Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 226.2

– Vậy cậu đừng nói với mình là người kia nể mặt Lâm Dật Phi nhé.

Tô Yên Nhiên cười khổ nói:

– Mình nhìn thế nào cũng thấy Lâm Dật Phi chẳng đáng mấy trăm tệ.

– Làm sao mình biết được người kia bị chập dây thần kinh nào chứ, ra sức đưa tiền cho anh ta dùng.

Tô Tình thuận miệng nói, thấy sắc mặt Tô Yên Nhiên có chút khác thường thì vội vàng chuyển đề tài:

– Vậy nên mình mới nói hiện giờ Lâm Dật Phi ở thành phố Giang Nguyên có thể coi là chạm vào bỏng tay. Chỉ đáng tiếc là anh ta không thích mình, nếu không thì mình cũng có thể chịu uất ức một chút.

Tô Yên Nhiên cười nói:

– Cậu đừng quên là Lâm Dật Phi đã có bạn gái rồi, đằng sau anh ta còn có Bách Lý Hùng, nếu như không có Bách Lý Hùng chống lưng thì mình nghĩ chắc anh ta cũng chẳng đáng để cậu thích.

– Cũng đúng.

Tô Tình gật đầu nói:

– Nhưng quả thực là mình không hứng thú với anh ta.

– Tại sao vậy?

Tô Yên Nhiên có chút kì lạ hỏi:

– Có thể nói là anh ta rất hợp với các điều kiện của cậu, bề ngoài không đến nỗi nào, hiện giờ lại rất có tiềm lực, thường thì rất ít khi cậu bỏ qua những cơ hội như thế này.

– Mình ghét ánh mắt anh ta nhìn mình.

Tô Tình oán hận nói.

– Ánh mắt anh ta nhìn cậu?

Tô Yên Nhiên bật cười:

– Mình không hề thấy anh ta nhìn cậu.

– Ngay cả cậu cũng thấy như vậy?

Tô Tình tức giận nói:

– Giống như cậu nói, lần nào ánh mắt anh ta lướt qua mình cũng giống như là nhìn không khí vậy, căn bản là không thèm đếm xỉa. Cậu nói xem loại người như thế này sao lại không thể không khiến mình kiềm chế được mà châm chọc mấy câu chứ.

– Vậy xem ra ánh mắt Giang công tử nhìn cậu khá là phù hợp với tiêu chuẩn của cậu.

Tô Yên Nhiên than thở nói:

– Cậu không đi tìm Giang công tử gì đó đi, lẽ nào đặc biệt ở đây để kể cho mình nghe về tình hình gần đây của Lâm Dật Phi sao?

– Không phải, không phải.

Tô Tình lắc lắc đầu, dường như muốn đá tên Lâm Dật Phi đáng ghét ra khỏi đầu:

– Mình tìm cậu là có chuyện khác nhưng vẫn có liên quan đến buổi đấu giá từ thiện.

– Mặc dù tớ có lòng thành nhưng vẫn hữu tâm vô lực thôi.

Tô Yên Nhiên lắc đầu nói:

– Nếu như bảo đại minh tinh như cậu đến chỗ mình quyên tiền thì đúng là trèo cây bắt cá.

– Đương nhiên không phải là muốn lấy tiền của cậu.

Tô Tình kéo tay của Tô Yên Nhiên:

– Yên Nhiên, không phải cậu luôn nói là tài nghệ đánh đàn không ai thưởng thức sao? Lần này mình đã đề cử cậu với ban tổ chức.

Tô Yên Nhiên rút lại tay, lạnh lùng nói:

– Mình không đi đâu.

Tô Tình ngẩn ra:

– Cơ hội tốt như vậy, sao cậu không đi?

– Đương nhiên đối với cậu mà nói thì càng nhiều fan hâm mộ càng tốt.

Tô Yên Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ:

– Nhưng đối với mình thì chỉ cần một người là đủ rồi.

– Cậu lúc nào cũng như vậy, cả đời không đổi.

Tô Tình đảo mắt, đột nhiên nói:

– Không phải cậu nói là có tấm lòng lương thiện, hữu tâm vô lực sao? Hiện giờ có cơ hội đóng góp tốt như vậy, dễ mà, cậu chỉ cần đánh vài khúc, không thể lật lọng chính mình được.

– Hiện giờ người ta có vốn hoạt động là 300 triệu.

Tô Yên Nhiên lắc đầu nói:

– Hiện giờ tất cả những người tham gia, bao gồm cả đại minh tinh như cậu làm chủ trì cũng chỉ làm nền thôi. Có lẽ những trường hợp này hợp với cậu, cũng có ích cho cậu trong showbiz sau này nhưng mình không quen những kiểu xã giao như thế này. Tình Nhi, cảm ơn ý tốt của cậu.

– Nhưng người tri kỷ của cậu cũng tham gia bữa tiệc đấu giá đấy.

Tô Tình kế đầu không thành lại nghĩ kế mới.

– Cậu nói Lâm Dật Phi?

Tô Yên Nhiên vừa nói ra khỏi miệng mới phát hiện có chút sơ hở, cười mắng:

– Nha đầu thối.

Nhưng Tô Tình nói cũng đúng, nếu như Lâm Dật Phi đã được chọn là Chủ tịch chấp hành của quỹ từ thiện Bách Thảo thì không thể có chuyện không đi được.

– Cậu nói không sai, nếu như anh ta đến thì coi như là mình sẽ đàn cho anh ta một khúc, có sao đâu.

– Nói vậy là cậu đồng ý đi rồi?

Tô Tình hưng phấn nhảy lên:

– Vậy được, đến lúc đó mình sẽ đến đón cậu, cậu đừng có mà lừa mình đấy.

Tô Yên Nhiên chậm rãi gật đầu, ngầm đồng ý, đột nhiên nghe thấy tiếng còi xe ô tô bíp bíp không ngừng bên ngoài, cô không khỏi cau mày, bước đến trước cửa sổ nhìn một cái, ánh mắt có chút chán ghét:

– Tô Tình, tìm cậu kìa.

– Ai đến đây tìm mình chứ?

Tô Tình khẽ giật mình, điện thoại reo lên:

– Giang công tử? Cái gì? Anh ở dưới tầng, được rồi, em xuống ngay đây.

Gập di động lại, Tô Tình vội chạy đến bên cửa sổ, mở toang cửa ra, nhìn thấy một chiếc xe đua màu đỏ rất đẹp đang đỗ bên dưới, Giang công tử cầm trong tay một cái khăn màu trắng, đang ra vẻ lau cái trán đầy mồ hôi, nhìn thấy Tô Tình thò đầu ra khỏi cửa sổ thì gửi một nụ hôn gió.

Tô Tình không khỏi phì cười, dùng sức vẫy vẫy cánh tay:

– Yên Nhiên, cậu xem anh ta thật là thú vị.

– Mình nhìn chỉ thấy bực mình, Tình Nhi, anh ta không…Không phải cậu nên suy nghĩ kĩ một chút đã chứ?

Tô Yên Nhiên nhìn ánh mắt Giang công tử nhìn lên, rời khỏi cửa sổ. Cái tên Giang Hải Đào này đem lại cảm giác kì lạ cho người ta, Tô Yên Nhiên chưa từng có ấn tượng tốt về anh ta.

– Cậu yên tâm đi, chuyện của mình, mình tự có chủ ý, không nói với cậu nữa.

Tô Tình quay đầu chạy xuống tầng, loáng cái đã không thấy bóng dáng đâu. Tô Yên Nhiên ở trên tầng nghe thấy tiếng khởi động xe, không kìm được nhìn ra cửa sổ một cái, chỉ thấy Giang công tử một tay đang quay vô lăng, một tay đặt lên vai Tô Tình. Cô không khỏi lắc đầu, quay người ngồi vào chỗ ngồi trước cây đàn, khẽ duỗi bàn tay ngọc ngà rồi đàn một khúc cổ âm – Trang Chu Mộng Điệp.

Tám giờ tối quán cafe Tâm Ý.

Lâm Dật Phi đứng phía bên đường đối diện đã được một hồi lâu, ánh mắt xuyên qua làn người qua lại trên đường, lọt vào bên trong quán cafe, khẽ chau mày…

Bên trong quán cafe là ánh đèn màu đỏ nhạt, kiểu thiết kế nghiêng về làm nổi bật không khí lãng mạn, thanh cao. Một dãy cửa sổ sát mặt đất, bên ngoài là lối đi lại, có thể nhìn rõ động tĩnh bên trong. Những người qua lại đa phần đều ghen tị, bởi bên trong một là có kinh tế khá giả, hai là đều trẻ tuổi. Cho dù không có bề ngoài trẻ, nhưng lại có được một tâm hồn của tuổi trẻ, tuy nhiên có rất nhiều người không có được hai điểm này.

Nam nữ bên trong bàn tán xôn xao, bịn rịn kề vai chạm má vào nhau, đôi lúc lại mang vẻ mặt kiêu ngạo nhìn ra bên ngoài; có người có lẽ cho rằng tình yêu là chuyện của hai người, vì thế hy vọng rằng trong vòng quay của cuộc sống tốt nhất chỉ có hai người kể chuyện anh anh em em; có những người yêu nhau lại hận không thể đem tình yêu của mình tuyên bố cho toàn thể thiên hạ được biết, ngẫu nhiên hoàn cảnh này lại rất phù hợp với tâm ý của bọn họ!

Uông Tử Hào đã đến quán cafe từ rất sớm, chọn một chỗ ngồi ở hàng thứ hai cạnh cửa sổ, quay mặt ra phía bên ngoài cửa sổ. Nét mặt tuy đã được ánh đèn phản chiếu làm tôn lên vẻ đáng yêu như thiếu nữ mười tám tuổi, nhưng đôi mắt lại cứng đờ như một xác chết hàng trăm năm mới được khai quật vậy! Thỉnh thoảng mới chuyển động một chút, điều này chứng tỏ anh ta vẫn còn sống.
Bình Luận (0)
Comment