Lãnh Cung Thái Tử Phi

Chương 120

Mộ Dung Xá Nguyệt ôm chặt cô gái vào lòng, cảm thấy da nàng chợt lạnh băng, run rẩy liên tục, hơi nóng nảy: “Minh Yên!”

"Minh chủ đừng vội, khi cổ tiến vào cơ thể sẽ hơi đau đớn, một lát nữa sẽ đỡ hơn.” Minh Yên lạnh lùng nhìn cánh tay trắng noãn, nhìn đường đen từ vết thương chầm chạp di chuyển về phía trái tim.

"A..." Cô gái đau đớn than, mồ hôi lạnh đầm đìa, cả người co giật, vài lần muốn rụt tay lại.

"Minh Yên! Tại sao lại vậy!" Mộ Dung Xá Nguyệt cả kinh nói: "Còn ở trong cánh tay đã đau đớn thế này, ngộ nhỡ ăn mòn ký ức, chẳng phải là..."

"Minh chủ, chỉ cần Vị Ương cô nương không kháng cự lại trùng cổ, tối đa chỉ đau đớn một lúc thôi, sẽ không nguy hiểm đến tính mạnh,” Minh Yên tiến lên, kéo chặt cánh tay: “Lúc này không thể lộn xộn, nếu để cổ bị kinh động, cô ấy sẽ tắt thở ngay lập tức.”

Mộ Dung Xá Nguyệt càng siết chặt Vị Ương, trong mắt hiện lên tia đau đớn, Vị Ương trong lòng hắn liên tục co giật, tim hắn cũng bị xé thành từng mảng đầy đau đớn, bỗng nhiên, hắn quát: “Minh Yên! Lấy trùng cổ ra! Mau lên!”

"Minh chủ, lúc này trùng cổ còn chưa đi vào trong cơ thể, nếu lấy ra lúc này là kiếm củi ba năm thiêu một giờ!” Minh Yên hơi kinh ngạc

"Mặc kệ! Lập tức lấy ra! Nàng đau thế này… Ngươi muốn nàng mất mạng sao!” Mộ Dung Xá Nguyệt quở mắng: “Lấy ra!”

Minh Yên chần chờ, nhưng dưới mệnh lệnh ép buộc của Mộ Dung Xá Nguyệt không thể không ra tay, không biết hắn đã đốt viên hương gì đặt trên cánh tay Vị Ương.

Nhất thời đường chỉ đen dừng lại, sau đó từ từ nhạt dần, cuối cùng trùng cổ nhỏ như hạt gào chui ra từ vết thương.

Minh Yên cẩn thận cất cổ trùng, đứng sang một bên im lặng.

Mộ Dung Xá Nguyệt lấy tay áo cẩn thận lau mồ hôi trên trán Vị Ương, thấy nàng không còn co giật nữa, sắc mặt cũng dịu đi rất nhiều thì thở nhẹ: “Vậy là được rồi, Minh Yên, ta không cầu điều gì xa vời, chỉ cần nàng không sao là được rồi…”

"Minh chủ, ngài làm như vậy, thuộc hạ không còn gì để nói." Minh Yên lạnh lùng lên tiếng.

"Không còn gì để nói thì đừng nói... Ngươi đã vất vả, về nghỉ ngơi đi, đợi nàng tỉnh lại rồi nói sau?" Mộ Dung Xá Nguyệt kéo tay áo, khẽ khàng đặt nàng lại giường, kéo chăn đắp cho nàng.

"Vâng, điều trị cho Vị Ương cô nương cần phải từ từ, minh chủ an tâm, dù không có Thực ức cổ thì trong khoảng thời gian ngắn, nếu không gặp phải kích thích gì chắc Vị Ương cô nương cũng sẽ không nhớ lại chuyện cũ.” Minh Yên đáp.

"Vậy được rồi.” Mộ Dung Xá Nguyệt vén tóc cho Vị Ương, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt trên môi nàng rồi đặt trên môi, sau đó nở nụ cười, khẽ cắn, yêu mị như hồ ly: “Ta nhất định sẽ không để nàng rời khỏi ta… Để nàng quay lại hoàng thất nơi ăn thịt ngươi kia, nếu nàng đã quên tất cả ta cũng sẽ luôn luôn chăm sóc nàng, như vậy chẳng phải cũng tốt đúng không?”

Minh Yên cúi đầu, Mộ Dung Xá Nguyệt lại hạ lệnh trục khách: “Ngươi ra ngoài đi, ở đây có ta rồi, có chuyện gì sẽ gọi ngươi.”

"Vâng, minh chủ." Minh Yên lui ra, rời khỏi nơi sáng sủa đi vào trong đêm đen, Mộ Dung Xá Nguyệt đứng lên, hỏi thị nữ bên cạnh: “Đã chuẩn bị y phục mới chưa?”

"Dạ đã chuẩn bị sẵn." Thị nữ đồng thanh đáp.

"Cho ta xem." Mộ Dung Xá Nguyệt cảm thấy tâm trạng rất tốt, dù hiện giờ trời đã tối cũng không thấy mệt mỏi.

"Minh chủ, cô nương hôm qua ngài khâm điểm thị tẩm ..." Một thị nữ đột nhiên nhỏ giọng hỏi.

"Để ả đi, ta không muốn gặp lại ả."

Ngày thứ hai, sáng sớm.

Vị Ương cô nương mê man cả ngày cuối cùng cũng tỉnh lại, nghênh đón cô lại là một màn tối đen.

Nhưng biểu hiện của cô rất yên tĩnh, không hoang mang, không sợ hãi… Giống như người chết, không nói chữ nào.

Đôi mắt xinh đẹp ngày xưa giờ đã trở thành đồ trang trí, nàng chống tay ngồi dậy, hai tay lần mò từng tấc từng tấc, lấy tay làm mắt, muốn dò xét rõ ràng vị trí mình đang ở lúc này.

"Y... Vị Ương! Nàng tỉnh rồi!” Vừa chạm vào mép giường, lập tức Vị Ương cảm thấy có đôi tay ấm áp nhanh chóng nắm tay mình, giọng điệu vô cùng vui sướng truyền tới.

Vị Ương vẫn không nói gì, dường như đã mất khả năng nói chuyện, ngồi im phăng phắc, bất động, chìm trong suy nghĩ, chìm trong mảnh hắc ám chỉ thuộc về mình.

Đầu rất đau, không nhớ được gì… Mình là ai? Chủ nhân của giọng nói này là ai? Tại sao không thấy gì cả… Tại sao, mình không thấy hoảng loạn, không nhớ chút gì.

Muốn phong bế bản thân hoàn toàn, cũng không muốn chạm vào sương mù dày đặc.

"Vị Ương? Vị Ương?" Mộ Dung Xá Nguyệt khẩn trương gọi nàng vài tiếng, phát giác người trước mắt vừa tỉnh lại không bao lâu thì bất động, trong lòng hoảng loạn, ngón tay đặt lên cổ tay nàng, mạch vẫn còn đập, cũng ấm áp, hô hấp càng yên ổn, thế nhưng…

"Nàng sao vậy?" Mộ Dung Xá Nguyệt bối rối, chợt nhớ đến những gì Minh Yên đã từng nói, vội vàng giơ tay quơ quơ trước mắt nàng, dù để rất gần nhưng Vị Ương cũng không có biểu hiện gì —— Nàng thật sự đã mù! Cái gì cũng không thấy!

"Đừng lo, Vị Ương, chỉ là tạm thời… Rất nhanh, rất nhanh thôi nàng sẽ hồi phục, ta tìm đại phu giỏi nhất chữa mắt cho nàng…” Mộ Dung Xá Nguyệt không nén được cầm chặt tay nàng: “Sau này ta sẽ bên cạnh nàng, nàng đừng sợ.”

Nói một mình rất lâu, Mộ Dung Xá Nguyệt suy sụp, hắn nhận thấy có gì đó không đúng lắm: “Vị Ương? Nàng có nhớ ta không?... Vị Ương? Sao nàng không nói gì?”

Hắn nhẹ nhàng lắc lắc vai Vị Ương, nhưng nàng ngoại trừ dịch người phản kháng một chút vẫn không lên tiếng.

Mộ Dung Xá Nguyệt buông tay, hoảng loạn đứng dậy, hét lên với thị nữ: “Mau kêu Minh Yên đến đây ngay! Nhanh lên!”

Thị nữ vừa thấy hắn tức giận, sợ hãi xoay người nhanh chóng chạy đi, một lát sau, hấp tấp trở lại dẫn theo một nam nhân...

"Minh chủ," hiếm khi được thấy Mộ Dung Xá Nguyệt vừa tức vừa vội, Minh Yên vô thức đi đến giường: “Hóa ra cô nương đã tỉnh, đáng mừng.”

"Minh Yên! Ngươi thành thành thật thật nói với ta! Rốt cuộc nàng bị thương nghiêm trọng thế nào?” Mộ Dung Xá Nguyệt bước đến trước mặt Minh Yên, buồn bực quát: “Không phải ngươi nói nàng chỉ mất trí nhớ và mù sao? Tại sao bây giờ nàng lại câm? Rốt cuộc ngươi đã giấu diếm ta điều gì?”

Minh Yên không trả lời, bước qua Mộ Dung Xá Nguyệt đang nổi giận đùng đùng đến cạnh giường, trước tiên nhìn Vị Ương luôn yên lặng đó, rồi chẩn mạch, sau cùng mới trả lời: “Minh chủ, ai nói với ngài nàng bị câm?”

"Chẳng lẽ không phải? Ta hỏi nàng rất nhiều lần, nhưng nàng không có chút động tĩnh nào! Dựa vào tính tình của nàng, không thể nào im lặng lâu đến thế!” Mộ Dung Xá Nguyệt thật sự rất sốt ruột, cứ đi đi lại lại: “Có phải nàng vẫn còn bị thương tổn gì nữa đúng không? Lại nghiêm trọng đến mức này chứ!”

Minh Yên vẫn luôn quan sát Vị Ương: “Không phải do nàng chịu thêm thương tổn gì, chỉ là nàng không muốn nhớ nhiều thứ, nên trong tiềm thức đã tự phong bế bản thân.”

"Không muốn?"

"Có lẽ trước đây Vị Ương cô ương đã từng có một đoạn hồi ức đau khổ, cho nên bây giờ mất trí nhớ, nhớ không ra, chính nàng cũng bài xích đoạn hồi ức này, lại càng không muốn bên ngoài tác động vào khiến mình nhớ lại, cho nên dứt khoát phong bế bản thân, ai cũng không quan tâm, cái gì cũng không nói, nên cũng sẽ không nhớ đến nữa.” Minh Yên trầm ngâm: “Có lẽ, hồi ức rất thảm thương, nàng luôn luôn muốn quên đi nhưng không quên được… Mới mạnh mẽ phong bế bản thân đến vậy.”

"Không thể nào, nàng cũng có hồi ức đẹp, chẳng lẽ nàng cũng không muốn nhớ đến nó sao?” Mộ Dung Xá Nguyệt vừa thở hổn hển vừa dựa vào cột nhà, hai tay khoanh trước ngực.

"Minh chủ, ngài biết rõ ký ức đều nối liền nhau, nhớ lại một chút tất nhiên cũng sẽ nhớ đến những chuyện trước đây, ký ức hạnh phúc và ký ức đau khổ luôn đi cùng nhau… Nếu không, vẫn còn một khả năng, đó là người cho nàng hạnh phúc, cùng người thương tổn nàng chỉ là một người… Cho nên mới phải bài xích như thế.” Minh Yên nâng cằm Vị Ương, trong mắt hiện lên tia trào phúng: “Hóa ra là thế, nàng ta cũng có hồi ức đáng sợ.”

"Minh Yên!" Mộ Dung Xá Nguyệt càng giận dữ: "Bỏ tay xuống! Chẳng lẽ nàng không thể nói chuyện mãi sao?"

"Có thể, trừ phi ngài hóa giải bế tắc trong lòng nàng," Minh Yên bỏ tay ra, chắp tay nói: “Đem lại cho nàng hạnh phúc lần nữa, để tự nàng mở miệng nói chuyện.”

"Khó lắm?"

"Với ngài mà nói, Vị Ương cô nương không nói chuyện có quan trọng không?"

"Kỳ thật nàng không thể mở miệng nói chuyện cũng không sao, nhưng dù sao vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó…Thật đáng tiếc.” Mộ Dung Xá Nguyệt nói.

"Thực ra cũng không phải là chuyện khó gì, minh chủ, thuộc hạ chỉ có thể chữa bị ngoại thương cho nàng, còn nội thương… Có lẽ phải dựa vào biểu hiện của ngài.”

Hậu viện.

Hồ nước trong vắt, vài cây đào, chim ríu rít, dễ chịu vô cùng.

Mộ Dung Xá Nguyệt lôi kéo tay Vị Ương từ từ bước đến, sợ nàng vấp phải tảng đá, dọc đường đi hắn luôn nắm chặt tay nàng, Vị Ương không có phản ứng gì, đôi mắt vô thần, nàng ngoan ngoãn đi theo hắn, từng bước từng bước đến hồ sen, hồ nước hiện lên hai bóng người một trước một sau.

"Vị Ương, đi dạo ngoài này có phải tâm tình tốt hơn nhiều đúng không?” Mộ Dung Xá Nguyệt mỉm cười nhìn nàng, biết nàng không nhìn thấy gì nên kéo tay nàng lên cao chạm vào hoa đào trước mặt, đầu ngón tay dính phải sương sớm ướt ướt: “Cảm nhận được không? Có khác gì so với trước đây không?”

Theo như hắn nói, hoa đào dù sinh trưởng ở đâu đều không khác nhau mấy.

Vị Ương không có bất kỳ động tĩnh nào, Mộ Dung Xá Nguyệt hơi nản lòng, đành phải tiếp tục kéo nàng đi tiếp.

Đi được một đoạn, chợt hắn dừng lại, xoay người ôm Vị Ương, giọng nói đầy bi ai: “Vị Ương, Minh Yên nói có lẽ nàng có một phần ký ức đau đớn, ta muốn biết, là ai làm nàng tổn thương nặng đến thế… Khi nào thì nàng có thể nói cho ta biết đây?”

Giữa trưa, hoàng cung.

Phượng Trữ Lan hiếm khi chủ động đi tìm Hoàng đế hay Hoàng hậu, trừ phi có việc đặc biệt quan trọng.

Hoàng hậu đang nghỉ ngơi trong đình viện sau tẩm cung, đang thưởng thức hoa đào trong sân, nhũ mẫu ôm đứa bé đứng bên, đứa bé đã ngủ say, nhũ mẫu nhẹ nhàng đong đưa tay để cho bé dễ chịu hơn.

"Ai cũng không nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện này,” Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt đột nhiên mang đầy tang thương: “Bổn cung không tiếc trả giá đắt hy sinh tất cả, nhưng Y Hoàng lại… Ôi, Thái tử phi giả cũng không làm được gì.” Giọng điệu thay đổi, ngôn ngữ cũng đứt quãng, lòng người khó lường.

Một cung nữ đột nhiên đi tới, quỳ gối: "Hoàng hậu nương nương, Thái tử điện hạ cầu kiến."

"Thái tử, hắn chịu chủ động tìm Bổn cung? Quả là chuyện lạ,” Hoàng hậu mỉm cười: “Cho nó vào đi.”

Cung nữ lui ra, nhũ mẫu hơi khó xử: “Hoàng hậu nương nương, còn Hoàng thái tôn…”

"Đứng đó ôm cho nó nhìn.” Hoàng hậu lạnh lùng.

"Vâng.” Nhũ mẫu hậm hực đáp.

Chỉ chốc lát, Phượng Trữ Lan đi vào đình viện, dù có rất nhiều bất mãn với Hoàng hậu nhưng với bổn phận làm con hắn vẫn hành lễ đúng mực: “Tham kiến mẫu hậu.”

"Thái tử, tâm trạng của con rất tốt.” Ngẩng đầu lên, Hoàng hậu thoáng liếc nhìn Phượng Trữ Lan nhếch môi cười nhạt: “Thấy con đã thoát khỏi bóng ma Y Hoàng bị sát hại, Bổn cung rất vui mừng.”

Phượng Trữ Lan cười cười: "Mẫu hậu, nhi thần tìm ngài có việc."

"Bổn cung có rất nhiều việc muốn con làm, nhưng không thể,” Hoàng hậu cũng cười, trong dịu dàng cất giấu thanh đao sắc bén: “Kỳ Hàn đã mất mẹ, mà con còn có việc của mình, Bổn cung sẽ chăm sóc nó cẩn thận, chờ nó lớn lên hiểu chuyện đương nhiên sẽ trao lại cho con.”

Phượng Trữ Lan cười càng đậm, lại càng thê lương: “Mẫu hậu, Y Hoàng đã chết.”

Hoàng hậu quay đi, bốc một nắm thức ăn trong chén mà cung nữ đang cầm vẩy vẩy cho cá trong hồ, thấy rất nhiều con cá tranh nhau thức ăn, nghiêm mặt nói: “Bổn cung biết, trong lòng Bổn cung cũng không dễ chịu.”

"Y Hoàng không có nguyện vọng gì khác, nguyện vọng duy nhất của nàng chính là Kỳ Hàn được trở bề bên cạnh nàng.” Phượng Trữ Lan cười khổ.

"Trữ Lan! Ngươi đừng hồ đồ!” Hoàng hậu nổi giận xoay người lại: “Ngươi biết những lời ngươi vừa nói có ý gì không! Y Hoàng qua đời là bất hạnh, chẳng lẽ ngươi còn muốn bồi thường bằng tính mạng của con trai mình sao!”

“Y Hoàng không chết, nàng luôn ở đây, luôn tồn tại,” Phượng Trữ Lan chỉ vào trái tim mình, cười hàm súc: “Tất cả mọi thứ của nàng, dáng điệu giọng nói đều không mất, ta luôn nhớ rõ tất cả.”

“Trữ Lan, ngươi thế này, Bổn cung nên làm thế nào mới phải?” Hoàng hậu nhìn hắn, khẩu khí mềm xuống.

"Trước kia người đoạt lấy Kỳ Hàn, mục đích chính là khống chế Y Hoàng, nhưng bây giờ Y Hoàng mất, ta chỉ là một người cha muốn con trai mình được trở về, không liên quan gì đến thân phận địa vị hay quyền thế, mẫu hậu, ngài muốn tiếp tục giữ lấy Kỳ Hàn, còn giá trị gì nữa?” Tầm mắt Phượng Trữ Lan sắc bén nhìn thẳng Hoàng hậu đầy uy hiếp, Hoàng hậu hơi chột dạ, lại bốc thức ăn ném vào hồ cá: “Thái tử, ngươi coi lại mình đi, địa vị của ngươi bây giờ cũng như những con cá này, nếu ngươi vứt xuống sẽ có rất nhiều con cá tiến lên tranh giành, đến lúc đó nếu hối hận thì không còn con đường nào để đi nữa.”

"Ta chỉ muốn Kỳ Hàn," Phượng Trữ Lan kiên định, tầm mắt lướt qua Hoàng hậu nhìn chằm chằm nhũ mẫu, nhũ mẫu như bị ánh mắt chằm chằm của hắn làm hoảng sợ ôm đứa bé lùi vài bước.

"Không được! Đây chính là quy tắc của Hoàng gia! Sao có thế vì chuyện Y Hoàng mà làm trái! Sau này chẳng lẽ phải có thêm nhiều trường hợp khác, sao có thể thống trị thiên hạ!” Hoàng hậu cả giận

"Mẫu hậu, nhi thần nuôi nấng Kỳ Hàn thật tốt."

"Chỉ sợ ngươi một lòng một dạ vào nó! Sau đó sẽ quên đi bổn phận của mình phải làm gì,” Hoàng hậu vung tay, xoay người, cả giận: “Trữ Lan, con không phải những công tử thường dân, có rất nhiều việc là thân bất do kỷ, con phải làm cho mình đứng ở vị trí cao nhất, làm cho mình luôn bất bại, mới có tư cách, mới có năng lực nuôi nấng Kỳ Hàn!”

"Mẫu hậu, thà người nói thẳng không muốn nhi thần vì Kỳ Hàn mà bỏ lỡ đế vị, còn không người nói là sợ nhi thần không chí tiến thủ, bị phụ hoàng phế truất, địa vị của người cũng có nguy cơ mất đi, sợ là không làm Nữ hoàng được.” Phượng Trữ Lan lạnh nhạt nói, mắt thấy Hoàng hậu nổi điên xoay lại muốn cho một bạt tay, nhanh chóng lùi về sau một bước, tát vào không khí Hoàng hậu càng tức giận, ngón tay đeo kim sắc bị lực mạnh nắm chặt phát ra tiếng vang.

"Ngươi đang nói cái gì! Thái tử! Chú ý ngôn từ của mình!” Không nén được giận quát lớn: “Tại sao ngươi có thể nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế! Nếu người ngoài nghe thấy, ngươi, ta. Kỳ Hàn, tất cả đều mất mạng!”

Phượng Trữ Lan cười nhạo: "Với thế lực của mẫu hậu, chẳng lẽ còn sợ cái gì sao? Là muốn diễn kịch cho nhi thần xem? Hay đang chột dạ?”

"Ta tuyệt đối không đồng ý với yêu cầu của ngươi!” Hoàng hậu cực kỳ phẫn nộ.

Phượng Trữ Lan ngẩng đầu, nhìn nhũ mẫu run run rời khỏi, hắn khẽ cười: “Ta sẽ không đi đến đoạt lại, như vậy, đối với ta không có lợi.”

Nhũ mẫu sững sốt, đứng tại chỗ, tiến thối lưỡng nan.

"Mẫu hậu, ngài hãy nghe ta nói..."

"Câm miệng!" Hoàng hậu tức đến xanh mặt: “Đây là quy tắc do Hoàng thái tổ định ra! Bổn cũng không có quyền thay đổi! Trừ phi tương lai ngươi đăng cơ, nếu không không biết Kỳ Hàn khi nào danh chính ngôn thuận trở lại bên cạnh ngươi, nếu ngươi động thủ với Bổn cung lại phải meng thêm tội danh bất hiếu! Ngươi phải suy nghĩ cho kĩ!”

"Nếu phụ hoàng phế bỏ quy tắc này, phải chăng mẫu hậu sẽ cho Kỳ Hàn về?” Trong mắt Phượng Trữ Lan hiện lên chút ánh sáng.

"Phụ hoàng ngươi sẽ phế nó sao? Trên triều đình không ít lão đại thần sẽ đồng ý ư? Đây là quy tắc truyền thừa mấy trăm năm, sẽ bì ngươi nhất thời kích động mà thay đổi sao!” Vẻ mặt Hoàng hậu vặn vẹo, tức giận không thôi.

Phượng Trữ Lan không muốn tiếp tục dây dưa, vội nói: “Nhi thần cáo lui.” Nói xong, xoay người vội vã rời khỏi sân.

Nhũ mẫu đi đến bên cạnh Hoàng hậu, lo lắng nói: “Thái tử người…”

"Mặc nó đi! Phỏng chừng với tính cách của nó đến chỗ Hoàng thượng cũng không nhận được kết cục tốt.” Hoàng hậu vỗ mạnh tay áo: “Mà những quy tắc đó, nếu Hoàng thượng nói sửa là sửa, thế thì, Hoàng thượng sớm đã không là Hoàng thượng!”

Trên đời này, có người khóc, thì sẽ có người cười, khổ sở và khoái hoạt, thường chỉ cách nhau một sợi tơ.

Phượng Trữ Lan hỏi cung nữ, biết Hoàng thượng đang ở hậu cung Thiên điện cùng Phượng Ly Uyên, Vân Phượng Loan cộng thêm con trai của hai người nọ là Phượng Nguyên Khải, Phượng Trữ Lan hơi do dự, hắn sợ nghe thấy tiếng cười chói tai của bọn họ.

Nhưng hắn nhất định phải đi, vì Y Hoàng, vì Kỳ Hàn.

Trong Thiên điện đặt một chậu than, cạnh chậu than là ba người đang ngồi, một người ngồi ghế trên, hai người ngồi ghế dưới, mà người ngồi ghế trên đang ôm một trẻ sơ sinh vừa chọc cười, là nam tử trung niên.

Phượng Ly Uyên vẫn luôn trầm mặc, không tập trung, Vân Phượng Loan lại rất vui vẻ, thấy con trai được hoàng thượng yêu thương sâu sắc thì trong lòng không nén được khoái trá, dù vẫn còn trong thời gian ở cữ thế nhưng từ vương phủ vào hoàng cung vẫn không thấy mệt mỏi.

Phượng Trữ Lan đứng ngoài cửa, chờ cung nữ đi vào thông báo, biết được hắn muốn vào, không khí trong Thiên điện cứng đờ, Hoàng đế chậm chạp nói: “Tuyên.”

Phượng Ly Uyên hơi hơi hoàn hồn, quay đầu nhìn lại, thấy Phượng Trữ Lan chậm rãi tiến vào, liếc mắt nhìn thẳng hắn rồi quay đầu đi.

"Thái tử có chuyện gì sao?" Hoàng đế cười hỏi hắn, mà Phượng Trữ Lan liếc mắt nhìn Hoàng đế đang vô cùng yêu thương ôm Phượng Nguyên Khải, chỉ cảm thấy con mắt như bị đâm đau xót, lại chậm rãi nói: “Tham kiến Phụ hoàng.”

"Miễn miễn, ở đây không có người ngoài, không cần câu nệ lễ tiết,” hoàng đế dùng mắt ra hiệu: “Ngồi đi, Thái tử, hôm nay không được đề cập tới chính sự.”

"Việc nhi thần muốn nói cũng không phải chính sự." Phượng Trữ Lan không ngồi xuống, ngược lại đứng càng thẳng.

"Vậy khoan nói, con có muốn ôm Nguyên Khải một cái không? Rất đáng yêu, con là thúc thúc của nó đấy." Hoàng đế cười nói.

Một khắc đó sắc mặt Vân Phượng Loan trắng bệch, lén nhìn Phượng Ly Uyên, mà lòng Phượng Ly Uyên hiện không đặt ở đây, chỉ tức tối nhìn chằm chằm Phượng Trữ Lan.

"Nhi thần có con trai của mình." Phượng Trữ Lan không tiếp thu, cũng không cự tuyệt, một câu rất đơn giản, hoàn toàn bác bỏ lời Hoàng đế.

"Ngươi vì Kỳ Hàn mà đến?" Hoàng đế nhẹ giọng nói, lời vừa dứt, toàn bộ Thiên điện đều an tĩnh, chỉ còn lại tiếng vang lách tách của chậu than.

"Phụ hoàng, Y Hoàng cũng không muốn gì, nàng chỉ muốn con trai mình được quay về.” Phượng Trữ Lan cười nói.

Tâm Phượng Ly Uyên bị chấn động mạnh, bỗng chốc ngẩng đầu nhìn Phượng Trữ Lan.

Phượng Trữ Lan đứng đó, kiên quyết không sờn, lộ ra sự quật cường.

Sắc mặt Hoàng đế hơi khó coi: “Thái tử, trẫm biết hiện trong lòng con rất khó chịu, chuyện này để hôm khác bàn đi?”

"Nhi thần không có khó chịu, chỉ muốn thay Y Hoàng hoàn thành tâm nguyện.” Phượng Trữ Lan lạnh lùng đáp.

"Thái tử, đừng cố tình gây sự," Hoàng đế hơi tức giận: "Con hiểu rõ phép tắc hoàng gia ra sao, không có quy tắc, không thể tồn tại."

"Quy tắc? Quy tắc chính là muốn chia cắt nhi thần và cốt nhục thân sinh ư?” Phượng Trữ Lan cười lạnh: “Quy tắc nực cười! Hiện giờ là con trai nhi thần bị đoạt lấy, đương nhiên phụ hoàng sẽ không để tâm, nhưng nếu là Duệ vương gia, nói không chừng phụ hoàng bây giờ còn vội vã muốn phế bỏ quy tắc này hơn cả nhi thần!”

"Thái tử! Lời của ngươi có ý gì!" Hoàng đế vỗ mạnh vào tay ghế, giọng điệu uy nghiêm vang vọng cung điện.

"Nhi thần khẩn cầu phụ hoàng phế bỏ phép tắc vô lý này! Trả Kỳ Hàn lại cho nhi thần!" Bất giác giọng Phượng Trữ Lan lớn hơn, nhìn Phượng Nguyên Khải không thể không tránh khỏi nhớ đến con trai mình.

Ra đời hơn ba tháng, con trai chỉ ở cạnh mình vẻn vẹn hai tháng!
Bình Luận (0)
Comment