Ta đặc biệt đi may 1 bộ áo bào mới, thoạt nhìn anh khí bức người, nhìn vào gương đồng, tar a vẻ hài lòng, thật tốt quá. Ta chống tay lên cằm, nở 1 nụ cười
Lúc này, thám tử ở ngoài cửa lên tiếng nói “Thái tử điện hạ, có việc cần bẩm tấu!”
Ta thoáng giật mình: “Chuyện gì! Tiến vào!”
Thám tử đó tiến vào, tháo miếng khăn đen che mặt ra, lộ ra gương mặt lúc bình thường, cúi đầu nói với ta “Thái tử điện hạ, người phụ nữ ngài muốn chúng tôi tìm vẫn chưa có tin tức!”
Ta nhảy dựng lên “Vậy mà cũng nói là có chuyện? Ngươi về đây làm gì?”
Thám tử nói: “Bất quá, về chuyện của nữ nhân đó, chúng thuộc hạ điều tra được 1 ít! Thái tử điện hạ, chuyện này điều tra được từ 1 trấn nhỏ trong Nguyên quốc, có thể Thái tử điện hạ đối với chuyện này sẽ cảm thấy hứng thú!”
Ta vuốt vuốt cằm, cười lạnh nói: “Oh? Nói!”
“Thái tử điện hạ hẳn là còn nhở chuyện Tuyên thành phu nhân Uyển Dung mất tích 1 thời gian. Nàng ta mất tích trong 1 trấn nhỏ ở Nguyên quốc, nghe nói, nàng ta lúc ấy vì cuộc sống bần hàn nên đi làm bà vú. Nữ nhân kia 1 thân hồng y, trong tay cầm 1 vỏ kiếm đem bán cho lão bản tiệm vàng để đổi lấy tiền. Nếu không nhầm thì lúc ấy trên người nàn còn 1 miếng ngọc lục bích, bây giờ lại ở trên người Tuyên Tuyết Dung!” Hắn cười nói, hiển nhiên điều tra được chuyện này làm cho hắn có cảm giác thành công
“Nói như thế nào!” Ta lạnh lùng nói.
“Theo lão bản nói, lúc ấy trong tay nữ nhân đó cũng ôm 1 nữ hài tử. Uyển Dung phu nhân lúc ấy làm bà vú cho nàng, nếu hắn nhìn không nhầm thì nữ tử kia chính là nử4 tử trong bức họa
Ta đã sớm biết nàng là mẫu thân của Tuyên Tuyết Dung, nhưng là, cũng vì thế mà phụ thân của hài tử phải là 1 người khác, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Hài tử của Uyển Dung phu nhân đã chết, Thái tử điện hạ, nếu thuộc hạ không nhìn lầm thì vỏ kiếm này chinh1 là thánh vật của Hoàng quốc!” Dứt lời, hắn liền lấy vỏ kiếm ra cho ta xem
Ta híp mắt, không sai, đây chính là thánh vật của Hoàng quốc ta, chỉ là, vì sao lại ở Nguyên quốc, lại ở trong tay 1 người vô danh
“Nếu muốn biết chân tướng chuyện này, Thái tử điện hạ có thể cầm thánh vật đến thần điện, chắc hẳn quốc sư đại nhân sẽ cho ngài đáp án!” Dứt lời, hắn liền đem thánh vật trình cho ta
Ta hai tay tiếp nhận, cau mày suy nghĩ trong chốc lát, dù sao theo lời hứa của nàng, buổi tối cũng sáng như ban ngày, sáng mai đi thì cũng như nhau
Chờ lúc ta đến thần điện, Đường thúc thúc mang theo Đường Vũ Hiên bên người, mỉm cười đi ra nghênh đón, ta đem thành vật trình lên, sắc mặt hai người họ kinh nghi bất định
Ta nói rõ đồ, Đường thúc thúc liền móc ra từ trong lòng 1 viên long ngọc màu vàng, giao cho ta “Thái tử điện hạ muốn xem cái gì, co1 thể nhìn thấy ở đây, cho dù là tương lai hay quá khứ. Chỉ cần Thái tử điện hạ tâm không tạp niệm thì có thể làm được!” Đường thúc thúc cười nói
Ta đương nhiên biết bản lãnh của hắn, ý bảo hắn lui ra, lúc nào mới cầm Kim Long thần ngọc trước ngực, trong miệng lẩm bẩm muốn biết thân phận của nữ nhân đó, trong chốc lát sau, giữa không trung liền hiện ra bộ dáng của nữ nhân đó, cầm quần áo của bọn ta rồi biến mất, sau đó, khung cảnh chuyển đổi, nàng đứng 1 mình trong cơn gió lốc, bị người khác đoạt hài tử
Rồi sau đó, nàng ở trong thiên quân vạn mã, nói chuyện với 1 nữ tử tóc bạc, người đó cũng ôm hài tử của nàng, nữ tử tóc bạc đó quay đầu lại, ta nhìn rõ gương mặt của nàng, trái tim không khỏi đau đớn, các ngươi cư nhiên có cùng 1 khuôn mặt
Khung cảnh lại biến đổi, nàng mặc y phục hoàng hậu, thành thân với 1 nam nhân, nam nhân đó vóc dáng rất cao, da tay ngăm đen, nhưng lại đem 1 chén nước trà nóng, đổ lên thân thể của hắn
Rồi sau đó, nàng và nam nhân đó gặp nhau, tuổi tác của nàng thay đổi 1 chút, nam nhân đó bế 1 nữ tử đi tìm nàng cầu y, nàng lạnh lùng nhìn hắn. Quang minh chính đại, cây ngay không sợ chết đứng, thấy chết mà không cứu
“Diệp Dược Nô, ngươi sẽ hối hận!” Nam nhân đó gào thét, lúc này, ta nhìn rõ gương mặt của hắn, khuôn mặt này mặc dù còn trẻ tuổi nhưng ta không nhận nhầm, là gương mặt của ta, ta cả kinh che miệng mình, nguyên lai, nguyên lai, hết thảy chuyện này là như thế
Nàng bởi vì chiếm được Kim Long thần ngọc nên nàng mới không tồn tại trên đời này, phải không? Như vậy, Diệp Dược Nô là nàng! Đó là hoàng hậu tương lai của ta, phải không? Ta tương lai sẽ đối xử với nàng như vậy sao? Ta sẽ sao?
Ta vỗ về trái tim đang đập rất mạnh, trong khoảng thời gian ngắn, cư nhiên không biết nói cái gì, Diệp Dược Nô này có phải là Diệp Dược Nô kia không? Không sai, không sai, nàng tương lai sẽ là thê tử của ta, sẽ là hoàng hậu của ta, sẽ là mẫu thân của con ta
Trách không được! Trách không được nàng nhất định nói ta phải hảo hảo chiếu cố Tuyên Tuyết Dung, nguyên lai, Tuyên Tuyết Dung chính là hài nhi của ta! Không thể nào, ngẫm lại chính mình cũng không lớn hơn nàng bao nhiêu mà làm cha của nàng! Đáng sợ! Đáng sợ!
Tất cả mọi chuyện không hợp lý cũng trở nên hợp lý, lúc này, ta cư nhiên kinh hỉ đến chết khiếp, thật là cao hứng, ít nhất mà nói, người theo nàng ở cùng 1 chỗ là ta chứ không phải nhị đệ
Mà tình địch ta vẫn hằng tưởng tượng căn bản không hề tồn tại, nguyên lai, các nàng là cùng 1 người! A ha ha!
Ta kích động chạy ra khỏi thần điện, chạy tới hội chùa. Hôm nay là ngày cuối cùng của hội chùa, ta muốn bộc bạch với nàng, để cho nàng làm thái tử phi của ta, hảo xúc động, hảo hưng phấn
Ta quá hưng phấn nên không thấy Hoàng thúc thúc ở phía sau cau mày “Vũ Hiên, biết làm cái gì rồi chứ?”
Đường Vũ Hiên gật đầu, phi thân bay nhanh đi
1 đêm này, ta đứng đợi suốt 1 đêm. Pháo hoa tàn rồi lại nở. Nở rồi lại tàn. Trái tim của ta cũng càng ngày càng lạnh, đợi đến khi hừng đông, ta mới giật mình, nguyên lai mình đã ở đây suốt cả 1 đêm
Rốt cuộc là vì sao nàng không đến, rõ ràng đã hẹn với ta. Ta giận dữ ngút trời, hồi cung, 1 hơi xông lên Xuất Vân điện “Diệp Dược Nô, ngươi ra đây cho ta, ngươi nói như thế nào, ngươi không phải đã nói là đêm qua cùng ta đi xem pháo hoa sao? Tại sao ngươi thất hứa? Đáng chết! Mau ra đây!” Ta giống như 1 đố phu [người chồng hay ghen], tức giận lục soát từng phòng trong Xuất Vân điện
Ông trời không chiều lòng ta, cư nhiên không tìm thấy người, đáng chết “Nhị đệ!” Ta vọt với phòng Vấn Hiên, 1 tay túm lấy cổ áo hắn, đôi mắt đỏ ngầu “Nói! Diệp Dược Nô đâu rồi?”
Nhị đệ cau mày híp mắt, “Đại ca, mới sáng sớm, huynh làm cái quái gì!”
“Ta nói, Diệp Dược Nô ở phòng nào?” Đôi mắt ta đỏ ngầu, gió rét thổi 1 đêm làm ta xanh cả mặt
Vấn Hiên bị bộ dáng của ta hù dọa, nửa ngày mới nói “Hôm qua, nàng đột nhiên cùng Diệp thần y quay về cốc rồi!”
Ta buông hắn ra, nguyên lai, nguyên lai ngày đó nàng không chịu cùng ta đi hội chùa là bởi vì biết hôm qua nàng sẽ rời đi cùng Diệp thần y! đáng chết! đáng chết! nữ nhân đáng chết, ta 1 chưởng đập lên bàn, cất bước chạy vội đi
Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết