Lãng Đãng Giang Hồ Chi Thiết Kiếm Xuân Thu

Chương 25

Sơn gian sương mờ biến ảo, mặt trời chiều tà ngã bóng về tây, thấp thoáng khuất sau làm khói bếp lượn lờ. Tiểu phòng nguyên bản thanh tĩnh u lãnh đột nhiên phát ra một tiếng gầm vang, uy lực mạnh đến mức cả bọn áp kê nuôi ngoài vườn cũng bị chấn kinh hoảng sợ nhao nhao lên.

“Cái gì! Ngươi nói A Ngưu bị đánh thành ra như vậy, là vì y dạy Xích Tiêu bí quyết cho ngoại sinh của y. Sau đó còn truyền hết ba thành công lực cho tên kia sao? Xuẩn đản a! Khó trách lại thảm bại như thế! Nhưng tiểu mao đầu Lục Dự kia cũng thật đáng giận. A Ngưu là môn hạ đệ tử của lão phu. Luận bối phận lão phu là sư thúc tổ của hắn cho nên A Ngưu được xem như là sư thúc của hắn a. Cư nhiên dám đem sư thúc đánh thành ra như vậy, nhất định phải trở về hảo hảo giáo huấn hắn một phen. Không thì Thiết Kiếm môn sẽ càng lúc càng bất phân tôn ti trật tự!”

Đương Quy lão nhân vừa nghe có người khi dễ đồ đệ của lão thì lập tức giận dữ, hoành mi thụ mục.

Nhất Diệp phiêu mi liếc mắt lão một cái, trong đầu thầm nói:

“Nếu không phải đánh không lại ngươi, thì người đầu tiên ta phải giáo huấn chính là ngươi a!”

Y đang giúp Nhất Kiếm phục thương dược. Ở bên kia, lão đại phu cũng đang giúp Nhất Kiếm hảo hảo băng bó miệng vết thương.

Lão Đương Quy nghĩ nghĩ, lưỡng đạo mi mao càng nghĩ càng thêm nhăn:

“Lúc trước, thời điểm dạy hắn võ công ta đã quên cảnh báo, không được đem võ công truyền thụ cho ngoại nhân.”

“Sao? Luyến tiết công phu này hử!”

Nhất Diệp xuy thanh.

“Hừ, lão phu đây là loại người thế nào a, làm sao lại luyến tiếc!”

Lão Đương Quy nghe thanh âm Nhất Diệp vô lễ như thế, vốn định sinh khí. Nào ngờ khi ngẩn đầu nhìn chân diện của người tên Nhất Diệp kia so với A Ngưu đại ca của hắn cư nhiên lại càng tuấn tú tiêu sái hơn nhiều, lửa giận phút chốc đã tiêu tán không còn bóng dáng.

(Quỳnh: lão mê trai đẹp…*le lưỡi*

Quy lão: mi tin nhoáng một cái là mi không còn lưỡi để ăn cơm không…

Quỳnh: *trốn mất xác*)

Trên mặt lão thoáng xuất hiện một mạt tươi cười, nói:

“Ngươi cho rằng môn công phu này ai cũng học được cả sao? Chỉ có thể “vạn nhân đắc nhất”. Không phải là người có gân cốt thiên phú thì cũng phải là bậc kỳ tài võ học. Nếu không chỉ sợ luyện đến một nữa thì sẽ cuồng tính, kinh mạch tẫn bạo mà quy tiên.”

Nhất Diệp trầm tư suy nghĩ, cùng với lão đại phu chú mục nhìn Lục Đương Quy lão nhân.

Lục Đương Quy nói:

“Năm xưa, Xích Tiêu bí quyết cất giấu trong thân kiếm không phải không có nguyên nhân. Môn công phu này cường liệt tựa hỏa, do một võ lâm cao thủ cuồng loạn tên là Cao Giả sáng chế. Cao Giả kiếm khách kia thân cao tám thước (Nguyệt: chừng 1m8 a. Quỳnh: 0_0 chiều cao lý tưởng nhẽ…), khí lực lớn vô song, sinh vào năm dương tháng dương cho nên kinh mạch chân khí vốn thuần dương. Khi hắn sáng tạo ra thất trọng Xích Tiêu bí quyết, võ lâm giang hồ cao thấp không người địch nổi.

Sau khi hắn chết đi, Xích Tiêu bí quyết rơi vào tay ngoại nhân. Thế nhưng người tu luyện đều không có được gân cốt thuần dương như hắn. Trong mười mấy năm, các tuyệt thế cao thủ võ lâm đại phái từng luyện qua Xích Tiêu bí quyết, nếu không cuồng tính phát điên, thì cũng bị kinh mạch bạo phát xuất huyết mà vong mạng.

Lục Đương Quy ngừng khẩu khí, thở hổn hển, lại tiếp tục nói:

“Năm xưa, môn chủ Thiết Kiếm môn cùng Cao Giả kiếm khách vốn là sinh tử  chi giao. Vì không đành lòng nhìn kỳ học tâm huyết cả đời của cố hữu mình di hại giang hồ, lưng mang bêu danh. Lúc này mới cùng vài vị trưởng lão dùng trọn tâm lực cuối cùng của mình luyện ra Xích Tiêu kiếm. Đem Xích Tiêu bí quyết phong bế vào thân kiếm, lệnh cho cao thấp Thiết Kiếm môn đồng lòng bảo hộ.

Lão phu tuy là một thân gân cốt chí dương, nhưng lúc trước liều lĩnh luyện đến đệ lục tầng cũng đã phải tốn hết nữa thành công lực mới thoát thân. A Ngưu là người đầu tiên ta gặp qua gân cốt cực dương, mới có thể thừa kế Cao Giả kiếm khách luyện đến đệ thất tầng, trở thành người xưng bá võ lâm. Có điều y cư nhiên đem ba thành công lực vất vả luyện thành truyền cho người khác! Xuẩn, quá xuẩn, thật sự rất xuẩn. Cứ như vậy thì phải tới năm nào tháng nào mới có thể đạt tới cảnh giới cuồng phong võ học tuyệt đỉnh thiên hạ đây!”

Nói xong lời cuối cùng, lão Đương Quy quả thực đã tức giận tới mức dậm chân, đại hận đồ đệ không ra gì, song thủ xiết chặt.

“Vậy ngoại sinh của ta thì sao?”

Nhất Diệp có chút lo lắng hỏi.

“Ngươi cho rằng ai cũng đều giống như A Ngưu, thiên sinh kỳ cốt sao?”

Lão Đương Quy lầm bầm:

“Sớm kêu tên thường nhân kia ngừng luyện Xích Tiêu bí quyết đi! Nếu không chờ tới lúc tâm tính ngày càng bạo liệt, hành động bất khả khống chế, thị huyết sát nhân, vậy thì cho dù có Đại La thiên tiên tái thế cũng khó mà cứu được.”

Người trên giường bỗng cúi đầu rên rỉ một tiếng, tựa như sắp chuyển tỉnh.

Nhất Diệp vội hướng lão Đương Quy nói:

“Ngươi là sư phụ của ca ca ta, việc này tạm thời đừng nói với y. Huynh ấy hiện tại thương thế đã rất nặng rồi. Không thể để y tái lo lắng sự tình của tiểu Thu thêm nữa.”

“Được rồi.”

Lão Đương Quy dĩ nhiên hiểu rõ. Chỉ có duy nhất một cái đồ đệ này thôi, tự nhiên phải thật chiếu cố a.

(Quỳnh: sau này tiểu Thu khổ thì lôi hai người này ra chửi nhá…

Diệp*liếc nhìn Quy lão*ngụ ý: có nên giết người diệt khẩu không?

Quy lão:*nhìn lại* ý: xử đẹp đi…

Hai người đồng loạt nhìn lại…ai đó đã chạy mất dép)

Nhất Kiếm chậm rãi mở mắt, tròng mắt thong thả di động. Nhìn cảnh tượng cùng những người chung quanh, bỗng dưng từ giường bật đậy.

“Kiếm…. kiếm…. kiếm….”

Y chật vật thở, ngay cả nói cũng không được đầy đủ, trọn vẹn.

Lão đại phu nguyên bản đang đứng một bên lập tức nhíu mi, đem Nhất Kiếm nằm lại giường, nói :

“Ngươi vẫn còn mang thương tích trong người, chớ có kích động! Thương thế trọng thêm thì lại càng phiền phức ”

Dứt lời lại thay Nhất Kiếm bắt mạch.

Lão Đương Quy đang đứng phía sau lão đại phu dò xét, nói:

“Kiếm hiện nay không ở bên người lão phu.”

Nhất Kiếm nghe qua lời này, kích động đến mức suýt nữa bật người muốn ngồi dậy. Lão đại phu sắc mặt tối sầm, đánh vào đầu đệ đệ của lão một cái, tức giận nói :

“Đem lời hảo hảo nói hết một lần, hài tử này không thể chịu kích động thêm nữa! Ngươi tái làm cho y kích động lần nữa thì đừng gọi ta là đại ca.”

Lão Đương Quy lầm bầm nói thầm, nghĩ rằng đại ca lão hôm nay lại đi giúp ngoại nhân như thế. Nhưng nghĩ lại người lão giúp là đồ đệ của mình, tâm cũng theo đó mà thư thái.

Lão Đương Quy gãi gãi đầu nói:

“Xích Tiêu kiếm hiện đang ở Thiết Kiếm môn, ngày mai lão phu lập tức  quay về mộ của sư phụ lão phu.”

~~~~~~~~~

Không biết đã qua mấy ngày không được ăn uống gì rồi.

Hảo đói a......

Hảo đói......

Bốn phía một mảnh hắc ám, thân thủ nhìn không thấy được năm ngón tay, Mạc Thu tập trung *** thần, nghe bên cạnh truyền tới tiếng vang rất nhỏ. Ánh mắt y thoáng chốc phát sáng, cẩn thận cảm nhận có một tiểu thử  dừng lại tại vũng máu đọng lại từ  cổ tay y, liền nhanh chóng bắt lấy nhét vào miệng.

(Quỳnh: á..á……á…..

Nguyệt: *Liếc*…ồn

Quỳnh:*mắt rưng lệ thủy vạn phần ủy khuất ngậm miệng*)

Con chuột thậm chí một đạo thanh âm cũng không kịp phát, cứ như vậy bị y nốt vào bụng.

Thạch môn chậm rãi mở ra, ánh sáng lửa đuốc hai bên chiếu rọi, cơ hồ làm cho mắt Mạc Thu sinh đau nhức.

Một đôi hài tuyết bạch thêu hoa dừng lại trước mắt Mạc Thu. Một thanh âm hàn lạnh quen thuộc vang lên giữa khoảng không thạch lao, kéo theo tiếng vọng trầm đục.

“…..Ngươi nói, vì sao Giải Dung còn chưa quay về?”

Lục Dự nhìn Mạc Thu nằm bất động trên đất, khuôn mặt tái nhợt tựa tử thi, thấp giọng truy vấn.

Đôi môi Mạc Thu ngay cả nâng cũng lười nâng.

Lục Dự tới để chê cười y. Không cho y uống, không cho y ăn, chỉ cho y giải dược của “can tạng tỳ khúc”. Lục Dự giữ lại cho y một hơi thở này, chính là vì đoán Nhất Kiếm cùng Tô Giải Dung kia có giao tình, lợi dụng mạng y để bức Nhất Kiếm tìm ra Tô Giải Dung.

Nhưng Duyên Lăng Nhất Kiếm kia, cữu cữu y là ai chứ? Mạc Thu cười lạnh. Việc vi phạm giang hồ đạo nghĩa, Nhất Kiếm tuyệt đối không có khả năng làm, thà hy sinh tánh mạng bản thân cũng quyết không hành xử như vậy.

Lục Dự lẳng lặng nhìn Mạc Thu, dùng một loại ánh mắt phức tạp, hàm xúc ý tứ xen lẫn hỗn loạn oán hận.

“Ngươi quả thực làm cho ta cảm thấy rất ghê tởm.”

Lục Dự nhìn Mạc Thu nói.

“Vậy mau cút đi!”

Lời nói của Lục Dự rốt cuộc đã làm Mạc Thu bất khả khống chế mà rống lên:

“Ta cũng không cầu ngươi sinh ta ra. Là ngươi xâm phạm nương ta trước, sau đó mới có ta bây giờ…”

Mạc Thu xiết chặt song thủ. Toái cốt mới vừa dùng dược hảo hảo trở lại, căn bản vẫn không chịu nổi lực y xuất ra như vậy, cho nên đau đớn mãnh liệt liền truyền đến, làm quanh thân y thấm ra một tầng hàn hãn.

Lục Dự vô thanh vô tức quay đi. Nhưng, bất quá chỉ hai câu nói ngắn ngủi kia, đã khiến cho Mạc Thu sống không bằng chết.

Đau đớn nơi cổ tay vẫn không hề suy giảm, từng trận từng trận kịch liệt dồn dập giáng xuống, làm cho y đau đến mức lăn lộn trên đất. Loại tra tấn sống không bằng chết bất khả chịu đựng này làm y phải cắn chặt răng, ngăn không cho tiếng rên thảm thiết từ cỗ họng truyền ra.

Chân khí đan điền tăng vọt, kinh mạch toàn thân nhất loạt loạn chuyển. Một luồng nội khí chí dương kịch liệt tựa như nham thạch nóng bỏng chạy khắp tứ chi bách hài. Mạc Thu phảng phất cảm thấy bản thân như đang ở trong một hồ nước sôi sục, thống khổ thở dốc.

Tình hình này, kể từ ngày bị phong bế tại nơi đây càng lúc càng xảy ra nhiều hơn. Mỗi khi cảm xúc kích động, hoặc khi y thử thúc dục nội lực luân chuyển, liền sẽ gặp tình hình không thể khống chế như thế này.

Mạc Thu không biết chính mình bị làm sao. Bản thân không thể tự lý giải, chỉ cảm thấy trong lòng càng lúc càng hận, càng ngày càng oán.

(Quỳnh: tẩu hỏa nhập ma….o yeah..oh yeah

Nguyệt: vủi quá nhỉ =.=)

Bởi vì Nhất Kiếm không ở bên người mình, y liền lại biến trở về thành một phế nhân.

Bị nhân khinh thường, bị nhân ghét bỏ, bị nhân khi dễ, dẫm nát dưới chân, mà không hề có một điểm năng lực phản kháng.

Y vừa đói, vừa hận, lại vừa mệt. Chỉ cảm thấy, nếu như thế này, còn không bằng ngày trước chưa từng gặp lại Nhất Kiếm.

Một khi đã biết được cảm giác có người lo lắng cho mình tốt đẹp đến mức nào. Thì khi phải quay về chốn a tỳ địa ngục sẽ là nỗi đau khổ vô hạn vô biên.

Nếu là trước kia, dù có đau như thế nào, y đều có thể nhẫn được.

Nhưng nay đã trải qua bao điều tốt đẹp.

Nghĩ muốn trở về...... Nghĩ muốn quay lại......

Y không nghĩ muốn phải ở mãi trong này… Y muốn trở về với người kia….

“Vì cái gì lại bỏ rơi ta…..”

Mạc Thu khóc nấc lên thành tiếng:

“Đau quá, cữu… ta đau quá!.”

Ngày hôm đó, Mạc Thu vẫn một mình một thân tại nơi đây.

Không ai tới cứu y, làm bạn với y chỉ có thạch bích lạnh tựa hàn băng tứ phía bao vây.

Lệ đã làm nhòe đi gương mặt thủy chung xinh đẹp. Khí lực cũng đã sớm bị tiêu tán hết. Thế nhưng trong tình cảnh vô cùng hỗn loạn kia, phiến thạch môn lần thứ hai đại khai.

Mạc Thu thần trí căng thẳng lăng lăng nhìn thềm đá vừa bất chợt bật mở ra, nhãn quang trừng nhìn về phía cước bộ chậm rãi bước đến. Và ngoài sở liệu của y, người vừa tới không phải là Lục Dự.

“….. Lục Dao…. ?”

Thanh âm mang theo giọng mũi nồng đậm sau trận khóc tê tâm liệt phế lúc nãy, gọi ra tên người đến.

Lục Dao sắc mặt có chút tiều tụy, mệt mỏi. Vừa nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Mạc Thu chật vật nằm trên mặt đất, hắn liền bối rối tiến tới gần.

Mạc Thu co rụt người về phía sau, bản năng kháng cự  kia bất giác làm cho Lục Dao cứng người lại. Khuôn mặt hắn thoáng vương điểm chua sót, chần chừ dừng cước bộ.

“Ngươi làm sao biết ta ở trong này?”

Mạc Thu hỏi.

“Hôm ấy quay về, tiếp đó không thu được tin tức gì của ngươi, ta….”

Lục Dao vốn định nói :

“Sợ ngươi cố ý bỏ đi”

Liền sửa lại :

“Ta cảm thấy có chút kỳ quặc, quan sát hắn mấy ngày, phát hiện có vết máu của ngươi. Dấu chân của hắn biến mất sau thạch bích treo bức tranh của Tô Giải Dung.”

Lục Dao lại nói :

“Đó là do ngươi cố ý lưu lại cho ta, đúng không ? Để cho ta tới cứu ngươi?”

“Không, đó là do hắn nghĩ Tô Giải Dung trúng kế sẽ quay lại, cùng ta không quan hệ!”

Mạc Thu cười lạnh, sau lại ho vài cái.

Lục Dao mị mị mắt, đối với thái độ cách xa thiên lý này của Mạc Thu có một điểm hờn giận. Hắn tiến đến, ngồi xuống bên cạnh Mạc thu, không thèm để ý Mạc Thu sẽ kháng cự, vươn thủ bắt lấy chiếc cằm thon gầy của y, lạnh lùng nói :

“Nhìn ngươi bị tra tấn thành bộ dạng tàn tật thế này. Nếu ngươi cầu xin ta, nói không chừng ta sẽ rủ lòng từ bi cứu ngươi ra.”

Mạc Thu “phi” một tiếng, phun thóa dịch vào người Lục Dao. Giọng nói mang theo tia âm hàn :

“Đem việc của chính mình làm tốt là được, ít để ý đến chuyện của ta đi. Chính ngươi phá hủy đại kế, làm uổng phí không ít công sức ta bỏ ra, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Lục Dao chăm chú nhìn Mạc Thu một lúc lâu, đột nhiên nở nụ cười :

“Sau khi trừ bỏ Lục Ngọc, ta tiếp nhận môn chủ vị rồi, nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”

Hắn tiến gần sát mặt Mạc Thu, nhìn thẳng vào mắt y, thấp giọng nói:

“Đến lúc đó, ta cho ngươi làm môn chủ phu nhân. Được chứ?”

Cặp mắt hắc sắc của Mạc Thu tỏa sáng, gắt gao, lăng lăng nhìn Lục Dao. Rồi sau đó, y đột nhiên cong khóe miệng nở nụ cười.

Tiếu dung của Mạc Thu mềm mại khả ái thấu tận nhân tâm. Vết nhòe bẩn cùng vệt lệ thủy trên mặt chẳng những không thể che lấp phong thái đó, ngược lại càng tăng thêm mười phần đối lập với đôi *** mâu hắc sắc quỷ lượng.

Mạc Thu đột nhiên há mồm, hung hăng cắn xuống cánh tay của Lục Dao. Hắn kêu lên một tiếng thảm thiết, phản thủ hướng mặt Mạc Thu huy quyền hung hăng đánh xuống, làm y chật vật ngã người xuống đất. Nhưng cũng vì vậy, cánh tay Lục Dao bị cắn mất một khối huyết nhục, máu tươi nhất thời ứa ra, nhuộm thấm đỏ vạt áo.

Mạc Thu vốn chỉ còn lại nữa điểm khí lực, hiện giờ lại trúng thêm một đòn nghiêm trọng, ý thức phút chốc liền mất đi.

Lục Dao ghì chặt miệng vết thương. Một hồi lâu mới bước đến bên người Mạc Thu. Hắn từ trên cao nhìn xuống, con người này trước mắt hắn, cho dù đầu tóc rối bù, dơ bẩn không chịu nổi, nhưng thủy chung vẫn là người chiếm cứ hơn phân nữa tâm tư hắn, mãi không thể dứt ra được.

(Quỳnh: ừ thì đó là yêu ớ…)

Trong mật thất này, một người thanh tỉnh, một người trầm mê.

Mạc Thu thủy chung vẫn thanh tỉnh, y biết chính mình muốn làm gì. Chỉ có mỗi hắn, một đường trầm mê, biết rõ người này không thương hắn, lại nhất mực tự nguyện rơi vào đổ cục y sắp đặt sẵn cho mình.

~~~~~~~~~~~~~

Người đứng đầu Ẩn Kiếm Viện Lục Tam Thất gặp biến quy tiên, Thiết Kiếm môn nhân cao thấp đều bi thống. Môn chủ Lục Ngọc  “vị quan pháp bất vị thân”, bắt nhi tử của mình là Lục Mạc Thu vì tội cấu kết ngoại nhân làm ra chuyện bại hoại “khi sư diệt tổ”, quyết định dùng ngày hành quyết phản đồ để tưởng niệm Lục Tam Thất đã khuất.

Phó văn vừa truyền ra, người trong giang hồ đều nhanh chân tới phúng viếng, thăm hỏi, trong đó tề tụ đầy đủ các danh môn chính phái.

Linh đường tọa trên một võ sàn trống trải, bạch kỳ hí phong phiêu vũ. Ẩn Kiếm Viện đệ tử đang trong tang chế, thần sắc ai thê thống khổ, đại đệ tử Lục Dao cùng một vài huynh đệ tụ tập ở tiền đường quỳ bái đáp lễ.

Lục Dự một thân y trang thuần bạch, vẻ mặt đạm mạc lướt nhìn khắp bốn phía xung quanh. Người tới mấy trăm, Thanh Thành, Hàn Sơn, Tương Môn, Hoàng Sơn, Hoa Sơn, nhưng những người này một điểm cũng không trọng yếu, chỉ có người hắn chờ đợi đã lâu kia, không biết khi nào mới có thể xuất hiện.

Sau một đoạn cáo văn tưởng niệm người đã khuất, môn hạ đệ tử tiến đến thỉnh Lục Dự  thượng đàn, hắn nhẹ nhắm mắt, giơ tay ra hiệu cho người mang Mạc Thu vào từ đường.

Thanh âm của Lục Dự không cao vút bén nhọn như nữ tử, cũng không trầm thấp vang dội như nam nhân, thế nhưng một khi xuất ngôn, đều mang theo lãnh ý mềm nhẹ, nhanh chóng hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Lục Dự không nhanh không chậm nói :

“Thiết Kiếm môn gia môn bất hạnh, nghiệt súc Lục Mạc Thu do không phục quản giáo của Tam Thất sư thúc, xui khiến ngoại nhân Duyên Lăng Nhất Kiếm đả thương sư thúc. Sau vì hiềm khích còn dây dưa không dứt, mấy ngày trước cấu kết ngoại nhân mưu đồ sát hại sư thúc. Người này tuy là nhi tử của Lục Ngọc ta, thế nhưng tâm tư y ác độc đã sớm lệch khỏi chính đạo. Lục Ngọc giáo hạ vô phương, lòng thực hổ thẹn với lịch đại môn chủ. Nay xin thỉnh mong thiên hạ anh hùng chứng kiến, Lục Ngọc lấy máu nghiệt đồ tế bái sư thúc, tu chỉnh nề nếp gia phong. Các môn hạ đệ tử cũng phải ghi nhớ giáo huấn này, theo đó rèn dưỡng đức hạnh, tu thân dưỡng tính, về sau mang về vinh dự cho Thiết Kiếm môn ta.”

Lục Dự vừa dứt lời, Thiết Kiếm môn cao thấp đồng thanh hô :

“Đệ tử ghi nhớ lời môn chủ dạy bảo.”

Thanh âm nhất loạt phát ra, thấu tận thanh thiên, đinh tai nhức óc.

Mạc Thu bị Lục Dự gọi là nghiệt súc, được Thiết Kiếm môn nhân mang lên trước mắt bao người.

Lục Dự đứng giữa linh đường. Phía sau là quan tài của Lục Tam Thất, được sơn bằng đệ nhất sơn phẩm Liễu Châu. Thiết Kiếm môn đệ tử đứng ngay ngắn hai bên linh đường, võ lâm nhân sĩ các phái còn lại ngồi trước mặt Lục Dự.

Mạc Thu tay chân bị xiềng xích, một đầu ô phát tán loạn, y trang trên người dính đầy những vệt máu khô, cả người phát ra mùi tanh nồng đậm nhức mũi. Y vẻ mặt ô bẩn, chỉ có mỗi song nhãnt *** lượng, cố chấp, ngoan độc, hung ác, nham hiểm quét nhìn  mọi người chung quanh một lượt, dọa nhân sợ hãi.

“Lục Mạc Thu, ngươi còn không mau quỳ xuống!”

Đệ tử nội môn hét lớn.

“Không có….. không có….”

Mạc Thu gắt gao nhìn quanh những người có mặt:

“Không có…. không có…..”

Cữu chưa có tới….

Chưa có tới……

Vì cái gì cữu chưa có tới!

Thiết Kiếm môn đệ tử hướng Mạc Thu hạ một cước, Mạc Thu chống đỡ không được, quỳ rạp xuống đất.

Lục Dự y trang thuần bạch đứng trước mặt Mạc Thu, nhan sắc chói chang cơ hồ chọc mù mắt Mạc Thu.

Ẩn Kiếm viện chuyên quản sinh ý mua bán đao kiếm. Lục Tam Thất lại là lão bản đứng đầu các cửa hàng của Thiết Kiếm môn, bên ngoài vốn giao hữu rộng lớn, lúc này người đến viếng tang đa phần là hảo bằng hữu lúc sinh thời của hắn. Thế nên rất nhiều người thấy Mạc Thu vừa đến kia chính là hung thủ sát nhân, mắt liền chuyển đỏ dấy lên sát ý.

“Thứ tiểu súc sinh ăn cây táo rào cây sung, thật sự là nỗi sỉ nhục của võ lâm chính đạo!”

Một gã tráng niên nam tử phái Thanh Thành dùng  giọng nói khinh thường, phun một ngụm thóa dịch lên người Mạc thu.

“Ngoại nhân đồn đại sinh phụ của tiểu súc sinh này chính là ma giáo hộ pháp. Ta còn chưa tin, nhưng nhìn tiểu súc sinh này bộ dáng tâm địa bất chính, quang nhãn hung ác, việc này hơn phân nữa là không sai mà.”

Một vài tên đệ tử phái Hoàng Sơn vui sướng khán nhân hữu họa, lớn tiếng lên án.

“Thiết Kiếm môn trấn tọa Phụng Thành, đã lập môn lâu như vậy. Chúng đệ tử đều nổi tiếng luôn luôn gìn giữ gia phong môn quy nghiêm cẩn, không nghĩ tới lại sinh ra dạng thử thỉ thế này, hoàn toàn phá hư trăm năm cơ nghiệp! Tam Thất huynh chết thực thảm a! Lục môn chủ ngươi hôm nay nếu không trả công đạo lại cho Tam Thất huynh, lão hủ tuyệt sẽ không để yên.”

Tương môn trưởng lão vừa nói xong, thần tình vô cùng bi thương, tay cầm quải trượng hướng Mạc Tu hung hăng đánh tới.

“Lão hủ phải bắt y một mạng trả một mạng, giết người đền mạng a!”

Mạc Thu hứng chịu mấy trượng, cuối cùng phản thủ bắt lấy quải trượng đang tới tấp giáng mạnh lên người mình. Vốn định đẩy ngã lão nhân gia kia, đáng tiếc hai cổ tay y đã bị đoạn, mặc dù bản thân miễn cưỡng dựa vào kỳ dược tiếp tục giữ chút sức tàn, nhưng lực đạo đã sớm không còn được như trước. Tương môn trưởng lão  chỉ lảo đảo vài bước. Các đệ tử bên cạnh vội vàng đỡ lấy lão.

Sau khi lão giả râu trắng kia trầm định đứng vững lại, liền mặt đỏ tía tai quát:

“Tạo phản, tạo phản mà!”

Lục Dự phản thủ bạt tai Mạc thu:

“Nghiệt súc, ngươi còn không biết nhận sai?”

Mạc thu bị một tát tai đó, mặt lệch qua một bên, khóe miệng chảy tràn tơ máu. Y phun một ngụm hồng huyết lên vạt bạch y của Lục Dự, lạnh lùng cười:

“Đúng vậy, lão tử sai chính là vì mang họ Lục, phải sống trong Thiết Kiếm môn, phải làm con của ngươi, hứng chịu sức ép người ban cho, phải ủy khuất chịu đựng nhiều năm như vậy.”

Lục Dự trầm ổn lau đi vệt huyết sắc trên áo, chỉ vào quan tài thản nhiên nói:

“Quỳ xuống nhận sai…. Hướng sư thúc tổ của ngươi dập đầu ba cái.”

Vài tên môn hộ đệ tử đứng sau lưng Mạc Thu đè đầu y xuống mặt đất, nhưng Mạc Thu nhất định không để họ như nguyện, y liều mạng giãy dụa, đối với những người kia vừa cào vừa cắn.

Những người đó là viện hạ đệ tử của Lục Tam Thất, đối với việc Mạc Thu giết Lục Tam Thất vốn đã ghi hận trong lòng, lúc này lại bị chọc cho phát hỏa, liền hung hăng phủ một trận quyền cước đấm đá lên người Mạc Thu.

Mạc Thu bị quyền cước tứ phương đánh xuống, làm y đau đớn đến mức phải cuộn lại thân mình, cắn răng hô:

“Người không phải ta giết, dựa vào cái gì muốn ta quỳ xuống dập đầu! Lục Dự nhà ngươi có gan làm mà không có can đảm thừa nhận, Lục Tam Thất rõ ràng là…”

Lục Dự nhíu mày, đã biết Mạc Thu mở mồm sẽ không phải là hảo sự. Hắn xuất chưởng đánh về phía Mạc Thu. Hiện giờ thiên hạ anh hùng quần tụ, tuyệt không thể phạm sai lầm, trước tiên phải đóng miệng người này lại, sự việc sau này mới có thể hảo hảo tiến hành.

Lục Dự thầm vận kình lực, chưởng phong huy đến trước mặt Mạc Thu. Đột nhiên ngay lúc đó, một luồng khí sắc bén xông tới. Lục Dự lắc mình thối lui, tránh né một thanh hồng anh ngân thương vừa hướng mặt mình phóng tới, bay vụt qua, đâm thật sâu vào mặt võ sàn.

“Tiểu huynh đệ này đã nói là mình bị oan uổng, Lục đại môn chủ không nghe y giải thích mà còn hướng y hạ thủ, điều này thực không bình thường a!”

“Ai?”

Lục Dự … nhìn về phía quần hùng đến phúng viếng.

Theo hướng tiếng nói thanh thoát vừa vang lên, một người thanh niên thanh minh tuấn tú từ giữa đám người đi ra. Song nhãn mang theo tiếu ý liếc nhìn về phái Mạc Thu, rồi sau đó trường thương trên tay bạt khởi xuống đất, hướng Lục Dự cung tay.

“Vãn bối Hoa Sơn phái Lí Dao Đằng diện kiến Lục Môn chủ!”

“Môn hạ phái Hoa Sơn sao? Là Triệu chưởng môn phái ngươi tới.”

Lục Dự lạnh nhạt cười.

“Nghiệt súc này tuy ngày trước có vinh hạnh được Triệu chưởng môn thu nhận làm nghĩa tử. Nhưng một ngày gia nhập Thiết Kiếm môn, tất một đời là Thiết Kiếm môn đệ tử. Đệ tử nội môn phạm sai lầm, thì sẽ do bổn môn tùy nghi xử phạt. Mặc dù Triệu chưởng môn trên giang hồ đức cao vọng trọng người người kính ngưỡng, thế nhưng vẫn không có quyền can thiệp vào nội sự Thiết Kiếm môn ta.”

Lí Dao Đằng tiêu sái cười.

“Gia sư  lo ngại mang tiếng “bao che khuyết điểm”, mới không đến đây. Vãn bối ngày trước do từng chịu ơn Lục Tam Thất tiền bối, nên lần này mới đến phúng viếng, cùng gia sư không quan hệ. Thỉnh Lục môn chủ chớ hiểu lầm. Tại hạ ra tay lần này là do cảm thấy tiểu huynh đệ này niên kỷ còn nhỏ, lại thực không giống như hạng người cùng hung cực ác.

Huống hồ y cả người đã gầy trơ xương, còn có điểm thương tích dụng hình, cư nhiên vẫn nhất nhất không thừa nhận mình là hung thủ, không chừng trong đó có thể có ẩn tình. Hôm nay giang hồ tiền bối nhiều người tụ họp nơi đây, kỳ thật cũng không đến lượt vãn bối xen vào. Thế nhưng sao không để tiểu huynh đệ này đem sự tình nói hết ra, hắc bạch thị phi đều sẽ có mọi người chủ trì công đạo.”

Lí Dao Đằng lời vừa dứt, tiền đường bắt đầu vang lên thanh âm bàn tán khe khẽ.

“Ta đã nói mà, tiểu tử kia gầy yếu thành ra như vậy, sao có năng lực làm ra được đại sự gì! Chỉ sợ là bị hàm oan a….”

Một đám người phái Hoàng Sơn bắt đầu huyên thuyên.

“Xem bộ dáng kia, mới vài tuổi thôi a!”

Một vài nữ hiệp tư dung uyển chuyển đứng bên cạnh Lí Dao Đằng nói. Nàng thấy Mạc Thu đau đớn cuộn người lại, tâm cũng dấy lên một trận đau lòng.

“Đúng nha, mọi người chỉ nghe một phía, Lục đại môn chủ muốn nói như thế nào đều thành.”

Có chút nhân nghi ngờ Lục Dự.

Lão đầu Tương môn cùng Lục Tam Thất có giao hảo múa may quải trượng, cả giận nói:

“Tam Thất huynh chết không minh bạch, hiện nay vẫn còn nằm trong quan tài. Nếu hôm nay Lục môn chủ không đem sự tình công đạo nói ra rõ ràng, lão hủ đây tuyệt không bỏ qua!”

Lí Dao Đằng nâng Mạc Thu dậy, nhẹ giọng nói:

“Ngươi đừng sợ. Hôm nay, các nhân vật uy tín trên giang hồ đều có mặt tại đây. Đã xảy ra việc gì cứ thành thật nói hết ra, nếu thực có người lợi dụng ngươi yếu thế mà khi dễ, các tiền bối nhất định sẽ giúp ngươi công đạo.”

Lí Dao Đằng nói lời ôn nhu, mi quang lấp lánh tiếu ý. Mạc Thu nhất thời yên tâm tin tưởng, hốc mắt dần phiếm hồng, ánh mắt đảo quanh bốn phía, vẻ mặt thống khổ làm một vài vị nữ hiệp đứng xung quanh nhìn đến lòng đau tan nát.

Mạc Thu ngón tay khẽ run lên, cắn răng chỉ vào Lục Dự nói:

“Hắn muốn giết ta!”

“Nàng vì sao phải giết ngươi?”

Lí Dao Đằng hỏi.

Mạc Thu mở miệng, thanh âm phát ra khàn khàn vỡ vụn:

“Vì nương của ta đoạt đi ái nhân của hắn, nên hắn thủy chung vẫn muốn ta chết. Ta biết hắn hận ta, liền muốn gọi cữu mang ta rời khỏi nơi này. Tối hôm ấy ta đến tiểu viện của hắn chào từ biệt, ai ngờ vừa đến đã thấy hắn hành tung quỷ dị rời đi, một lát sau quay trở về y sam bạch sắc đã nhuốm hồng huyết ***. Ta nhìn liền hiểu đã thấy chuyện không nên thấy, nếu không đi ngay sẽ trễ. Không nghĩ chốc lát sau nội viện truyền đến tin tức sư thúc tổ bị giết. Mà ta và cữu lại bị vu oan giết chết Tam Thất sư thúc tổ.

Cữu của ta sợ hắn hướng ta gây bất lợi, vì thế liền mang ta rời đi. Thực không nghĩ hắn như vậy đê tiện vô sỉ, lúc trước đã hạ độc “cang tạng tỳ khúc” lên người ta. Ta vì độc phát nên liên lụy đến cữu cữu, hai người giữa đường bị hắn đánh hạ. Hắn liền mang ta bắt trở về, nhốt ta vào địa lao, muốn bắt ta thế tội cho hắn. Mà cữu của ta… cữu do bảo hộ ta mà thân mang trọng thương, nay không biết mệnh hệ thế nào … Ta …. Ta rất lo lắng…”

Một phen ngôn từ lên án của Mạc Thu kích động tâm nhân.

Trong viện không ít nhân sĩ, trong đó một số người thủy chung vẫn chưa quên, năm xưa thiên kim tiểu thư của Xích Tiêu phường Duyên Lăng Nhất Hoa gia nhập Thiết Kiếm môn đã gây không ít huyên náo ồn ào, hai nữ nhân cùng chia một phu quân, mà hai nữ tử này trước nay lại là cừu nhân truyền kiếp. Không nghĩ ân oán của cả thế hệ trước, nay lại khiến một hài tử phải liên lụy,  gánh chịu hậu quả. Tiền đường bốn phía bắt đầu nổi lên thanh âm thổn thức, có người xót thương cho sự bất công ủy khuất mà Mạc Thu phải gánh, cũng có người mắng Lục Dự tâm địa tựa độc xà.

Lục Dự sắc mặt bất biến, chỉ có mi gian khẽ nhíu lại. Lúc này Lục Dao đứng sau hắn mới chậm rãi đi ra, nhất phái thong dong hướng quần hùng cung tay nói:

“Tại hạ Lục Dao, là đệ tử Ẩn Kiếm viện của Lục Tam Thất sư thúc. Hôm nay chư vị anh hùng ở đây không nên bị tiểu tử vô sỉ này dụ hoặc. Người này xưa nay tâm tính bất lương, lại hay làm xằng làm bậy. Các sư huynh đệ Thiết Kiếm môn đều biết việc này. Huống chi thái độ làm người của Lục môn chủ xưa nay người người đều hiểu rõ, nàng có thể nào lại sát hại sư thúc của mình! Hết thảy đều là quỷ kế của tiểu tặc này, muốn bêu xấu danh dự  môn chủ tệ môn. Thỉnh chư vị tiền bối anh hùng chớ trúng gian kế!”

“Lục Dao ngươi sao có thể nói dối không chớp mắt như thế!”

Mạc Thu quát lên:

“Ai chẳng biết vì Lục Tam Thất trước kia đã xem không vừa mắt một nữ nhân làm môn chủ Thiết Kiếm môn. Cho tới bây giờ vẫn nơi chốn phản thủ, toàn tâm toàn ý muốn nữ nhân kia từ bỏ chức vị môn chủ. Vậy Lục Dự  có thể nào không giết hắn?”

Mạc Thu quay đầu nhìn Thiên La Thất Kiếm:

“Các ngươi nói xem, lời ta nói có câu nào là giả dối?”

Thiên La Thất Kiếm quay đầu nhìn nhau. Nhưng dù sao sự tình ảnh hưởng đến danh dự Thiết Kiếm môn, như thế nào cũng không thể mở miệng.

Lục Dao hừ lạnh một tiếng, hướng Mạc Thu nói:

“Việc kia phải có chứng cứ rõ ràng, sao có thể chỉ bằng lời ngươi nói một phía liền kết luận người là do môn chủ giết. Ngươi nói môn chủ hạ độc hại ngươi, kia có vật chứng hay không? Ngươi nói nhìn thấy môn chủ bạch y huyết sắc quay về phòng, kia có nhân chứng hay hông?”

Mạc Thu nắm chặt tay, mặt biến chuyển trắng bệch.

Lí Dao Đằng thủy chung dìu đỡ y, cảm giác thấy y cả người phẫn nộ run rẫy, tay vỗ vỗ vai y trấn an, đưa mắt nhìn về Lục Dao nói:

“Thiết Kiếm môn là đại môn đại phái, ngày thường nhất định có đệ tử tuần tra, theo như Lục Dao huynh nói, lời đầu tiên đáng ra là nên tra hỏi xem đệ tử tuần tra đêm ấy có phát hiện dị trạng hay không, chứ có thể nào lại đối tiểu huynh đệ này đang đau khổ như thế mà truy tận giết tuyệt, hay do có điểm nào đó khó có thể nói ra?”

Lục Dao sắc mặt biến đổi, khuôn mặt băng lãnh quay đầu lại lên tiếng:

“Hôm ấy tuần tra ban đêm là ai?”

Trong các thủ vệ đệ tử, có ba tên đi ra.

Lục Dao liếc mắt nhìn Dao Đằng:

“ Nói với vị thiếu hiệp này, các ngươi đêm đó tuần tra có phát hiện dị trạng gì hay không?”

Lúc này có mấy người đáp:

“Không có!”

Nhưng trong đó, một gã đệ tử ấp a ấp úng, ánh mắt hoang mang dao động.

Thần sắc của người này lập tức bị mọi người thu vào nhãn giới, giữa đám người lại bắt đầu có thanh âm trò chuyện khe khẽ.

Lục Dao liếc nhìn gã đệ tử kia. Lúc này, nữ đệ tử Lục Minh luôn đi theo bên người Lục Dự từng bước chậm rãi đi lên.

“Minh sư muội, muội đang làm cái gì?”

Lục Dao hỏi.

Lục Minh hữu ý từ tả hướng tiến đến gần Lục Dự rồi dừng lại, nàng không nhìn về phía Lục Dự mà chỉ nhẹ nhàng nâng đầu liếc nhìn Mạc Thu một cái, cắn cắn môi, run giọng nói:

“…Ta… biết Mạc Thu sư đệ vì sao bị trúng độc!”

“Cái gì?”

Lục Dao kinh ngạc la lên.

“Mạc Thu sư đệ thích ăn mai hoa cao, hôm ấy ta có làm một chút cho y, đem đặt ở phòng bếp chờ nguội. Không ngờ đi ra ngoài dạo qua một vòng, khi quay về lại thấy môn chủ đang cầm một gói… một gói bạch phấn rót vào chén mai hoa….”

Giọng nói Lục Minh vạn phần khẩn trương, giữa trời thiên hàn băng lãnh nhưng trán đã nhanh nhiễm thượng một tầng bạc hãn.

Lục Minh tiếp tục nói:

“Mạc Thu sư đệ từ trước đến nay tâm cao khí ngạo, chỉ là lời lẽ ăn nói không được tốt, căn bản không phải là loại người đại gian đại ác gì cả…. Muốn ta trơ mắt nhìn y chết… ta thật sự không làm được.”

Lục Minh lời vừa dứt, mọi người trong tiền đường nhất thời ồ lên xao động.

Lục Dự thật chưa từng nghĩ đệ tử kia trước nay vốn được hắn coi là tâm phúc, giờ lại ngay thời điểm mấu chốt phản bội hắn. Sắc mặt lập tức biến đổi, ánh mắt băng hàn tràn ngập sát khí.

Lục Dao nghẹn họng trân trối nhìn, tuyệt không thể nói tiếp lời nào.

Nhân khi Lục Minh vì chính nghĩa công đạo động thân đi ra, tên đệ tử tuần tra ban nãy cũng liều chết quyết tâm nói: “Đêm đó sư thúc tổ bị giết, ta cũng nhìn thấy môn chủ bạch y nhiễm huyết đi trở về nội phòng, bộ dáng môn chủ khi ấy tựa như vừa sát nhân…. Ta…. Lục Dao sư huynh… ta…”

Cuối cùng người này gần như chĩ có thể lắp bắp nói không nên lời. Chỉ trích môn chủ có thể nói là đại bất kính. Hắn bối rối nhìn về phía Lục Dao, vẻ mặt tiến thoái lưỡng nan.

Các đệ tử nhị viện đứng ra làm chứng, trong đó đã có một người là đệ tử Thiên Hạ viện của Lục Dự. Lục Dao hít sâu một hơi, thần tình vô cùng đau đớn quay lại nhìn Lục Dự, nói:

“… Môn chủ, lời bọn họ nói là thật sao?”

(Quỳnh: giả nhân giả nghĩa…grừ…)

Nhìn màn diễn này của Lục Dao, Mạc Thu thấp giọng xuy thanh, cố kìm nén kích động.

Gã Lục Dao này bộ dáng diễn kịch so với y còn giả dối hơn, thế nào bi thương khoa trương đến như vậy mà cũng làm ra được. Quả là muốn làm cho người ta nhấc chân đạp một cước vào mặt hắn mà. Đúng là cực xuẩn!

Lục Dự cười lạnh, dời ánh mắt đến trên người Mạc Thu:

“Việc này chắc ngươi đã sớm hảo tính kế rồi chứ gì. Là muốn ta xem nhẹ ngươi, đối với ngươi buông bỏ chủ tâm phòng bị!”

Diễn phân lại đến lượt Mạc Thu, Mạc Thu toại diêu thủ nói:

“Ta cho tới giờ khắc này cũng không nghĩ sẽ tính kế ngươi cái gì. Chính là ngươi thủy chung vẫn muốn ta chết, nhất quyết không phóng cho ta một sinh lộ!”

Việc đã đến nước này, đệ tử nội viện cũng đã chỉ chứng rõ ràng, Lục Dự cho dù có khả năng ngập trời cũng vô pháp vãn hồi tình cảnh bất hảo.

“Một khi đã như vậy, tái lưu ngươi lại cũng vô dụng.”

Lục Dự vừa dứt lời, trước mắt Mạc Thu bất chợt hàn quang vụt lóe.  Lợi kiếm tước kim đoạn ngọc kia trong phút chốc đã tiến đến trước mắt mình như thế nào không biết. Chỉ biết Dao Đằng nhanh chóng kéo y thoái lui về phía sau. Ngân thương loạn chuyển tựa như một mảng tường bạc, ngăn cách kiếm khí của Lục Dự đang tiến công.

Nhưng võ công của Lục Dự  đã vào hàng cao thủ, cho nên chỉ trong hai ba chiêu đã nhanh chóng thắng bại phân minh. Dao Đằng một mực thối lui, lòng vẫn không khỏi bồn chồn lo lắng, chỉ e ngày hôm nay phải phụ ủy thác của sư phụ, không thể hảo bảo toàn nghĩa tử của người.

Tiền đường có giọng người hô to:

“Xem a, thẹn quá hóa giận. Định giết người diệt khẩu!”

“Lục môn chủ, ngài cho dù giết y, cũng chẳng thể nào trừ bỏ được miệng lưỡi thế nhân!”

Những lời này chẳng những không làm Lục Dự lùi bước, ngược lại thế công biến hóa càng thêm ngoan tuyệt. Nhất chiêu nhất thức đều nhằm hướng yếu hại của Mạc Thu mà chém tới.

Ngoại môn truyền đến giọng điên cuồng gào thét, một trận thanh âm vang dội tựa như lôi quang giữa trời hạn vang lên. Thanh âm sư tử hống rung trời hám địa, làm cho mọi người đinh tai nhức óc.

(Nguyệt: mỗi lần anh đến đều là hoành tráng như thế O.O

Quỳnh: *liếc* ganh tị sao….?

Nguyệt: gì….*kéo dài thanh*

Quỳnh: *ngu ngơ*…có gì đâu…..)

“Lục Dự nhà ngươi quả là hạng súc sinh mất hết nhân tính, ngay cả nhi tử thân sinh của mình cũng muốn giết! Cái đồ hỗn trướng nhà ngươi, lão tử ta tuyệt không để ngươi đụng được đến một sợi lông tơ của y!”

Cột trúc chống đỡ mái linh đường rầm một tiếng đã bị đạp nát mất một mảng. Nhất Kiếm vẻ mặt bụi đất phong sương từ trên cao hạ xuống, thần kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, hồng quang liền biến hóa đầy trời. Một chiêu lực bạt nghìn quân hướng Lục Dự xuất thủ. Lục Dự xoay kiếm chống đỡ, lùi lại mấy bước. Hai thanh kiếm va vào nhau hỏa quang bắn ra bốn phía, Thiên La Thất Kiếm kinh ngạc hô:

“Xích Tiêu bảo kiếm …”

Nhất Kiếm thần tình hung quang đằng đằng sát khí, hét lớn một tiếng, tái huy kiếm tiếp tục hướng Lục Dự đánh tới.

Nguyên bản, Nhất Kiếm chỉ có ý muốn mang xích Tiêu kiếm đến đem đổi Mạc Thu quay về. Nào ngờ trên đường đến Thiết Kiếm môn lại nghe tin Lục Dự quyết định dùng thủ cấp của Mạc thu để tế bái Lục Tam Thất. Y liền ngày đêm phóng ngựa chạy đi, phi chết mất mấy con khoái mã, mới đến được mộ phần của tổ tiên Lục gia đào lên được Xích Tiêu bảo kiếm là lập tức lao đến đây. Nào ngờ vừa đến đã thấy tình cảnh người thân sinh phụ thân kia đang hướng nhi tử của mình hạ thủ.

Việc táng tận lương tâm bực này, phụ thân không cần nhi tử thân sinh của mình, phật thấy cũng muốn phát hỏa a!

Nhất Kiếm vừa xuất hiện, không đợi Lục Dự mở miệng, thiên hạ viện đệ tử nguyên bản đang mai phục bốn phía liền lập tức rút ra binh khí, hơn mười người hướng Nhất Kiếm tấn công.

“Cữu….”

Mạc Thu trong lúc tình thế căng thẳng hiểm trở này đã quên mất người này ngày trước đối với mình từng có hận bạc tình, thanh âm hoảng hốt hô lớn.

“Mau dẫn y đi, đừng để y bị thương!” Nhất Kiếm cũng giơ kiếm nghênh địch, không quay đầu lại.

Trong đám người đột nhiên xuất hiện vài tên nam tử áo xám, tay cầm một loại binh khí kỳ dị, một khối nho nhỏ bán viên thiết phiến rắn chắc xuất lực chấn khai, “ong ong ” một tiếng bắn ra, hóa thành loan đao hình cung lợi hại, sắc bén.

Thấy bọn họ hướng Nhất Kiếm lao tới, Mạc Thu sợ tới mức thần sắc trắng bệch.

“Đối thủ của Lục Dự là ta, tất cả đều tránh xa lão tử ra!”

Sau khi Nhất Kiếm hét lớn một tiếng, những người nọ đang trong thế lao về phía hắn lập tức xoay người hướng ra ngoài, công kích về phái các đệ tử Thiên Hạ viện hai bên. Những người này bất quá chỉ cần một chiêu huy đao, lập tức đã có thể dễ dàng xả hạ một cánh tay của đối thủ.

Mạc Thu đến lúc này mới biết những người đó nguyên lai là tiến đến tương trợ Nhất Kiếm, chứ không phải phục binh của Lục Dự.

Linh đường nguyên bản đã chật ních người, do trận tỉ võ này lập tức trở nên hỗn loạn không chịu nổi.

Lần này đột nhiên xảy ra biến cố, vài trưởng bối Thiết Kiếm môn cuống quít đem khách nhân li khai trúc bằng.

(Quỳnh: sàn làm từ trúc…)

Quy củ trong giang hồ, sự vụ nội môn ngoại nhân tuyệt không can thiệp. Nội đường có vài người đơn thuần tiến đến thăm hỏi. Sau vì vô cùng kinh ngạc bởi Lục Dự  mới chính là hung thủ sát nhân. Tuy một vài người e ngại không nhúng tay vào. Nhưng vẫn có mấy người xem không vừa mắt hành vi của Lục Dự, xông đến tương trợ Lí Dao Đằng cùng Mạc Thu đang bị đệ tử của Lục Dự công kích.

Nhất kiếm phẫn nộ đến hốc mắt tỏa ra huyết sắc nồng đậm, mâu trung tựa như dấy lên liệt hỏa. Xích Tiêu kiếm nhất thức xẹt qua, kiếm quang lấp lánh, kiếm minh cuồng đãng, mang theo cả kình phong hàn băng ẩn ẩn chấn động.

Lục Dự ngưng thần tiếp chiêu, hắn vốn cho rằng trước đây Nhất Kiếm từng bị hắn đả thương không nhẹ, hiện giờ dù có ra tay cũng không tạo thành uy hiếp. Không ngờ người này cư nhiên lại sử dụng tất cả công lực, không màng nội lực có khả năng kiệt quệ, bất lưu sinh cơ, nhất nhất tấn công hắn.

Xích Tiêu kiếm pháp vô trọng *** diệu, chủ yếu ở khí thế uy mãnh. Kiếm vừa xuất ra khỏi vỏ, duệ bất khả đương, phách khảm thứ chọn, vô kiên bất tồi. Xích Tiêu kiếm pháp có khả năng khuynh thiên chấn địa. Kiếm pháp uy mãnh cùng thần kiếm kết hợp, cho dù có là Lục Dự cũng vô phương ngăn cản.

Lục Dự tiếp được nhất chiêu Nhất Kiếm giáng xuống, nhất thời hổ khẩu truyền đến một trận đau nhức, cơ hồ không thể nắm giữ được binh khí trong tay.

Nhất Kiếm ngưng chiêu chật vật thở, kiếm phong vừa chuyển, nhất chiêu Phượng Hoàng tán vũ lập tức hướng Lục Dự tái công kích.

Lục Dự hơi lui người về phía sau, mắt liếc qua quan tài nơi linh đường, tay trái vận khí, quan tài tức thì phi thẳng về phía Nhất Kiếm.

Nhất Kiếm vận xoay cỗ tay, mũi kiếm Xích Tiêu dưới ánh nhật quang lấp lánh, rực rỡ, tựa như loại hoa nở rộ khiến kẻ khác hoa mắt.

Khi y phát giác Lục Dự  cư nhiên đem quan tài phóng đến ngăn cản kiếm thức, mặc dù đã lập tức thu thế, nhưng thủy chung vẫn không kịp.

Xích Tiêu kiếm vừa chạm đến quan tài, lập tức phát ra một đạo kình thanh long thiên bạt địa, liễu mộc thượng đẳng kịch liệt chấn động, bạo khai văng ra tứ phía. Lão nhân Lục Tam Thất bên trong quan tài một thân áo liệm, thần tình đã biến hóa hắc sắc, sưng phì mập mạp, do quan tài bạo khai liền theo đà lao thẳng về hướng Nhất Kiếm.

Nhất Kiếm hoảng sợ, tay chân luống cuống vội vàng tiếp lấy thi thể.

Ngay lúc này, Lục Dự khẽ chuyển mình phóng tới trước mặt Nhất Kiếm, huy kiếm đâm về phí y cùng Lục Tam Thất lão nhân.

Nhất Kiếm hét lớn một tiếng, xoay người né tránh, ôm lấy thi thể Lục Tam Thất thoái lui vài bước, rít gào nói:

“Tử nhân vi đại, huống chi hắn là trưởng bối của ngươi. Sao ngươi có thể chém được a!”

“Như thế nào lại không được?”

Lục Dự khẽ nâng khóe miệng, triển lộ một mạt tiếu ý hàn lạnh, nhưng lại có chút điểm mềm mại khả ái.

Nhất Kiếm phi thanh, đem Lục Tam Thất được ném về phía Thiên La Thất Kiếm.

Thi thể bay trên không trung. Nhất Kiếm sắc mặt trắng bệch lần thứ hai giơ kiếm lao về hướng Lục Dự.

Thiên La Thất kiếm hoảng sợ tiếp lấy thi thể của Lục Tam Thất. Trong lúc này, Nhất Kiếm cùng Lục Dự đã bắt đầu mãnh liệt triển khai đợt công kích thứ hai.

Linh đường này làm từ thân trúc. Trúc vốn rắn chắc dẽo dai đủ để che phong chắn vũ. Nhưng nếu có hơn thập đại cao thủ võ công cường thế bên trên đánh tới chém lui, cho dù có chắc chắn mấy cũng không thể gánh nổi tàn phá đến mức này.

Hơn nữa, trong đó còn có hai thanh thần binh lợi khí thế gian hiếm có, cùng hai cao thủ chấp kiếm đối chiến.

Sau một hồi giao chiến đã chém gãy không ít các thanh giá đỡ, bất chợt nghe một giọng hô:

“Linh đường sắp sụp, mọi người mau thoát ra a!”

Tình huống nguyên bản đã hỗn loạn nay lại càng thêm loạn hỗn, một đợt thanh âm  “khách lạp” vang dội truyền ra khắp linh đường. Mái nhà trên đầu lắc lư chao đảo, một đám người nữa đánh chém liều mạng, nữa bình chân như vại đứng quan khán lúc này vội vã hoảng hốt lui tán tứ phương.

Một trận thanh âm vang dội truyền tới, có người kêu to lên:

“Linh đường sập rồi a!”

Nhất Kiếm cùng Lục Dự đánh tới hậu đường, mái lều trên đầu phô thiên cái địa mà ngã xuống, một tiểu cô nương đứng gần đó tránh né không kịp, hoảng hốt la lên.

Nhất Kiếm thoáng chốc phân tâm, Lục Dự liền nhanh chóng thừa cơ phi thân đạp một cước vào ngực Nhất Kiếm.

Nhất Kiếm liên tục lui người về phía sau, vội vàng xoay người, tay trái thuận thế chụp lấy tiểu cô nương đang kêu thét không ngừng kia bảo hộ dưới thân.

Một trận điện quang hỏa thạch hỗn loạn, trúc bằng bốn phương tám hướng nhất loạt ngã xuống. Lục Dự trường kiếm chém vào khoảng không, ra sức phá vỡ trần nhà lao người đi.

Nhất Kiếm thoáng thấy mái lều ngã xuống lưng y, lực đạo trầm trọng truyền đến một trận đau đớn. Khí lực nguyên bản tích tụ nơi phế phủ đột nhiên tứ tán, đau đớn kịch liệt truyền tới trong nhất thời làm trước mắt hắn một trận hắc ám, bất khả hô hấp…
Bình Luận (0)
Comment