Lang Hậu Truyền Kì

Chương 199

Tiếng của Ân Ly đặc biệt lớn, Chưởng thiện đang thất thần cũng bị kêu giật mình, vội vàng chạy đến chỗ nàng: “Nương nương sao lại muốn ăn chua đây?”

“Hôm nay tỷ tỷ của quý phi đến thăm, mang cho quý phi rất nhiều ô mai chua. Nương nương ăn hết cả hộp vẫn cảm thấy thèm, bảo ta đi lấy mấy món thật chua đến cho ngài dùng.”

“Ây dô, phúc khí a! Tử chua nữ cay, nương nương nhất định hoài hoàng thân rồi!!”

“Ban nãy tỷ tỷ của quý phi cũng nói như thế.” Ân Ly phất phất tay thúc giục: “Nhanh tay lên, có gì chua đều mang ra đây cho nương nương.”

“Hảo, hảo, ta lập tức đi lấy.”

Chưởng thiện nhanh chóng gọi hai học đồ đi tìm đồ ăn chua trong thiện phòng, rất nhanh liều mang tất cả những gì tìm được bày đầy ra bàn. Phần lớn là ô mai và mận chua, đều là món mà thai phụ thích dùng nhất.

Ân Ly dứt khoát mang đi hết, không quên phân phó: “Thời gian này nương nương thích ăn chua, các ngươi làm các món chua nhiều một chút.”

“Hảo, cô nương an tâm, bọn ta ngày mai lập tức đổi thực đơn cho nương nương.”

Hài lòng gật gật đầu, Ân Ly nhanh chóng mang hết đồ cho vào giỏ trúc rồi xách đi.

Chưởng thiện đi ra đến cửa để tiễn người, có chút nghi hoặc, hôm nay quý phi nương nương lại muốn ăn nhiều như vậy a?

Lại nói Ân Ly một mình đi đến hành lang vắng người, khoác hai kiện phi phong dày vẫn thấy lạnh, cố tăng nhanh cước bộ trở về Phượng Hòa Cung ủ ấm. Đúng lúc nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, có chút nghi hoặc quay đầu nhìn lại, quả nhiên không ngoài dự đoán.

“Uy, lại là ngươi sao?” Ân Ly xoay người lại trực diện nhìn thẳng: “Nam Cung thái y, ngươi hôm nay lại đi trực sao?”

“Ta đi nhẹ như vậy cũng để ngươi nhìn ra?” Nam Cung Lộng Nguyệt bất đắc dĩ bước lên đối diện Ân Ly, trên vai quải chẩn tướng: “Ta là đến chỗ quý phi bắt mạch, vừa vặn thấy ngươi vừa đi vừa hát hò, quả nhiên người của Phượng Hòa Cung không phải bình thường.”

“Ý tứ gì? Lần nào gặp ngươi cũng soi mói ta! Đây là cách làm việc của thái y trong cung sao?”

Nam Cung Lộng Nguyệt liếc mắt, phất tay áo bước qua nàng: “Ta vốn không định soi mói ngươi, bất quá ngươi hát thật sự nghe không nổi.”

“Ngươi!” Ân Ly giận đến mặt trắng bệch, hung hăng chạy lên cản đường: “Ngươi muốn nghe hát xướng hay thì tìm ca nhi mà nghe, còn ta thích hát thì ta hát, có bắt buộc ngươi nghe sao?”

“Là ngươi đi trên hành lang hát hò không ngừng.”

“Ai bảo ngươi quản!?”

“Có trách ngươi hát quá lớn, rơi hết vào tai của ta.”

Ân Ly chua ngoa đánh gãy lời nàng: “Thế ngươi liền cắt tai đi chẳng phải xong rồi sao?”

“Vậy sao ngươi không tự buộc miệng mình lại?” Nam Cung Lộng Nguyệt nheo nheo mắt, một tay đặt lên chốt chẩn tướng: “Hay cần ta giúp ngươi khâu lại?”

“N-Ngươi!!”

Mặc dù mạnh miệng nhưng gan Ân Ly nhỏ như gan thỏ, hoảng sợ lui lại mấy bước rồi cắm đầu chạy đi mất. Nam Cung Lộng Nguyệt bất tri bất giác lắc đầu thở dài, nhấc chân đi theo phía sau, cùng đến Phượng Hòa Cung.

Lúc này ở Phượng Hòa Cung đặc biệt an tĩnh, Mộ Hoan cùng Mộ Tước đánh cờ, bất quá đánh hai ván thì thua trọn cả hai, quả nhiên nàng không thích hợp với mấy trò phong nhã này.

Mộ Tước nhìn nước cờ mới hạ của nàng, nhịn không được bật cười: “Hoan nhi, ngươi đi vào tử lộ rồi.”

“Không phải chứ?” Mộ Hoan chán nản nhìn bàn cờ trước mặt: “Thật sự là thắng không nổi một ván sao?”

“Được rồi, ngươi cũng mệt mỏi rồi, lần sau lại dạy ngươi chơi.”

Cung nô bên cạnh hiểu ý bước lên dọn dẹp bàn cờ, bưng thêm than lô đặt bên cạnh quý phi nương nương để ủ ấm.

“Tỷ tỷ, ngươi đã đưa Ái Lan đến học đường rồi sao?”

“Nha đầu không còn nhỏ, không đưa đến học đường thì không được.” Mộ Tước nhẹ nhàng choàng tay nắm lấy bàn tay của Mộ Hoan: “Cũng nhờ ngươi thỉnh cầu hoàng thượng mới cho nha đầu cơ hội đến Quốc Tử Giám học chữ.”

“Bổn phận của người làm tiểu di mà thôi, tỷ tỷ, ngươi thật sự khách sáo quá rồi.”  Đưa tay xoa tiểu phúc của bản thân, Mộ Hoan ngọt ngào mỉm cười: “Ta còn chờ oa oa được sinh ra rồi thỉnh giáo ngươi một phen.”

“Chẳng phải đưa đến chỗ Thái hoàng thái hậu sao? Ngươi lẽ nào muốn giữ oa oa bên mình?”

“Thật ra ta vẫn có chút không nỡ, oa oa là thân sinh cốt nhục của ta, đưa nàng đến nơi khác tận khi nàng mọc xong móng vuốt sao có thể chịu được?”

Mộ Tước cầm chén trà vừa được cung nô rót ra, thổi thổi hai cái cho nguội bớt: “Thế ngươi trực tiếp nói với hoàng thượng là được rồi.”

“Hoàng thượng từng nói sẽ đưa oa oa đến chỗ hoàng tổ mẫu, thật sự không thể làm trái a.”

“Oa oa mọc móng vuốt rất nhanh, an tâm, ta còn nhớ Phổ Lan chỉ mới một năm tuổi lang đã mọc đủ móng vuốt rồi.”

Mộ Hoan nghe xong câu này mới yên tâm một chút, vuốt ngực thở phào: “Còn sợ phải để chỗ hoàng tổ mẫu hai ba năm.”

“Không có chuyện gì đâu, đừng tự hù dọa mình như vậy.”

Hai người nói thêm vài câu thì Đồ Ngân cũng quay lại, đem thực hạp đặt ngay ngắn lên bàn, đồng thời mở nắp hạp lấy chén canh gà nhân sâm.

“Nương nương, trù phòng chỉ có chút canh gà, ngài dùng ngay cho nóng.”

“Hảo.”

Mộ Hoan nhanh chóng tiếp nhận chén canh nóng nghi ngút, dùng thìa khuấy hai cái mới cho vào miệng.

“Khoan đã.” Mộ Tước khoác tay ngăn cản, có chút lo lắng mở miệng: “Ngươi thể nhiệt, ăn quá nhiều đồ bổ như thế có tốt hay không?”

“Nương nương yên tâm, nhân sâm là dược liệu đại bổ, nhất định sẽ tốt cho thai phụ a.” Đồ Ngân ở bên cạnh liên tục thúc giục: “Nương nương mau uống, để nguội sẽ không ngon nữa.”

Cảm thấy nhân sâm cũng chỉ là dược liệu bình thường, không phải hồng hoa cho nên Mộ Hoan yên tâm cho một thìa vào miệng. Bất quá còn chưa kịp uống đã nghe tiếng nói của Ân Ly, sau đó là tiếng bước chân rầm rập thẳng đến trước mặt nàng.

“Quý phi nương nương, ô mai và mận chua đều ở đây hết!” Ân Ly háo hức đem giỏ trúc đặt lên bàn, lôi ra vô số những món chua đẹp mắt: “Nương nương muốn ăn bao nhiêu cũng được, nô tỳ còn dặn thiện phòng làm thật nhiều món chua cho nương nương dùng.”

“Hảo a, đúng lúc bản cung đang muốn ăn mận chua.”

Mộ Hoan đặt chén canh trở lại bàn, cầm một khối mận chua khô cho vào miệng. Quả nhiên là độ chua mà nàng thích, thậm chí ăn không nhíu mày lấy một cái, hưng phấn cho thêm hai ba khối vào miệng nhai.

“Ngon thật!!”

“Ây da, Hoan nhi, ngươi ăn chậm một chút.” Mộ Tước lật lật hai ba khối mận chua ra xem, lo lắng mở miệng: “Bên trong mận chua có hạt, sao không bảo cung nô lấy hạt ra rồi hẵn ăn?”

“Ngon như vậy ta chờ không được.” Mộ Hoan tiện tay cho thêm hai khối mận chua khô vào miệng, mừng rỡ đến độ đung đưa hai chân: “Tỷ tỷ, ngươi cũng ăn một chút đi.”

“Chỉ khi ta mang thai mới có thể ăn chua được đến mức này.”

“Nương nương, ngài không được ăn đồ chua quá nhiều!!”

Nghe tiếng nói quen thuộc kia, Mộ Hoan giật mình suýt nuốt luôn cả hạt mận khô, hoảng hốt nhả ra đầy bàn.

“Nam Cung thái y?”

Nam Cung Lộng Nguyệt không hài lòng lấy dĩa mận chua của quý phi đưa cho cung nô bên cạnh: “Ngài đã ăn hết một hộp ô mai rồi, không thể tiếp tục ăn mận chua nữa.”

“N-Nhưng mà…”

“Còn cái này là gì?”

Nương theo tầm mắt của Nam Cung Lộng Nguyệt, Mộ Hoan bất đắc dĩ nói: “Canh gà nhân sâm, cái này đừng nói cũng không thể uống?”

“Không thể.”

“Hả!? Tại sao a?”

Mộ Tước vẫn là bình tĩnh hơn Mộ Hoan, ôn giọng mở miệng: “Không biết tại sao quý phi lại không thể dùng canh gà nhân sâm?”

“Nhân sâm mang tính nhiệt, hơn nữa thân thể quý phi cũng là thể nhiệt, nếu nạp quá nhiều thảo dược có tính nhiệt sẽ dẫn đến nội tạng phát hỏa. Hơn cả quý phi đang hoài oa oa nên âm huyết suy, dương khí thịnh. Nếu còn ăn nhân sâm nhất định sẽ bị dư khí, về sau sẽ thiếu máu nghiêm trọng ảnh hưởng đến hoàng thân.”

“Ách, nghiêm trọng như vậy?” Mộ Hoan cảnh giác nhìn chén canh gà trước mặt: “Bản cung còn nghĩ chỉ cần là bổ dược thì có thể tùy ý dùng.”

“Tất nhiên là không có chuyện đó, vi thần sẽ nói lại với Ti Thiện Phòng để bọn họ điều chỉnh. Với lại nương nương thể nhiệt cũng không được lạm dùng quá nhiều dược liệu mang tính hàn, nhất định phải hảo hảo điều chỉnh mới sinh được hoàng thân khỏe mạnh.”

“Làm phiền Nam Cung thái y rồi.”

Nam Cung Lộng Nguyệt lắc đầu, tiện tay lấy chén canh: “Cái này mang đi, vi thần giúp nương nương bắt mạch.”

Thuận tay đưa lại chén canh cho cung nô, bất giác phát hiện có gì đó không đúng, màu sắc sao lại kỳ quái như vậy?

“Canh này có bỏ thêm dược liệu gì không?”

Mộ Hoan còn chưa kịp hiểu gì thì Đồ Ngân đã nhanh nhẹn mở miệng: “Công thức của Ti Thiện Phòng, hoàn toàn không biết họ có cho thêm gì không.”

Nhận thấy sắc mặt Nam Cung thái y không tốt, Mộ Tước đột nhiên căng thẳng theo: “Nam Cung thái y, lẽ nào chén canh này có vấn đề.”

“Màu sắc không đúng, giống như bị ai cho thêm dược liệu vào.”

Vừa nói Nam Cung Lộng Nguyệt vừa đặt chén canh về chỗ cũ, gấp gáp mở chẩn tướng lấy kim châm thử độc, kết quả kim châm hoàn toàn không đổi màu. Sau đó lại tự mình ngửi qua một lần, hai tròng mắt lập tức trợn trừng lên.

“Hồng hoa!?”

Sắc mặt Mộ Hoan lập tức biến trắng, theo bản năng túm lấy cánh tay của Mộ Tước: “Tỷ tỷ, có người muốn hại ta, tỷ tỷ!”

“Đừng sợ, có thái y ở đây, sẽ không có vấn đề gì.”

Mộ Tước hít phải mấy ngụm lãnh khí, nhìn qua Ân Ly quát: “Đi gọi hoàng thượng đến! Nói có người muốn ám hại quý phi và hoàng thân, nhanh lên!!”

“Ách, vâng, nô tỳ lập tức đi!!”

Nhận mệnh Ân Ly hoảng thủ hoảng cước ly khai Phượng Hòa Cung.

Nam Cung Lộng Nguyệt đưa mắt nhìn xung quanh, chau mày nói tiếp: “Chén canh này rốt cuộc là từ đâu đến?”

“Là ta mang đến cho quý phi.” Đồ Ngân không có nửa điểm kinh ngạc, bình tĩnh đứng ra đối chất: “Mang về từ Ti Thiện Phòng, có Chưởng thiện làm chứng, lúc dùng châm thử hoàn toàn không có độc.”

“Hồng hoa không phải độc, tất nhiên thử không ra. Còn ngươi, ngươi là cung nô thiếp thân của quý phi sao có thể lơ là mất cảnh giác như vậy?”

“Thật không ra làm sao!!” Mộ Tước tức giận quát mắng Đồ Ngân trước mặt tất cả cung nô: “Ngươi vốn là người mà quý phi tín nhiệm nhất, thậm chí không tiếc đề bạt ngươi, vậy mà ngươi lại dám mang thứ hỗn tạp này đến hãm hại quý phi sao? Quả nhiên nuôi ong tay áo, người như ngươi vĩnh viễn không thể giữ lại nữa!”

“Phu nhân thỉnh tam tư, nô tỳ cho rằng người ở Ti Thiện Phòng có Chưởng thiện quản thúc nhất định không xảy ra vấn đề. Nồi canh lại ở chỗ sáng sủa, liên tục có cung nô canh gác, nô tỳ thật sự không biết có người hạ độc vào canh!”

“Câm miệng!”

Mộ Tước lần này thật sự giận dữ không nhẹ, hai chân mày thanh tú nhíu chặt thành một đường: “Ngươi không cẩn thận mang thứ đồ hỗn tạp là tội thứ nhất, ngươi biết chuyện còn đùn đẩy là tội thứ hai, thậm chí còn không tìm hiểu mà để quý phi dùng nhân sâm là tội thứ ba! Ba tội danh này đủ để ngươi ly khai Phượng Hòa Cung chưa?”

“Nô tỳ…” Đồ Ngân ủy khuất mím mím chặt môi, đành cúi đầu lạy tạ: “Nô tỳ đa tạ phu nhân tha mạng.”

“Lập tức cút, hoàng thượng đến quý phi cũng giữ không nổi mạng ngươi!”

Đồ Ngân lúng túng vén váy đứng dậy, hai mắt hồng hồng phi thường đáng thương, bất quá Mộ Hoan cũng không lên tiếng giữ người. Để nàng đi còn tốt hơn lưu lại Phượng Hòa Cung, đến lúc hoàng thượng nổi trận lôi đình chẳng biết cứu nàng bằng cách nào.

==========

Truyện đạt số phần tối đa rồi nên Bán sẽ tạo một truyện mới để đăng nha :3

Bình Luận (0)
Comment