Dưỡng thai thời điểm Mộ Hoan một mực lưu lại trong Phượng Hòa Cung, bỏ mặc không quản chuyện thị phi. Miễn sao không tổn hại đến oa oa của nàng thì nàng cũng chẳng buồn truy cứu, đặt hết tinh thần vào dưỡng thai.
Đồ Ngân vén mành uyển chuyển tiến vào, đem cao điểm đặt lên bàn: “Nương nương, cao điểm của ngài đến rồi.”
Mộ Hoan đến cả nhìn cũng lười, nửa nằm nửa ngồi dựa lưng vào gối hơi mềm, tiện tay lật một trang sách ra xem. Bình thường nhàm chán không có gì làm chỉ có thể tìm sách đọc để giải khuây, cũng may mấy thứ loạn thất bát táo này khá thú vị, bằng không đã buồn chết nàng rồi.
“Hoàng thượng vẫn còn ở Dưỡng Tâm Điện sao?”
“Sự vụ bận rộn, hoàng thượng vẫn ở Dưỡng Tâm Điện.”
“Càng ngày càng bận rồi.” Mộ Hoan sờ sờ tiểu phúc mấy cái, có chút thất vọng nhìn ra cửa: “Bản cung cũng chỉ gặp được hoàng thượng lúc dùng thiện, ban đêm ngài lại đến Dưỡng Tâm Điện nghỉ ngơi. Rõ ràng bản cung bụng chưa lớn bao nhiêu, bọn họ lại cứ muốn tách hoàng thượng ra, nói cái gì hoài oa oa phải bảo trọng thân thể không nên ở gần!?”
“Đây là quy tắc lão tổ tông đặt ra, nương nương, ngài không thể trái a.”
Mộ Hoan bất đắc dĩ trút một tiếng thở dài, vươn tay cầm một khối cao điểm cho vào miệng, cảm giác buồn nôn lập tức trỗi dậy mãnh liệt. Hoảng thủ chụp lấy ống nhổ nôn vào, miệng đều đắng chát còn cổ họng thì chua đến khó nhịn, quả nhiên mang thai không dễ dàng như tiểu thuyết miêu tả.
“Khụ, khụ…”
Ân Ly mang y phục mùa xuân tiến vào, trông thấy quý phi nôn đến lợi hại vội ném bỏ đồ trong tay chạy đến.
“Nương nương ngài lại nôn sao? Có cần gọi hoàng thượng không?”
“Khụ, gọi… mau gọi… khụ!”
Đồ Ngân chưa kịp mở miệng can ngăn thì Ân Ly đã bỏ chạy đi mất, rõ ràng chỉ là nôn một chút cần gì phải kinh động thánh giá?
Chốc sau A Ba Đáp Thấu Á Viên thật sự đến Phượng Hòa Cung, thấy kiều hương nôn không dứt liền đau lòng ngồi xuống bên cạnh vuốt lưng cho nàng.
“Ái phi, thái y không kê đơn cho nàng sao? Nôn đến lợi hại như vậy, trẫm nhìn thấy nàng mệt mỏi như vậy cũng không đành lòng.”
“Thần thiếp cần được an ủi.” Mộ Hoan chui vào trong lòng A Ba Đáp Thấu Á Viên làm nũng, dụi dụi hai cái vào cổ nàng: “Hoàng thượng, hoài thai không dễ dàng, lưng thần thiếp đang rất đau.”
“Hảo hảo nằm xuống.”
Cẩn dực dìu đỡ kiều hương nằm xuống trường kỷ, A Ba Đáp Thấu Á Viên sủng nịch điểm vào chóp mũi nàng: “Có phải lại nhõng nhẽo để có cớ gặp trẫm không?”
“Lẽ nào thần thiếp nôn nhiều như vậy hoàng thượng cũng mặc kệ?” Nắm lấy tay chó nhỏ đặt lên ngực mình, trách móc nói: “Thần thiếp vì sinh oa cho ngài mà thụ khổ, hoàng thượng cũng không dành chút thời gian cho thần thiếp nữa.”
“Trẫm thời gian rảnh đều chạy đến chỗ nàng không phải sao? Bất quá, thời gian này trẫm thực sự rất bận, bận đến mức muốn tìm nàng cũng không thể chạy đi được. Ái phi, nàng hiểu cho trẫm, qua đoạn thời gian này nhất định sẽ hảo hảo bầu bạn bên cạnh, được không?”
“Ân, hoàng thượng đã nói nhất định phải giữ lời.”
“Quân vô hí ngôn.” A Ba Đáp Thấu Á Viên ôn nhu vén tóc dài của nàng ra sau, đáy mắt phảng phất đều là hình bóng nàng: “Ái phi chịu khổ rồi, yên tâm, trẫm sẽ luôn ở đây bảo hộ nàng.”
“Vậy…”
Không để Mộ Hoan kịp nói hết, A Ba Đáp Thấu Á Viên đã mở lời trước: “Hôm nay còn hai chồng tấu chương chưa xem, ái phi, lần khác trẫm lại đến xem nàng.”
Mộ Hoan: “…”
Thế mà ban nãy mạnh miệng như vậy làm gì!?
Thấy ái phi không vui, nhưng A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng chẳng thể làm gì khác, hướng môi nàng đặt lên một nụ hôn rồi luyến tiếc ly khai. Thẳng đến cửa, mới nhìn sang A Phúc đứng bên cạnh.
“Mang đôi vòng Hổ tộc cống nạp đưa đến chỗ quý phi.”
“Vâng.”
A Phúc ngoắc tay với cung nô bên cạnh, nàng hiểu ý theo A Phúc đi lấy lễ vật ở Nội vụ phủ. Chốc sau liền quay về Phượng Hòa Cung, đến trước quý phi nghiêm cẩn bái lạy.
Mộ Hoan vẫn còn tức giận chuyện ban nãy, trông thấy A Phúc liền đoán được chó nhỏ muốn dỗ dành nàng, có chút chờ mong mà nhìn hắn.
“Nương nương hiểu cho, hoàng thượng là nhất quốc chi quân lại vừa thượng vị không lâu nên có nhiều chuyện phải đích thân giải quyết. Bá tánh đều hết mực ca tụng ngài còn cho xây đền xem như thần linh mà ngưỡng vọng, vì vậy hoàng thượng không thể để bá tánh thất vọng.”
“Thế nàng vứt bản cung lại như vậy sao?”
“Nương nương nặng lời rồi, ngài biết rõ hoàng thượng vốn sủng ái ngài kia mà.” A Phúc cười cười hai cái lấy lòng, hướng cung nô đứng sau nói: “Đây là đôi vòng vô cùng trân quý được Hổ tộc cống đến sáng nay, hoàng thượng vốn định đưa đến chỗ Thái hoàng thái hậu nhưng lại lệnh nô tài mang đến cho nương nương.”
“Là do ban nãy nàng vứt bỏ bản cung nên mới có ý tốt như vậy.” Mộ Hoan tức giận kéo chăn che kín người: “Mang trả cho nàng, bản cung không cần!”
“Đây là hoàng thượng ban thưởng, nương nương thật sự không nhận?”
“Không nhận!”
“Vậy nô tài xin phép cáo lui.”
“Đứng lại.”
A Phúc còn chưa bước được ba bước đã nghe thấy tiếng nói của quý phi, hoan hỉ quay lại mỉm cười: “Nương nương, lễ vật nô tài để lại cho ngài.”
Mộ Hoan hừ hừ hai tiếng, cũng không có trả lời, phất tay cho hắn lui xuống.
Đem lễ vật đặt ngay ngắn trên bàn, A Phúc cúi người bái lạy rồi nhanh chóng ly khai, trở về Dưỡng Tâm Điện báo tin tốt cho hoàng thượng. Tính tình quý phi hắn tạm coi như minh bạch, một khi tức giận thì hay mạnh miệng nhưng chỉ cần hoàng thượng dỗ dành vài câu và mang một ít đồ đến là nương nương nhanh chóng nguôi giận.
Đồ Ngân đưa mắt nhìn theo, rồi lại nhìn đồ vật trên bàn.
“Nương nương, ngài mau mau xem đi, vòng thật sự rất đẹp đó.” Ân Ly ghé mắt nhìn thử vào trong hộp, tặc lưỡi: “Đẹp hơn vòng nương nương đang đeo nữa.”
“Vòng này của bản cung là vòng tân hôn, cái gì cũng không thể so sánh!”
Mộ Hoan hiếu kỳ đi đến bàn, thuận tay mở hộp ra xem vòng tay bên trong. Họa tiết, kiểu dáng đều thuộc hàng nhất đẳng, nói không ngoa thật sự đẹp hơn vòng tân hôn trên tay nàng. Bất quá vòng tân hôn vẫn có ý nghĩa hơn, cho nên trong mắt Mộ Hoan không gì có thể so bì được.
“Mang cất đi, đợi hoàng thượng đến bản cung sẽ đeo lên cho ngài xem.”
“Hoàng thượng từng nói nương nương cánh tay tròn mềm, khi đeo vòng đặc biệt đẹp mắt.” Ân Ly đưa tay mình đến gần để so sánh, bĩu bĩu môi: “Khác với tay nô tỳ vừa gầy vừa đen, đeo cái gì cũng đều rớt ra ngoài.”
“Bản cung cũng bị hoàng thượng ép ăn mà thôi.” Mộ Hoan sờ đến hai bên thắt lưng, nhịn không được thở dài: “Đến cả eo cũng mất rồi.”
“Nhưng nô tỳ thấy như vậy mới đẹp, cô nương vẫn nên đầy đặn.”
Mộ Hoan nghi hoặc nhìn Ân Ly từ trên xuống dưới, khoanh tay đi xung quanh giống như phát hiện ra gì đó rất thú vị. Bản thân Ân Ly không biết mình nói gì sai, ngơ ngác nhìn quý phi đi xung quanh mình, có cảm giác đao kiếm sắp kề đến cổ rồi.
“Ngươi nói chuyện sao càng lúc càng giống hoàng thượng đây?
“Hì.” Ân Ly xấu hổ gãi đầu: “Hầu hạ nương nương nên ít nhiều tiếp xúc với hoàng thượng, có lẽ do nghe nhiều thành thuộc?”
“Ngươi không học được câu nào hay hơn sao? Toàn mấy câu dỗ bản cung ăn thật nhiều.” Mộ Hoan buồn bực phất phất tay, xoay người ngồi xuống tọa ỷ, bất giác cảm thấy cổ hơi khác: “Đồ Ngân, phao trà.”
Đợi mãi không nghe câu trả lời, Mộ Hoan hồ đồ nhìn qua, vừa vặn phát hiện Đồ Ngân phát ngốc nhìn chằm chằm đồ vật trên tay Ân Ly.
“Đồ Ngân.”
Lần này Mộ Hoan kêu đặc biệt lớn, đem Đồ Ngân đang mơ màng kéo về thực tại: “A? Quý phi có gì phân phó?”
“Bản cung bảo ngươi phao trà, không nghe sao?”
Đồ Ngân lúng túng nhận mệnh đi phao trà, động tác có chút lập cập giống như vẫn chưa kịp hoàn thần.
“Ngươi phát ngốc cái gì?”
“Ách, nô tỳ chỉ là vì đôi vòng kia quá đẹp cho nên mới nhìn đến không nghe lời nương nương nói.”
Mộ Hoan dời mắt nhìn hộp đựng vòng tay mà Ân Ly đang cầm: “Tiếc là bản cung không thể cho ngươi được, Ân Ly, ngươi đi lấy vòng tay Nội vụ phủ phát cho mỗi cung đưa cho Đồ Ngân đi.”
“Vâng, nương nương.”
“Tiện thể ngươi thích cái nào thì lấy, đừng chọn nhầm món hoàng thượng ban là được.”
“Hì hì.” Ân Ly đảo mắt hai vòng, lách người ngồi xổm trước mặt Mộ Hoan, kéo kéo cánh tay nàng: “Kiện kim thoa mà đại điển sắc phong…”
“Ngươi nói kiện thủy lam bách hoa?”
“Phải a, phải a!!!”
Mộ Hoan điểm mạnh vào trán nàng: “Cũng thật biết lựa chọn, ban cho ngươi.”
“Đa tạ nương nương!!”
Ân Ly mừng rỡ chạy đến bàn trang điểm của Mộ Hoan, rất nhanh liền tìm được kiện thủy lam bách hoa, tự mình cài lên búi tóc rồi mới tìm vòng tay cho Đồ Ngân.
“Của ngươi, Đồ Ngân tỷ tỷ.”
Đồ Ngân miễn cưỡng nhận lấy, cung kính bái lạy: “Đa tạ nương nương ban thưởng.”
“Được rồi, Đồ Ngân ngươi lui xuống canh cửa đi, bản cung muốn ngủ một chút.”
Mộ Hoan che miệng ngáp một tiếng, đến cả trà cũng không uống đã xoay người nằm xuống trường kỷ. Ân Ly nhanh nhẹn mang chăn đến đắp cho nàng, thời gian gần đây quý phi thường xuyên ham ngủ, cho nên Phượng Hòa Cung chẳng có gì nhiều ngoài chăn.
Đứng yên nhìn một lúc lâu, Đồ Ngân xoay người ly khai, mười ngón tay vô thức siết lại thành đấm.
=====================
Ngự thiện phòng lúc nào cũng ồn ào, nhất là khi cận thời gian dùng thiện, học đồ của Ti Thiện Phòng đi đi lại lại không ngớt cùng các sư phụ thiện thực được mang từ ngoài cung vào để chuẩn bị thiện cho các vị chủ tử.
Sau khi quý phi hoài oa oa, Ti Thiện Phòng càng thêm bận rộn, Chưởng thiện cứ hai lần một ngày lại quan sát học đồ làm việc. Cảm thấy bất ổn lập tức lôi ra ngoài đánh, mấy hôm trước đã đánh chết một học đồ bỏ thạch tín vào thức ăn của quý phi. Nghe tin này hoàng thượng nổi trận lôi đình cho người đi tra, kết quả lại tra không ra được gì, học đồ kia là sát thủ giả mạo lẩn vào Ti Thiện Phòng nhằm hạ độc quý phi.
Sự việc này xảy ra xong, hoàng thượng càng cho quản lý chặt chẽ thiện phòng, có nửa điểm sai sót lập tức gϊếŧ chết không tha. Đây là đích trưởng tử của hoàng thượng, phi thường trân quý, chỉ cần tổn hại đến nhất định đầu rơi máu chảy.
Hôm nay vẫn theo lệ cũ, Chưởng thiện chấp tay ra sau lưng quan sát học đồ và sư phụ thiện thực chuẩn bị vãn thiện cho nương nương. Bọn họ làm việc đều rất tỉ mỉ cần mẫn, tìm không ra nửa điểm sai sót, xem chừng là cái chết của sát thủ kia thật sự dọa đến tâm rồi.
“Nhanh tay lên một chút, quý phi nương nương tuy gần đây ăn ít nhưng lại thích rất nhiều món. Các ngươi mỗi món đều phải nấu thật chu đáo, nếu để quý phi nương nương chê trách, đầu các ngươi liền rơi xuống làm ghế ngồi!”
Học đồ Ti Thiện Phòng đều là chạy chứ không cách nào vừa đi vừa làm kịp, món ăn trên bàn trên dưới năm mươi loại, quý phi chủ yếu chỉ thử một miếng liền cho đổi. Bất quá nếu món ăn của ai được quý phi dùng nhiều nhất định sẽ được thánh thượng ban thưởng hậu hĩnh, cho nên bọn họ chỉ có thể tận lực mà thể hiện một phen.
“Các ngươi rửa sạch rau chưa đấy? Còn nữa, quý phi không ăn quá mặn, ngươi bỏ nhiều muối như vậy làm gì hả?!”
Tiếng của Chưởng thiện vang mãi không dứt, đến độ học đồ lẫn sư phụ làm thiện đều lo lắng cho cổ họng của nàng.
Đồ Ngân bước vào vừa vặn nghe thấy, mỉm cười lên tiếng: “Chưởng Thiện đúng là tận trách.”
“Đồ cô nương?” Chưởng thiện trông thấy Đồ Ngân thì mừng rỡ chạy ra xum xoe nịnh nọt: “Ây dô, có việc gì mà lại phiền cô nương đến trù phòng hôi dầu mỡ này đây? Cần gì thì bảo cung nô bọn họ làm, tránh bẩn xiêm y của cô nương đây.”
“Nương nương đột nhiên nói đói nên ta đến tìm chút đồ ăn cho ngài lót dạ.” Đồ Ngân nhìn quanh trù phòng một lượt: “Tốt nhất là nóng một chút, nương nương nhà ta đang hoài oa oa, ăn đồ lạnh rất dễ khó chịu.”
“Vừa đúng lúc sư phụ đang đôn canh gà nhân sâm, để ta đi lấy cho cô nương một chén.”
“Không cần, đích thân ta đi mới yên tâm.”
Chưởng thiện có chút khó xử: “Cái này…”
“Làm sao?” Đồ Ngân không hài lòng chau mày: “Ngươi hoài nghi ta hạ độc nương nương?”
“Không có, thật ra canh gà nhân sâm đã đưa một chén đến chỗ hoàng thượng để A Phúc công công kiểm tra. Nếu cô nương muốn thì phải đợi chốc nữa mới có, còn ngài muốn tự đi lấy thì…”
“Thế để ta kiểm tra, vừa vặn ta có mang theo ngân châm.”
“Vậy cũng được.” Chưởng thiện vội vã lách sang một bên, đưa tay ra hiệu mời: “Đồ cô nương, bên đó.”
Đồ Ngân đưa mắt nhìn một lúc mới nhấc chân bước đi, thẳng đến bếp đang đôn canh gà, đem ngân châm đặt hẳn vào bên trong nồi kiểm tra. Một lúc thì lấy ra đưa đến trước mặt Chưởng thiện, ngân châm hoàn toàn không biết đổi màu.
“Vây ta có thể lấy chứ?”
“Hảo, cô nương tự nhiên.”
Tự tay múc canh cho vào chén sứ, không quên đặt trong thực hạp để giữ ấm, sau đó một mình ly khai đến Phượng Hòa Cung.
Chưởng thiện nhìn theo sau, tặc lưỡi hai tiếng: “Trước đây kiêu ngạo bao nhiêu, còn bắt mọi người gọi là Đồ chủ tử, bây giờ quý phi trở về chỉ có thể dựa vào đại thụ này mà sống tiếp.”
Học đồ vốn đang bận rộn chuẩn bị thiện nên không quản Chưởng thiện lẩm bẩm cái gì, trên bàn bày trên dưới bảy mươi món, đợi đến giờ sẽ mang đến Phượng Hòa Cung cho quý phi.
Lúc này bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, sau đó là Ân Ly hoan hỉ tiến vào, lớn tiếng nói vào trù phòng: “Chưởng thiện! Nương nương thèm ăn đồ chua, nhất định phải thật chua!!!”