Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 186

Bạch Tuyết bị đụng trúng liền hét to một tiếng, một khắc trước khi cô bị đụng, cô dùng hết sức đẩy chiếc xe chở bọn nhỏ ra xa.

Xe tải dừng lại bên cạnh Bạch Tuyết, mẹ Lãnh Dạ đang ngồi ở trong xe .

"Cô đừng có trách tôi, tôi sẽ mang bọn chúng đi, nhưng vì sao chỉ có hai đứa, còn một đứa đang ở đâu?" Mẹ Lãnh Dạ âm ngoan nói.

Bạch Tuyết đang nằm trong vũng máu, hung hăng nhìn lão bà trong xe.

"Bà muốn mang con của tôi đi ! Bọn nhỏ là con của tôi." Bạch Tuyết gian nan bò tới chiếc xe đẩy em bé, trên mặt đất xuất hiện từng vệt máu dài.

"Niệm Niệm, Thiên Tầm, các con chạy mau, không cần lo mẹ." Bạch Tuyết nhịn đau hét lên, thế nhưng bọn nhỏ trong xe không có bất kỳ tiếng động nào!

"Niệm Niệm? Thiên Tầm? Niệm Niệm? Thiên Tầm?" Bạch Tuyết sợ hãi hét to, nỗ lực bò tới chiếc xe đẩy em bé.

"Hừ! Đừng nên phí sức, bọn chúng đang ở trong này." Mẹ Lãnh Dạ mỗi tay xách một đứa nhỏ, tay trái xách Niệm Niệm, tay phải xách Thiên Tầm, hai tiểu gia hỏa đều là phẫn nộ, nhưng là bọn bé dường như giống như bị đông lạnh, toàn thân toát ra từng đợt khí lạnh, thân thể cứng ngắc.

"Bà mau thả bọn nhỏ ra , bọn chúng vẫn còn rất bé, bọn nhỏ là vô tội , bà không thích tôi quấn quít Lãnh Dạ, tôi cam đoan với bà sau này sẽ cách Lãnh Dạ thật xa, sẽ không quấn quít anh ấy nữa, xin bà hãy thả con tôi ra!" Trán Bạch Tuyết chảy máu, cô dành phải làm thế, cô sợ bọn nhỏ sẽ xảy ra nguy hiểm, vì cái gì mà bọn nhỏ giống như nhanh chóng bị đông lạnh , không thể nhúc nhích?

"Thả bọn chúng ra ? Mơ tưởng ——" nói xong, lái xe rời đi.

"KHÔNG ——" Bạch Tuyết tê tâm liệt phế khóc lớn lên.

"Thả con tôi ra..." Bạch Tuyết nằm bò trên vũng máu , bàn tay hung hăng đập lên mặt đất.

"Ức Ức ——" Bạch Tuyết ngẩng đầu lên, hét lớn một tiếng rồi té xỉu trong vũng máu.

Lãnh Dạ và Ức Ức đồng thời nghe thấy Bạch Tuyết hét to.

"Cha , mẹ đã xảy ra chuyện —— "

"Chúng ta mau nhanh chóng trở về." Lãnh Dạ quay người lại biến mất trên không trung, sau đó Ức Ức cũng biến mất.

Lãnh Dạ gấp gáp chạy tới, nhìn thấy nằm trong vũng máu là một cô gái nhỏ, trên mặt đất còn có một dải máu dài, bên cạnh là chiếc xe đẩy em bé nhưng bên trong trống không.

Quên cả hô hấp, chẳng lẽ cô đã phải trải qua mấy trăm năm lại không có cách nào chạy trốn khỏi vận mệnh đã an bài?

"Mẹ? Mẹ? Ô ô... Mẹ..." Ức Ức khóc lên, dùng sức lắc mạnh Bạch Tuyết.

"Cha, cha mau tới đây, mẹ có thể hay không sẽ chết ?" Ức Ức kinh khủng kêu to.

Lãnh Dạ nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, nhìn máu trên người Bạch Tuyết không ngừng chảy, anh lè lưỡi liếm những vết thương trên người Bạch Tuyết, máu lập tức ngừng chảy.

"Ức Ức, chúng ta rời khỏi ở đây." Sau khi Lãnh Dạ nói xong, trong nháy mắt cả ba người đều biến mất.

Khó trách tại sao Bạch Tuyết gặp chuyện không may lại không ai tới xem, nguyên nhân là do nơi này bị mẹ của Lãnh Dạ làm pháp thuật, loài người căn bản không thể nhìn thấy mọi chuyện xảy ra với Bạch Tuyết.

Lãnh Dạ mang theo Bạch Tuyết đến một hang núi sâu.

"Cha, cái sơn động này có thể hay không sẽ bị bọn họ tìm thấy?" Ức Ức lo lắng hỏi.

"Yên tâm, ở đây rất an toàn."

"Cha, mẹ có thể hay không sẽ chết?" Ức Ức khóc hỏi. Mặc dù bé bình thường rất lạnh khốc, thế nhưng dù sao bé vẫn là đứa nhỏ, nhìn thấy mẹ của mình gặp chuyện không may, bé rất sợ hãi!

"Mẹ con sẽ không chết, cô ấy chỉ là bị đụng đầu, cha đã cầm máu cho mẹ con." Lãnh Dạ kiểm tra lại cả người Bạch Tuyết một lượt.

"Cha, lão vu bà thực sự là mẹ của cha sao?" Ức Ức trăm mối ngờ không thể tự giải đáp được, cho nên mới phải hỏi như vậy.

"Đúng!" Lãnh Dạ đau lòng nói.

"Nếu bà ta là mẹ của cha, tại sao lại ra tay với mẹ con, còn, còn bắt đi lão đại và lão tam?" Ức Ức khóc nức nở hỏi.

"Cha nhất định sẽ cứu bọn chúng mang trở về." Lãnh Dạ lạnh lùng nói.

"Cha, bà ta sẽ không ra tay với cha?" Ức Ức lo lắng hỏi, bởi vì bé biết hiện tại cha đã không còn kim đan, hơn nữa còn bị đánh trở nguyên hình, cùng lão vu bà đấu với nhau sẽ rất nguy hiểm!

"Bà ta? Cha cũng không biết!" Lãnh Dạ nhíu mày, hiện tại một chút anh cũng nhìn không thấu mẹ của anh, người mẹ luôn luôn hòa nhã vì sao lại biến thành bộ dạng này?

"Ức Ức cùng đi với cha, chúng ta đi cứu Niệm Niệm và Thiên Tầm." Ức Ức kiên quyết nói.

"Không, con ở lại chăm sóc mẹ con, một mình cha đi."

"Thế nhưng, lão vu bà rất lợi hại! Bản lãnh của bà ta chúng con đã sớm lĩnh giáo qua! Hai trăm năm trước, bà ta vì muốn bắt được ba người chúng con đối với chúng con đại khai sát giới, may mà chúng con trốn ở Thiên sơn, chỗ đó có linh khí hộ thân, bà ta vẫn không dám tới gần, cho nên...

Chúng con vẫn an ổn ở nơi đó, không ngờ, khi chúng con đi tới thế giới loài người, bà ta cũng đi đến đây, bà ta là vì chúng con mà đến, cha, bà ta có phải hay không là thuộc hạ của Ma Vương ?" Ức Ức thương tâm bày tỏ những gì mình không hiểu, thật ra, cái ý nghĩ này không chỉ mình Ức Ức nghĩ tới, ngay cả Lãnh Dạ cũng nghĩ tới phương diện này!

"..." Lãnh Dạ không nói.

"Cha cũng hoài nghi đúng hay không? Thật ra, cha biết chỉ có máu của ba người chúng con mới có thể phá giải phong ấn của Ma Vương, trái lại chúng con sống chính là đem Ma Vương mãi mãi bị phong ấn, lão vu bà vẫn muốn tính mạng của chúng con, dụng tâm của bà ta đã quá rõ ràng, cha nhất định phải đề phòng bà ta, bà ta đã không còn là mẹ của cha, bà ta vô cùng có khả năng là thuộc hạ Ma Vương." Ức Ức cố ý nhấn mạnh mối quan hệ giữa lão vu bà và Ma Vương.

"..." Nếu đúng như lời Ức Ức, người khó chịu nhất chính là Lãnh Dạ, từ nhỏ đến lớn anh và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, anh không biết cha của anh là ai? Mẹ cũng không cho anh hỏi bất cứ điều gì về cha, cho nên Lãnh Dạ đối với cha của mình hoàn toàn không biết gì cả, ở trong lòng anh, mẹ của anh là người thân nhất, anh rất sợ mẹ thật sự là loại người như Ức Ức nói!

"Cha không nên suy nghĩ nhiều, cha còn có chúng con, chúng con sẽ vĩnh viễn yêu cha và mẹ."

"Ở trong này bảo vệ mẹ, mẹ con có kim đan hộ thể, không có nguy hiểm tính mạng, cha muốn đi ra ngoài tìm Niệm Niệm và Thiên Tầm." Lãnh Dạ vẫn là lạnh lùng nói, mặc kệ thế nào, anh đã tính đến trường họp xấu nhất!

"Cha hãy cẩn thận." Ngay sau khi Lãnh Dạ rời khỏi đây, Ức Ức tạo ra vòng tròn phòng hộ xung quanh Bạch Tuyết , rồi sau đó lặng lẽ đi theo , bé không thể để cha đi một mình như vậy, nhất định cha sẽ bận tâm đến lão vu bà chính là mẹ của cha, đến lúc đó sẽ nương tay , cho nên bé không yên lòng đi theo sau.

Lãnh Dạ phát hiện mùi của mẹ anh ở một không gian thần bí .

"Tại sao lại làm như vậy?" Lãnh Dạ đối với xung quanh hỏi, anh cảm giác được mẹ anh đang ở xung quanh đây.

Không ai đáp lại.

"Con biết mẹ đang ở nơi này, tại sao lại muốn bắt đi Niệm Niệm và Thiên Tầm, bọn nhỏ cũng là cháu trai và cháu gái của mẹ!" Lãnh Dạ thương tâm , lạnh lùng gầm nhẹ.

Không có bất kỳ ai đáp lại.

"Chẳng lẽ mẹ con chúng ta nhất quyết phải phân cao thấp!" Lãnh Dạ tâm lạnh lẽo nói to.

"Đồ ranh con, đã tới thì mau hiện thân đi." Thanh âm từ chung quanh truyền đến, Lãnh Dạ quay đầu lại nhìn thấy Ức Ức xuất hiện ở phía sau.

"COn trai, tại sao con lại tới đây? Chỉ cần ba người các con không ở cùng một chỗ, Niệm Niệm và Thiên Tầm cũng sẽ không có nguy hiểm!"

"Cha con chúng ta cùng ra trận, người là cha ta , còn con là con trai của cha, con đương nhiên muốn cùng nhau chiến đấu." Ức Ức đứng trước mặt Lãnh Dạ, siết chặt bàn tay nhỏ bé, lạnh lùng nói.

Bé chỉ mới sinh ra mấy ngày mà thôi, chiều cao rất thấp, chỉ có Lãnh Dạ nhìn rất cao. Từ xa nhìn lại, trông giống như là anh em Hồ Lô một lớn một nhỏ.

"Con trai, leo lên." Lãnh Dạ ra lệnh một tiếng.

"Ủy khuất cha rồi ." Ức Ức xoay người, trèo lên lung của Lãnh Dạ.

"Cha, con cảm giác được Niệm Niệm và Thiên Tầm ở phía sau bức tường kia, chúng ta cứu người quan trọng, sẽ tính sổ với lão vu bà sau." Ức Ức nhỏ giọng nhỏ tiếng, môi không có động, thế nhưng thanh âm đã truyền vào trong lỗ tai Lãnh Dạ, ý của Ức Ức cũng là ý của Lãnh Dạ , Lãnh Dạ lo lắng cho Bạch Tuyết, cho nên suy nghĩ của anh lúc này là tốc chiến tốc thắng .

"Được." Lãnh Dạ thấp giọng trả lời.

"Cha, con sẽ dẫn dắt bầ ta đi, cha đi cứu Niệm Niệm và Thiên Tầm, tìm được bọn họ, đem bọn họ nhanh chóng rời khỏi, đến lúc đó, con sẽ tìm cơ hội thoát khỏi bà ta." Ức Ức nghiêm nghị nói.

Lãnh Dạ không nói, anh tin Ức Ức có biện pháp thoát khỏi, đứa nhỏ chắc chắn đã có kế hoạch, vì thế, anh tin Ức Ức.

"Lão vu bà —— có bản lĩnh, bà tới bắt tôi đi, bà không muốn ba người chúng tôi sao? Tôi bây giờ đang ở đây, bà mau tới đây đi?

Ức Ức theo hướng cách bức tường xa nhất mà bay đi, quả nhiên mẹ của Lãnh Dạ nhanh đuổi theo.

Lãnh Dạ bên này cũng đã hành động , anh đi xuyên qua bức tường, quả nhiên, Niệm Niệm và Thiên Tầm ở bên trong, bất quá bọn nhỏ đều bị đông cứng lại !

Lãnh Dạ thổi một hơi, băng trên người Niệm Niệm và Thiên Tầm nhanh chóng tan ra.

"A ! Lạnh quá!" Thiên Tầm hai tay ôm lấy cánh tay nói.

"Lão vu bà chết tiệt, muốn đóng băng chúng ta chết cóng sao!" Niệm Niệm mắng.

"Leo lên." Lanh Dạ ra lệnh một tiếng, hai tiểu gia hỏa giãy dụa thân thể mập mạp , động tác có chút cứng ngắc nhảy lên lưng của Yêu tuyết, hai người bọn họ hiện tại không biết Lanh Dạ, càng không biết Yêu tuyết chính là cha của bọn họ. Trong ý thức của bọn họ đã không có bất kỳ tin tức nào của cha bọn họ, chỉ có Ức Ức mới có thể nhớ Lãnh Dạ chính là cha của bọn họ.

"Cám ơn ngươi Yêu tuyết, nếu không chúng ta đã biến thành tủ lạnh rồi !" Thiên Tầm run rẩy nói.

"Yêu tuyết, mẹ thế nào?" Niệm Niệm tận mắt thấy mẹ nằm bò trên vũng máu, mặc dù lúc đó bị lão vu bà đóng băng , thế nhưng bé vẫn có thể chúng kiến được tình hình lúc đó, mẹ vừa khóc vừa nói với lão vu bà mau thả bọn họ ra!

"Ô kìa! Niệm Niệm, anh thế nào có thể làm cho Yêu tuyết có thể nói chuyện! Nó biết sự tình mẹ như thế nào ư!" Thiên Tầm và Niệm Niệm không biết Yêu tuyết có thể nói chuyện!

Lãnh Dạ không để ý tới vấn đề của bọn nhỏ, cấp tốc biến mất trên không trung, đến khi bọn họ xuất hiện thì đã đến bên trong sơn động, chính là cái sơn động mà Bạch Tuyết đang nằm.

"Mẹ?"

"Mẹ?"

Hai tiểu gia hỏa liền bổ nhào tới Bạch Tuyết, ai ngờ bị vòng bảo hộ mà Ức Ức tạo ra bắn ngược trở lại.

Lãnh Dạ giậm một chân, vòng tròn phòng hộ bị phá giải, Niệm Niệm nhìn Thiên Tầm, Thiên Tầm nhìn Niệm Niệm, mặc dù hiếu kỳ là vòng tròn phòng hộ thế nào lại bị phá giải ? Thế nhưng cũng mặc kệ, mẹ mới là quan trọng.

"Mẹ? Mẹ làm sao vậy?"

"Mẹ? Mẹ có phải hay khôngđã chết?" Thiên Tầm ô ô khóc lên.

"Em câm miệng, mẹ rất tốt , sao có thể chết? ! Mẹ thật vất vả chịu đựng tới hôm nay em cho là dễ sao! Sao có thể dễ dàng như vậy buông tha!" Niệm Niệm mặc dù nói như vậy, thế nhưng, trong mắt cũng ngấn lệ, chẳng qua cũng không có rơi xuống!

"Xuỵt —— Yêu tuyết ở trong này, không nên nói lung tung." Thiên Tầm cảnh giác nhìn nhìn Yêu tuyết, ý là chuyện của mẹ là bí mật, cẩn thận kẻo Yêu tuyết nghe thấy.

"Không có việc gì! Yêu tuyết là động vật, thế nào nghe hiểu được !" Niệm Niệm đắc ý nói.

"Mặc dù nó là động vật, thế nhưng, em thế nào cảm thấy rất thân thiết với Yêu tuyết?" Thiên Tầm hoang mang nói.

"Không phải là bởi vì Yêu tuyết vừa cứu em!"

"Không phải, loại cảm giác này em đã sớm có !" Thiên Tầm ngọt ngào nói.
Bình Luận (0)
Comment