"Ý anh là sao?" Vũ Gia không hiểu lắm.
Đuôi cá của Thẩm Bắc đung đưa một hồi, anh đang sắp xếp lại từ ngữ. Vũ Gia sốt ruột bắt lấy tay anh, "Tóm lại anh có ý gì?"
Thẩm Bắc thở dài trong lòng, "Vũ Gia, thật ra anh vốn là con người." Sau đó anh chậm rãi kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra với mình, bắt đầu từ lần đụng xe mười hai năm trước, đến việc cứu Mạc Tử Hi ra sao, qua đời thế nào, sau đó lại trọng sinh, anh kể hết toàn bộ.
Cô khác với Thẩm Bắc, anh có thể nhắm mắt mà nghe lời cảm giác, dù sao đã từng sinh sống mười mấy năm trên đất liền. Nhưng Vũ Gia thì không, kinh nghiệm sinh sống và giao tiếp với loài người cô hoàn toàn không có.
Vũ Gia nghe xong mất hồn nửa ngày, quên cả việc cử động đuôi cá, cô nhìn Thẩm Bắc, bất động thả mình dập dềnh theo dòng nước. Thẩm Bắc có chút hoảng hốt, không đoán được cô đang suy nghĩ gì, lúc anh định nói gì đó, Vũ Gia la lên một tiếng rồi nhanh chóng bơi đi mất. Thẩm Bắc nhìn đuôi cá màu bạc ngày càng bơi xa khỏi tầm mắt mình, nặng nề thở dài một hơi.
Có chút thoải mái khi nói ra được bí mật, nhưng Thẩm Bắc cũng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ của anh và Mạc Tử Hi. Giữa hai người bọn họ, không thể nghi ngờ lúc ban đầu là anh trốn tránh, cho dù trong lòng có tình cảm với Mạc Tử Hi, anh cũng luôn áp chế sự nảy nở của nó, bởi vì giới tính, vì thân phận, nhưng theo thời gian dần trôi, Thẩm Bắc phát hiện tình cảm này không những không kiềm nén được mà ngày càng trở nên sâu sắc hơn. Tựa như cỏ dại lửa đốt không hết, gió xuân thổi qua lại càng khắc sâu vào lòng. Lúc sau Thẩm Bắc lại không muốn trốn tránh nữa, cho dù anh và cậu đi được bao xa, có thể đi được đến cuối cùng hay không, ít nhất vẫn có được phần hồi ức tốt đẹp này. Chỉ cần anh có thể che giấu thân phận thật tốt, không đem lại phiền phức cho tộc người cá là được. Nhưng Vũ Gia...cô chưa từng trải qua tình cảm loài người, cô là người cá trời sinh, nếu như đã gọi Thẩm Bắc một tiếng anh trai, vậy anh không thể để cô mạo hiểm được.
Thẩm Bắc bơi một vòng quanh biển nhưng không tìm được Vũ Gia, cuối cùng đành thôi, chỉ cần cô vẫn ở đây, anh cũng không có gì phải lo lắng. Thứ hai đến trường, Thẩm Bắc cảm nhận được ánh mắt của Hàn Thần Dật luôn nhìn theo anh từ lúc anh bước vào cửa lớp, nếu như ánh mắt cậu ta là súng, vậy thì anh đã bị bắn chết tươi rồi. Thẩm Bắc mặc kệ Hàn Thần Dật, bước đến chỗ mình, chào buổi sáng với Mạc Tử Hi rồi cầm sách chuẩn bị bài.
Lưng anh bị đâm một cái thật mạnh, Hàn Thần Dật tức giận nói: "Cậu giấu Vũ Gia đi đâu rồi, em ấy không nghe điện thoại của tôi."
Thẩm Bắc không quan tâm, Hàn Thần Dật càng gây rối sau lưng anh, cuối cùng Mạc Tử Hi chịu không được nữa mới xoay đầu lại mắng cậu ta: "Yên lặng đi, không thấy cậu ấy không vui hả?"
"Đệt! Mạc Tử Hi mày theo phe ai, mới vài ngày đã bao che như vậy, có mất mặt hay không?"
Mạc Tử Hi không thèm để ý, Hàn Thần Dật vẫn bất mãn nói gì đó, Thẩm Bắc đành xoay người đáp: "Những gì cần nói tôi đã nói với em ấy rồi, nếu như em ấy vẫn kiên trì muốn bên cạnh cậu, vậy thì tôi không phản đối nữa." Anh nhìn Hàn Thần Dật một cái thật sâu lắng rồi xoay đầu lên.
Hàn Thần Dật bị nhìn quên cả nổi cáu, nửa ngày sau mới hồi thần "ờ" một tiếng rồi cúi đầu tiếp tục nhắn tin cho Vũ Gia.
Giờ nghỉ giữa trưa có người bên hội học sinh gọi Hàn Thần Dật đi nên không thể ăn cơm với bọn họ. Mạc Tử Hi sắp xếp sách vở trên bàn, thấy Thẩm Bắc vẫn đang làm bài tập bèn giật bút của anh, "Đi ăn đã, về làm sau."
"Ừm." Thẩm Bắc rướn người duỗi thẳng thắt lưng, quay lại thấy chỗ ngồi của Hàn Thần Dật trống không, anh do dự hỏi, "Cậu ta không ăn chung với chúng ta sao? Vẫn còn giận hả?"
"Không có, nó qua bên hội học sinh rồi." Mạc Tử Hi xoa mái tóc mềm mại của Thẩm Bắc, "Muốn ăn gì?"
"Hôm nay căn tin số hai có cá hố kho."
Mạc Tử Hi ngơ người: "Lại ăn cá sao? Một tuần cậu ăn cá hết bốn ngày, cậu cầm tinh con cá hả?"
Đúng luôn! Tôi thuộc họ cá mà!
Thẩm Bắc gãi đầu cười nói: "Thích ăn từ nhỏ, nếu cậu không thích vậy tôi qua căn tin số hai mua cá rồi đi tìm cậu."
"Tôi đi với cậu."
Nói rồi hai người cùng chuẩn bị đến căn tin, vừa ra khỏi lớp thì gặp một nữ sinh đứng chặn ngay cửa: "Bạn học à, nhường đường một chút, tụi mình muốn đi ăn."
Cô gái kia nhìn Mạc Tử Hi rồi lại nhìn Thẩm Bắc, sau đó nói với anh: "Cậu đi trước đi, tôi có chuyện muốn nói với Mạc Tử Hi."
Thẩm Bắc nhíu mày, anh không thích cách nói chuyện vênh váo của cô gái này, vì thế cũng không đi trước. Mạc Tử Hi thản nhiên liếc sang cô gái, "Không rảnh."
Cô gái ngây người, nhìn cả hai dần đi xa bèn gấp gáp kéo cánh tay Mạc Tử Hi lại, "Mạc Tử Hi, lần trước em có gửi tin nhắn cho anh? Em... chuyện đó... anh suy nghĩ thế nào?"
Thẩm Bắc lập tức hiểu được cô gái này đến tỏ tình, anh có nghe Hàn Thần Dật nói, nữ sinh thích Mạc Tử Hi rất nhiều, dám thổ lộ lại rất ít. Thế nhưng cô gái trước mặt này...lớn lên xinh đẹp, tao nhã lại có khí chất, nhìn bảng tên mới phát hiện là học bá* luôn có mặt trong bảng xếp hạng của trường, quả thật rất có vốn và dũng khí để thổ lộ. Mạc Tử Hi chỉ liếc nhẹ một cái rồi rút cánh tay ra, lạnh lùng nói: "Điện thoại của tôi không nhận tin nhắn người lạ, làm ơn nhường đường."
"Em thích anh, có thể suy xét một chút không?" Nữ sinh lại nói.
"Không thì..." Thẩm Bắc không nhịn được nói, "Tôi chờ cậu ở cửa căn tin."
Mạc Tử Hi kéo anh lại, trả lời cô gái kia một câu: "Không suy xét." Sau đó kéo Thẩm Bắc đi thẳng, lúc đi gần đến cầu thang, Thẩm Bắc quay đầu nhìn một cái, nữ sinh kia vẫn đứng ở cửa lớp không đi.
Gọi hai phần cá hố kho, một mình Thẩm Bắc giải quyết hơn phân nửa, Mạc Tử Hi không hề đụng đũa đến món đó. Cậu nhìn Thẩm Bắc chậm rãi ăn cá, xương lấy ra cũng đặt chỉnh tề trên bàn, trên miệng bóng loáng một lớp mỡ, Mạc Tử Hi lấy tay vuốt khóe miệng cho anh rồi dùng khăn lau sạch, bất đắc dĩ nói: "Không thì cậu ăn cả xương luôn đi."
"Xương này cứng quá ăn không được, mềm một chút thì có thể."
Mạc Tử Hi hết hồn, "Cậu ăn luôn xương thật sao?"
"Không được sao?" Thẩm Bắc ăn xong rồi lấy giấy lau miệng, nhìn Mạc Tử Hi nói, "Cô gái kia, là cô gái đứng trước cửa lớp tên Phương Tư Vân, cô ấy liệu còn đứng đó không."
"Tôi không quen cô ta, mặc kệ đi." Mạc Tử Hi chậm rãi ăn canh.
"Nhưng cô ấy thích cậu."
"Người thích tôi nhiều lắm, tôi quan tâm hết được sao?" Mạc Tử Hi ngẩng đầu nhìn Thẩm Bắc, "Tôi quan tâm cậu là đủ rồi."
Mùi vị cá kho trong miệng còn chưa tan hết, lại nhấm nháp lời Mạc Tử Hi vừa nói, cuối cùng bĩu môi, "Nói không biết ngượng." Trong lòng lại nhớ đến Phương Tư Vân, người đầu tiên Thẩm Bắc thấy dám tỏ tình với Mạc Tử Hi. Mọi khi anh và Hàn Thần Dật rất hay nhận được thư tình, nhưng Mạc Tử Hi chưa từng có, Hàn Thần Dật nói vì Mạc Tử Hi không thân thiện chút nào với nữ sinh, nên không có ai dám thổ lộ với cậu ta, vậy thì Phương Tư Vân này cũng khá là tự tin đi.
Ăn cơm xong quay về lớp, Phương Tư Vân đã đi rồi. Hàn Thần Dật ngồi trong lớp đang điền một chồng bảng biểu, cậu ta ngẩng đầu lên nhìn hai người hừ một tiếng, lại cúi đầu làm tiếp. Thẩm Bắc đặt cơm lên bàn, "Lớp trưởng cực khổ rồi."
"Yo! Cậu muốn bồi thường sao! Tôi không cần." Hàn Thần Dật ngẩng đầu náo loạn với Thẩm Bắc.
Mạc Tử Hi không nói hai lời cầm hộp cơm định vứt vào thùng rác, Hàn Thần Dật vội đoạt lại, "Mày tính làm gì! Tao nói vậy thôi chứ còn chưa ăn sao lại không ăn được! Mạc Tử Hi mày muốn tuyệt giao phải không?"
Hàn Thần Dật đẩy giấy tờ sang một bên, mở hộp cơm ra ăn ngấu nghiến. Thẩm Bắc liếc mắt nhìn thấy trên giấy có ghi vài chữ "cuộc thi toàn quốc", vì thế cầm lên xem kĩ lại, thì ra là lịch thi đấu toàn quốc môn bơi lội vào tháng sáu, Thẩm Bắc thấy ở cột đăng kí thi bơi đơn của trường vẫn còn trống.
Hàn Thần Dật vừa ăn vừa nói, "Vừa hay, cậu tự điền của mình đi."
"Tôi tham gia sao?" Thẩm Bắc kinh ngạc hỏi.
"Chứ không thì sao, cậu không phải quán quân cấp tỉnh hả, cuộc thi toàn quốc cậu phải đại diện cho trường tham gia đó, nhưng mà thời gian còn lâu, cậu cũng không cần có áp lực, với năng lực của cậu từ từ luyện tập nhất định không có vấn đề gì."
"Tôi suy nghĩ một chút." Thẩm Bắc nhét giấy đăng kí vào ngăn bàn.
"Cậu không muốn tham gia?" Mạc Tử Hi hỏi.
Thẩm Bắc hỏi Mạc Tử Hi, "Nghe nói cuộc thi toàn quốc lần này có nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp tham gia phải không?"
"Ừ, cậu hồi hộp sao? Nếu không muốn đi thì không đi nữa."
Thẩm Bắc lắc đâu, "Để tôi nghĩ đã."
Hàn Thần Dật ăn cơm xong ném hộp vào thùng rác theo đường cong parabol, vỗ vai Mạc Tử Hi nói: "Cuối tuần tao sắp xếp hết rồi, lần này phải chơi hết mình."
"Kiếm chỗ nào yên tĩnh chút đi, Kim Hải Ngạn không được, Thẩm Bắc không thích."
Hàn Thần Dật sửng sốt, há miệng thở dốc, "Mạc Tử Hi mày hết thuốc chữa rồi."
Thẩm Bắc nghe bọn họ nói chuyện quay người sang hỏi: "Cuối tuần sắp xếp gì vậy?"
"Sinh nhật Mạc Tử Hi, cậu không biết hả? Bạn trai như cậu thiệt xứng với chức vụ quá đi." Hàn Thần Dật lắc đầu tiếp tục điền tên mấy học sinh khác.
Thẩm Bắc kinh ngạc quay sang nhìn Mạc Tử Hi, thật sự anh không biết gì hết, Mạc Tử Hi chưa từng nói về sinh nhật với anh. Hàn Thần Dật nói như thế, lại nhớ đến hai chữ "bạn trai", anh có chút thẹn thùng. Mạc Tử Hi thổi nhẹ tóc của Thẩm Bắc, cười nói, "Không có gì, cũng không phải dịp gì quan trọng, Hàn Thần Dật thích náo nhiệt nên để nó sắp xếp thôi."
Thẩm Bắc gật đầu, trong lòng suy nghĩ nên tặng quà gì.
Buổi trưa ngày cuối tuần, bọn họ đến nhà mẹ Thẩm ăn cơm. Mẹ Thẩm đã bận rộn chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn từ lúc mười giờ sáng, chỉ có ba người nhưng bà làm đến bốn món mặn ba món chay thêm một nồi canh. Thẩm Bắc vừa nhìn mẹ Thẩm đem món ăn lên vừa le lưỡi, "Mẹ nuôi, nhiều quá rồi tụi con ăn không hết đâu."
Mẹ Thẩm cười nói: "Sinh nhật Tiểu Hi mà, đến lúc sinh nhật con mẹ cũng sẽ nấu thật nhiều món con thích, đúng rồi Thẩm Bắc sinh nhật ngày nào?"
Thẩm Bắc ngây ngẩn, ngày nào sao? Anh định nói ngày sinh nhật ở đời trước, nhưng lại thấy không ổn lắm, dù sao anh cũng không phải là Thẩm Bái trước đây nữa, thế nhưng sinh nhật của người cá này anh thật sự không biết, mấy con số chạy trong đầu vài lần, anh đáp: "28 tháng 2 ạ."
Mạc Tử Hi và mẹ Thẩm nghe xong thì nhìn nhau một cái, mẹ Thẩm nặng nề thở dài, quay vào phòng bếp, Mạc Tử Hi đi sắp chén đũa lên bàn ăn, cũng không nói lời nào. Thẩm Bắc hỏi cậu: "Sao vậy?"
"Hôm đó là ngày giỗ của anh Thẩm Bái, con trai của mẹ nuôi."
Ánh mắt Thẩm Bắc né tránh, anh cúi đầu "ừm" một tiếng rồi im lặng. Anh chọn ngày đó làm sinh nhật vì nghĩ rằng đó là ngày mình sống lại. Từ ngày hôm ấy, số mệnh đời này và đời trước của anh chồng lên nhau, sau đó lại rẽ sang quỹ đạo khác.
- ----------------------
*Học bá: Học sinh giỏi của trường.