Lãnh Cung Hoàng Hậu

Chương 237

Ta thở không ra hơi. Chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu, một hồi lâu mới nói “Đi về!”

Bọn họ lấy làm kinh hãi, “Cái gì trở về! Vấn Thiên! Chúng ta vất cả lắm mới ra ngoài được 1 chuyến! Mặc kệ! Mấy món đồ của ngươi còn chưa mua hết! Còn rất nhiều phẩm loại kìa!” Nhạc Khanh oa oa kêu to

Ta buồn bực không lên tiếng, dưới chân đi nhanh. Ở phía sau, 2 người họ tay trong tay xem pháo hoa, mắt ta, tim ta đau đến tê dại. Không nên! Không nên! Vấn Hiên rõ ràng đối với nàng hữu tình, mà nàng cũng bởi vì Vấn Hiên mà cự tuyệt trách nhiệm với ta! Đáng chết! Tại sao ta lại để ý như vậy! Đáng chết! Đáng chết!

Thấy ta vừa đi, đám người phía sau cũng đuổi theo, Tuyên Tuyết Dung đi theo kế bên ta lạnh giọng nói “Này! Ta nói, ngươi đang làm cái quái gì? Cứ hảo hảo xem pháo hoa đi, ngươi chạy trốn cái gì chứ? Thật là mất hứng!”

Ta căm tức liếc nàng 1 cái, vừa lúc để nàng thấy rõ lệ trong mắt ta! Nàng thoáng giật mình, một hồi lâu mới nói “Oh! Thất tình rồi?”

Ta hét lớn 1 tiếng “Thất tình cái gì? Ta không có! Ngươi thì biết cái gì!”

Ta nói như vậy, bọn họ cũng đuổi theo “Ta nói thật kỳ quái, nguyên lai là thất tình! Ta cứ nghĩ ngươi và Tuyên Tuyết Dung vốn là 1 đôi, bây giờ Tuyên Tuyết Dung đang hảo hảo ở bên cạnh ngươi, như vậy, ngươi thất tình là vì 1 người khác! Vấn Thiên! Đừng nói là ta đoán trúng rồi, không phải là nữ tử kỳ quái 3 năm trước lấy y phục của chúng ta trong ôn tuyền đó chứ!” Triệt ở bên người ta lớn tiếng nói

Ta thẹn quá thành giận. Dừng lại cước bộ, lớn tiếng nói “Ai nói! Các ngươi đừng có nói bậy! Các ngươi cũng trở về đi! Ta phải hồi cung hồ!” Nói xong, ta cơ hồ chạy trốn bọn họ

Đúng vậy! tình cảm ta đối với nàng rốt cuộc là gì? Tại sao nhìn thấy nàng và nhị đệ ở cùng 1 chỗ lại cảm thấy thương tâm như vậy? Cảm giác này giống như là bị người khác phản bội! Vô cùng thống khổ! Trái tim bên trong lồng ngực đang la hét thống khổ! Ta ôm ngực, cảm giác chính mình sắp đau thấu tim rồi! Bị bệnh rồi sao? Tại sao trái tim lại đau đớn? Như là sắp nhảy ra khỏi miệng

Trong lòng ta đầy những món lễ vật nhỏ đẹp, ta suy nghĩ 1 chút, tất cả đều là mua tặng nàng. Ta chậm rãi móc ra, vứt lên không trung. Mấy tiểu hài tử hoan hô đi nhặt. Ta lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm, chạy vội lại, trong đông đảo các hài tử, cướp được 1 miếng ngọc bội. Ta cố gắng thổi lớp bụi bám trên miếng ngọc, nhưng không ngờ, ngọc bội đã bị nứt

Cuối cùng cũng hỏng a! Bàn tay chậm rãi siết chặt, 1 hồi lâu, ném lên bầu trời. Bọn họ chạy vội lại nhặt. Ta nhếch môi, xoay người, chạy vội đi

Nàng ở trong Xuất Vân điện của nhị đệ, ta nói là vì giúp hắn chữa bệnh, nhưng không ngờ nàng cư nhiên lâu ngày sinh tình. Ta cư nhiên đã quên, nhị đệ mặc dù bệnh nặng nhưng cũng chỉ nhỏ hơn ta 2 tuổi. Lại nói tiếp, hai người bọn họ ngày càng thêm hợp ý

Trải qua tối nay, ta mời biết được, tình cảm của ta đối với nàng không giống. Ta nghĩ như Tuyên Tuyết Dung, như bất cứ ai tay trong tay với nhị đệ, tim ta cũng không đau đớn! chỉ có nàng…Chỉ có nàng…!

Ta vẽ 1 bức hoa, vẽ 1 chữ “xoa” [chữ “xoa” có dạng thế này: X] thật to trên mặt nàng. Vậy thì sao? Thân thể nhị đệ bất hảo, nếu như hắn thích 1 nữ sinh, ta tất nhiên sẽ rút lui! Tất nhiên! Tất nhiên! Ta hất tất cả những bức họa của nàng xuống. Quỳ rạp xuống xuống đất, nhỏ giọng nức nở. Cho đến lúc này, ta mới phát hiện, ta cư nhiên vô cùng thương tâm

Nhìn sắc trời, ta lặng lẽ lẻn vào Xuất Vân điện, muốn nhìn xem nàng và nhị đệ đã trở về chưa! Đợi 1 canh giờ, nàng cùng nhị đệ mới cười đùa quay về Xuất Vân điện, ta rất muốn đi ra khỏi chỗ đứng, nhưng lại cực lực nhịn xuống

Sắc mặt của nhị đệ rất tốt, không thể phủ nhận, hắn theo nàng ở cùng 1 chỗ rất vui sướng! Ta khổ cực nhẫn nại. Thiếu chút nữa thì thở không ra hơi

Ta đứng chờ hai người bọn họ. Nàng rời giường rất sớm, theo thường lệ cầm y thư ra ngoài nghiên cứu, nhìn thấy ta, tựa hồ lấy làm kinh hãi, cái miệng nhỏ nhắn mở ra 1 hồi lâu mới nói “Ngươi, sao sớm như vậy..”

Ta không phải sớm, ta là một đêm không ngủ! “Đúng vậy! Hôm nay đặc biệt dậy sớm. Liền đến bên này xem nhị đệ! Tình hình của nhị đệ thế nào?”

Nàng giật nhẹ khóe miệng, “Đương nhiên là có chuyển biến tốt đẹp, nếu Thái tử điện hạ không tin vào y thư của Diệp gia ta thì cần gì phải sai người đến Phượng Hoàng cốc cầu y?!”

“Vốn là 1 người phụ nữ nói cho ta biết. Nói là Diệp thần y của Phượng Hoàng cốc có thể cho nhị đệ ta mạng sống vài chục năm. Còn nói, nàng ấy chính là Diệp Dược Nô!” Ta cười khổ nói

“Ngươi đang nói giỡn sao? Ta biết ngươi khi nào? Ngươi thật kỳ quái! Nói toàn những điều quái lạ! Đầu óc của thái tử điện hạ quả nhiên rất mụ mẫm! Thật đe dọa tiền đồ của Hoàng quốc a!” Nàng lắc đầu nói

Rất kỳ quái, ta không thương tâm, nàng ngồi xuống, cầm y thư lên nhìn kỹ. Ta đừng ở kế bên nàng, nói chuyện câu được câu không! Cơn giận dữ ngút trời kỳ quái hôm qua cư nhiên đã biến mất vô hình. Nàng nói ta khờ, ta cư nhiên còn có chút cao hứng! Hay là, ta là ngu thật?

Cố gắng xua đi loại cảm giác này. Ta hỏi nàng những vấn đề trong y thư, lúc đầu, nàng còn đáp lại ta vài câu, tới cuối cùng lại bị ta làm phiến, liền nổi nóng “Sao mà phiền phức quá! Nhị đệ của ngươi không như vậy!”

Sắc mặt của thoáng cái trắng không còn chút máu, một hồi lâu mới nói “Nhị đệ của ta mọi thứ đều tốt! tính tình củng tốt, người cũng rất đẹp, mặc dù thân thể bất hảo, nhưng đều được mọi người yêu thích!” Kể cả nàng!

Nàng nhanh chóng gật đầu “Đúng vậy! Đúng vậy! cùng ta đi hồi chùa, cư nhiên cũng đã mệt lắm rồi. Nếu như không ta tùy tùng, ta nghĩ, ta không biết phải làm sao!” Dứt lời, nàng lạnh lùng hừ 1 tiếng

Nàng đang hừ lạnh! Ta hẳn nên tức giận! Lúc bình thường, ta hận nhất là người ta nói nhị đệ ta bị bệnh, nhưng hôm nay không biết vì sao lại dương dương tự đắc

“Ngươi hôm qua không đi hội chùa với ta, nguyên lai là đi cùng với nhị đệ dao? Ngươi, tại sao lại đi cùng hắn?” Ta cẩn thận nhìn sắc mặt của nàng

Nàng rốt cục đã tức giận rồi, thu y thư về, nhảy dựng lên “Xem ra hôm nay ta không cần xem y thư rồi! Huynh đệ các ngươi sao lại phiền phức như vậy! Một người thì không chịu uống thuốc, nói là muốn ta cùng hắn đi hội chùa! Một người nói ta phải chịu trách nhiệm, cũng muốn ta cùng hắn đi hội chùa! Thật sự chán chết! Nếu như không phải pháo hoa hôm qua thật sự rất đẹp, ta đã sớm độc chết hắn rồi!” Nàng vừa nói vừa đi vào trong Xuất Vân điện, quay đầu lại, chỉ vào mũi ta, nói “Ngươi đừng có lại đây!”

Ta lớn tiếng nói “Nhưng ngươi đã đáp ứng chịu trách nhiệm với ta! Ngươi sao có thể nói không giữ lời!”

Nàng trầm mặc một hồi lâu, cười nói với ta, “Vậy ngươi nói! Ngươi muốn thế nào!”

“Đêm nay! Đêm nay chúng ta đến hội chùa đi!” Ta đưa ra yêu ước, trái tim bang bang địa nhảy lên  . Chờ câu trả lời của nàng!

“Đêm mai! Tại khoảng sân Thanh Lương tự! cùng xem pháo hoa!” Dứt lời, nàng liền để lại 1 bóng lưng cho ta! Thành công rồi! Trong lòng ta hoan hỉ!

Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Bình Luận (0)
Comment