Lắng Nghe Tiếng Biển

Chương 20

Cuối tuần ở viện hải dương vô cùng náo nhiệt. Thẩm Bắc và Mạc Tử Hi đến khá sớm nhưng trước cổng đã xếp hàng dài, bọn họ cầm vé tìm cổng ít người hơn xếp hàng. Cuối tuần nên hai người cũng không mặc đồng phục, Mạc Tử Hi mặc áo lông cừu phối với quần jean xanh, Thẩm Bắc lại mặc áo hoodie trắng họa tiết đen cùng quần jean đen, càng tôn thêm đôi chân dài nhỏ nhắn của anh, hai cậu chàng đẹp trai xuất chúng đứng giữa đám đông đương nhiên trở thành tiêu điểm chú ý, trong hàng có vài cô gái không ngừng quay đầu lại nhìn bọn họ, kết bạn với nhau nhỏ giọng thảo luận gì đó.

Mạc Tử Hi ghét nhất là thấy người khác nhìn chằm chằm Thẩm Bắc, thêm một cặp mắt nhìn anh cậu lại càng bực dọc hơn, cậu hất mũ áo lên che đi nửa gương mặt Thẩm Bắc. Anh không thoải mái nâng tay muốn đẩy xuống, Mạc Tử Hi lại bắt lấy tay anh, "Cứ che vậy đi."

Hành động của bọn họ khiến mấy cô gái càng thêm phấn khích, nhỏ giọng thét lên. Thẩm Bắc hết cách chỉ đành đội mũ cúi đầu im lặng.

Viện hải dương có lịch biểu diễn sư tử biển và cá heo mỗi ngày, Mạc Tử Hi không có hứng thú kéo Thẩm Bắc đến thẳng khu tham quan hai vạn dặm dưới đáy biển. Hai người đi giữa con đường kính thủy tinh, tham quan đủ loại cá dưới biển sâu đang chơi đùa xung quanh bọn họ. Trên đỉnh đầu có đủ loại cá tiên bảy màu, cá thủy tinh, cá Koi, cá mập xanh, cá cần câu, cá răng đao, cá hề, cá mú...Thẩm Bắc giới thiệu từng loại một cho Mạc Tử Hi, anh biết hầu hết các chúng nó, có vài con hình dạng kì quái xấu xí anh vẫn có thể vui vẻ chào hỏi, mà những chú cá vẫn luôn không có hứng với khách tham quan đều đang vây quanh Thẩm Bắc.

Mạc Tử Hi kinh ngạc, Thẩm Bắc không những khiến con gái yêu thích mà đến cá cũng hâm mộ anh như vậy. Thẩm Bắc thấy người xung quanh đều đang nhìn mình, anh trộm trao đổi ánh mắt với mấy chú cá, đến lúc này chúng nó mới tản ra bơi đi chỗ khác.

"Bình thường hay ra biển với bà Văn nên cũng quen thuộc mấy loại cá." Thẩm Bắc cười nói.

"Vậy cậu có đi lặn không?" Mạc Tử Hi hỏi.

Thẩm Bắc suy nghĩ một chốc, bởi vì khái niệm lặn của anh và cậu không giống nhau, vì thế lắc đầu, "Chưa lặn bao giờ."

Mạc Tử Hi xoa đầu anh, "Lần sau dẫn cậu đi." Cậu xoa rồi mới phát hiện anh vẫn còn ngoan ngoãn đội mũ, phân nửa mặt giấu sau vành mũ áo, chỉ lộ ra đôi môi hồng phấn. Mạc Tử Hi không nhịn được, nhân lúc anh không chú ý cúi người đặt nụ hôn chuồn chuồn lướt nước trên môi anh. Thẩm Bắc kinh hoảng lùi về sau, phát hiện không có ai nhìn thấy mới xoay người lại trừng Mạc Tử Hi.

Mạc Tử Hi bật cười kéo Thẩm Bắc đi về phía trước, đi thêm vài bước là đến khu triển lãm người cá. Thẩm Bắc vừa nhìn thấy năm chữ này cả người đã đổ mồ hôi lạnh, khu triển lãm người cá? Có đồng loại bị bắt thật sao? Viện hải dương sao lại có khu này? Thẩm Bắc khẩn trương nhìn về phía lồng kính, đột nhiên có một người đẹp mang đuôi cá bơi ra dọa anh nhảy dựng. Nhìn kĩ thêm lần nữa, lúc này anh mới yên tâm, cái gọi là người cá chỉ là một cô gái biết bơi đeo bình thở và mang đuôi cá bơi lượn trong nước cùng chụp hình với du khách.

Thẩm Bắc cảm thấy cô gái đóng vai này mặc dù rất xinh đẹp nhưng vẫn không bằng người cá thật sự ở biển. Anh không hứng thú lắm nhưng Mạc Tử Hi lại vô cùng phấn khích, rồi lại đứng ngốc ở đó một hồi không biết đang nghĩ gì.

Thẩm Bắc kéo nhẹ tay cậu, lúc này Mạc Tử Hi mới hoàn hồn, trên mặt là đau thương không kịp che giấu. Thẩm Bắc ngẩng đầu lo âu nhìn cậu, Mạc Tử Hi trông thấy đôi mắt sáng ngời của anh mới trầm giọng nói: "Lúc nhỏ mẹ tôi thích kể chuyện Nàng tiên cá cho tôi nghe nhất, cũng là câu chuyện cổ tích duy nhất tôi được nghe."

Thẩm Bắc biết Mạc Tử Hi nhìn người cá lại nhớ đến mẹ, vì thế hiếm khi chủ động nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng xoa nắn. Mạc Tử Hi cũng nắm lại, cười nói, "Cậu nói xem trên thế giới này có người cá thật không?"

Đương nhiên là có, trước mắt cậu có một con đây.

Thẩm Bắc có chút ngượng ngùng xoa mũi đáp: "Tôi không biết, lần sau chúng ta đi lặn tìm thử xem."

"Tôi lặn nhiều lần lắm rồi, vẫn chưa nhìn thấy."

Thẩm Bắc không nhịn được cười khúc khích, anh không tưởng tượng ra được cậu trai quần là áo lượt thường ngày lại có trái tim ngây thơ như thế, cho dù có người cá thật, cũng đâu có ngốc để cậu tùy tiện lặn xuống nước là có thể nhìn thấy, vậy thì tộc người cá chúng tôi không cần sống tiếp nữa.

"Cậu cười cái gì?" Mạc Tử Hi nhéo mũi anh trừng phạt.

Thẩm Bắc lắc lắc đầu muốn tránh khỏi tay cậu, "Không ngờ cậu còn có lúc ấu trĩ như vậy."

"Nói ai ấu trĩ?" Cậu Mạc không vui nha.

"Cậu chứ ai!" Thẩm Bắc nói rồi xoay người chạy đi, Mạc Tử Hi cũng cất bước đuổi theo sau. Người cá trong lồng thủy tinh cũng bơi theo bước chân của hai người. Thật ra khi nãy Thẩm Bắc vô cùng muốn biến ra đuôi cá, anh vô cùng muốn nói cho Mạc Tử Hi nghe, bên cạnh cậu có người cá, hơn nữa còn có thể làm mọi thứ vì cậu.

Nhưng Thẩm Bắc không thể.

Hai người cười đùa ồn ào đi đến một phòng triển lãm, nơi đây có rất nhiều bể kính nuôi đủ loại cá hiếm lạ kì quái, Thẩm Bắc lại chợt thấy người quen đang đứng cạnh bể cá hường. Hàn Thần Dật đang nắm tay Vũ Gia, cả hai đang hưng phấn ngước nhìn hai con cá hường hôn nhau, Hàn Thần Dật lại cúi đầu nói gì đó với Vũ Gia, cô thẹn thùng cúi đầu xuống.

Thẩm Bắc nghiêm mặt bước đến gần, Mạc Tử Hi không kịp ngăn lại.

"Vũ Gia."

Vũ Gia quay đầu thấy Thẩm Bắc, cuống quýt buông tay Hàn Thần Dật ra, lắp bắp nói: "Anh...anh Tiểu Bắc, sao anh lại ở đây?"

"Anh còn chưa hỏi sao em lại ở đây, còn đi với cậu ta, mấy lời lúc trước anh nói em không nghe vào câu nào sao?"

Vũ Gia cúi đầu im lặng, sắc mặt của Hàn Thần Dật cũng không tốt, kéo Vũ Gia đến gần nói với Thẩm Bắc: "Anh trai đốt nhà không cho em gái thắp đèn*, Thẩm Bắc cậu như vậy độc tài quá rồi."

"Hàn Thần Dật, cậu..."

"Anh Tiểu Bắc, chúng ta về nhà nói được không?" Vũ Gia không muốn thấy hai người họ cãi nhau, sợ sệt kéo góc áo Thẩm Bắc.

Thẩm Bắc xoay đầu nhìn về phía cặp cá hường vẫn đang hôn nhau nói với Vũ Gia: "Mấy thứ này em ít khi gặp lắm sao, cả hai còn là con đực, có gì đáng xem, tới cái này em cũng không nhận ra được sao?"

Mạc Tử Hi thấy Hàn Thần Dật lại muốn bùng nổ vội kéo Thẩm Bắc lại, ném cái nhìn giảng hòa sang cho Hàn Thần Dật: "Chỗ đông người cậu đừng gây nữa, tìm chỗ ăn cơm rồi lại nói, dù sao cũng đến giờ ăn trưa rồi."

Hàn Thần Dật "hừ" một tiếng kéo tay Vũ Gia đi, cô quay đầu nhìn Thẩm Bắc, muốn rút tay ra lại không rút được, chỉ đành mặc Hàn Thần Dật. Mạc Tử Hi thấy Thẩm Bắc vẫn tức giận không ngừng, nhéo nhéo nhẹ mặt anh rồi lại xoa xoa, "Tuy rằng tôi không hiểu lắm vì không có em gái, không lẽ tất cả các anh trai đều như vậy sao? Vừa thấy em gái yêu đương là bùng nổ?"

Thẩm Bắc lắc đầu nói, "Vũ Gia không giống vậy."

Mạc Tử Hi không hiểu, "Không giống thế nào?"

Thẩm Bắc không nói nữa, hai người im lặng đi về phía nhà ăn. Trong nhà ăn, Thẩm Bắc lại không nhịn được gây với Hàn Thần Dật, anh muốn cậu ta cách xa Vũ Gia một chút, Hàn Thần Dật lại nói cả đời này đừng mong cậu ta buông tay. Thẩm Bắc không còn dáng vẻ ôn hòa, Hàn Thần Dật cũng bỏ đi sự khôi hài, tình cảm bạn học giờ đây giương cung bạt kiếm, cuối cùng không vui mà tan rã.

Thẩm Bắc đưa Vũ Gia về, lưu lại Mạc Tử Hi mặt đầy mịt mờ và Hàn Thần Dật vô cùng khó chịu ở viện hải dương. Thấy buổi hẹn hò vui vẻ bị đảo lộn, Mạc Tử Hi buồn bực trừng mắt nhìn Hàn Thần Dật.

"Mẹ nó mày còn trừng tao, mày còn dám trừng tao! Đang êm đẹp mày dẫn cậu ta tới viện hải dương làm gì?" Hàn Thần Dật mắng.

"Vậy đang êm đẹp mày dẫn em gái cậu ấy tới đây làm gì? Còn để cho cậu ấy thấy!"

"Đệt! Tao biết thế quái nào được tụi mày cũng tới! Thẩm Bắc đúng là tên cuồng con mẹ nó em gái!"

"Mày im miệng!"

Về đến nhà, Vũ Gia vẫn vô cùng tủi thân, không nói lời nào, cơm tối cũng không ăn đã trở về biển. Thẩm Bắc hết cách chỉ đành đuổi theo cô, đuổi suốt đến khi gặp một đàn cá chặn đường mới cản được cô. Anh kéo tay Vũ Gia, đuôi cá không ngừng đung đưa đuổi mấy loài cá khác đi.

"Em chạy cái gì?"

"Không muốn nói chuyện với anh." Vũ Gia nói, "Anh Thẩm Bắc, anh độc tài quá rồi."

"Anh độc tài? Chỉ vì anh không cho em ở bên Hàn Thần Dật sao? Em quên mình là người cá rồi hay sao? Hay quên mất mình không ở trên mặt đất được bao lâu, lỡ như cậu ta phát hiện ra thì sao?"

"Vậy còn anh? Sao anh lại có thể ở bên Mạc Tử Hi?" Vũ Gia đỏ mắt chất vấn, "Anh cũng là người cá."

Thẩm Bắc sửng sốt, "Đúng anh là người cá, thế nhưng Vũ Gia anh không giống với em."

"Có gì không giống, chỉ vì anh làm nam em là nữ sao?"

"Không phải, không liên quan tới chuyện này." Thẩm Bắc đang nghĩ có nên nói sự thật với Vũ Gia không, nếu nói với cô liệu có ảnh hưởng gì không? Im lặng một lúc, Thẩm Bắc nói, "Vũ Gia, anh không phải là người cá, ít nhất không hoàn toàn là một người cá."

- -----------------

*Anh trai đốt nhà không cho em gái thắp đèn: Lấy ý từ câu "Quan đốt nhà không cho dân thắp đèn", mang ý nghĩa bản thân mình làm thì được nhưng không cho phép người khác làm.
Bình Luận (0)
Comment