Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 187

"Đừng động Yêu tuyết, nhìn xem Mẹ đi." Niệm Niệm khổ sở nói.

"Mẹ —— "

"Mẹ —— "

Bạch Tuyết lông mi hơi giật giật, tựa hồ có dấu hiệu muốn tỉnh.

Quả nhiên chỉ chốc lát sau Bạch Tuyết tỉnh lại, nhìn chung quanh một chút, nhìn bọn nhỏ trước mặt.

"Mẹ có phải là nằm mơ hay không? Các con đã trở về." Bạch Tuyết đưa tay ôm lấy Niệm Niệm và Thiên Tầm.

"Mẹ, là Yêu tuyết đã cứu chúng con, nếu không chúng con sẽ bị Mẹ xem như tủ lạnh mà ăn !" Niệm Niệm đáng thương nói.

"Mẹ không có bản lĩnh, bảo vệ không được các con!" Bạch Tuyết đau lòng nói.

"Mẹ đừng đau lòng, chúng con qua một khoảng thời gian liền khôi phục thể lực , đến lúc đó có thể so với hiện tại lợi hại nga, còn cái lão vu bà kia, ba người chúng con luyện tập nhiều thì có thể đánh thắng bà ấy!

"Mẹ hiện đang lo lắng, cha con có phải hay không cũng bị bà ấy giam giữ !" Bạch Tuyết quá nhớ Lãnh Dạ, vì phải sinh con cho anh, mà nay anh lại biến mất không thấy!

"Nga ——" Bạch Tuyết nghĩ tới Lãnh Dạ, bỗng nhiên đầu đau lợi hại hơn, không khỏi kêu ra tiếng!

"Mẹ làm sao vậy?"

"Mẹ là có chút đau đầu, nghỉ ngơi một chút sẽ không có chuyện gì đâu."

"Mẹ —— "

Lúc này, Ức Ức thanh âm theo cửa hang động truyền đến.

"Ức Ức?" Bạch Tuyết giật mình, không ngờ Ức Ức cũng tìm tới chỗ này , nhìn xem con trai của cô thật lợi hại, con trai tuy vóc dáng còn nhỏ như vậy, nhìn con trai hướng chính mình đi tới, chiều cao chỉ có 80cm, làm cho người khác nhìn mà đau lòng, đứa bé nhỏ như vậy hẳn là phải được Mẹ ôm vào trong lòng mà yêu thương, nhưng mà con của cô lại muốn cùng cô đi tìm kiếm Lãnh Dạ ở khắp nơi !

Ức Ức đi vào nhìn Bạch Tuyết, ngoan ngoãn nằm ở trong lòng cô. Một đôi lãnh mâu nhìn chằm chằm vào Lãnh Dạ .

"Mẹ, đầu của Mẹ không có việc gì chớ?" Ức Ức đau lòng hỏi.

"Không có việc gì." Bạch Tuyết miễn cưỡng cười cười, kỳ thực đầu của cô rất đau, là đau thần kinh, một chút một chút lại đau!

Vì không muốn các con phải lo lắng cho cô, cô chịu đựng nói mình không đau.

Thế nhưng khi cô miễn cưỡng mỉm cười thì tất cả đều bị Lãnh Dạ thu hết vào đáy mắt.

Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng quạ kêu, tiếng quạ kêu đại biểu cho điều xấu, cũng chính là báo trước có người bị xui xẻo!

Chỉ là, không ngờ con quạ đen cư nhiên rơi xuống ngay cửa hang động , từng bước một hướng tới gần Bạch Tuyết và bọn nhỏ.

"Mày đừng tới đây ——" Bạch Tuyết quát to một tiếng, sau đó cấp tốc đi đến, che ở phía trước bọn nhỏ.

"Hừ —— loài người tầm thường, cút ngay để cho ta ăn thịt ba đứa nhỏ này ——" Quạ đen nham hiểm nói.

"Mày mày mày ?" Bạch Tuyết cả kinh, trời ạ ——

Quạ cư nhiên có thể nói?

Quạ cư nhiên cũng có thể nói!

"Quạ đen, thì ra mày cũng muốn ăn chúng ta, mày không sợ chết sao——" Niệm Niệm rống giận, sau đó đứng ở bên cạnh Bạch Tuyết .

"Ha ha... Chỉ cần là ta muốn ăn, sẽ không có gì là ăn không vô !" Quạ đen nham hiểm cười lớn.

"Tà thần gian ác ——" Ức Ức lạnh lùng nói.

"Nga? Này bé con lại có thể biết được bản thần." Quạ đen ngoài ý muốn nói ra, thế giới loài người rất ít ai biết đến nó, lần này nếu như không phải là vì ba đứa trẻ này nó sẽ không xuất hiện ở trong này!

"Hừ! Mày không phải là một con quạ đen thôi sao, còn dám xưng tà thần! Nói ra không sợ người ta cười nhạo!" Ức Ức vẫn là lạnh lùng nói.

"Xem ra hôm nay bản thần phải sử dụng bản lĩnh thật sự, nếu không các người là không phục !" Quạ đen lập tức phi thân bay lên, trên không trung xoay tròn hai vòng sau, xung quanh khói đen dày đặc, đợi cho thời điểm quạ đen chạm đất, đã không còn là bộ dạng quạ đen, nó cư nhiên biến thành hình người, trên người khoác chiếc áo choàng màu đen, ánh mắt xung quanh đen nhánh, ánh mắt giống như là cương thi nhìn thật kinh khủng, sắc mặt trắng bệch, môi thì đen nhánh, mở miệng nói chuyện lộ ra răng nanh rất trắng.

Ở trong mắt Bạch Tuyết quạ đen đó đại diện cho cương thi sống lại.

Bạch Tuyết cứng đờ!

Ba đứa nhỏ mỗi người nắm chặt quả đấm nhỏ, bộ dạng chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu.

Lãnh Dạ từ một bên đi tới, đứng ở phía trước bọn nhỏ và Bạch Tuyết .

"Là ngươi?" Quạ đen giật mình nhìn Lãnh Dạ.

Lãnh Dạ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tà thần, tà thần Lãnh Dạ từng nghe nói qua, một mực ở yêu giới, pháp lực cao thâm, rất ít lộ diện, đều là ẩn cư ở thâm sơn rừng già Lãnh Dạ và tà thần cơ hồ không có quan hệ, không ngờ hắn hiện tại lại xuất hiện ở thế giới loài người, chẳng lẽ là Ma vương phái hắn tới ?

Phàm là vì ba đứa nhỏ mà đến, yêu quái thường là do Ma vương phái tới.

Lãnh Dạ không nói.

"Ha ha... Không ngờ Lang Vương vĩ đại cư nhiên cũng có hôm nay?" Quạ đen khó có thể tin nhìn Lang Vương nói, trong lòng không khỏi rất đắc ý, Lang Vương khí thế uy chấn toàn bộ yêu giới, được những tiểu yêu kính ngưỡng, không ngờ lúc này bị đánh hồi nguyên hình!

Lãnh Dạ vẫn như cũ không nói.

Bạch Tuyết nghe thấy , nguyên lai Yêu tuyết là Lang Vương, khó trách nhìn Yêu tuyết rất có khí thế, toàn thân tản ra khí chất vương giả, tuy là sói thế nhưng ánh mắt lại lộ ra sự thâm thúy, làm cho người ta suy đoán không ra.

Nó là Lang Vương, như vậy không phải cũng có thể nói?

"Thế nào? Nhìn thấy bản thần sợ hay sao? Sợ đến nỗi không nói chuyện ——" Quạ đen lời thề son sắt nói.

"Ba ——" Quạ đen mặt tái nhợt trên mặt lộ ra vẻ hung ác chịu đựng một móng vuốt, chỉ thấy trên mặt quạ đen trong nháy mắt lộ ra một đạo vết máu.

"Quả nhiên là Lang Vương, vẫn là nham hiểm vô cùng! Bất quá, ngươi đã bị đánh hồi nguyên hình, cũng không phải là đối thủ của bản thần !"

Tà thần nói xong liền phát công.

Trong sơn động trong nháy mắt cát bay đá chạy, một cơn gió lốc thật to đem Bạch Tuyết bọn nhỏ bao quanh.

Lãnh Dạ không chút hoang mang, bay lên thoát khỏi vòng xoáy, sau đó một đạo lam quang đánh về phía quạ đen.

Một khắc sau quạ đen liền ngã xuống mặt đất, xung quanh gió lốc biến mất không thấy.

Quạ đen căm tức nhìn Lãnh Dạ.

Hai tay mở rộng, ngửa đầu rống giận, chỉ thấy vô số con quạ đen từ trong sơn động bay tới, bay quanh quẩn một chỗ ở phía trên Lãnh Dạ.

Ngay tại thời điểm Lãnh Dạ chuẩn bị phát công giết hết đám quạ đen, Lãnh Dạ nhìn thấy mẫu thân của mình xuất hiện ở phía sau lưng Tà thần, Lãnh Dạ chau mày.

"Mẫu thân, người rốt cuộc cũng chịu hiện thân !" Lãnh Dạ đau lòng nói.

Lãnh Dạ nói chuyện, hơn nữa ngay trước mặt Bạch Tuyết kêu mẫu thân.

Bạch Tuyết đương nhiên nghe thấy , Yêu tuyết thật có thể nói.

Nó thế nhưng kêu người phụ nữ này là mẫu thân?

Có chút loạn?

Nó là sói?

Người đàn bà xấu này là người?

Đây là mẹ của Lãnh Dạ, Yêu tuyết sao có thể gọi là ?

Không hiểu!

Chẳng lẽ là mẹ nuôi?

Thực sự người và sói có thể phân biệt là mẹ nuôi và con nuôi sao ?

Suy nghĩ một chút người bên cạnh mình xảy ra việc này, Bạch Tuyết không có gì không tin , hiện tại bên cạnh cô tất cả giống như là đang quay phim truyền hình, quá thần kỳ, quá huyền huyễn!

"Giao ra ba đứa nghiệp chướng kia, con vẫn là con ta, nếu không ——"Mẫu thân Lang Vương xoay người, đưa lưng về phía Lang Vương, nham hiểm nói.

"Bọn họ thế nhưng là con cháu của mẫu thân!" Lãnh Dạ nghiêm nghị nói.

"Bọn họ không xứng —— "

"Như vậy có phải hay không con cũng không xứng?" Lãnh Dạ đau lòng hỏi, anh vạn lần không ngờ mẫu thân lại nói ra những lời này , trước đây mẫu thân anh rất thích anh và các phi tử sinh con, còn tuyên bố sinh càng nhiều càng tốt, thế nhưng, Bạch Tuyết vì anh một lần sinh ba đứa con, mẫu thân vì sao không thích?

Chẳng lẽ cô thực sự là thuộc hạ của Ma vương? !

"Ít nhất hiện tại không xứng!"

Lãnh Dạ thình thịch liền phun ra một ngụm máu...

Mẫu thân lại còn nói những lời nhẫn tâm như vậy, chẳng lẽ mẫu thân không biết nói như vậy sẽ đả thương tim của anh sao!

Ức Ức tiến lên phía trước, vươn bàn tay nhỏ bé mập mạp lau vết máu ngay khóe miệng của Lãnh Dạ.

Mẫu thân Lãnh Dạ, nhìn thấy vẻ mặt giật mình của Bạch Tuyết , đoán được cô hẳn là còn chưa biết người đàn ông mình yêu có thân phận gì?

"Người phụ nữ đáng thương, cô cho rằng người đàn ông này yêu cô sao? Kỳ thực, anh ta lừa gạt cô, con trai, con không tính giải thích những sự việc đang diễn ra cho người phụ nữ của con hiểu hay sao?

"Lão vu bà im miệng ——" Ức Ức rống to hơn.

"Bà... Bà có ý gì?" Bạch Tuyết khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, có dự cảm sắp có chuyện xấu xảy ra.

"Chẳng lẽ cô còn không biết người đàn ông cô yêu chính là Lang Vương hay sao?"

Lãnh Dạ nhắm đôi mắt lãnh khốc lại, lời nói dối rốt cuộc cũng bị vạch trần , anh vẫn lo lắng dọa đến cô, vẫn giấu giếm thân phận của mình, không ngờ Bạch Tuyết dưới tình huống như vậy biết thân phận anh là Lang Vương ! Không biết cô...

Bạch Tuyết nhìn về phía trước người Yêu tuyết.

Nó là Lang Vương?

Nó là Lang Vương!

Lang Vương là Lãnh Dạ?

Lang Vương là Lãnh Dạ!

Điều này sao có thể?

Không có khả năng!

"Cô không tin? Không thì cô đi tự mình mà hỏi anh ta, cô không thấy tất cả mọi chuyện xảy ra rất khác thường hay sao, cô không thấy nghi ngờ mọi chuyện sao?

Ức Ức lo lắng đi tới bên cạnh Bạch Tuyết.

"Mẹ! Mẹ... Cha yêu ta chúng ta, Mẹ chỉ cần biết như thế là đủ rồi."

"Anh? Con?" Bạch Tuyết run run hỏi.

"Mẹ... Mẹ không sao chứ?"

"Con biết sự thật có phải hay không?" Bạch Tuyết cúi đầu hỏi Ức Ức.

Ức Ức gật gật đầu.

Bạch Tuyết loạng choạng ngã ngồi trên mặt đất.

Cô đã yêu một con Lang Vương!

Cô luôn luôn yêu người đàn ông này cư nhiên anh ấy không phải người!

Thật đáng sợ, nhìn cả người Lang Vương là lông, Bạch Tuyết trong lòng run sợ.

"Ức Ức, anh nói bậy bạ gì đó? Cha chúng ta như thế nào lại là Lang Vương? Em không tin, Anh xem nhìn chúng ta thật tốt , anh xem nó một chút, toàn thân là lông, như thế nào không có khả năng đó đâu!" Thiên Tầm đi tới trước mặt Bạch Tuyết , chu cái miệng nhỏ nhắn nói.

"Thiên Tầm, em bây giờ đầu óc không tỉnh táo, chẳng lẽ em tuyệt không nhớ tới Cha hay sao?" Ức Ức gấp gáp hỏi.

"Anh hai mới đầu óc không tỉnh táo, em rất tốt, không tin anh hai hỏi anh cả Niệm Niệm đi?" Thiên Tầm nói.

"Ức Ức, anh tin lời Thiên Tầm, này Lang Vương không thể nào là Cha của chúng ta được! Em nhất định là nhầm rồi!" Niệm Niệm rất bất đắc dĩ nói.

"Không sai, ta là Lang Vương, căn bản không phải là Cha của các ngươi, ta sao có thể coi trọng người phụ nữ nhỏ bé này, tầm thường như vậy chứ! Các người đi đi, đừng để cho ta nhìn thấy các người nữa" Lãnh Dạ nghiêm nghị nói.

"Ngươi sao có thể là anh ấy được!" Bạch Tuyết đứng dậy, một tay kéo Ức Ức, nhìn nhìn Ức Ức, ý là con có đi hay không?

"Mẹ, Ức Ức không đi, Mẹ sau này sẽ biết." Ức Ức kiên định nói.

"Mẹ biết con thích Yêu tuyết, thế nhưng, nó tuyệt đối không phải là Cha con , cùng Mẹ đi thôi ——" Bạch Tuyết nổi giận, nghiêm nghị quát.

"Không —— Ức Ức không đi."

"Tốt lắm, Niệm Niệm, Thiên Tầm, chúng ta đi!" Bạch Tuyết kéo hai đứa bé liền chuẩn bị rời khỏi.

"Hừ —— các người còn muốn chạy cũng phải hỏi ta một chút, là tà thần ta có đồng ý hay không để cho các người đi? Người có thể rời khỏi, ba đứa nhỏ phải để lại cho bản thần, bằng không hôm nay các người phải chết —— "

Bạch Tuyết mới mặc kệ cái gì là tà thần, cô tiếp tục hướng cửa động đi ra, ngay tại thời điểm quạ đen tiếp cận , từ trên miệng quạ đen phun ra một đạo khói đen, xông thẳng về phía Bạch Tuyết , Bạch Tuyết chán ghét đưa tay vung lên, muốn làm rớt đám khói đen kia.

Ai ngờ, lúc Bạch Tuyết phất tay một khắc, toàn bộ đám khói đen kia bị chiếc nhẫn trên tay Bạch Tuyết hút vào.

Bạch Tuyết đeo trên tay chính chiếc nhẫn mà Lãnh Dạ tặng cho cô, lúc trước lo lắng đám yêu quái hãm hại Bạch Tuyết, lại lo lắng anh không thể thời thời khắc khắc bảo vệ Bạch Tuyết, cho nên chế tạo ra một chiếc nhẫn đặc biệt, bên trong có một không gian thần bí, nhẫn còn là một pháp khí độc nhất, chính là tại thời điểm gặp được tà thần , nhẫn sẽ không giới hạn năng lượng đem tà thần hút vào trong chiếc nhẫn. Tựa như vừa rồi.

Bạch Tuyết có thể hay không tiếp nhận Lãnh Dạ ? Lãnh Dạ sẽ làm như thế nào đây?
Bình Luận (0)
Comment