Buổi sáng Mộ Hoan ngại phiền nên không đến lớp của các ma ma mà ngồi ở trong Tịnh Hoa Thất học tập Tường Liên tú hoa. Vài ngày trước Mộ Hoan mới phát hiện nữ hồng của Tường Liên rất tốt, thêu được vô số khăn lụa đẹp mắt còn hào phóng tặng cho nàng mấy cái. Vì thế mà hôm nay Mộ Hoan mới đặc biệt lôi kéo Tường Liên dạy nàng nữ hồng, tránh để sau này gả đi lại bị điện hạ xem thường.
Không khí vốn dĩ đang tốt lành lại bị tiếng gào thét bên ngoài làm hỏng, Mộ Hoan đặc biệt khó chịu nhìn ra ngoài đại môn, thật muốn biết là kẻ nào dám đến Trữ Tú Cung làm loạn.
“Tường Liên, ngươi ra xem thử.”
“Vâng, nương nương.”
Mộ Hoan đưa tay cho Hỉ Tâm dìu đỡ đứng dậy, đợi khi Tường Liên ra ngoài rồi nàng mới bắt đầu bước đi, nghe giọng nói kia nàng cũng đoán được bảy tám phần. Không ngoài dự đoán, đúng là Tề La Na Tát Na đến gây náo loạn, còn lôi ra cả tên họ của nàng mà rủa xả mắng nhiếc.
Một bên thô lỗ đẩy Tường Liên tránh đường, Tề La Na Tát Na hung hăng chạy đến trước mặt Mộ Hoan lưu loát giáng cho nàng một cái tát.
“Tiện nhân! Ngươi cái thứ cặn bã không biết liêm sỉ, dám đối đầu với bản quận chúa!?”
Sau khi được Tông Nhân Phủ thả về, Tề La Na Tát Na liền được sắc phong lên làm quận chúa, chuyện này khiến Dục Ngọc công chúa giận dữ không nhẹ nhưng chẳng làm được gì ả. Xem ra, sau khi thân phận đủ cao quý, Tề La Na Tát Na liền chạy đến tìm nàng gây sự để thỏa cơn giận hôm trước ở Trữ Tú Cung.
Bị đánh Mộ Hoan cũng chẳng có phản ứng gì lớn, bình thản chất vấn ngược lại ả: “Quận chúa điện hạ hà cớ gì lại động thủ với một tòng tứ phẩm Tần vị như thần thiếp?”
“Ngươi nói nghe thật hay, lần trước khí thế như vậy lớn cũng chẳng nghe ngươi xưng được hai chữ thần thiếp!”
“Thần thiếp sống theo quy củ trong cung, phẩm vị cao hơn sẽ tự xưng thần thiếp, còn người phẩm vị thấp kém tất nhiên không cần phải coi trọng.”
Nghe được ý mỉa mai trong lời nói của Mộ Hoan, Tề La Na Tát Na giận dữ không nhẹ, hung hăng xông đến muốn tát nàng thêm một cái nhưng may là có Hỉ Tâm kịp ngăn cản.
“Quận chúa.” Mộ Hoan gỡ tay Hỉ Tâm ra khỏi cổ tay của Tề La Na Tát Na, ung dung như thể nàng mới là kẻ chủ động trong chuyện này: “Cổ nhật có câu, tri bỉ tri kỷ, bách chiến bất đãi; bất tri bỉ nhi tri kỷ, nhất thắng nhất phụ; bất tri bỉ, bất tri kỷ, mỗi chiến tất bại. Quận chúa điện hạ lẽ nào không hiểu đạo lý này?”
“Ngươi…”
Tề La Na Tát Na giận đến xanh mặt, nghiến chặt hàm răng mà nói: “Ngươi đúng là cái đồ không biết liêm sỉ, hại bản quận chúa không thể tiếp tục tuyển tú nữa! Hôm nay bản quận chúa nhất định phải dạy dỗ lại tiểu tiện nhân ngươi, bằng không người khác sẽ cười nhạo bản quận chúa sợ hãi một nho nhỏ tòng tứ phẩm!”
“Nếu công chúa không sợ hãi thần thiếp thì cần gì phải gióng trống khua chiêng chứng minh cho mọi người đều biết?” Mộ Hoan đưa tay cho Hỉ Tâm dìu trở về trà án ngồi xuống, tự tay châm hai chén trà hương: “Bản thân thần thiếp chỉ là tòng tứ phẩm Tần vị xuất thân từ Trữ Tú Cung, làm sao có thể so bì với quận chúa điện hạ thiên kim chi khu? Bất quá, nếu quận chúa đã muốn tính toán, thần thiếp chỉ có thể tuân theo cùng ngài hảo hảo trò chuyện phân rõ thị phi trắng đen để không oan uổng người vô tội.”
“Oan uổng người vô tội? Hảo a, Mộ Hoan, ngươi cũng thật biết cách ăn nói. Trước vu oan giá họa cho bản quận chúa khiến bản quận chúa phải đến Tông Nhân Phủ trình tội, sau lại giả vờ diễn một màn kịch cung cung kính kính để người khác không bắt tội được ngươi!”
Mộ Hoan nghe xong chỉ cười nhẹ, chẳng nói gì tiếp theo.
“Ngươi cười cái gì?” Tề La Na Tát Na giận dữ bước đến hất đổ trản trà trên bàn, vô tình khiến một ít nước trà dính vào tay áo: “Bản quận chúa không chuẩn ngươi cười!!”
“Thần thiếp không cười, chỉ là đang suy nghĩ một chuyện.”
Tiếp nhận chén trà mới từ tay Tường Liên, Mộ Hoan cầm bình trà rót lại một chén trà khác: “Quận chúa thiên kim chi khu, chuyện hôn phối đâu nhất thiết phải thông qua tuyển tú mới có được. Nhất định mà người quận chúa muốn gả cho là huynh đệ tỷ muội trong hoàng tộc, do cận huyết chi hôn nên mới phải đi đường vòng, thần thiếp nói có đúng hay không?”
“Ngươi đừng giả vờ thông minh!”
Bị nói trúng tim đen, Tề La Na Tát Na thẹn quá hóa giận quát tháo: “Bản quận chúa muốn gả cho ai chính là phúc phận của người đó, còn cần phải đi đường vòng hay sao?”
“Thần thiếp tuy thân phận không cao quý nhưng cũng xuất thân từ Đồng vương phủ, nếu quận chúa thật sự có ý với ai cứ nói rõ ra, biết đâu chừng thần thiếp có thể giúp đỡ một tay đem ân oán giữa chúng ta hóa giải triệt để.”
Mộ Hoan cung kính dâng lên một chén trà nghi ngút khói, vân đạm phong khinh tiếp lời: “Quận chúa điện hạ không cần lo lắng, chuyện này thần thiếp cam đoan không nói lung tung ra ngoài nửa lời.”
Tề La Na Tát Na có chút không tin tưởng mà nhìn chằm chằm Mộ Hoan, bất quá cũng gì xuất thân và mấy lời ban nãy của nàng đả động. Yên tĩnh hồi lâu cuối cùng vẫn là gật đầu đáp ứng, tìm cách sắp xếp từ nghĩ thích hợp rồi mở miệng hồi đáp.
“Người này địa vị tương đối cao quý… cái kia, bản quận chúa có hơi lo lắng nàng không chấp nhận…”
“Địa vị cao quý? Là huynh tỷ hay đệ muội?”
“Là…” Tề La Na Tát Na nội tâm vẫn là một tiểu công nương chưa trải đời, nghĩ đến lang quân như ý mặt nhỏ liền đỏ bừng bừng: “Xét theo bối phận, nàng là hoàng tỷ.”
“…” Mộ Hoan trút một tiếng thở dài, nhịn không được vạch trần: “Nếu xét theo bối phận, ai cũng là hoàng tỷ của ngài.”
Tề La Na Tát Na giận dữ giậm chân mấy cái: “Bản quận chúa nhầm lẫn một chút không được sao?”
“Vậy thỉnh quận chúa điện hạ nói rõ ràng một chút để Mộ Hoan còn biết đường phỏng đoán.”
“Tuổi tác tương đương.”
Trong cung, người có tuổi tác tương đương với Tề La Na Tát Na không thiếu, thậm chí đếm hết hai bàn tay hai bàn chân vẫn còn chưa đủ. Nhưng nếu xuất thân cao quý thì giảm được một nửa, thêm chi tiết cận huyết thì lại càng khẳng định là người đó.
“Ý ngài là… Hân vương?”
Mặt nhỏ của Tề La Na Tát Na lập tức đỏ bừng lên, xấu hổ siết khăn lụa đến thủng một lỗ to tướng. Mộ Hoan cười thầm trong lòng, quả nhiên nàng đoán đúng, người mà Tề La Na Tát Na thật sự để ý đến chính là Hân vương A Ba Đáp Minh Oanh Cơ.
Cũng may không có nhìn trúng chó nhỏ nhà nàng.
“Nếu quận chúa đã có ý, chi bằng để thần thiếp đi thám thính một chút, biết đâu Hân vương cùng quận chúa lưỡng tình tương duyệt thì sao?”
“Ha, đừng giả vờ nữa.” Tề La Na Tát Na vén mép váy ngồi xuống đệm vải, lạnh nhạt cười khẩy một tiếng: “Khắp hoàng cung ai cũng biết Hân vương muốn nạp ngươi vào phủ vi trắc phi, ngươi còn giả vờ làm người tốt để cho ai xem?”
“Thần thiếp không biết quận chúa từ đâu nghe được tin này, nhưng sự thật không phải như thế.”
“Hửm? Ý tứ gì?”
“Trong Hân vương phủ trên dưới hai mươi omega hầu hạ, chính phi chỉ có một và đã được ấn định từ đầu. Còn trắc phi chỉ có hai chỗ, cũng đã có người ngồi vững, làm sao có chỗ cho thần thiếp chen chân vào?”
Mộ Hoan gắp một ít hoa quế cho vào chén trà cho Tề La Na Tát Na, động tác tỉ mỉ ưu nhã tìm không ra nửa điểm sai sót: “Ban đầu điện hạ đúng thật có ý nạp thần thiếp là vì nể tình Đồng vương điện hạ, nhưng sau thần thiếp lại được thánh thượng chỉ phúc ban hôn cho Ngạc vương điện hạ nên chẳng còn vọng tưởng gì nữa. Quận chúa điện hạ yên tâm, cho dù phía Hân vương có nói muốn thần thiếp đi chăng nữa thì ngài vẫn là quận chúa cao cao tại thượng, có ngài hầu hạ trong phủ tất nhiên hơn một omega loài người thấp hèn như thần thiếp.”
“Hừ, hoa ngôn xảo ngữ.” Tề La Na Tát Na đặt mạnh chén trà xuống bàn, nhướn mày nhìn chằm chằm Mộ Hoan như thể muốn đục một lỗ trên người nàng: “Mấy lời này ai mà chẳng nói được, ngươi nghĩ như vậy có thể khiến bản quận chúa buông tha cho ngươi?”
“Thần thiếp nào dám ở trước mặt quận chúa hồ lộng?”
“Nể mặt ngươi hiểu chuyện như vậy, bản quận chúa không cùng ngươi so đo nữa.” Tề La Na Tát Na đưa tay cho hạ nhân dìu đứng dậy, liếc nàng một cái sắc lẻm: “Hảo hảo thám thính, bằng không bản quận chúa cho ngươi nếm mùi thống khổ!”
Mộ Hoan nhấc nhấc khóe môi, đứng dậy khom người hành lễ: “Thần thiếp cung tống quận chúa.”
Tiễn được tiểu phật sống kia đi Mộ Hoan cũng dễ thở hơn nhiều, xoay người trở về trà kỷ ngồi xuống tự thưởng cho mình hai chén trà hương. Đợi khi người đi xa rồi Hỉ Tâm mới dám bước đến, nghiêng người thì thầm vào tai của nàng.
“Nương nương, phía Hân vương không dễ đùa giỡn như vậy đâu, nếu…”
“Người đã đi bao lâu rồi a? Đừng sợ, đây không phải hang hùm miệng cọp, cứ nói chuyện bình thường là được.”
“Nô tỳ lo lắng nương nương đi thám thính không thành còn bị Hân vương phát hiện thì sẽ rất nguy hiểm.”
“Ngươi nghĩ ta đi thám thính thật sao?” Mộ Hoan cầm khăn lụa che miệng khanh khách cười lớn, tay còn lại chỉ vào Hỉ Tâm mà nói: “Ngươi a, bình thường như vậy thông minh mà bây giờ lại hỏi câu này a?”
“Nô tỳ ngu muội không hiểu ý tứ của nương nương.”
“Ây da, bản tần chỉ là thuận miệng nói mấy câu lừa gạt để đuổi nàng đi thôi, làm gì nhàn rỗi đến mức giúp nàng thám thính gì đó?”
“Nhưng không phải ban nãy ngài đáp ứng quận chúa rồi sao?” Tường Liên đầy mặt lo lắng, ở bên tai Mộ Hoan liếng thoáng không ngừng: “Nếu quận chúa biết ngài lừa gạt sẽ không tha cho ngài đâu! Nương nương, ngài đừng liều lĩnh như vậy a!”
“Thế các ngươi nói xem, nếu bản tần thám thính trở về biết Hân vương không thích ả thì ả sẽ tin tưởng sao? Mà nếu ả thật sự tin tưởng đi nữa cũng sẽ phát điên lên để tìm người trút giận, lúc đó ả sẽ trút hết lên ai a?”
Hỉ Tâm càng nghĩ càng không thông suốt, hạ thấp giọng hỏi khẽ: “Thế phải làm sao a?”
“Tất nhiên là thuận theo ý ả rồi, nếu sau này Hân vương không chọn ả thì cứ viện lý do là tú nữ quá nhiều quá xinh đẹp khiến điện hạ vốn hào hoa đa tình mà quên lời cũ. Dù cho ả có đi hỏi thẳng Hân vương thì ngài ấy cũng không thể mặt dày vạch trần, theo ý ta thuận thủy thôi chu giữ lại chút mặt mũi cho Tề Thái bá tước phủ.” Mộ Hoan cho hạnh khô vào miệng, tùy tiện mở miệng nói: “Trước sau gì Tề La Na Tát Na cũng là đường muội của Hân vương, tất nhiên không thể nạp nàng vào phủ mà hủy đi tiền đồ. Ai, đáng tiếc, một mảng chân tâm lại trao không đúng chỗ.”
“Nương nương cao minh, nô tỳ ngu muội bì không kịp ngài.”
“Nói nhiều như thế làm gì?”
Mộ Hoan ném quả khô vào dĩa, tiếp tục xắn tay áo thêu tiếp hai con ‘gà rừng’ của nàng: “Tường Liên ngươi mau mau qua xem, chỗ này làm sao thêu nữa a?”
============================
“Hồ nháo! Thật là hồ nháo!!”
Thái hậu giận đến hoa dung thất sắc, run rẩy chỉ tay vào mặt A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách lại không đủ sức lực thốt ra nửa chữ. Nha đầu này có mẫu phi xuất thân từ Trữ Tú Cung, được thánh thượng ân sủng vài tháng thì lạnh nhạt. Nếu không phải Thái hậu thấy A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách thông minh hiểu chuyện mà nhận nuôi dưỡng trong Trường Thọ Cung thì nha đầu này làm gì có cơ hội đứng ngang hàng với các công chúa khác.
Vậy mà bây giờ hảo nha đầu này lại tát vào mặt lão thái thái một cái đau điếng!!
“Hoàng tổ mẫu tha tội cho tôn nhi, tôn nhi thật sự biết sai rồi.” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách bối rối chà lau nước mắt đầy mặt, tay nhỏ níu chặt vạt bào của Thái hậu đến trắng bệch: “Tôn nhi hồ nháo đã đành nhưng Trầm thị độc học sĩ là vì giúp đỡ tôn nhi nên mới phải chịu thiệt thòi. Cầu ngài, hoàng tổ mẫu, Trầm thị độc học sĩ thật sự không nên lưu lại trong phế thất nữa…”
“Nói đi nói lại cũng là Trầm thị cam tâm tình nguyện, ngươi hà tất đến phế thất hầu hạ nàng đảo lộn tôn ti, còn để Mộ Tần nhìn thấy cảnh tượng đó. Cũng may cho ngươi người thấy là Mộ Tần, nàng thậm chí còn không nói lung tung bên ngoài mà tận tâm nhắc nhở ngươi biết khó mà lui. Ngươi a, như vậy lớn mà suy nghĩ lại thua kém một tiểu nha đầu mười ba tuổi, ai gia cũng phải thay ngươi xấu hổ!!”
“Hoàng tổ mẫu…”
Thái hậu thở dài mấy tiếng, không đành lòng nhìn nha đầu chính tay mình nuôi dưỡng quỳ trên sàn nhà lạnh băng băng: “Được rồi, ngươi mau chóng đứng dậy đi, chuyện này ai gia sẽ giúp ngươi hảo hảo thu xếp.”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách run rẩy đưa tay cho Hải Đường dìu đỡ đứng dậy, nức nở nói tiếp: “Bản thân tôn nhi không biết liêm sỉ khiến hoàng tổ mẫu vì tôn nhi mà lao tâm khổ tứ, thỉnh hoàng tổ mẫu trách phạt tôn nhi.”
“Nha đầu ngươi thế nào lẽ nào ai gia còn không hiểu?” Thái hậu choàng tay qua nắm lấy bàn tay của A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách, dịu dàng kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình: “Ngươi là một nha đầu tâm tư đơn thuần, hắc bạch phân minh, một lần thụ ân tất phải báo đáp. Nhưng lần này ngươi thật sự không đúng rồi, Trầm thị dù giúp ngươi thì ngươi cũng chẳng cần phải báo đáp hậu hĩnh như vậy. Thậm chí ngươi còn hạ mình hầu hạ cho nàng, chuyện này đồn ra ngoài ai dám lấy ngươi a? Đến cả Trầm thị nhất định sẽ bị phế bỏ chức quan chịu lưu đày biên ải, ngươi có hiểu hay không?”
“Tôn nhi chỉ nghĩ thụ ân tất báo, nhưng lại suy nghĩ nông cạn…”
“Hảo liễu, đừng khóc nữa.” Thái hậu xoa xoa hai gò má đầy nước mắt của nàng, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Nếu nha đầu ngươi không có tình ý với nàng thì dễ giải quyết rồi, an tâm, cứ để ai gia giúp ngươi thu xếp. Nhớ kỹ, sau này tuyệt đối không được hồ nháo như vậy nữa, bằng không ai gia bỏ mặc ngươi không lo lắng nữa.”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách đưa tay chà lau nước mắt, yếu ớt gật đầu mấy cái.
Nhìn thấy nàng như vậy, Thái hậu cũng không đành lòng, nếu biết trước như thế bà đã không để Trầm Sinh lưu lại trong cung làm quan. Cũng may tình cảm chưa sâu đậm dễ chia cắt, bằng không bà thật sự đánh mất đứa cháu gái ngoan ngoãn này.