Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 125

“Ngươi chắc có biện pháp đi?”

Khi bầu không khí từ từ trở nên quái dị, Lang Vương cuối cùng mở miệng.

“Nga?” Thanh lang quay đầu, nụ cười cợt nhã từ từ biến lạnh: “Ngươi sao lại biết?”

“Trực giác thôi….. thanh lang, hiện tại chắc nên hợp tác với nhau một chút đúng không.” Chiến hiếm khi gỡ xuống uy nghiêm của Lang Vương nghiêm túc nói, “Kỳ vọng của ta là để cho tất cả đồng bạn trở về an toàn, đưa ra điều kiện của ngươi đi, chỉ cần ngươi có thể đảm bảo chúng ta…… tất cả đều có thể thông qua cản trở này.”

Trong đôi mắt hắc ám của thanh lang lóe lên, cố ý vô ý liếc sang Lâu Ánh Thần một cái, sau đó nhíu mày với Lang Vương có chút khẩn trương: “Phương pháp đi qua, ta xác thực biết một cách, nhưng mà, ý kiến của ngươi có thể đại biểu cho tất cả lang sao?” Lang Vương lúc này mới lý giải được ánh mắt vừa nãy của đối phương, trong lòng thở nhẹ một hơi, nó cũng thật sự lo lắng thanh lang đề ra mấy loại điều kiện bắt Lâu Ánh Thần thế nào thế nào đó, nhưng mà, nghe đối phương mở miệng như thế, không cần suy nghĩ cũng biết là có liên quan với con lang Xích Nha: “Có thể.” Câu nói này nói ra, bình tĩnh, hữu lực. Nhưng Lâu Ánh Thần ở một bên nhíu mày, bất thiện hỏi thanh lang: “Trước tiên nói ra điều kiện của ngươi là gì?”

“Dô, lập tức liền có tiếng nói không thống nhất rồi. ‘Vương’ a….. ngươi vẫn là trước hết cùng vị ái nhân này thương lượng cẩn thận lại thì tốt hơn.

“……..”

Lang Vương có chút đau đầu chuyển động cổ, rất lâu, nhẹ nhàng dán đầu vào cổ Lâu Ánh Thần, Lâu Ánh Thần cảm thấy xấu hổ tránh ra, nhưng không bỏ mất câu nói của đối phương: “Lần này, nghe ta có được không, cho dù là thanh lang đó đưa ra điều kiện gì cũng sẽ không lấy Xích Nha ra làm ‘đá dò đường”, tuy nó ngạo mạn không đặt ai vào mắt nhưng là nó thật tâm đối với đứa con kia ngươi thu nhận kia a…….” “Ta không thể hoàn toàn tin tưởng gia hỏa đó ngươi không biết, ban đầu tính cách nó biểu hiện ra và hiện tại khác nhau bao nhiêu vạn nhất……”

“Không có vạn nhất.” Lang Vương nghiêm sắc nói: “Cho dù nó có vạn nhất, lẽ nào, ngươi còn không tin ta?”

Có chút

Lâu Ánh Thần tin rằng cho dù điều kiện của thanh lang đó là bảo Xích Nha phải hiến tế Lang Vương cũng sẽ đáp ứng, vì hy sinh một cá nhân bảo hộ toàn thể là tính toán hiệu quả nhất, nhưng hiện tại y không dám nói ra cho dù nói ra cũng không có kết quả, cho dù là bản thân không cam tâm, nhưng sức ảnh hưởng và lực hiệu triệu của Vương cũng có thể khiến Chiến không cần để ý tới ý kiến của y mà quyết định. Hiện tại có thể trưng cầu cách nghĩ của mình, đã là không tồi rồi.

Tựa hồ là nhìn ra được trong lòng Lâu Ánh Thần đang nghĩ cái gì, Lang Vương chép miệng: “Đừng suy nghĩ bậy bạ, ta chẳng qua là hy vọng ngươi tin tưởng ta nhiều hơn một chút.”

“…..”

“Không nói chuyện thì ta coi như ngươi đồng ý rồi.”

Nói xong Lang Vương quay người đi tới chỗ thanh lang, thậm chí rất vô lại xóa bỏ cơ hội đổi lời cho Lâu Ánh Thần.

“Chúng ta đi qua bên đó bàn.”

Thanh lang không nguyện ý giao dịch ở giữa đám lang, nhưng Lang Vương nhìn một bên nước đen một bên hắc động thì rõ ràng bắt đầu do dự, thanh lang không hảo khí nói: “Trong nước đen chỉ cần chúng không chạy loạn thì sẽ không có nguy hiểm, sinh tồn trong đó chỉ có loại rắn nước ôn hòa, bên thủy động kia hiện tại chính là thời gian nghỉ ngơi hiếm có, nếu như không nắm bắt thời gian chúng ta có thể phải chờ tới ngày mai mới có thời cơ.”

“Được thôi…… Lưu Sa, Thần, trong chừng mọi người.”

Để ý Xích Nha vẫn còn ở trong đám lang, Lang Vương suy nghĩ một chút rồi cảm thấy thanh lang chắc sẽ không có biến động gì quá phận, phân phó vài câu xong thì cùng thanh lang tiêu biến trong bóng tối, Lâu Ánh Thần nhịn xuống xung động muốn xông theo, cắn răng từ bỏ, quay người đi tới cạnh Xích Nha: “Thân thể thế nào? Chịu được cửa ải này không?”

Xích Nha gật đầu, nhưng nét uể oải trong thần tình rất rõ ràng: “Gia hỏa đó xem ra không có dị thường.” Nó nói ‘gia hỏa’ đó tự nhiên là thanh lang, không nguyện nói ra tên cũng coi như là một biểu hiện của trạng thái tâm lý. Trong lòng Lâu Ánh Thần thắt lại: “Cực khổ ngươi rồi…..” Y có chút không biết phải mở miệng thế nào, cảm thấy cứ giống như đã để cho một huynh đệ của mình nằm vùng ở bên người địch nhân để làm tình nhân, sau đó cung cấp mật báo. Cho dù không có loại ý đồ này, nhưng tình cảnh hiện tại, nói trắng ra thì chính là như thế.

Trong đám lang, Phù Xuyên lại lần nữa phụ trách nhiệm vụ trông coi gấu con, mà Lưu Sa thì thành thật trong chừng từng con lang, mục quang thiêu đốt trừng trừng động hướng của chúng, Mộc Bàn đã có mấy lần muốn đến gần động nước để nhìn xem rốt cuộc có phong cảnh thế nào, đều bị thét lên dọa lùi lại. Cũng không mất bao nhiêu thời gian, Lang Vương và thanh lang đã chạy trở về.

Thật ra vị trí nước ở chỗ giao giới này không cao, so với lúc đầu chưa ngập đến cổ, thì hiện tại chỉ miễn cưỡng qua da bụng, nhưng không khí xung quanh trở nên thế này, không có ai dám thật sự thả lỏng. Lang Vương cũng không nói gì liên quan tới điều kiện giữa họ, bất động thanh sắc đảo qua Lâu Ánh Thần một cái, sau đó nói với đám lang: “Tất cả lang, theo sát.”

Chỉ ngắn gọn năm chữ, sau đó thì thấy thần sắc thanh lang trở nên chăm chú, bắt đầu dẫn đám lang vượt qua chỗ nước trong.

Lâu Ánh Thần không đi đầu đội ngũ, không biết có thể tính là tâm lý trốn tránh hay không mà co lại đi xuống dưới cùng đội ngũ để chiếu cố, thật ra đám lang hiện tại cũng không có quy mô gì lớn, nhưng Lang Vương nói cần cố gắng từng con theo sát từng con, đội ngũ mới kéo ra rất dài. Lưu Sa trước sau đánh giá rất lâu, mới đi ở vị trí thứ ba sau Lang Vương, nhẹ giọng hỏi: “Thế nào rồi? Phát sinh chuyện gì”

“Nó” Lang Vương dùng ánh mắt chỉ sang đối tượng mình muốn nói, “Đã từng đi qua thông đạo Truy Nhật.” Ngừng một chút, cố ý cho Lưu Sa tiêu hóa tin tức này, sau đó lại nói, “Cho nên hiện tại để nó dẫn đường.”

Lưu Sa nhíu mày hừ mũi, vấn đề đầu tiên sau khi phản ứng lại là: “Có thể tin sao?”

“……Ân.”

Lang Vương trước giờ chưa từng khẳng định một vấn đề nào chưa thể nắm chắc, một tiếng ‘ân’, cũng chính là do vừa rồi thanh lang đã làm gì đó khiến Lang Vương tin tưởng, Lưu Sa tự nhiên sẽ không có nghi ngờ, chỉ là hơi hơi đánh giá Lâu Ánh Thần và Xích Nha đi ở cuối cùng đội ngũ, càng thêm đè thấp âm thanh: “Điều kiện trao đổi của các ngươi là gì?”

Không biết vì sao Lang Vương đột nhiên có chút khó xử ho khan một tiếng, chuyển mục quang nhìn thẳng mặt đối phương: “Cái này, ta không thể nói.”

“…….” Đây cũng khó trách a. Trong lòng Lưu Sa cũng có chút mấu chốt, nhìn thanh lang đang cẩn thận dẫn dường ở đầu, âm thầm than dài một hơi.

Đường dưới chân là thật, một con đường nhỏ ẩn mật nằm giữa đám hố to to nhỏ nhỏ, giống như một mê cung, đội ngũ lang di chuyển trong đoạn nước nông rộng lớn dị thường này, có lúc sẽ phải men theo một diện tích nhỏ vòng tới vòng lui, nhưng không có ai dám phát ra tiếng phản đối bất mãn. Vì khi đi qua mới nhìn rõ, cách chân mấy centimet có một thủy động đen kịt, hơn nữa bên trong còn thỉnh thoảng xẹt qua tia sáng u lam. Nghe những con lang niên kỷ lớn trong đội ngũ giải thích, đó là mắt của sinh vật thủy sinh.

Có lẽ là trước đó đội ngũ đã gặp phải quá nhiều hạn vận, lần này hiếm khi vận may cuối cùng cũng tới, thăm dò trong nước chừng hơn nửa giờ, đám lang một đường chỉ sợ chứ không có nguy hiểm đến được bờ, hoàn cảnh so với trước khi xuống nước có chút tương tự, cũng là một nơi bằng phẳng rộng lớn có vách đá, xa xa còn có thể nhìn thấy một con đường nhỏ nghiêng nghiêng từ trên cao chen vào nơi này.

“Ta đúng theo giao ước hoàn thành nhiệm vụ, tiếp theo chỉ chờ coi ngươi thôi.”

Thanh lang vẫn tràn đầy ngạo mạn lắc đầu đi tới cuối đội ngũ, nhưng sắc mặt có chút khó xem, tựa hồ là bộ dáng rất kiệt quệ, Lang Vương cũng không nói gì, gật dầu rồi bảo đám lang nghỉ ngơi tại chỗ, nó không biết con đường nhỏ đối diện có còn nguy hiểm gì không, thanh lang chưa từng nhắc qua, mà còn lại chỉ có thể dựa vào chính họ mà thôi.

Lâu Ánh Thần không thèm để ý đến ánh mắt ghen tỵ của thanh lang khi đi ngang qua, dùng cổ nhẹ nhàng chạm vài cái vào cổ Xích Nha, sau đó mới không nhanh không chạm đi tới chỗ Lang Vương, không biết vì sao, tâm tình của y đột nhiên nhẹ nhõm hơn rất nhiều, ngẩng đầu quan sát hoàn cảnh tứ phía, y tùy tiện mở miệng: “Điều kiện của gia hỏa đó là gì?”

Lang Vương lần này lại có biểu tình đau đầu, co giật khóe miệng một lúc: “Chúng ta đã giao ước…… không thể nói ra……”

“Nga……’

Giả như không để ý đáp một tiếng, Lâu Ánh Thần giật giật lỗ tai, thỏa mãn nhìn thấy khóe miệng Lang Vương co giật.

“Cái này, thật sự không thể nói hơn nữa, Thần, ngươi nên biết, ta đã đáp ứng nó rồi.”

“Đem gạo nấu thành cơm sao? Cách làm thông minh a…….” Mỉa mai nhíu mày, Lâu Ánh Thần không tiếp tục truy vấn, quay nhìn xung quanh, đột nhiên nói: “Vị đạo của nơi này, rất quen thuộc.”
Bình Luận (0)
Comment