Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 126

“Vị đạo của nơi này, rất quen thuộc.”

Theo lý mà nói, cảnh trí trong chuyến lữ hành có rất nhiều nơi tương tự, vách đá, hang động, rừng cây rậm rạp, và cả con sông hung hiểm. Nhưng có thể khiến Lâu Ánh Thần kìm lòng không đặng thốt ra câu này, hiển nhiên là có xung kích cường liệt hơn nhiều. Lang Vương ngây ngẩn một chút, sau đó quanh nhìn xung quanh, con ngươi kim sắc trong hắc ám lộ ra khí tức của Vương, cố hương là lãnh địa của nó, chỉ là xung quanh, không có thứ khiến nó thấy quen thuộc.

“Có……. vị đạo gì?”

“Ách Chỉ là cảm giác.” Lâu Ánh Thần đột nhiên nghĩ tới, lời vừa nói ra khi nãy rất có phong cách của nhân loại, lý giải của dã thú đối với vị đạo, trừ vị đạo nếm trong miệng chính là vị đạo hửi trong mũi, chứ không có tầng ý nghĩa ‘cảm giác’. Lắc lắc lỗ tai che giấu sự lúng túng của mình, y chuyển lực chú ý nhìn lại xung quanh, trong lúc vô ý, bắt được ánh mắt ngạc nhiên của thanh lang ném tới, trong lòng nhất thời nghẹn lại.

Thế nào? Nó tại sao lại dùng biểu tình đó?

Giây tiếp theo thanh lang đã quay đầu đi, dường như biểu tình vừa rồi chỉ là ảo giác của người nào đó. Lâu Ánh Thần vô tội chớp chớp mắt, tạn thời cũng không tính đi nghiên cứu sâu. Dù sao, miệng của con lang nào đó chính là giống y như cục đá, nếu như không phải tự nó muốn nói ra, ai cũng đừng nghĩ moi được bí mật từ nó.

“Nơi này, có đường đá thông lên trên. Đều đi tới đi!

Lưu Sa có lực quan sát nhạy bén từ xa gọi một tiếng, đám lang vốn đang tản mác ra khắp nơi nằm nghỉ toàn bộ đều nhảy lên, Lâu Ánh Thần và Lang Vương ngược lại trở thành những người đi cuối cùng của đội ngũ. Trên vách đá hỗn loạn, mọc đầy thực vật leo màu xám lục, cũng không biết tại sao có thể mọc um tùm ở một nơi không có ánh sáng mặt trời thế này, chỉ có thể nhìn ra được đã có nhiều năm tuổi, một tầng mềm mại che kín những vết nứt của vách đá, mà trên mặt vách đá là một tầng dây leo dày cộm. Mấy con lang hiếu kỳ đi qua, trước sau bị khí vị kỳ quái đó dọa chạy đi. Mà trong đám dây leo này, có một cửa động ẩn mật mở ra trước mặt đám lang, phía trên còn rủ đầy những dây leo đã héo úa và những gốc cây không biết tên.

“Trời ơi….. hang động này, sao lại ẩm thấp như vậy.”

Mộc Bàn trừng mắt nhìn vào trong, nhưng không có gan chui cả người vào. Phù Xuyên ở một bên cười tà: “Ngốc, vì không có ánh sáng.”

Đích thật, những hang động trước đây chúng từng đi qua bất luận thế nào trên đỉnh cũng đều có thể thấp thoáng nhìn thấy những tia sáng, mà hang động này, đen kịt một mảnh, khiến người ta không kìm được hoài nghi bên trong nó có phải là đường chết không.

“Có gió, chắc có thể thông ra ngoài, chính là không biết cửa ra bên đó có đủ lớn…… hơn nữa…..” Lưu Sa cẩn thận nhìn Lang Vương, lời nói phía sau cũng không cần nói rõ, suốt quãng đường đi của chúng, có cái sơn động nào mà không có thứ gì đó kỳ quái, hang động nhỏ hẹp thế này, vạn nhất có thứ gì đám lang đi vào chỉ sợ sẽ gặp nạn.

“……Ta đi dò đường.”

Lang Vương đột nhiên mở miệng, nó quay sang gật đầu một cái với Lâu Ánh Thần, sau đó cẩn trọng đi tới, Lưu Sa bất mãn, trong đám lang thật ra không tồn tại vấn đề bình đẳng, nếu như để Vương của chúng thân vào nguy hiểm, nó thà để phân nửa đội ngũ hy sinh.

Vừa muốn lên tiếng ngăn cản, Lâu Ánh Thần đã chậm rãi đụng một cái sau lưng nó: “Ta cảm thấy không có nguy hiểm gì cả, yên tâm đi.” Từ vị đạo được truyền vào trong này có thể phân định ra là không khí tươi mới, có vị đạo của thực vật non, đồng thời, cũng có vị đạo chỉ có vách đá ẩm ướt mới có, tuy không dám nói đầy đủ ra, nhưng Lâu Ánh Thần trước giờ luôn tin vào trực giác của mình. Lưu Sa lại bất kể, nó không thể nào vì lời phiến diện của con lang khác mà để Lang Vương đi vào hiểm cảnh, vừa muốn gầm lên cái gì, lại thấy Lang Vương đã lùi về.

“Sao rồi?”

Mở miệng là Lâu Ánh Thần, bị Lưu Sa trừng cho một cái.

“Không tốt lắm.” Bộ dáng của Lang Vương có chút thê thảm, nó lắc rơi một mớ rêu sau tai, “Bên trong có một đoạn rất hẹp, ta nhất thời gấp rút, không chui qua.”

“…….”

Đây tính là…… tình huống ngoài ý muốn đi…….

Sau khi nhăn mặt, Lâu Ánh Thần cũng chỉ có thể không nói gì tiến hành lần thứ hai dò đường, thái độ của Lang Vương vẫn bình thường, tựa hồ nó cũng không lo lắng trong hang động có vấn đề gì. Chỉ phân phó vạn lần cẩn thận, sau đó đích thân trông ở cửa động.

Đúng như Lang Vương nói, trong hang động rất khó đi, Lâu Ánh Thần giống như con sâu róm nhích từ từ tới trước, trên đầu thỉnh thoảng xuất hiện mấy cục đá lồi, tuy không bén nhọn như trong núi đá vôi, nhưng cũng khó chịu. Lần đầu tiên, Lâu Ánh Thần vì thân thể không to lớn của mình cảm thấy may mắn. Lông trên bụng rõ ràng cảm thấy mặt đất ẩm ướt và băng lạnh, may mà không có loại bò sát gì, lỗ tai hoàn toàn cúp ra sau đầu, Lâu Ánh Thần cố gắng dùng chân sau dẫm lên mặt đất, trong khe hỡ cuối cùng lắc trái lắc phải chui ra được, may mà hang động không dài như trong dự liệu, quặn quẹo di chuyển ở biên độ cong gần như sáu mươi độ, hang động bắt đầu trở nên rộng rãi hơn, hơi cúi lưng đi tới, cuối cùng, y biết được nguyên nhân hang động không có ánh sáng.

Không xa phía trước, một trục ánh sáng chiếu thẳng xuống, vị trí của nguồn sáng nói rõ, hang động khó đi này gần như nằm ở vị trí song song với mặt đất.

Không do dự thêm, Lâu Ánh Thần thò đầu thò não nhảy tới dưới trục ánh sáng, híp mắt lại quan sát bên ngoài, đường nhìn trong mấy giây trắng xóa, sau đó tia sáng rực rỡ đi vào. Mà Lâu Ánh Thần, cũng ngây ngẩn.

Bãi cát trắng tinh như bãi biển, tinh thể lam lục lồi ra…..

Đó là một nơi đã từng viếng thăm qua.

“Tiểu……. đông tây……” Bất giác tự lẩm bẩm, Lâu Ánh Thần quay nhìn bốn phía, đường nhìn đã thích ứng với hoàn cảnh, mà y cũng nhìn rõ được không có sinh vật nào khác trong hang động. Trong lòng lại dấy lên bất mãn, càng thêm hung bạo. Hang động này là nơi trước đây, tiểu Mãnh Cáp đã dẫn y đến để hiến ngọc, ít nhất, là một nơi tương tự. Trong đầu đột nhiên nghĩ tới trước đây tiểu đông tây huyên náo kéo y chỉ về một hướng khác, Lâu Ánh Thần chui ra sơn động, nhìn quanh mấy vòng, gần như có thể khẳng định nơi lúc đó được chỉ chính là địa đạo vừa mới chui ra.

“Ngao ô….. ngao”

Bên đầu kia của địa đạo đột ngột truyền ra một tiếng gầm khiến Lâu Ánh Thần đang chìm vào suy tư bị dọa một phát, hồi thần, vội vàng chạy lại cửa động: “An toàn, tất cả lên hết đi!” Gầm một tiếng y cũng không tính sẽ trở lại, dù sao hai bên chen chút thì sẽ bị kẹt, còn về Lang Vương thân hình hơi lớn thì……. chắc sẽ có biện pháp chui qua thôi….. đại khái……

Không phải đợi bao lâu, trong hang động thò ra một cái đầu, là gấu con, thể hình này đối với hang động mà nói gần như có thể không cần tính kích cỡ, nó rất cao hứng kêu ngao ngao chạy tới chỗ Lâu Ánh Thần, sau đó lại lăn một vòng nhảy vào bãi cát. Xuất hiện tiếp theo là Phù Xuyên, nó hung hăng ưỡn lưng một cái, thở nhẹ nhõm, sau đó bị tinh thạch trong hang đọng thu hút ánh mắt, tiếp đó, cứ cách chừng mấy phút lại có một con lang chui ra, Lang Vương không phải là kẻ xuất hiện cuối cùng, mà khi nó xuất hiện thì lại là kẻ thê thảm nhất, phía trên đầu còn bị đá rạch ra một đạo vết thương nhàn nhạt, bộ lông vốn phiêu dật bây giờ một nhúm ngã sang đông một nhúm ngã sang tây, đi tới trong mục quang cợt nhã của Lâu Ánh Thần, Lang Vương không cam lòng cảm thán: “Thì ra hình thể lớn cũng thật sự có rất nhiều bất tiện……” Quay nhìn xung quanh, lại hỏi: “Đây là….. nơi nào.”

Thật ra vấn đề của Lang Vương là hỏi trong lúc không để tâm, nhưng Lâu Ánh Thần lại biết rõ đáp án, tuy vẫn chưa thể khẳng định một trăm phần trăm, nhưng thực tế cũng đã chiếm tám chín mươi phần rồi: “Nếu như không phải là nhận lầm một nơi có bố trí đồng dạng, vậy thì, ta chắc có thể xác định…… chúng ta đã trở về rồi.”

“Hả??!”

Đám lang ngây ngẩn, đối với Truy Nhật thì có lòng tin là một chuyện, mà nhiệm vụ thành công hay không lại là chuyện khác. Không có xung kích kinh hồn động phách cuối cùng, không có nan đề sinh ly tử biệt, cứ như vậy…… trở về rồi sao?

Đây không có khả năng đi ý niệm này là ý nghĩ chung của cả đám lang.

“Ta phải đi dò đường…… gấp không đợi nỗi rồi……” Tam tình kích động, hơi thở của Lâu Ánh Thần cũng gấp hơn mấy phần, đương nhiên y cũng vẫn có nhẫn nại đợi đội ngũ tập trung chỉnh tề. Đứng canh ở đó rất lâu, y đảo mắt nhìn đám lang trong sơn động, nhìn thấy Lưu Sa đang đi qua đi lại ở cửa hang, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, ý thức được cái gì không đúng, nhìn lại đội ngũ, đột nhiên quay đầu hỏi Lang Vương: “Xích Nha đâu? Thanh lang đi đâu rồi?!”

Trong đội ngũ, thiếu mất hai nhân vật không nên thiếu nhất.

Ánh mắt Lang Vương bình tĩnh không dậy sóng, dường như sớm đã biết như vậy rồi, nó chú mục nhìn bạn lữ rất lâu, cuối cùng than thở trong mục quang kiên định không di dời của đối phương, thỏa hiệp: “Chúng sẽ không đến bên này.”

“Ngươi…… là ý gì?”

“…… Thanh lang sẽ dẫn Xích Nha về cố hương của nó. Bên đó thích hợp với chúng hơn.”

“Cố hương? Lẽ nào nơi này không phải là cố hương?! TMD con thanh lang đó làm cái gì! Lẽ nào là…… lẽ nào là……. đây chính là điều kiện trao đổi của các ngươi?!” Mấy câu cuối cùng gần như là gầm thét, Lâu Ánh Thần trừng mắt nhìn Lang Vương, sau đó quay người chạy lại hang động, Lang Vương thấy tình hình không tốt, thân thể lóe một cái đã chặn ngay trước mặt: “Thần, ngươi đuổi không kịp đâu, tình trạng này so với ngươi nghĩ còn phức tạp hơn nhiều ngươi…… căn bản không biết thanh lang đó là ai…….”

“Ta quản nó là ai!” Tiếng gầm thét đột nhiên vang lên khiến những con lang khác trong sơn động đều run rẩy, chúng không ngờ được Lâu Ánh Thần lại có vẻ mặt bạo phát thế này, nhìn hai con lang sắc mặt bất thiện đang đối kháng nhau, chúng chọn lựa an tĩnh lùi ra quanh sơn động, ngây ngây nhìn cặp đôi đó.

Lang Vương không nói gì trừng trừng Lâu Ánh Thần giờ đã dựng lông toàn thân, biểu tình trên mặt lay động đủ kiểu, cuối cùng, nó cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt Lâu Ánh Thần, dùng thanh âm chỉ có họ mới có thể nghe được lặng lẽ nói: “Ta chỉ có thể nói với ngươi……. máu của Xích Nha, sẽ khiến nó chết thảm, mà thanh lang có biện pháp cứu nó……. hiểu không…….”

“ Có ý gì…….”

“…… Thanh lang…… thân phận của nó so với ngươi nghĩ còn…….” Lang Vương ngừng một chút, tựa hộ tìm không được từ nào thích hợp để hình dung, “Còn….. lợi hại hơn rất nhiều, làm như vậy cũng là vì tốt cho nó, sau này có cơ hội, ta sẽ cho ngươi một lời giải thích thỏa mãn.”

Lâu Ánh Thần trầm mặc, đối với Xích Nha, đối với thanh lang, y cảm thấy nghi hoặc, nghĩ đến muốn nổ đầu cũng không nghĩ ra được liên hệ giữa hai con lang này trừ màu sắc của lông đều kỳ quái ra, trong đầu đột nhiên lóe lên linh quang: “Lẽ nào có quan hệ với tử huyết?”

“Khụ……” Lang Vương quay đầu sang một bên, không biết có phải là ngầm thừa nhận hay không.

Không khí lại lần nữa trở nên quái dị, Lâu Ánh Thần chìm vào trầm tư, Lang Vương nhìn trái ngó phải, những con lang khác đều không dám nói chuyện. Cho đến khi Lưu Sa thật chịu không nổi nữa: “Chúng ta có phải là nên…… tiếp tục tìm đường ra không?”

Câu nói này khiến Lâu Ánh Thần hồi thần, sau đó quay người, than dài, cũng coi như tạm thời miễn cưỡng nghĩ thông. Xích Nha và bản thân khi đi qua con sông đó, tựa hồ đã biết chuyện này rồi mà…. nghĩ tới trong ngữ khí của nó bất giác tản phát ra mong ước đối với cuộc sống, sự chấp nhận yếu ớt đối với thanh lang…… đại khái ngay cả bản thân nó cũng không ý thức được. “Thu dọn sạch mớ hỗn độn ở đây đi, ta nói không chừng có thể đi tìm nó…… vạn nhất thanh lang ức hiếp nó, thì trực tiếp bắt đi là được.”

Nghĩ tới điểm này, Lâu Ánh Thần cũng hơi thả lỏng, bước vào đám cát, ngậm gấu con đang cao hứng lên, sau đó phi như bay ra con đường mà rất lâu về trước đã từng đi vào. Rất quen thuộc, khí vị và cảnh tượng đều rất quen thuộc. Không thể áp chế huyết dịch sôi trào, y chạy ra khỏi hang động hắc ám, sau lưng, là Lang Vương có chút không yên tâm, và đám lang vẫn còn vừa hoài nghi vừa kinh hỉ. Khi chân đặt vào trong ánh sáng chói mắt, Lâu Ánh Thần dừng lại, cảnh tượng xuất hiện trước mắt, khiến y kinh dị, cũng khiến y trong thoáng chốc có cảm giác bị hút rỗng.

Họ trở về rồi.

Cảnh tượng quen thuộc này, làn gió quen thuộc, cảm giác quen thuộc, cảm giác của cố thổ nhưng mà, cố thổ trước mắt, lại khiến người ta gần như vô pháp phân biệt được diện mạo chân chính.

Hai khe vực sâu không thấy đáy giao nhau phân cách cảnh tượng trước mắt thành bốn mảnh lãnh địa, thực vật um tùm cũng không thể nào chi giấu sự tồn tại bạo lực, chỉ có một đám chim màu xám không biết tên bay qua, trong cánh rừng, không còn âm thanh của động vật nào.

“Đây là ….. trời……”

Lang Vương hung hăng hít một hơi, lần đầu tiên nó gặp phải thiên tai, tự nhiên cũng chưa từng thấy qua biến hóa của cố thổ sau thiên tai. Cảnh tượng trước mắt khiến nó có một cảm giác từ cực độ kinh hỉ đến kinh ngạc nghẹt thở. Sau lưng không ngừng có lang phát ra tiếng hú không dám tin tưởng, hiển nhiên, trình độ bị phá hoại của cố thổ khiến chúng trong nhất thời không cách nào tiếp nhận.

“Bất luận thế nào, chúng ta….. trở về rồi…….”

Lưu Sa trầm ổn nói.

“……” Lang Vương không trả lời, nhìn cánh rừng thâm như biển, không kìm được “Ngao” một tiếng hiệu triệu. Là tiếng hú cho cố thổ, cũng là đối với mảnh đất này, đồng dạng thông báo, ‘chúng tôi trở về rồi’, tuy trong thanh âm có kinh hỉ, cũng có không cam lòng, nhưng mà, vẫn vang lên đánh tan mây.

“Chúng ta trở về rồi.”

Lâu Ánh Thần híp mắt lại, nhìn thái dương, nhất thời thấy chóng mặt.

Trở về rồi.

Sau đó, chắc là một sự khởi đầu mới

=====================================

Trên một đỉnh núi xa xa, gió thổi qua, hai con hắc lang một trước một sau xuất hiện trên đỉnh cao nhất của mỏm đá.

“Ngươi lại đang cười cái gì?”

“Không, lẽ nào ngươi không có ngửi được vị đạo sao?”

“Vị đạo gì? Ngươi gần đây cứ luôn thần thần bí bí như vậy, như vậy sẽ khiến đám lang rất không yên tâm, Vương.”

“Này này, Lôi Lạc, giữa chúng ta đừng có xưng hô như thế, …… cách xưng hô này thích hợp với con lang đó hơn mà.”

Lôi Lạc không nói gì đảo mắt trắng dã, trề môi: “Vậy được thôi, Phong Khởi….. ai? Ngươi gần đây rốt cuộc là đang làm cái gì a. Ngay cả ta cũng không thể nói sao?”

“Cũng không phải, thật ra là chuyện rất đơn giản, ha ha.” Phong Khởi híp mắt lại nhìn ra phương xa, “Ta ngửi được khí vị của họ, họ trở về rồi.”

“Họ?”

Biểu tình không chút để ý của Lôi Lạc chỉ kéo dài được mấy giây, lập tức giống như bị giật điện mà nhảy lên: “Ngươi đang nói đó là ai?”

“Còn ai nữa? Tự nhiên là con lang có thể đem cái xưng hô Vương trên người ta gỡ xuống rồi hắc hắc, ta có thể xác định, họ trở về rồi thế nào, không tin sao?”

“Tin mà tin mà…..” Bị nụ cười của đối phương dọa đổ một thân mồ hôi lạnh, Lôi Lạc cười gượng mấy tiếng, sau đó đột nhiên thần kinh thô hỏi: “Không cảm thấy tiếc nuối sao? Đây là Vương vị của lang a.”

Phong Khởi nhíu mày, im lặng rất lâu: “Ta càng hoài niệm bộ lạc nho nhỏ đó của ta hơn, cứ để Vương chân chính đến lo lắng những kẻ ngoại tộc xâm nhập chỉ biết giết chóc đó đi, còn có những tên hỗn đàn đang rục rịch muốn động trong bộ lạc nữa, còn thêm mấy lão già vĩnh viễn tinh thần phấn chấn quản đông quản tây lải nhải giày vò. Đợi Vương chân chính trở về, chúng ta dứt khoát đi thám hiểm thôi ta chịu đủ ở đây rồi.”

“…….”

“Sao vậy? Không muốn rời khỏi?”

“Không, bỏ đi, tùy ngươi…….”
Bình Luận (0)
Comment