– Cậu không phải lúc nào cũng nói cái gì mà nam nữ bình quyền đó sao, bây giờ tại sao lại thay đổi, muốn người khác nhường cậu.
Tô Yên Nhiên thở dài một hơi,
– Tìm mình có chuyện gì? Sao không đi cùng Giang công tử của cậu, cậu mà không cố gắng như vậy, cẩn thận con rùa vàng chạy mất đấy.
– Không có việc gì thì không thể tìm cậu được sao?
Tô Tình trên mặt có chút ý trêu đùa:
– Vậy vừa rồi Lâm Dật Phi tìm cậu làm gì? Cậu không phải nói đại học không tìm bạn trai, sao hả, thay đổi chủ ý rồi à?
Tô Yên Nhiên sắc mặt cau lại,
– Mình coi cậu là chị em, còn coi anh ta như bạn bè, cái này không thể nói lung tung đâu.
– Biết rồi, không thể nói lung tung.
Tô Tình vội vàng khoát tay:
– Nhưng nói thật, anh ta tới tìm cậu làm gì vậy?
– Anh ta tìm mình làm gì, mắc mớ gì tới cậu.
Băng tuyết trên mặt Tô Yên Nhiên tan rã:
– Bây giờ mình muốn hỏi là cậu đến tìm mình có chuyện gì vậy?
– Yên Nhiên.
Tô Tình bu lại, ra vẻ thần bí nói:
– Kỳ thật cậu cảm thấy con người Lâm Dật Phi này như thế nào?
– Cái gì như thế nào?
Tô Yên Nhiên ngẩn ra, nhìn ánh mắt không có hảo ý của Tô Tình, sắc mặt chuyển sang lạnh lẽo nói:
– Không phải là cậu thích anh ta rồi đấy chứ?
– Mình á?
Tô Tình ngồi xuống, thở dài một tiếng:
– Yên Nhiên, cậu trông mình như thế nào hả?
– Đều nói cậu là kẻ vạn người mê.
Tô Yên Nhiên khẽ cười nói:
– Ngay từ những người hâm mộ trong buổi hòa nhạc kia của cậu là có thể nhìn ra, như thế nào đây, không tự tin với diện mạo của mình sao?
– Nhưng Lâm Dật Phi làm sao mà vừa thấy mình, thì giống như có thù oán với nhau vậy?
Tô Tình chăm chú hỏi.
Tô Yên Nhiên giật mình kinh hãi:
– Không phải cậu định nói với mình, cậu thật sự đã thích anh ta rồi hả? Mình rất ít khi nhìn thấy cậu có ý với ai như vậy.
– Mình thích anh ta?
Tô Tình hừ một tiếng.
– Truyện nghìn lẻ một đêm, nhưng mà Yên Nhiên này, cậu biết không? Hiện giờ Lâm Dật Phi này chỉ có thể dùng bốn từ để hình dung, đó là “chạm vào bỏng tay”.
– Một nơi nhỏ bé như thành phố Giang Nguyên này mà có một người đàn ông có thể được đại tiểu thư nhà cậu bình luận như vậy thì quả là không đơn giản.
Tô Yên Nhiên thở dài một tiếng, cũng có chút lo lắng cho Lâm Dật Phi. Cô quen với Tô Tình nên đương nhiên cũng biết tính cách của cô, dám yêu dám hận, đương nhiên là cũng có xu hướng bất chấp thủ đoạn.
– Hiện giờ tiền đồ của anh ta rất xán lạn.
Tô Tình thở dài:
– Cậu biết không, mình mới đến thành phố Giang Nguyên được mấy ngày nhưng nghe thấy chủ đề được các cán bộ thành phố, các ông lớn của các tạp đoàn tài chính nói nhiều nhất chính là Lâm Dật Phi đấy.
Tô Yên Nhiên sửng sốt:
– Mình không ngờ là anh ta lại nổi tiếng như vậy đâu.
– Đó là do cậu không màng đến thế sự thôi.
Tô Tình chậm rãi nói:
– Mình biết một điều chính là trong khi các sinh viên khác vẫn đang mệt lả, lao tâm khổ tứ cho sự nghiệp phía trước thì trong tay Lâm Dật Phi đã có ít nhất 300 triệu vốn lưu động.
– 300 triệu?
Mặc dù từ trước đến nay Tô Yên Nhiên không có cảm giác với tiền nhưng khi nghe thấy con số 300 triệu thì vẫn vô cùng ngạc nhiên:
– Sao anh ta có nhiều tiền như vậy? Mà sao cậu biết?
– Cậu đúng là thế ngoại cao nhân, cả năm ở ẩn, chắc cậu vẫn chưa biết một chuyện hiện giờ của thành phố Giang Nguyên chính là Đỗ Bách Tuyền và Bách Lý Hùng là người khởi xướng thành lập quỹ từ thiện Bách Thảo chứ?
Tô Tình không nhịn được hỏi.
– Cái đấy thì mình biết.
Tô Yên Nhiên có chút nghi hoặc:
– Nhưng điều này có liên quan gì đến Lâm Dật Phi?
– Aizz…
Tô Tình lại thở dài một tiếng, dáng vẻ rất tiếc nuối:
– Tuy lấy danh nghĩa của thành phố Giang Nguyên nhưng quỹ này lại có tính chất tư nhân, cũng có nghĩa là chỉ cần Chủ tịch chấp hành của quỹ được Đỗ Bách Tuyền và Bách Lý Hùng tán thành thì người đó hòan toàn có tư cách sử dụng toàn bộ số tiền, làm bất cứ chuyện gì cũng được.
– Làm gì cũng được?
Tô Yên Nhiên thì thào tự nói:
– Vậy người Chủ tịch chấp hành kia rất khó chọn được rồi. Quỹ từ thiện Bách Thảo? Nhưng ngàn vạn lần đừng có biến thành quỹ từ thiện Độc Thảo là được.
Đột nhiên cô nghĩ đến điều gì đó:
– Lẽ nào cậu nói…
– Không sai.
Tô Tình cười khổ gật đầu nói:
– Không biết có phải là cái tên Lâm Dật Phi này lớn lên nhờ ăn phân trâu không nữa, phân trâu muốn chặn cũng không chặn được ấy t.r.u.y.e.n.2.4.7.v.n. Chủ tịch của quỹ từ thiện Bách Thảo Đỗ Bách Tuyền, phó chủ tịch gì đó, rồi thì cái gì mà quốc họa đại sư Ngô gì đó đều nhất trí chọn, Chủ tịch chấp hành của quỹ từ thiện Bách Thảo lại do một sinh viên đại học năm ba là Lâm Dật Phi đảm nhận.
Ca sĩ nổi tiếng nếu như nói về ca khúc nào nổi tiếng hay tin vịt gì đó thì đều do nghe nhiều nên biết, nhưng nếu như nói về quốc học hay tên của đại sư quốc họa gì đó thì xin lỗi đi, không nhớ nổi đâu.
– Thật ra tất cả mọi người đều biết ẩn tình bên trong chuyện này.
Tô Tình có chút tức giận:
– Đỗ Bách Tuyền bỏ vốn một trăm triệu, Bách Lý Hùng bỏ vốn một trăm triệu nên đương nhiên bọn họ có tư cách quyết định bất cứ ai làm Chủ tịch đảm nhận. Nếu như ai phản đối thì phải có cổ phần nhiều hơn bọn họ mới được, nhưng trừ bọn họ ra thì còn ai mạnh tay như vậy chứ?
– Chờ chút.
Tô Yên Nhiên cảm thấy có gì đó không đúng:
– Hình như một cộng một là hai, vừa nãy cậu nói là 300 triệu, vậy còn 100 triệu đâu? Ai đưa ra vậy? Không phải là vị quốc họa đại sư kia chứ?
– Ông ấy không xuất tiền mà chỉ hiến tặng những bức tranh đã sưu tầm cả đời ra.
Tô Tình giải thích:
– Theo nhận định của các chuyên gia khảo cổ thì cũng đáng giá 50 triệu nhưng số tiền 300 triệu không tính cái này. Người thứ ba rót tiền vào là một người rất thần bí, vốn mười ngày trước còn tuyên bố là chỉ có 200 triệu, cậu phải biết rằng đây là một con số đáng kinh ngạc, nếu như biết kinh doanh, lại có Đỗ Bách Tuyền và Bách Lý Hùng tiến hành giải quyết việc thuê nhân tài chuyên nghiệp nữa thì việc chuyển 200 triệu thành một tỷ là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng từ lúc truyền ra tin Lâm Dật Phi sẽ là Chủ tịch chấp hành của quỹ từ thiện thì vào ba ngày trước, Bách Lý Hùng của quỹ từ thiện Bách Thảo tuyên bố là có một khoản tiền 100 triệu nữa rót vào.
– Là ai vậy?
Tô Yên Nhiên có chút ngạc nhiên, thầm nghĩ người có thực lực lớn như vậy thì chắc chắn lại là một người có lai lịch lớn.
– Mình không biết.
Tô Tình lắc lắc đầu:
– Bách Lý Hùng không nói, chỉ nói là người rót vốn vào nói, chỉ cần Lâm Dật Phi đảm nhận vị trí Chủ tịch này thì khoản tiền này sẽ để cho Lâm Dật Phi tùy ý sử dụng, nếu không người đó sẽ rút lại khoản tiền này.
Tô Yên Nhiên chép miệng thở dài, một lúc lâu sau mới nói:
– Chắc là người này nể mặt Bách Lý Hùng.
– Yên Nhiên, đây là khoản tiền 100 triệu đấy.
Tô Tình không nhịn được nói:
– Nếu như là nể mặt Bách Lý Hùng thì mặt mũi ông ấy cũng quá lớn rồi đấy.