là vì ngoại tôn của cừu nhân ta mà tới.”

“Lão nhân!”

“Cút!”

Sơn gian mãnh phong mạnh mẽ cuống qua, hiện giờ còn đang là tiết băng hàn. Thân thể Nhất Kiếm vốn chịu nhiều thương tích, không thể vận khí chống lại hàn khí. Khuôn mặt nguyên bản chật vật, sau khi đứng một hồi lâu cũng trở nên tái đến không còn một điểm huyết sắc.

Lúc này thâm tâm Nhất Diệp thập phần lo lắng, nắm lấy tay áo ca ca, mong y đến bên cạnh ngồi xuống nghĩ ngơi chốc lát. Thế nhưng Nhất Kiếm một tấc cũng quyết không nhúc nhích, giống như một khối đầu gỗ, ánh mắt lăng lăng trông mong nhìn về trúc môn trước mặt.

“Ta sớm đã đoán sẽ không dễ dàng mượn được như vậy. Nhưng mượn không được, không hẳn là cũng sẽ không thể có được trong tay. Lục Đương Quy cùng lão đại phu không hề biết võ công bên trong, chỉ cần….”

Nhất Diệp nói còn chưa hoàn câu liền đã nghe Nhất Kiếm rống lớn.

“Im miệng!”

“Ca, ngươi sao cứ cố chấp như vậy a!”

Nhất Diệp nhíu mày, lúc này trong đầu tràn ngập ý niệm mơ hồ loạn chuyển, liếc nhìn trúc môn đang đóng chặt, tức giận nói:

“Ngươi nói thanh kiếm kia do ngươi mất bao năm công phu, dốc hết tâm huyết mới tái chú thành. Nói cách khác, nếu không có ngươi, Xích Tiêu kiếm căn bản không có khả năng còn tồn tại trên đời. Hiện nay có người lợi dụng cơ hội chiếm tiện nghi nói là của mình, vô liêm sỹ đoạt lấy kiếm. Còn đóng cửa ẩn cư khoái hoạt. Xích Tiêu kiếm căn bản là của ngươi, mượn cái gì mượn. Theo như ta thấy, ngươi trực tiếp đoạt lấy cũng không phải là quá phận.”

Mạc dù trong đầu Nhất Kiếm tâm tâm niệm niệm mong Mạc thu bình an, nhưng y sẽ không bất chấp thủ đoạn cướp lấy Xích Tiêu kiếm. Xích Tiêu kiếm tuy là do y tái rèn thành, nhưng kiếm vốn là của Đương Quy lão nhân. Thâm tâm y thanh nhược minh kính, nhất quyết không đồng ý với cách nói này của Nhất Diệp.

Trong lúc Nhất Diệp đang ồn ào, nội phòng chợt có chút động tĩnh. Tựa như thanh âm nhàn nhã phẩm trà, chén trà run lên tạo nên một đạo tiếng vang khe khẽ.

Nhất Kiếm hướng nội phòng quát:

“Lục Đương Quy, ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng cho ta mượn kiếm? Duyên Lăng Nhất Kiếm ta đây một thân vô vật, chỉ có mỗi cái mạng này thôi. Nếu ngươi cho ta mượn Xích Tiêu kiếm giúp ta cứu ngoại sinh trở về, Duyên Lăng Nhất Kiếm ta nguyện cả đời theo ngươi, thập sinh thập kiếp, cam nguyện làm trâu làm ngựa đáp đền đại ân đại đức!”

Trong phòng, người đang cầm chén trà tay chợt run lên, đánh rơi chén xuống đất, vỡ tan.

Hơi thở Nhất Diệp phút chốc lạc nhịp, đứng một bên nhìn đại ca mình hốc mắt đỏ hồng. Người này, ưng thuận đổi lấy một lời thề thập sinh thập kiếp làm trâu làm ngựa, thật sự  kiên quyết.

“Sao có loại người cầu xin người khác như thế hả?”

Từ trong nội phòng bất chợt truyền đến một đạo thanh âm:

“Duyên Lăng Nhất Kiếm, ngươi quả thực hảo khí phách mà. Vì ngoại sinh không cùng huyết thống kia mà có thể làm được đến nước này. Nhưng, con người ta cầu người thì phải cúi đầu ăn nói khép nép, còn ngươi thắt lưng lại thẳng như vậy, không phải là đang muốn đe dọa lão phu a!”

Nhất Kiếm vừa nghe, hoàn toàn không lo lắng, đem hai gối quỳ mạnh xuống đất.

Thanh âm xương bánh chè đập xuống đất truyền ra mạnh mẽ trầm đục, bụi đất dưới chân nhẹ phiêu khởi, táp vào khuôn mặt thủy chung dứt khoát của y. Từ nội phòng lại truyền ra một tiếng nói căm giận:

“Nam nhi dưới trướng có hoàng kim.”

Nhất Kiếm trả lời:

“Nhiều ít hoàng kim cũng không trọng bằng người kia trong lòng ta!”

(Nguyệt: ta thực thích câu trả lời này của Kiếm ca a:”D

Quỳnh:…*mơ  màng*))

“Ca….”

Nhất Diệp trầm giọng gọi.

Từ trúc môn truyền ra một đạo tiếng vang trầm thấp, song phiến môn không người mở bất chợt đại khai từ cả hai phía tả hữu.

Lục Đương Quy ngồi trong đại sảnh bố trí đơn sơ, vẻ mặt hắc sắc nhìn Nhất Kiếm.

Thanh âm lão nặng nề vang lên, pha điểm tức giận:

“Ngươi nếu thích quỳ như vậy thì quỳ như thế mà tiến vào đây cho ta!”

Nhất Kiếm không hề phản kháng, từng tấc tiếp từng tấc, quỳ tiến vào nội phòng.

Thế nhưng tiểu đạo dẫn vào nội viện lại không hề bằng phẳng, con đường được phủ bằng một loại đá vụn bén nhọn. Mỗi khi Nhất Kiếm hạ gối xuống, từng mảnh nhỏ liền đâm sâu vào da thịt y, huyết nhục mơ hồ lưu tán.

Lục Đương Quy lão nhân thấy vậy cũng không thèm ngăn cản. Mà Nhất Kiếm một lòng quyết tâm, thủy chung cũng không chịu đứng lên.

Động tĩnh lớn như vậy, lão đại phu Lục Xuyên Khung đang nghỉ ngơi trong hậu viện cũng bị đánh thức, vén mành trúc đi ra, nhìn thấy Nhất Kiếm đang chật vật quỳ trên mặt đất, cả người đau đớn run rẩy, chần chừ một lúc, thoáng không đồng ý muốn mở miệng ngăn cản, thế nhưng bị lão Đương Quy vung tay lên, ngăn chặn lời phản đối sắp sửa thốt ra.

“Ngươi thực cam nguyện từ nay về sau làm trâu làm ngựa, tùy lão phu sai sử?”

Đương Quy lão nhân khớp hàm khép mở, lời nói phát ra vạn phần dữ tợn.

Nhất Kiếm đáp:

“Tuyệt không nuốt lời.”

“Hảo!”

Lão Đương Quy nói:

“Lão phu khát, châm trà.”

Nhất Kiếm lập tức đứng dậy, đến bên bàn châm một chén trà nóng cho lão.

Lão Đương Quy tiếp nhận chén trà, sau lại nói:

“Ai cho ngươi đứng lên?”

Nhất Kiếp lập tức nặng nề tái quỳ xuống, hai đầu gối hạ xuống đất phát ra tiếng vang mạnh mẽ, làm cho Nhất Diệp đứng phía sau nghe qua tâm can gần như tan nát.

Lục Đương Quy nhấp một ngụm trà, đậy nắp lại, liếc nhìn Nhất Kiếm, tiếp tục nói:

“Lão phu tâm tình hiện nay thực không tốt, ngươi dập đầu mấy cái cho ta xem. Lạy thật hảo vào, làm sao cho lão phu ta vui vẻ, ngoại sinh của ngươi mới có thể cứu được.”

Nhất Kiếm nghe qua nắm chặt tay, cắn môi chần chừ, Đương Quy lão nhân thấy thế liền nói:

“Lạy hay không? Không lạy không thương lượng!”

Ngay lúc lão vừa nói xong, Nhất Kiếm liền loan hạ thắt lưng, bắt đầu lạy, một tiếng tiếp một tiếng mãnh liệt vang lên, lực đạo mạnh đến độ chấn động cả mặt đất.

(Quỳnh: trâu bò =-=!!!

Nguyệt: mới biết sao =3=)

Lục Đương Quy cũng không ngờ tới Nhất Kiếm trong bộ dạng như vậy lại còn không muốn sống, dập đầu có cần dập mạnh tới như vậy không. Cả người lão sửng sốt, lão đại phu đứng bên cạnh sắc mặt cũng thay đổi, thấp giọng trách mắng:

“Đương Quy!”

(Quỳnh: huynh đệ văn nồng nặc….=]])

Đương Quy lão nhân run lên, vội quát:

“Hảo, đủ lễ! Ba cái là được rồi, lạy nhiều như vậy, phá hư đầu thì biết làm sao bây giờ?”

Nhấy Diệp vội vàng từ sau ôm lấy ca ca y, ngăn không cho Nhất Kiếm tái hướng mặt đất dập đầu.

Huyết dịch trên trán Nhất Kiếm từng dòng bắt đầu chảy xuống, huyết sắc nồng đậm đến mức làm cho người ta nhìn qua đều phải kinh tâm sợ hãi. Nhất Kiếm cảm thấy cảnh vật trước mắt bắt đầu rơi vào hắc ám, ***g ngực đau đến không thở nổi. Tuy rằng nhìn không rõ biểu tình của Đương Quy lão nhân trước mặt, nhưng vẫn cố gắng hướng đối phương hỏi:

“Lão còn có yêu cầu gì, ta toàn bộ đều làm được hết, lão cứ nói ra. Nhưng sau khi làm xong hy vọng lão thủ tín, cho ta mượn kiếm mang về cứu người!”

Lúc này, Đương Quy lão nhân thần tình hắc sắc, thâm trầm nói:

“Ai nói ta muốn đem kiếm cho ngươi mượn?”

Nhất Kiếm vừa nghe qua, đầu chấn động một tiếng, trước mặt bất chợt hiện lên một đạo bạch quang. Nguyên lai, người này từ đầu tới cuối đều đem y ra làm trò vui đùa. Cho tới tận bây giờ lão thực chưa từng muốn cho y mượn kiếm. Nếu không có Xích Tiêu kiếm, tiểu Thu phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ a?

Lục Dự nhất định sẽ không bỏ qua cho tiểu Thu…..

Tiểu Thu...... Tiểu Thu......

Nhất Kiếm gấp đến mức hỏa khí công tâm, trong đầu cảm thấy thiên toàn địa chuyển, khí hải bốc lên, hầu gian truyền đến một cỗ *** ngọt nồng đậm, bất khả kiềm chế mà nôn ra một ngụm huyết dịch.

“Ca….”

Nhất Diệp thét chói tai, vội vàng ôm lấy Nhất Kiếm lay động thân người y, hướng lão nhân quát:

“ Lục Đương Quy, ngươi là người vô tâm vô phế. Ngươi hại chết ca ca ta a…”

Lục Đương Quy nhìn thấy Nhất Kiếm phun ra khẩu huyết, cả người cũng hốt hoảng nhảy dựng lên, chạy lại đẩy Nhất Diệp qua một bên, lòng bàn tay đặt lên ngực Nhất Kiếm, truyền nhập chân khí bảo vệ tâm mạch y.

Lão Đương Quy khẩn trương liên tục kêu to:

“Ta là cho ngươi a, ta cho ngươi. Ngươi dập đầu rồi thì đã trở thành đồ đệ của ta. Kiếm kia không cần phải mượn, khẳng định ta đem nó truyền cho ngươi mà! A Ngưu a, ngươi vừa mới bái sư…. Ngàn vạn lần đừng tử a….”
Bình Luận (0)
Comment