Edit: Angel.remix
"Năm đó mẫu đơn tiên tử vì Lang tộc, thà rằng bị đầy xuống trần gian, chẳng lẽ cha cũng không thể vì hậu nhân của mẫu đơn tiên tử mà hi sinh một chút sao? Nếu như ba người chúng con bị Ma Vương bắt được, Ma Vương sẽ tái xuất giang hồ, đến lúc đó sự tình còn nghiêm trọng bao nhiêu, con nghĩ mình không nói, thì cha cũng biết." Trong mắt Ức Ức gần như ngấn lệ, thế nhưng ánh mắt lại rất thâm thúy, khiến cho người ta suy nghĩ không ra!
Lãnh Dạ không thể không bội phục đứa con trai này rất có tâm kế, anh đã bị thuyết phục.
Ức Ức không cầu xin anh, thế nhưng, những lời nói đều là rất cẩn trọng, sự lợi hại bên trong cũng được anh phân tích thấu đáo, anh không thể không cùng Bạch Tuyết và bọn nhỏ đi tìm kiếm!
Đáng chết!
Lãnh Dạ thầm mắng ở trong lòng!
Người phụ nữ này làm việc luôn luôn bị động như vậy!
Anh là Lang Vương, là thủ lĩnh yêu giới, đến cả một đời anh minh sợ rằng cũng bị đám trẻ con hại chết trong xe! Có khi nào anh lại chật vật như thế, muốn che đậy, lo lắng này lo lắng kia
"Cha..."
"Đi thôi."
Lãnh Dạ ngẩng đầu, rất ngạc nhiên, mặc dù bây giờ anh bị đánh hiện nguyên hình, thế nhưng khí chất vương giả trên người vẫn luôn tồn tại như cũ, anh uy nghiêm xuất hiện ở cửa cầu thang, nhìn xuống dưới lầu, cô nhóc này giống như đã thay đổi thành một người khác, cô là đang tiến bộ, lại có thể trang điểm!
Bạch Tuyết nhìn thấy bọn chúng xuống, nhấc tầng xe trẻ con lên.
"Yêu Tuyết, vào đi thôi, ủy khuất mày rồi." Bạch Tuyết xin lỗi nói.
Lãnh Dạ lạnh lùng đến gần Bạch Tuyết, sau đó ủy khuất đi vào, thật là đáng chết!
Vì cô gái này, lại có thể buông xuống tự tôn của chính mình!
Bạch Tuyết nhìn thấy Yêu Tuyết đi vào, sau đó hạ mành buông, nhìn thấy Ức Ức đã tiến vào, thế là đẩy bọn trẻ ra xe .
Chẳng biết rằng, Bạch Tuyết vừa đi ra, đã nhìn thấy Cung Hàn ở bên ngoài coi chừng.
Bạch Tuyết tự nói với chính mình không nên suy nghĩ nhiều, bình tâm một chút, thế là đẩy bọn trẻ rời đi.
Bạch Tuyết đi ngang qua bên người Cung Hàn, Cung Hàn đột nhiên đua tay giữ một cánh tay Bạch Tuyết, sau đó kéo lấy Bạch Tuyết vào trong ngực mình.
"Bạch Tuyết, đừng tưởng rằng em như vậy là tôi bỏ qua! Rốt cuộc em mất tích mấy ngày nay đi đâu?" Mấy ngày nay Cung Hàn đều phái người tới, nhưng tất cả bọn họ đều nói không có nhìn thấy Bạch Tuyết ra cửa, hơn nữa bên ngoài cũng không tìm thấy được cô! Cung Hàn cho rằng Bạch Tuyết lại mất tích, cho nên vội vã chạy tới, cho nên mới có thể đụng phải Bạch Tuyết đang muốn ra cửa.
"Tiên sinh, anh nhận lầm người!" Bạch Tuyết đè thấp giọng nói.
"Em làm gì vậy? NEm cho là em như vậy thì anh không nhận ra em sao?" Cung Hàn nắm lấy cánh tay Bạch Tuyết thật chặt.
Bạch Tuyết vội vàng đẩy Cung Hàn ra, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước.
"Anh nên tôn trọng, tôi không muốn có bất kỳ dính dáng gì tới anh, hiện tại tôi rất bận, xin lỗi không tiếp được !" Bạch Tuyết tiếp tục đẩy xe bon trẻ.
Trong xe bọn nhỏ nhìn Bạch Tuyết, ý là bọn chúng có thể ra tay?
Bạch Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo bọn chúng đáp ứng cô, khi có người không cho phép xuống xe, bọn chúng không được nói, nếu không cô sẽ tức giận!
Bạch Tuyết cúi đầu nhìn xuống phía dưới, ánh mắt Yêu Tuyết thật dọa người, Bạch Tuyết biết Yêu Tuyết là sói, cô lo lắng tính sói của Yêu Tuyết bộc phát, làm tổn thương con người thì rất phiền phức, cho nên đây là lý do mà cô không muốn mang theo Yêu Tuyết, cũng chính là nguyên nhân khiến cô lo lắng, sợ Yêu Tuyết chạy đến, cảnh giác nhìn xuống phía dưới, quả nhiên, Yêu Tuyết đang mài răng, căm tức nhìn ra bên ngoài, gần như muốn xông ra ngoài?
Bạch Tuyết bất đắc dĩ, đưa tay xuống phía dưới, vỗ nhè nhẹ Yêu Tuyết, ý bảo nó ngoan ngoãn, không cho phép đi ra.
Bạch Tuyết tiếp tục đẩy xe đi về phía trước, Cung Hàn vẫn đi theo sau Bạch Tuyết.
"Em thiếu tiền sao? Tại sao lại trông đứa nhỏ cho người ta? Chẳng lẽ tên khốn đó không cho em tiền tiêu sao?"
Bạch Tuyết đứng lại, có chút tức giận.
"Chuyện của tôi không cần anh quan tâm, cũng không có bất cứ quan hệ nào với anh, Lãnh Dạ rất tốt đối với tôi, lại càng không cho tôi tiền tiêu." Bạch Tuyết tiếp tục rời đi.
Mục đích đầu tiên của Bạch Tuyết chính là sân bay, thế nhưng, bây giờ cô phải về nhà trước, bởi vì xuất ngoại cần có hộ chiếu, cho nên một vài thủ tục vẫn phải về nhà để lấy. Cô cũng biết phương tiện giao thông của Lãnh Dạ chính là máy bay, cô muốn đi qua tuyến đường máy bay để tra ra Lãnh Dạ có đi đâu không.
Bạch Tuyết đưa bọn nhỏ đi tới Bạch gia. Vào cửa, cô căn dặn bọn nhỏ không được ra ngoài khi cô chưa cho phép, không được nói nhiều hay nói lớn tiếng,cô còn cố ý căn dặn Yêu Tuyết không được ra ngoài dọa người, nếu không cô sẽ không mang theo nó!
"Tuyết Nhi, con đang đẩy con cái nhà ai vậy?" Bạch Hàn giật mình hỏi.
"Ba, đây là con của con. ‘’
"Cái gì?
"Con ? Sao có thể? Con mới mang thai không lâu! Sao có thể là của con!" Bạch Hàn không tin, lần trước lúc Bạch Tuyết ở trong nhà ông ăn cơm, bụng còn nhìn không ra, lần trước cách lần này cũng chỉ hơn một tháng, làm sao có thể sinh ra đứa nhỏ!
"Ba, ba nhìn bụng của con có phải nhỏ đi hay không?" Bạch Tuyết rời khỏi bọn trẻ, đứng ở một bên hỏi.
"Bụng con nhỏ, nhưng cũng không thể đại biểu đứa nhỏ là của con, nào có ai một hai tháng đã sinh con! Trẻ con cũng cần mang thai mười tháng thì mới có thể sinh ra!" Bạch Hàn biết Bạch Tuyết còn nhỏ, rất nhiều chuyện cô còn không hiểu!
"Ba, sổ hộ khẩu đâu? Con muốn dùng một chút."
"Con muốn sổ hộ khẩu làm gì?"
"Con muốn đi làm chứng minh thư, còn có hộ chiếu."
"Tuyết Nhi, con muốn xuất ngoại ?’’
"Đúng vậy."
"Cũng tốt, nên ra ngoài giải sầu." Bạch Hàn lo lắng nói, ông biết trong lòng Bạch Tuyết ủy khuất, đi ra ngoài chơi cũng tốt.
"Ba, ở đây con có một ít tiền, ba cầm đi đi."
"Ba, con có tiền, Lãnh Dạ cho con rất nhiều tiền tiêu vặt, con vẫn không dùng tới, bây giờ cũng đến lúc dùng tới, số tiền này, cha cứ giữ lấy đi!"
"Ai da, đây là con cái nhà ai, nhìn bộ dáng sao thấy quen mắt, chẳng lẽ đây con của cô và người đàn ông đó sinh ra sao?" Mẹ kế Bạch Tuyết đi vào, đưa tay xoa nắn bọn nhỏ mập mạp, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu.
Ai ui!
A !!!
Mẹ kế Bạch Tuyết hét thảm một tiếng!
"Đồ đáng ghét, nhỏ như vậy đã biết cắn người, là chó sao? Không có giáo dưỡng!" Mẹ kế Bạch Tuyết quát.
"Bọn chúng làm rất đúng, có vài người, mặc dù không cắn người, thế nhưng tâm địa ác độc. Mặc dù bọn chúng cònnhỏ, nhưng lại có thể nhìn ra thiện cùng ác, bọn chúng còn mạnh mẽ hơn tôi, tôi hồi bé bị bà ngược đãi, tôi cũng không thể đánh trả như bọn chúng đâu? Bà đã bắt nạt tôi nhiều năm như vậy, nếu như không phải vì ba, nhất định tôi sẽ không cho bà tiện nghi như vậy! Thế nên, tốt nhất bà nên thành thật một chút, nếu không, không chỉ là tay đau đâu. Tôi sẽ khiến tay chân bà đau, toàn thân đều đau, cho bà cảm nhận được thống khổ." Bạch Tuyết sắc bén nói.
"Cô thực sự thay đổi!" Mẹ kế Bạch Tuyết khó có thể tin nhìn Bạch Tuyết, bà không ngờ c Bạch Tuyết mềm yếu sẽ có thể nhanh mồm nhanh miệng như thế!
"Tôi thay đổi cũng là muốn cám ơn bà, nếu như không phải bà khiến toàn thân tôi đau đớn, àm sao tôi lại có ngày hôm nay? Nếu như cái nhà này cho tôi một tia ấm áp, lúc trước chạy đi xin Lãnh Dạ! Thì tất cả đều là tại các ngườii, cái nhà này khiến tôi không muốn trở về, bởi vì bà làm cho tôi nhớ tới quá khứ, làm tôi nhớ tới bà mang cho tôi đau khổ, còn khiến trên người tôi luôn luôn bị thương!" Bạch Tuyết nói từng câu từng chữ, trong ánh mắt tràn ngập tức giận.
Nhiều năm như vậy, cô vẫn bị mẹ kế hàng hạ!
Hôm nay cô đã làm mẹ, cô quyết định muốn mình tái sinh, muốn bảo vệ đứa nhỏ của mình.
Cuối cùng cô cũng bạo phát.
Uy lực cũng không người nào có thể địch lại!
"Ba xin lỗi con..." Bạch Hàn ảo não ôm lấy đầu.
"Đã như vậy, vì sao không nói cho con biết về mẹ? Năm đó là không phải là các người liên tục hại mẹ con sao?" Bạch Tuyết tới gần mẹ kế hỏi.
"Ta không có hại mẹ mày, là chính bà ta không kiềm chế, vì tiền mà chạy theo lão già, về sau nghe nói bị lão ta lăn qua lăn lại không xuống giường được, sau đó rời khỏi lão ta, từ đó không có tin tức. Chúng ta thật sự chưa biết tin tức gì về bà ta, chúng ta cũng không có hại bà ta!"
Bạch Tuyết thống khổ cúi đầu, nước mắt đảo quanh vành mắt, thế nhưng thủy chung không có rơi xuống, cô cố gắng nuốt nước mắt vào.
"Mẹ, đánh bà ta." Niệm Niệm cùng Bạch Tuyết tương thông, giọng nói của người khác không thể nghe được ,nó muốn nghe lời mẹ, phải ngoan ngoan làm trẻ con, không thể giúp mẹ trút giận, nếu không nó đã chẳng ngoan. bà già đáng ghét này, dám khi dễ mẹ!
"Mẹ, đánh bà ta, bà ta thật đáng ghét, không cần phải khách khí."
"Mẹ, đánh bà ta, nhất định là bà ta đã hại bà ngoại. "
Bạch Tuyết chậm rãi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn mẹ kế.
"Ba… "
"Mày? Vô liêm sỉ, tao là mẹ hai mày, mày giám đánh tao sao? Con bất hiếu, tao nuôi lớn mày như vậy, mày dám lấy oán trả ơn..."
"Đây là tôi thay mẹ tôi trả cho bà, bởi vì bà nói xấu bà ấy, mặc dù tôi chưa từng thấy qua mẹ tôi, thế nhưng, tôi tin nhất định là bà ấy bị các ngươi ép! Tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên từ nhỏ mình đã sống thế nào, loại người như bà sao tôi có thể tin! Tôi lớn hơn Bạch Lan, hẳn là mẹ tôi quen tra trước, cho nên bà đã phá hoại mẹ tôi!" Bạch Tuyết lạnh lùng nhìn mẹ kế, chất vấn bà ta.
Toàn thân bà ta run lên!
"Tao và cha mày thật sự yêu nhau, là mẹ mày cứ níu kéo cha mày không buông! Bà ta cũng không tốt như mày nghĩ!"
"Ba…"
"mày? mày… "
Bạch Tuyết lại hung hăng ‘’tặng’’ cho bà ta thêm một cái tát.
"Đây là tôi thay mẹ tôi trả cho bà, nhất định tôi sẽ tìm được mẹ mình, đến lúc đó mọi chuyện sẽ rõ ràng, mà xấu xa như vậy thì tôi sẽ kéo bà xuống cùng! Hạnh phúc cả đời mẹ tôi đều bị các ngươi phá hủy, các ngươi cũng đừng mơ tưởng được sống an ổn qua ngày, các ngươi hẳn là không muốn chuộc tội!" Bạch Tuyết đi đấn bên bàn học, cầm lên sổ hộ khẩu cha cô lấy tới.
"Vật này, tạm thời do tôi bảo quản, tốt nhất các người hãy cầu mẹ tôi sống tốt, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho hai người!" Bạch Tuyết nói xong, đẩy bọn trẻ rời đi.
Rời khỏi Bạch gia, Bạch Tuyết gần như cạn kiệt sức lực, vừa nãy cô đã cố gắng biểu hiện kiên cường, kỳ thực bản tính của cô không phải mạnh như vậy. Gạt người, chỉ là cô bị ép, nghĩ đến chuyện hồi bé cô chịu bao nhiêu khổ sở, nghĩ đến cô từ nhỏ không có mẹ yêu thương, nghĩ đến mẹ lúc đầu tại sao lại nhẫn tâm để cô lại cho ba! Cô là đang trả hận!
Cô nhìn con của mình, có người mẹ nào nào nhẫn tâm đem con của mình cho người khác!
Mẹ nhất định là bị ép.
Cầm sổ hộ khẩu đi tới sở cảnh sát, sau đó đăng ký làm chứng minh thư, nhưng không thể lập tức lấy được, mà cần một khoảng thời gian.
Ánh sáng mặt trời bên ngoài chiếu lên trên người Bạch Tuyết, cô có cảm giác ấm áp, nóng nóng, nhắm mắt lại, chậm rãi ngẩng đầu, hít ánh mặt trời ấm áp.
Bỗng nhiên, trong đầu hiện ra một hình ảnh.
Một chiếc xe tải đột nhiên lái về phía cô, sau đó đem đụng cô bay ra ngoài, lại có thể là mẹ của Lãnh Dạ !
Cô âm ngoan cười, đẩy xe rời đi.
Bạch Tuyết mở choàng mắt, nhìn lại nơi vừa mới xuất hiện trong đầu mình.
Cô không thèm suy nghĩ nhiều, đẩy bọn trẻ đi, sau đó nhanh chóng rời đi, nhưng vừa bị ảnh hưởng, trên người toát ra mồ hôi lạnh.
Bọn nhỏ thì lại không biết mẹ làm sao vậy?
Lãnh Dạ cũng rất hoang mang khi thấy Bạch Tuyết khác thường?
Lúc này, phía sau xe Bạch Tuyết xuất hiện một chiếc xe buýt chạy nhanh về phía cô!
"Lão Yêu Bà, thật sự không tốt…" Niệm Niệm lo lắng quát.
"Mẹ, chạy mau, bà nội sói tới !" Thiên Tầm cũng lo lắng hô.
Bạch Tuyết biết mình chạy không được nhanh, cô nhìn thấy phía trước có một cái ngõ, thế là đẩy xe chạy vào đó.
Cô đẩy xe bọn họ, tiếp tục chạy về phía trước, xe tải chưa chạy đến, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm.
"Lão Vu Bà thế nào sẽ đến?" Thiên Tầm không vui nói.
"Hừ ! Nàng nhất định là tới giết chúng ta !" Niệm Niệm thở phì phì nói.
"Đê tiện, biết chúng ta mới sinh ra, chính là thời gian suy yếu! Nên muốn hạ thủ lúc này!"
"Em không sợ bà ta, lão yêu bà vừa muốn đụng chết chúng ta?" Thiên Tầm tức giận nói.
"Lão nhị, lão nhị? Con đang nhìn cái gì?"
"Mẹ? Yêu Tuyết không thấy đâu !" Ức Ức sốt ruột hô.
Bạch Tuyết đưa mắt nhìn xuống, trong xe đã không còn Yêu Tuyết !
"A? Yêu tuyết chạy đi lúc nào vậy? Ta tại sao lại không chú ý! Đoán chừng là lúc chúng ta chạy trốn." Bạch Tuyết nói.
"Mẹ, con muốn đi tìm Yêu Tuyết." Ức Ức sốt ruột nhìn Bạch Tuyết hỏi.
"Không được ! Con nhỏ như vậy tại sao có thể rời xa mẹ, nếu như Yêu Tuyết nhớ đường về nhà, nó sẽ trở về." Bạch Tuyết kiên quyết trả lời.
"Mẹ, con nhất định phải đi tìm Yêu Tuyết, mẹ yên tâm, trước đêm nay con sẽ về nhà." Lão nhị nói xong nhảy ra khỏi xe, biến mất trong không khí.
"Ức Ức!" Bạch Tuyết hô một tiếng, đứa thứ hai đã không thấy đâu.
"Mẹ, trước mắt chúng ta hãy về nha đi." Niệm Niệm thản nhiên nói.
"Nó? Ức Ức làm sao thoáng cái đã không thấy tăm hơi? Các con hãy nói cho mẹ, các con có thẻ đi xuyện thời không sao?" Bạch Tuyết giật mình nhìn mất đứa trẻ trong xe tiểu hỏi.
"Uh, đây là chuyện rất bình thường, mẹ phải từ từ thích ứng, sau này bọn con vẫn còn có thể có rất nhiều bất ngờ mang đến cho mẹ!" Thiên Tầm thản nhiên nói.
Ngất!
Vì sao lại như vậy?
Thật kì ảo!
Rối loạn!
"Mẹ?"
"Mẹ? Người không sao chứ?"
"Không có việc gì! Không có việc gì... Mới là lạ! Vì sao các con lại như vậy?"
"Sau nàymẹ sẽ biết."
"Mẹ gần đây có phải bị suy nhược thần kinh hay không? Vừa lúc biết trước chuyện sắp xảy ra. Tất cả cảnh tượng tự nhiên xuất hiện.
"Mẹ còn thấy cảnh tượng gì nữa?" Thiên Tầm hiếu kỳ hỏi.
"Không có, nhưng cũng cảm giác được điều gì đó..." Bạch Tuyết cũng không có đem chuyện mình bị đâm nói ra, cô cho là mình tránh thoát một kiếp này, kỳ thực...
"Các con mau mau nói cho mẹ, Ức Ức có thể tự mình về nhà được không?" Bạch Tuyết lo lắng hỏi.
"Mẹ yên tâm đi, Ức Ức biết đường về nhà, hay là chúng ta về nhà trước đi." Niệm Niệm cười ha hả nói.
"Được rồi!" Bạch Tuyết tiếp tục đảy xe đi về phía trước, chỉ là cô không nghĩ đến, khi cô đi ra khỏi ngõ nhỏ, cái xe tải lớn ở ngay khúc quanh chờ bọn họ.
"A !"