Đối với Lý Minh Toàn mà nói, tất cả đều đã kết thúc, thứ đang chờ đợi y chính là chế tài của luật pháp, cuộc sống nửa đời sau là ở nhà giam. Nhưng Ngô Vũ Thân lại biết rằng, bọn họ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm!
Cậu ta không biết Lâm Dật Phi ra tay rốt cuộc mạnh bao nhiêu, cũng sợ hắn có tấm lòng Bồ Tát gì đó, khiến hắn tay không khắc chế người khác vẫn có chút khó khăn. Biện pháp tốt nhất của hắn chính là làm người ta mất khả năng hoặt động, giống như đối phó với tên da đen vậy.
Nhưng Lâm Dật Phi hắn có một nhược điểm, ít nhất Ngô Vũ Thân cho rằng như vậy, hắn sẽ không giết người. Từ cách ra tay của hắn có thể nhìn ra, hắn vẫn lấy việc chế phục kẻ thù làm mục đích. Nhưng điều này không nghi ngờ là điểm yếu, bởi vì nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với mình.
Cho nên cậu ta rất lo lắng, lo lắng kẻ thù ngã xuống chỉ là tạm thời.
Ít nhất đầu báo vẫn có thể chiến, khẩu AK47 trên tay đang điên cuồng bắn về phía Lâm Dật Phi!
Ngô Vũ Thân vừa định bóp cò về phía đầu báo, cậu ta có đủ tự tin là một phát bắn chết gã, nhưng lại phát hiện khẩu súng trong tay không ngờ bị kẹt, điều này khiến cậu ta cảm thấy thực sự vận khí không tốt. Nếu là hắn đối mặt với đầu báo, vào lúc này hắn hơn phân nửa đã biến thành sư tử rồi!
Cậu ta rất nhanh tháo đạn ra, chỉ hi vọng Lâm Dật Phi có thể duy trì ba giây. Trên đùi cậu ta vẫn đang chảy máu, tiến lên trợ giúp Lâm Dật Phi là điều không thể, nhưng cậu ta còn có súng, cậu ta có lòng tin trong vòng ba giây có thể xử lý tốt khẩu súng hỏng trong tay này. Xem ra bọn Râu vẫn có chút đề phòng với Lý Minh Toàn, khẩu súng này nói không chừng là do bọn chúng giở trò quỷ, cũng có thể khẩu này thực sự đã quá cũ rồi, không thể sử dụng. Chỉ có điều rốt cuộc chân tướng như thế nào, cậu ta hiện tại không thể hiểu hết.
Lại thêm một trận tiếng súng dày đặc vang lên. Ngô Vũ Thân trong lòng căng thẳng. Lúc này cậu ta đã tháo được viên đạn lép ra, nhưng lại nhìn thấy Lâm Dật Phi lăng mình bay lên không. Độ cao đó khiến cậu ta gần như nghi ngờ liệu con người có thể làm được hay không. Cậu ta cảm thấy Lâm Dật Phi đi tham gia nhảy cao cấp Thế giới, lấy huy chương về cũng không thành vấn đề.
Chỉ có điều vừa vung tay lên, vầng sang trong tay hắn xuất hiện, một đạo ám khí đã bắn về phía đầu báo đang tìm kiếm mục tiêu!
Sự kinh ngạc của đầu báo lúc này không cần nói cũng biết. Gã thực sự chưa nhìn thấy qua người nào nhảy cao như vậy. Gã gần như nghi ngờ Lâm Dật Phi có phải đã mọc cánh hay không, một luồng ánh sáng khiến gã chóng mặt bắn về phía gã.
Đây là cái gì? Tốc độ tuy là rất nhanh, nhưng đầu báo vẫn có ý nghĩ né tránh. Gã nhanh nhẹn tránh sang một bên, nhấc khẩu AK47 trong tay lên, nhắm chuẩn vào Lâm Dật Phi đang còn trên không, khóe miệng hiện lên ý cười tàn nhẫn. Không cần nói Lâm Dật Phi không phải là chim bay, cho dù là chim bay, gã cũng đủ tự tin là bắn hạ được hắn.
Gã chỉ cần bóp cò, đạn sẽ xả ra như mưa. Gã biết AK47 có khuyết điểm, đó là khi bắn liên tục độ chính xác không cao. Lâm Dật Phi cũng có quá nhiều thứ khiến gã không thể tin nổi, nhưng gã cũng không tin Lâm Dật Phi có thể tránh được loạt đạn mà gã sắp bắn này!
Gã kề cà không nổ súng, giờ khắc này giống như là đang tĩnh tại!
“Pằng”. Một tiếng súng nổ vang lên rất lớn, nhưng đó là do Ngô Vũ Thân bóp cò một phát bắn vào sau gáy của đầu báo.
Cả người đầu báo hơi lăc lư, đầu lao về phía trước rồi lăn hai vòng, cuối cùng nằm rạp trên mặt đất, không hề nhúc nhích!
Lâm Dật Phi trên không cuối cùng cũng hạ xuống. Vầng sáng trong tay lại xuất hiện, nhưng quá nhanh không thể nhìn thấy. Tên râu trên mặt đất hình như hơi nhúc nhích, đột nhiên cứng đơ ra, rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Tiếng kính vỡ trong ngân hàng lại vang lên chói tai, tất cả đều vỡ vụn. Rất nhanh không biết là từ cửa chính, cửa sổ hay cửa sau của ngân hàng có rất nhiều đặc công và cảnh sát mặc thường phục xông vào, cùng nhau hét lo:
– Không được nhúc nhích!
Lâm Dật Phi hơi sửng sốt, giương mắt nhìn về phía Bách Lý Băng. Thấy cô vẻ mặt kinh hãi nhìn bốn phía, rồi lại run rẩy nhìn về phía mình, dường như vẫn chưa tỉnh táo trở lại. Hắn chậm rãi đi tới, vỗ nhẹ vài vai cô:
– Em rất nghe lời, anh rất yên tâm!
Bách Lý Băng lúc này mới hồi phục lại tinh thần, hu hu khóc thành tiếng, rồi cô ôm chầm lấy Lâm Dật Phi và không chịu buông ra nữa!
Một đặc công đã cao giọng kêu lớn:
– Đứng lại, tôi gọi cậu đấy, không nghe thấy sao?
Khẩu súng trong tay vang lên tiếng cạch cạch, giống như đang cảnh báo!
Đội trưởng Long xuất hiện bên cạnh anh ta, phất tay ra hiệu anh ta yên lặng. Đặc công kia có chút không hiểu nhìn đội trưởng Long một cái, cuối cùng vẫn buông súng trong tay xuống.
Ngô Vũ Thân lúc này mới cảm thấy trên đùi mình đau đớn dữ dội, cúi đầu nhìn một cái không khỏi nhíu chặt mày. Có đôi khi sự căng thẳng còn hiệu quả cả thuốc mê. Vừa rồi trong thời khắc sinh tử, đừng nói là một phát trên đùi này, cho dù hai ba phát cậu ta cũng có thể dốc sức. Nhưng bây giờ nguy cơ đã được giải trừ, cậu ta mới phát hiện mình một chút cũng không thể đứng vững được nữa!
Đặng Quốc Bảo cuối cùng cũng đi tới, súng vừa mới rút ra, nhưng xem ra lại phải cho vào:
– Đồng chí, cậu không sao chứ, vết thương đau không?
Thấy Đặng Quốc Bảo lúc này đi đến trước mặt mình, Ngô Vũ Thân vừa giận vừa vui:
– Cho anh một phát xem anh có đau không, mang theo còng chứ? Còng tay gã lại!
– Có!
Đặng Quốc Bảo hưng phấn lên tiếng, giơ tay rút chiếc còng từ hông ra, nhanh nhẹn còng tay Lý Minh Toàn lại. Loại công phu này mỗi ngày bắt bọn trộm y có thể làm đến mấy bận, thật sự là xe nhẹ chạy đường quen, thạo đến mức không thể thạo hơn được nữa.
Lý Minh Toàn hai mắt đăm đăm, không rên một tiếng mặc cho y còng tay lại. Lúc này lại có hai đặc công nữa đến, kính lễ với Đặng Quốc Bảo:
– Đồng chí vất vả rồi.
Khuôn mặt Đặng Quốc Bảo như sáng ngời, loại lễ ngộ này từ khi vào ngành tới nay chưa được hưởng qua lần nào, cảm giác thật sự uy phong đến không thể uy phong hơn nữa:
– Không hề, không hề. Nên làm, nên làm thôi.
Trên khuôn mặt có chút hơi đỏ lên, y quả thực không vất vả. Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc việc duy nhất y làm là còng tay Lý Minh Toàn. Nhìn chiến lợi phẩm trong tay bị người khác tiếp quản, Đặng Quốc Bảo cảm thấy như mất đi thứ gì đó.
Ánh mắt mang theo phần kính sợ nhìn bóng lưng của Lâm Dật Phi, y hỏi Ngô Vũ Thân:
– Đồng chí, cậu ta ở bộ môn nào vậy? Thân thủ tốt thế?
Ngô Vũ Thân có chút đau đầu nói:
– Tôi có thể nhờ anh giúp một việc được không?
– Cậu nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được, tuyệt đối sẽ không từ chối!
Đặng Quốc Bảo vẻ mặt chờ mong nhìn Ngô Vũ Thân.
– Giúp tôi gọi một cái cáng tới đây, kiếm thêm chút băng gạc, anh không nhìn thấy tôi chảy máu bê bết sao?
Ngô Vũ Thân dở khóc dở cười.
Đặng Quốc Bảo lúc này mới giật mình để ý tới, liên tiếp nói:
– Ôi ngại quá, chuyện này mà tôi lại quên mất. Cậu đợi một chút, tôi lập tức đi ngay.
Như cơn gió lao vút ra ngoài, thiếu chút nữa đụng ngã đội trưởng Long.
– Chuyện gì thế? Tiểu Đặng?
Đội trưởng Long không hề tức giận mà ngược lại có chút ôn hòa hỏi.
Đặng Quốc Bảo có phần không thích ứng kịp, sợ sệt vội nói:
– Đồng chí này bị thương, em đi gọi cáng.
Đội trưởng Long lắc đầu:
– Không cần đi nữa, xe cứu thương sớm đã đến rồi, cũng may người bị thương không nhiều.
Đặng Quốc Bảo lúc này mới phát hiện Hứa Nghiên đã được đặt lên cáng và đưa ra ngoài. Mấy tên cướp cả chết cả sống đều bị dí súng, đầu chụp mũ đen và còng lại. Ngoài Lý Minh Toàn ra thì tên nào cũng phải khiêng đi. Điều này khiến y không khỏi có chút giật mình với sức nặng khi ra tay của Lâm Dật Phi!
Hắn không có súng, nhưng dường như rất nhanh có thể đánh người ta choáng váng, hay là đánh chết?
Y không dám xác nhận, đầu báo đã chết thì vẫn có thể xác định, sau đầu bị bắn một phát, không chết mới là vô lý. Nhưng tên râu và da đen dường như chưa chết, nhưng tại sao cũng bị khiêng ra ngoài?
Đội trưởng Long đi tới bên cạnh Ngô Vũ Thân, có mà như vô ý đánh mắt về phía Lâm Dật Phi đang đứng cách đó không xa một cái. Anh ta lại quan tâm nhìn vào vết thương trên đùi Lâm Dật Phi, không khỏi nhíu chặt mày rồi ngẩng đầu cảm kích nhìn cậu ta. Anh ta phất tay, một chiếc cáng đã đến bên cạnh:
– Cảm ơn cậu!
Ngô Vũ Thân cười:
– Thực ra người anh nên cảm ơn là cậu ta! Tôi cũng nên cảm ơn cậu ta, nếu không hôm nay tôi không đơn giản mà bị một phát trên đùi này rồi. Dật Phi, rảnh không?
Lâm Dật Phi xoay đầu lại, mỉm cười nói:
– Lẽ nào cậu không thể để tôi nghỉ ngơi một lát sao? Đại tiểu thư, bên kia có người tìm anh.
Câu nói phía trước là nói với Ngô Vũ Thân, câu nói sau là có ý bảo Bách Lý Băng buông tay hắn ra.
Bách Lý Băng nín khóc mỉm cười, rồi mới chịu buông hai tay ra. Đột nhiên cô hôn lên má Lâm Dật Phi một cái, sắc mặt rực lên:
– Cho anh ba phút, rồi nhanh quay lại nhé!
Lâm Dật Phi cười, gật gật. Hắn chậm rãi đi tới, nhìn đội trưởng Long một cái, cười đầy thiện ý.