Trời vừa sáng Mộ Hoan đã tức tốc đến Trường Thọ Cung thỉnh an Thái hậu, tiện thể thăm dò phản ứng của tam công chúa. Vừa may tam công chúa từ sớm đã ngồi đợi ở Trường Thọ Cung, thấy nàng thì nhiệt tình hàn huyên tâm sự.
“Bản công chúa nghe nói Mộ Tần thân thể nhuyễn nhược hư hàn. Đêm qua sương như vậy lạnh, có phân phó hạ nhân mang nhiều than lô vào ủ ấm hay không?”
“Tạ tam công chúa quan tâm, đêm qua đúng là sương lạnh nhưng thần thiếp vẫn an giấc, có thể là do hồng phúc của Thái hậu nương nương.”
“Nếu thế thì tốt.” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách rút tay ra khỏi thủ lộ, nhẹ nhàng bọc tay của Mộ Hoan: “Chúng ta sau này cũng tính là người một nhà, Mộ Tần cứ gọi ta Lan Cách tỷ tỷ là được.”
“Công chúa đã nói thế, thần thiếp cả gan có một thỉnh cầu.”
“Hảo, nói xem?”
Mộ Hoan cầm lấy chén trà từ tay Hỉ Tâm, cung kính dâng lên cho A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách: “Lan Cách tỷ tỷ, sau này xin gọi thần thiếp là A Hoan hay Hoan nhi đều được.”
“Hảo ni, cứ như vậy đi.” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách hài lòng gật gù, không quên tiếp nhận chén trà từ Mộ Hoan: “Hôm nay trời vẫn còn rét lắm, chắc chừng cuối tháng này mới miễn cưỡng ấm lên một chút.”
“Thần thiếp đêm qua ngồi bộ liễn trở về Tịnh Hoa Thất có thấy một chuyện rất kỳ quái, không biết Lan Cách tỷ tỷ có muốn nghe không?”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách đưa chén trà cho Hải Đường, chớp mắt mấy cái tỏ vẻ hứng thú chờ nghe Mộ Hoan kể chuyện kỳ quái.
“Đêm qua lúc ngang qua hậu viện, thần thiếp thấy một bóng người lén lén lút lút đi qua khu phế thất, cũng tò mò đi theo để xem người đó rốt cuộc thân phận ra sao mà lại đi đến địa phương này.”
Sắc mặt tam công chúa lập tức chuyển xấu, hoảng hốt bám chặt tay vào cạnh bàn, trừng trừng mắt nhìn Mộ Hoan như thể bị nàng bắt gian tại trận. Thấy phản ứng này của tam công chúa, Mộ Hoan cũng chẳng có bao nhiêu kinh ngạc, điềm nhiên cầm lấy chén trà thứ hai từ tay Tường Liên.
“Thế… muội có biết người đó là ai không?”
“Kỳ quái chính là đi nửa đường người đó đột nhiên biến mất, thần thiếp cũng mất dấu của nàng.”
Trong lòng như trút được tảng đá đè nặng, A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách sờ sờ búi tóc của mình để che giấu thất thố.
“Bất quá thần thiếp thấy trên đầu của người đó có một chiếc dạ huỳnh thoa.” Mộ Hoan ý vị thâm trường liếc nhìn A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách: “Thần thiếp nghe nói trong cung chỉ tam công chúa có được, nếu không phải tam công chúa vậy thì là ai dám cả gan tái tạo dạ huỳnh thoa để cài lên tóc?”
Cạch một tiếng không lớn cũng không nhỏ nhưng đủ để cả hai cùng nghe thấy, hộ giáp bén nhọn gõ mạnh xuống mặt bàn, sắc mặt của chủ nhân cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
“A Hoan, ngươi rốt cuộc biết bao nhiêu chuyện rồi?”
“Thần thiếp cả gan nói thẳng, công chúa điện hạ làm những chuyện này không sợ bị người khác phát hiện danh tiết đều đánh mất hay sao? Đáng sợ hơn nếu rơi vào tai của hoàng thượng, lúc đó cho dù Trầm đại nhân có trăm cái mạng cũng chẳng đủ để chết!”
“Bản công chúa…” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách nói không ra chữ, ảm đạm thở dài một hơi: “Bản công chúa với Trầm Sinh là trong sạch, không phải như những gì ngươi đã nghĩ.”
“Trong sạch hay không không phải dựa vào lời nói của công chúa điện hạ là đủ. Một alpha một omega chưa thành thân ở cạnh nhau, lời khó nghe hơn cũng nói ra được chứ đừng nói chỉ vài ba tin đồn thất thiệt. Chẳng phải công chúa sẽ gả cho Tư Sĩ Hách thị hay sao? Nếu chuyện này truyền ra ngoài sợ phía Tư Sĩ Hách thị sẽ không dễ dàng cho qua như vậy.”
Mộ Hoan thoáng ngừng lại, nắm lấy bàn tay của A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách: “Thụ ân tất báo là chuyện hiển nhiên, nhưng đến hôm nay đã đủ rồi, nếu còn dây dưa người chịu thiệt là công chúa điện hạ ngài. Hảo hảo nghĩ cho tiền đồ của mình, cũng nghĩ cho Trầm đại nhân, công chúa yên tâm, thần thiếp tuyệt không hó hé nửa lời chuyện này.”
“Hảo, cứ như vậy đi.” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách thở dài một tiếng, tay siết chặt khăn lụa đến trắng bệch: “Dẫu sao, bản công chúa và Trầm đại nhân là trong sạch, không có gì đáng để dây dưa lâu.”
“Mong là vậy.”
Mộ Hoan cầm chén trà nhấp thêm một ngụm nhỏ, ai thán thở ra một làn khói mỏng, cũng không tiếp tục nói về chuyện ban nãy nữa.
Trùng hợp, trưởng công chúa đến Trường Thọ Cung thỉnh an, thấy Mộ Hoan chẳng giống trước đây giơ cao móng vuốt tranh cãi một sống hai chết nữa. Điềm nhiên ngồi lại xuống trà kỷ, an tĩnh hớp một ngụm trà ăn một miếng bánh chờ đợi Thái hậu đến để thỉnh an trò chuyện.
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách không có tinh thần, cũng chỉ an tĩnh ngồi trầm tư, lâu lâu cùng Mộ Hoan nói vài câu có lệ.
Cũng vì thế mà bầu không khí trở nên nặng nề, ai nấy chẳng buồn mở miệng nói nhiều thêm nửa câu. Thái hậu bước ra nhìn thấy cảnh tượng này liền mạc danh kỳ diệu, để nữ nô dìu ngồi xuống trường kỷ, quét mắt nhìn ba nha đầu trong chính sảnh.
Ba người không ai nói ai đồng loạt đứng dậy hành lễ: “Tôn nhi bái kiến hoàng tổ mẫu, hoàng tổ mẫu vạn phúc kim an.”
“Ban tọa.”
Thái hậu quét mắt nhìn cả ba người, nghi hoặc mở miệng chất vấn: “Các ngươi làm sao thế? Sắc mặt sao lại kém như vậy a?”
“Đêm qua sương lạnh, tôn nhi cùng tam công chúa đều không thể ngủ được cho nên sáng ra không có tinh thần mới chậm trễ hầu hạ, mong hoàng tổ mẫu trách phạt.”
“Sương đêm qua đúng là rất lạnh, các ngươi thân thể nhuyễn nhược nên hảo hảo nghỉ ngơi không cần phải đến thỉnh an làm gì.”
Trưởng công chúa nghe vậy liền đáp: “Thỉnh an hoàng tổ mẫu là phúc phận của tôn nhi, làm sao có thể không đến thỉnh an ngài a?”
“Hiếu thuận là tốt, nhưng vẫn nên ưu tiên sức khỏe.” Thái hậu đặt tay vào thủ lô làm ấm, chậm rì rì mở lời: “Sắp tới Khắc Na phải hòa thân, Cách Lan cũng gả đến Tư Sĩ Hách thị, nên hảo hảo dưỡng thân thể để còn vì phu quân mà khai chi tán diệp.”
“Hoàng tổ mẫu…” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách trầm mặc rất lâu mới dám khai khẩu: “Phụ hoàng thật sự muốn tôn nhi gả cho Tư Sĩ Hách thị sao?”
“Làm sao? Ngươi không nguyện ý?”
“Tôn nhi chỉ cảm thấy quá vội vã nên mới…”
“Đúng là có chút vội vã, dù sao ngươi và Tư Sĩ Hách thị cũng chưa nói được với nhau nửa lời.” Thái hậu gật gù mấy cái rồi nói tiếp: “Chờ khi nào tỷ tỷ của ngươi hòa thân đến Hổ tộc rồi mới tính đến chuyện của ngươi, thời gian này ngươi hảo hảo cùng Tư Sĩ Hách thị gặp gỡ nhiều một chút, có biết hay không?”
“Vâng… hoàng tổ mẫu.”
Mộ Hoan dùng khóe mắt liếc nhìn A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách, nhàm chán nhún vai một cái, tiếp tục dùng trà của mình.
…
Ngoài sân tiếng chim hót líu ríu không ngừng, chỉ còn hơn một tháng nữa là nhập hạ, sắp không còn nghe thấy tiếng hỉ tước hót rộn ràng như thế. Mộ Hoan lần nữa thay đổi tư thế, mơ màng nhìn ra ngoài cửa lớn Tịnh Hoa Thất, nửa như mơ ngủ nửa lại giống đang trầm tư. Tường Liên và Hỉ Tâm không dám làm phiền, ngoan ngoãn đứng một bên chờ đợi chủ tử lên tiếng phân phó.
Chậu than tí tách cháy sáng, hoa lửa bắn lên khung thêu để lại một vệt xám xịt, bất quá lại chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến khung gỗ chương cứng cáp.
Vừa vặn bên ngoài phát ra tiếng bước chân, lát sau A Phúc công công tiến vào trong Tịnh Hoa Thất thông truyền – Ngạc vương điện hạ đáo. Mộ Hoan bị tiếng thông truyền làm cho giật mình, hoảng hoảng trương trương chỉnh lý y sam búi tóc mà đứng dậy hành lễ.
“Thần thiếp khấu kiến Ngạc vương điện hạ.”
“Bây giờ chỉ mới qua giờ dùng tảo thiện nàng đã nằm ngoài này ngủ rồi sao?”
Mộ Hoan liếc trắng mắt, ngoan ngoãn kéo đệm vải hầu trà cho chó nhỏ: “Thần thiếp đang suy nghĩ, không phải ngủ.”
“Suy nghĩ cái gì? Đang suy nghĩ làm sao sửa đôi gà rừng của nàng thành phượng hoàng?” A Ba Đáp Thấu Á Viên không dám nhìn khung thêu lần thứ hai, không ngờ kiều hương của nàng nữ hồng lại kém cỏi như vậy.
“Điện hạ đừng có coi thường thần thiếp!” Mộ Hoan gỡ bỏ bức tranh thêu trên khung rồi dúi vội vào tay của Hỉ Tâm, đầy mặt xấu hổ biện giải: “Con người a đâu ai thập toàn thập mỹ, thần thiếp có thể không giỏi nữ hồng nhưng hầu hạ điện hạ hài lòng thì chẳng ai qua được thần thiếp!”
A Phúc và tất cả nữ nô trong phòng đều xấu hổ cúi đầu xuống nhìn sàn nhà.
Ngay cả A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng bị mấy lời này của nàng làm cho phát ngượng, đằng hắng mấy tiếng rồi nói: “Không có quy củ! Lần trước phạt nàng quỳ mà vẫn chưa biết hối cải hay sao?”
Mộ Hoan kéo đệm vải lại ngay sát bên cạnh chó nhỏ, nghiêng người choàng tay qua ôm lấy chi trước khỏe khoắn mà nũng nịu: “Thần thiếp đang nghĩ tại sao điện hạ không truyền thần thiếp qua hầu hạ, hóa ra điện hạ đã sớm tưởng niệm mà đích thân đến chỗ thần thiếp.”
“Nàng nói chuyện như vậy hay sao? Không biết e lệ, không có phép tắc!”
“Nhưng điện hạ vẫn thích nghe mà.” Mộ Hoan hì hì cười mấy tiếng: “Ngài xem, tai ngài đều đã đỏ hết cả lên rồi a.”
“Nàng!” A Ba Đáp Thấu Á Viên vừa giận vừa buồn cười, vung đệm thịt vỗ mạnh vào trán nàng khiển trách: “Chẳng bao giờ chịu trưởng thành, bản vương cố công an bài trải đường cho nàng, còn nàng thì cứ nghịch ngợm phá phách không chút cầu tiến.”
“Thần thiếp trước nay làm việc đều có quy củ, bất quá quy củ thần thiếp không giống của điện hạ cho lắm…” Mộ Hoan đảo mắt một vòng, không biết xấu hổ ra sức nắm nắm kéo kéo: “Dù sao thần thiếp nhất định phải gả cho ngài, họ sau này đổi thành họ của ngài, con cái sinh ra cũng sẽ theo họ ngài. Ngài xem đi, thần thiếp ngoài mấy món sính lễ ra thì còn có cái gì a?”
“Nhưng nàng cũng nên hiểu rõ cung trung thâm sâu khó lường, một chút sơ sót đã đủ khiến nàng thân bại danh liệt. Bản vương nói không phải để đe dọa nàng, mà là để nhắc nhở nàng hiểu rõ tình hình hiện tại. Thật sự bản vương là kẻ thất bại nhất trong tất cả hoàng thân, chịu sự lạnh nhạt của phụ hoàng, mẫu thân chỉ là một omega loài người, ngay cả tư cách ứng tuyển trữ quân cũng không có. Nhưng bản vương thật sự muốn mang đến cho nàng thật nhiều điều tốt đẹp, chí ít nàng cũng phải cùng bản vương hợp tác, bằng không bản vương vô pháp xoay chuyển tình thế.”
“Điện hạ tâm cao khí ngạo, khí độ bất phàm tất nhiên không cần thần thiếp cũng có thể tự mình tung cánh vượt trùng trùng cửu thiên.” Mộ Hoan nghiêng người choàng tay qua giúp chó nhỏ xoa bóp hai vai: “Ngài yên tâm, thần thiếp làm gì đều có chừng mực, nếu quá phận sẽ tự mình gánh vác không để liên lụy đến ngài.”
“Làm sao có thể nói như vậy?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên liếc nhìn sườn mặt trắng trẻo của kiều hương, nhướn nhướn mày bất mãn: “Bản vương là phu quân của nàng, tất có trách nhiệm chiếu cố bảo hộ nàng, sao có thể đụng chuyện liền để nàng tự mình cáng đáng?”
“Vậy thì càng tốt a.” Mộ Hoan hứng khởi câu chặt cổ chó nhỏ, không biết giữ lễ tiết mà hôn liền mấy cái lên mặt đối phương: “Phu thê chúng ta như vậy đồng lòng, có ai sánh được?”
Nhìn thấy kiều hương cao hứng như vậy, A Ba Đáp Thấu Á Viên chẳng nỡ trách phạt, ôn nhu kéo nhân nhi vào lòng tiện bề ôm ấp. Mà Mộ Hoan cũng rất ngoan ngoãn ngồi vào lòng đối phương, cảm nhận lớp lông mao ấm áp cọ sát sườn mặt nhồn nhột.
“Đêm qua như vậy lạnh, nàng ngủ có được không?”
“Cũng may trong Tịnh Hoa Thất than là nhiều nhất nên thần thiếp chẳng bị cóng chết, bất quá phi phong mặc dày vẫn cảm thấy lạnh lẽo, có lẽ ban đêm nên mặc thêm một kiện.”
“Bản vương đều đã xem qua tất cả phi phong của nàng, nhìn đi nhìn lại chỉ có mấy kiện độ dày keo kiệt, vào xuân còn ổn nhưng nhập đông sẽ rét chết.” A Ba Đáp Thấu Á Viên dứt câu liền dời mắt nhìn sang A Phúc, đợi hắn bưng khay gỗ đến bên cạnh mới nói tiếp: “Đây là áo lông hồ ly ba lớp do bản vương dặn dò Ti Chế Phòng chuẩn bị cho nàng. Giữa hai lớp lông hồ ly lại có một lớp vải dày tạo sự mềm mại, nàng muốn di chuyển cũng không có bao nhiêu khó khăn, đặc biệt là khi mặc sẽ không bí bách ứ mồ hôi như những kiện áo lông khác.”
“Lễ vật quý giá như vậy có tính là một phần sính lễ hay không?” Mộ Hoan sờ tay lên búi tóc của mình, nửa đùa nửa thật nói: “Hôm qua về Tịnh Hoa Thất phát hiện kiện ngọc trâm này tinh xảo linh lung nên đã trực tiếp sử dụng, e là điện hạ phải chuẩn bị kiện mới cho thần thiếp.”
“Nàng muốn bao nhiêu mà chẳng được? Ngoan, mặc kiện áo lông này vào giữ ấm trước đã.”
Kiện áo choàng lông quý hiếm như vậy sao Mộ Hoan có thể không nhận? Lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho Hỉ Tâm đứng lên tiếp nhận khay áo choàng, đồng thời phối hợp nâng tay để đối phương giúp nàng mặc vào. Áo choàng lông vừa dày vừa mềm mịn, sờ vào đặc biệt thích tay, đã mặc vào liền chẳng nỡ cởi bỏ.
Ngọc thủ lướt trên lớp lông mao ôn noãn, phi thường mãn ý đáp: “Điện hạ, áo lông hồ ly này thật sự rất ấm a.”
“Ấm là tốt.” A Ba Đáp Thấu Á Viên cọ hai cái lên trán nàng, trong mắt giấu không được tia sủng nịch: “Bản vương cố công chuẩn bị cũng chỉ mong nàng trải qua mùa xuân này thư thư phục phục, tốt nhất là đừng để tái cảm nhiễm phong hàn. Đúng rồi, bản vương ban nãy có thể Thái Y Viện lấy cho nàng một ít dược phối, ngoan ngoãn dùng điều trị chứng hư hàn của nàng.”
“A!? Thần thiếp không uống thuốc đâu!”
Mộ Hoan giãy dụa thoát khỏi ôm ấp của đối phương nhưng bất thành, ai oán trừng trừng mắt: “Lang trung nói chứng hư hàn chỉ cần tẩm bổ đều đặn là được, không nhất thiết phải uống thuốc!”
“Nghe lời.”
A Phúc khom người bước lên, lấy trong tay áo một hộp gỗ vuông hai tấc đưa cho Tường Liên ở gần đó. Không cần đoán cũng biết bên trong có gì, sắc mặt Mộ Hoan lập tức tái nhợt, cố sức giãy dụa ngăn cản Tường Liên tiếp nhận dược phối.
“Không chuẩn ngươi nhận! Mau trả lại cho Ngạc vương điện hạ!!”
“A Hoan, nàng đừng nháo nữa!!” A Ba Đáp Thấu Á Viên ghì mạnh Mộ Hoan xuống tránh nàng giãy dụa lại va vào trà án, đầy mặt nghiêm trọng nhắc nhở: “Hôm nay nàng không điều dưỡng hảo, mai sau khó lòng hoài thai, điều này nàng có biết hay không hả?”
“Nhưng mà…”
“Nghe lời, đừng nháo.”
Mộ Hoan buồn chán rũ mắt xuống không trả lời, trong lòng trăn trở mãi. Kỳ thật nàng không muốn uống thuốc là vì nàng sợ thân thể bệnh tật này sẽ bị đối phương cảm thấy phiền. Nhưng nếu không dùng, chỉ e đời này khó lòng hoài thai sinh cho chó nhỏ một tiểu công gia trắng trẻo khỏe mạnh.
Vẫn là cúi đầu nhận mệnh, có thể ngày tháng sắp tới nàng phải sống cùng dược phối đến khi gả đi mới được ngừng lại.