Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 76.2

Đội trưởng Long do dự một chút, anh ta nhìn bốn chung quanh, những thị dân bị vây khốn trong ngân hàng đang lần lượt đi ra ngoài, lúc này chỉ còn lại mấy người bọn họ, cuối cùng mới bắt lấy bàn tay của Lâm Dật Phi:

– Cũng vô cùng cảm ơn cậu, Lâm Dật Phi, cậu là niềm tự hào của thành phố Giang Nguyên!

Lâm Dật Phi cười khổ lắc đầu:

– Những lời khách khí không cần nói nhiều, đến lúc đó phát chút tiền thưởng là tôi hài lòng rồi.

Không thèm để ý đến vẻ mặt có chút kinh ngạc của đội trưởng Long, Lâm Dật Phi ngồi xuống nhìn vết thương trên đùi Ngô Vũ Thân, nhíu mày:

– Dường như rất đau?

– Nói hâm thế.

Ngô Vũ Thân không chút khách khí nện một quyền vào người hắn:

– Thằng nhóc cậu ra tay sao mà chậm thế, nếu cậu sớm chút thì tôi đâu đến nỗi bị ăn phát này chứ.

Lâm Dật Phi lắc đầu cười khổ nói:

– Cậu thật cho rằng tôi là thần tiên à, không phải cậu vẫn luôn đợi cơ hội đó sao? Hơn nữa, không phải tôi ra tay chậm, mà là cậu né chậm. Nếu tôi ra tay chậm, sợ là lúc này Ngô Vũ Thân cậu đã bị tên Râu một phát bắn nát đầu rồi.

Ngô Vũ Thân lòng còn sợ hãi, nhớ lại tình hình lúc trước, không tự chủ được gật đầu:

– Cậu nói một chút cũng không sai, tuy nhiên cậu cũng đừng quên rằng, tốc độ tránh đạn của cậu tuy nhanh, nếu không phải tôi bắn chết tên tặc đó, lúc này cậu có toàn vẹn hay không, không ai có thể biết được.

– Vậy sao?

Lâm Dật Phi thản nhiên cười nói:

– Nói như vậy chúng ta huề nhau, để tôi xem vết thương của cậu nào!

Hắn vừa nói, vừa giơ tay nhẹ nhàng ấn vào chỗ gần vết thương.

Ngô Vũ Thân có chút kinh ngạc, lại có chút giật mình:

– Đúng rồi, quên mất cậu còn là một thầy thuốc. Sao hả, vết thương của tôi có nặng lắm không?

Một quân y chen vào, nhìn một cái nói:

– Đạn vẫn còn nằm trong thịt à?

Ngô Vũ Thân gật gật đầu:

– Cũng may người đó sử dụng khẩu súng lục bình thường, nếu gặp phải con Desert Eagle của tên Râu thì cái chân này của tôi xem như teo rồi.

– Không có thương tổn đến xương sao?

Quân y quan tâm hỏi.

Ngô Vũ Thân cười khổ một tiếng:

– Hình như không, nếu thật sự bị thương đến phần xương thì phải làm sao?

Ánh mắt đột nhiên hiện lên đôi phần ưu tư.

Quân y thầm nghĩ, còn có thể làm sao, đương nhiên là rạch thịt lấy đạn ra chứ sao. Tốt chút thì nằm vài tháng, mà tệ chút là có khả năng phải cắt chân. Không được quá chậm trễ, qua chốc lát thì có thể bị nhiễm trùng:

– Cậu gì ơi, xin lỗi, chúng tôi phải làm việc rồi.

Trong tay ông ta không có thiết bị y tế, hơn nữa muốn lấy đạn ra cũng phải tiến hành trên bàn phẫu thuật. Người bị thương này ngay cả đội trưởng Long cũng có phần lễ phép, sao có thể đối phó qua loa được. Nếu không phải nhìn thấy cả Ngô Vũ Thân và đội trưởng Long đều rất nhiệt tình với Lâm Dật Phi, thì ông ta đã không khách khí mà kéo hắn ra ngoài rồi.

Ấn tay lên gần vết thương làm gì, xem bệnh thì xem như vậy sao? Ông quân y có chút bất mãn nghĩ, không xảy ra chuyện gì thì còn đỡ, nếu Ngô Vũ Thân này thật sự xảy ra chuyện, trách nhiệm vẫn đổ lên đám quân y chúng tôi!

– Cậu may đấy, có thể đi mua vé số rồi.

Lâm Dật Phi cười:

– Không bị thương đến xương.

– Thế còn bảo may?

Ngô Vũ Thân lắc đầu cười khổ nói, đột nhiên kêu to một tiếng. Lâm Dật Phi một chưởng vỗ vào đùi cậu ta. Không đề phòng Lâm Dật Phi có hành động này, Ngô Vũ Thân phút chốc mồ hôi tuôn ra!

“Phụt” một tiếng, một đầu đạn bay ra theo đường máu. Lâm Dật Phi giơ tay tóm tấy, đưa lên nhìn kỹ, ánh mắt có chút kinh ngạc:

– Thật sự có chút khó có thể tưởng tượng!

Hắn chưa từng nhìn thấy đạn bao giờ, rất khó tưởng tượng một đầu đạn đơn giản như vậy, không ngờ lại có lực sát thương ghê gớm như thế, trong lòng không khỏi có chút run sợ. Vừa rồi hắn tận mắt nhìn thấy uy lực của nhiều khẩu súng, mặt đối mặt hắn còn có thể né tránh, nhưng nếu bắn từ phía sau, thì đúng là khó lòng phòng bị!

Ngô Vũ Thân không biết ý tứ trong lời nói của hắn, nhưng lại biết rõ dụng ý ra tay của Lâm Dật Phi, không khỏi kêu lớn:

– Cậu không thể báo trước một tiếng hay sao hả?

– Nếu tôi thông báo, thì cơ thịt của cậu sẽ xiết chặt, tôi đánh một chưởng không ra được, thì phải tiếp chưởng thứ hai.

Lâm Dật Phi cười:

– Lẽ nào cậu còn muốn đau đến hai lần sao?

Ngô Vũ Thân cuống quít lắc đầu:

– Dật Phi, cậu có thể cầm máu cho tôi trước rồi hãy nói không hả?

– Băng gạc, thuốc, mau!

Quân y có chút hoảng hồn, cuống quít quay đầu về phía sau kêu lên. Đợi đến khi quay đầu lại, thì vết thương trên đùi Ngô Vũ Thân đã không còn chảy máu nữa!

Đội trưởng Long nhìn thấy Lâm Dật Phi chỉ duỗi ngón tay chọc hai cái lên đùi Ngô Vũ Thân, vốn máu tươi ròng ròng không ngờ lại được ngăn lại một cách thần kỳ. Ánh mắt càng trở nên kinh ngạc, nhưng lại không nói gì.

– Sao lại thế này?

Quân y vừa mới cầm băng gạc qua, nhìn thấy vết thương liền ngây ra như phỗng.

– Tên lừa đảo giang hồ hắn xem ra vẫn có chút hữu dụng, nói như vậy, bữa cơm kia mình mời xem như không uống phí rồi.

Ánh mắt của Ngô Vũ Thân cũng mang theo sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường:

– Bác sĩ Lâm, khi nào thì tôi có thể đi lại được vậy?

Lâm Dật Phi lắc đầu:

– Trận bóng rổ chiều hôm nay cậu đừng có mơ mộng nữa.

– Còn tham gia trận bóng rổ sao?

Quân y bất mãn nói:

– Đùa gì vậy, loại vết thương này nói kiểu gì cũng phải tĩnh dưỡng nửa tháng, mới có thể dần dần khôi phục đi lại được.

– Nửa tháng?

Ngô Vũ Thân lắc đầu nói:

– Làm sao tôi có thể chịu được thời gian dài như vậy trên giường chứ! Dật Phi, cậu có cách gì hay không?

– Có.

Ngược lại Lâm Dật Phi trả lời rất rõ ràng.

– Cách gì?

Ngô Vũ Thân lòng đầy hy vọng hỏi.

– Trở về tôi sẽ làm cho cậu một cái gậy.

Lâm Dật Phi vỗ vỗ tay, đứng lên, mỉm cười nói:

– Như thế nói không chừng hôm nay cậu có thể “chấm phẩy” mà tham gia trận bóng rồi rồi đấy.

– Cậu không cần phải làm gậy cho tôi đâu.

Ngô Vũ Thân trở mặt nói:

– Nếu cậu là bạn chí cốt của tôi, tôi hi vọng cậu có thể mua cho tôi một ít kim chỉ.

– Làm gì?

Lâm Dật Phi dừng bước:

– Hay là chiếc quần này của cậu bị rách đũng rồi hả. Ngô đại công tử nhà ta cần kiệm chăm lo việc nhà, để cậu vá xong rồi mặc tiếp.

Nhìn nụ cười nở trên khuôn mặt của Lâm Dật Phi, rồi nhìn sang Bách Lý Băng như con chim nhỏ bên cạnh hắn, Ngô Vũ Thân lắc đầu:

– Nếu có thể, tôi chỉ cần khâu cái mồm của cậu lại thôi. Không nghe cậu tào lao, tôi nghĩ bệnh của tôi sẽ tốt hơn đấy.

Lúc Lâm Dật Phi và Bách Lý Băng rời khỏi ngân hàng thì thời gian đã là buổi chiều. Trên đường Bách Lý Băng sớm đã khôi phục lại bình thường, kéo cổ tay Lâm Dật Phi líu ríu hỏi không ngừng, người qua đường đều nhìn chằm chằm hai người, thầm nghĩ thằng nhóc này phúc khí lớn thật, không ngờ lại có cô gái dung mạo như hoa đem lòng yêu mến.

Tuy nhiên có loại suy nghĩ này đều là những người thức thời, còn những người đã kết hôn thì thầm lắc đầu, trong lòng nghĩ, thằng nhóc này sau này kiểu gì cũng khổ, bây giờ lải nhải như vậy, sau khi kết hôn còn có thể chịu nổi sao?!

Những lời mật ngọt trước hôn nhân chỉ thấy bao nhiêu cũng không đủ, những đàn ông sau hôn nhân dăm câu ba điều đã thấy quá nhiều rồi!

– Chúng ta có lẽ thật phải đi mua ít kim chỉ.

Lâm Dật Phi nói.

– Vì sao?

Bách Lý Băng khó hiểu nói:

– Anh không phải sẽ đi mua kim chỉ cho người đó thật đấy chứ, để anh ta khâu miệng anh lại à? Vậy em không đồng ý đâu! Em còn muốn nghe anh càu nhàu cơ!

– Có khâu miệng anh lại hay không chỉ là thứ yếu.

Hắn quay mặt nói:

– Mấu chốt là, anh suy xét xem có phải khâu tai mình lại, để anh có thể tạm thời yên tĩnh chút hay không.

Bách Lý Băng ngẩn ra, sau một lúc lâu rốt cục tỉnh ngộ lại, nắm quyền đánh hắn một cái. Tuy không nhanh, nhưng lại khiến cho Lâm Dật Phi không thể né tránh:

– Được lắm, anh nghĩ em lắm lời thì cứ nói thẳng, sao phải vòng co Tam Quốc chứ. Nhất định là vừa rồi người kia đã làm hư anh rồi. Dật Phi, về sau em phải quản giáo anh kỹ hơn một chút mới được.

Lâm Dật Phi không thể tưởng được y nhân không có bất kỳ đạo lý đáng nói, chỉ có thể cười khổ nói:

– Em nói đúng, nkd là Ngô Vũ Thân đã làm hỏng anh rồi, lát nữa nếu có cơ hội xem bệnh cho cậu ta, anh nhất định sẽ xát muối lên đó, để cho đại tiểu thư nhà ta trút giận mới được.

– Thế còn được.

Bách Lý Băng cười hài lòng, đột nhiên nhớ ra cái gì đó.

– Anh vừa nói cái gì, anh gọi anh ta là gì?

Lâm Dật Phi dừng bước:

– Anh hình như nhớ tên anh ta là Ngô Vũ Thân, tuy nhiên loại bạn bè hư hỏng đó anh không thèm lưu tâm, cũng không biết có đúng hay không.

Nếu Ngô Vũ Thân nghe thấy lời này, phỏng chừng là cho dù nằm trên giường bệnh cũng sẽ bật dậy cho hắn một đạp thì mới hả giận.

– Ngô Vũ Thân?

Bách Lý Băng đột nhiên mỉm cười:

– Anh ta giống tên một người bạn hàng xóm khi nhỏ với em, tuy nhiên không thể là anh ta. Người bạn chơi cùng đó của em khi mới mấy tuổi, trông như một quả bóng cao su ấy, có thể lăn tròn trên đường. Đã hơn mười năm rồi, chắc là.
Bình Luận (0)
Comment