Lãnh Cung Thái Tử Phi

Chương 121

"Thái tử, xin ngài đừng làm Hoàng thượng khó xử,” Vân Phượng Loan lên tiếng, sắc mặt phờ phạc nói: “Hoàng thượng không muốn phế bỏ phép tắc cũng bởi vì ngài ấy không muốn triều đình đại loạn, hơn nữa, sớm muộn gì Hoàng thái tôn cũng sẽ trở về bên cạnh ngài…” “Bốp!”

Vân Phượng Loan vẫn chưa nói xong, đột nhiên trên mặt trúng một bạt tay, lực đạo rất mạnh, đánh bay cả người ả ngã lên bàn, ả bụm mặt, kinh hoàng nhìn Phượng Trữ Lan.

"Bị cướp đi không phải con của ngươi! Ngươi đương nhiên có thể nói những lời sắt son đến thế!" Vừa nhìn thấy ả, lửa giận Phượng Trữ Lan kìm nén đã lâu bùng phát: "Tiện nhân! Ngươi có tư cách lên tiếng sao! Nếu không phải ngươi! Y Hoàng cũng sẽ không chết! Là ngươi giết nàng! Là ngươi làm hại Kỳ Hàn không có mẹ!"

Mắt thấy thê tử bị Phượng Trữ Lan bức bách, Phượng Ly Uyên lại không có bất kỳ phản ứng gì chỉ quay đầu, trầm tư.

"Thái tử! Ngươi đang làm gì!" Hoàng đế giận dữ hét.

"Vân Phượng Loan!" Đôi mắt Phượng Trữ Lan đỏ bừng, không thể kiềm chế cơn giận nên không nghe lọt tai lời hoàng đế: "Ngươi trả Y Hoàng lại cho ta! Là ngươi giết nàng! Ngươi đem nàng hoàn hoàn chỉnh chỉnh trả lại cho ta!"

"Vèo ——" Có vật gì lướt không bay tới, ngay lúc Vân Phượng Loan suy sụp bị dọa ngã vào ghế, Phượng Trữ Lan nghe được có thứ gì đang bay vút về phía mình, theo bản năng ngoảnh đầu lại, nhưng không kịp né tránh, chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên đau xót, vô thức nhắm mắt lại, một luồng ấm áp dọc theo mũi trượt xuống...

Mãi lâu sau, chờ hắn không kích động nữa mở mắt ra, nhận thấy cảnh vật trước mắt là một màu đỏ tươi, như bị bao trùm bởi máu.

“Chẳng lẽ phải muốn trẫm động thủ, ngươi mới bằng lòng tỉnh táo lại sao!" Hoàng đế tức giận sôi trào, cạnh tay hắn là ly trà bị bóp nát.

Mảnh sứ dính máu, lẳng lặng nằm dưới chân Phượng Trữ Lan.

Từ mi tâm đến sống mũi đều nhiễm đỏ, Phượng Trữ Lan chưa từng bình tĩnh thế này, cô độc đứng đó, lạnh lẽo đau lòng.

Máu tươi không ngừng trào ra, từ mắt, mũi, khóe môi, chằm… Từng giọt, từng giọt rơi xuống đát, Phượng Trữ Lan từ từ mở mắt, lạnh lẽo vô cùng.

Chỉ kém một chút nữa thôi, nếu mảnh sứ bay lệch một chút, sẽ cắt thẳng qua mắt hắn.

Phượng Trữ Lan không hề kinh ngạc, không khiếp sợ —— tựa hồ sớm đã hờ hững với “tình thân”.

Hắn không phẫn nộ tiếp, ngược lại, từ từ bình tĩnh: “Phụ hoàng, bất luận ngài có làm gì, nhi thần cũng không có quyền can thiệp, bây giờ nhi thần chỉ muốn con trai mình được quay về.”

"Thân thể Phượng Loan chưa bình phục, ngươi sao có thể làm nó hoảng sợ!" Sắc mặt Hoàng đế âm trầm, lạnh lùng nói: "Thái tử phi mất, không phải chỉ có một mình ngươi khổ sở! Nhưng cũng không thể vì vậy mà tùy tiện giận chó đánh mèo vào người khác!"

"Phụ hoàng," Phượng Trữ Lan cất tiếng giọng lạnh băng: "Nhi thần chưa bao giờ tùy tiện giận chó đánh mèo người khác, chẳng lẽ ngài không biết cái chết của Y Hoàng có nhiều bí ẩn?"

"Hình bộ đã bắt tay vào điều tra, ngươi cần gì phải quan tâm!"

"Nếu kẻ chết là Vân Phượng Loan, e rằng phụ hoàng sẽ không thờ ơ đến thế." Phượng Trữ Lan cười lạnh, lạnh thấu xương: "Phụ hoàng căm hận mẫu hậu, chán ghét nhi thần, liên lụy cả Y Hoàng và Kỳ Hàn đều bị ghét bỏ, cục diện hiện giờ, chứng kiến nhi thần không chí tiến thủ, mẫu hậu rối loạn, mới là kết quả mà ngài luôn mong chờ!"

"Thái tử, ngươi chớ hồ ngôn loạn ngữ! Trẫm thấy ngươi đã điên rồi!"

"Hôm nay nhi thần đến không phải để ầm ĩ với phụ hoàng, chỉ mong phế bỏ quy tắc kia! Để Kỳ Hàn được trở về bên nhi thần!" Phượng Trữ Lan nói.

"Vốn dĩ Kỳ Hàn cũng đã được giao lại cho ngươi và Y Hoàng, nhưng chính các ngươi không bảo vệ chu đáo! Suýt nữa làm mất Kỳ Hàn, giờ hoàng hậu đoạt lấy, vậy có thể trách ai?" Hoàng đế khinh thường cười lạnh.

"Việc ám sát ngày đó," Phượng Trữ Lan từ từ nhướng mày: "Hóa ra năng lực quan sát của ngài chỉ có vậy, màn ám sát tồn tại rất nhiều sơ hở, chẳng lẽ phụ hoàng không nhìn ra?"

"Câm miệng! Đừng nhắc đến tình hình lúc đó!" Hoàng đế thẹn quá thành giận: "Trẫm có suy nghĩ của mình, không cần ngươi giáo huấn!"

"Chỉ cần Kỳ Hàn trở về, việc triều chính, nhi thần tuyệt đối sẽ không nhúng tay.” Thái độ Phượng Trữ Lan lạnh băng, đối lập hoàn toàn với lửa giận của Hoàng đế.

Phượng Trữ Lan hơi nhếch môi, tức thì nếm phải máu tanh, đau đớn và ấm áp giữa chân mày khiến hắn càng thêm bình tĩnh.

"Đủ rồi! Đừng tiếp tục đây đưa đề tài này! Tâm tình tốt đều bị ngươi hủy hoại! Bất quá ngươi chỉ muốn Kỳ Hàn mà thôi, nhưng Kỳ Hàn cũng không ở chỗ trẫm! Cho dù trẫm nhận lời, cũng không có nghĩa là hoàng hậu đồng ý trả lại cho ngươi!" Hoàng đế cả giận, giọng hắn phẫn nộ đánh thức cả Phượng Nguyên Khải trong lòng, bắt đầu khóc to không ngừng, Vân Phượng Loan vội vã tiến đến, ôm Phượng Nguyên Khải dỗ dành.

"Chỉ cần phụ hoàng đáp ứng, đó không phải chuyện gì khó, những lễ quy đó nhi thần hy vọng phụ hoàng sớm ngày phế bỏ," Phượng Trữ Lan vô cùng vui vẻ nở nụ cười, vừa chắp tay, nói: "Nhi thần tạ phụ hoàng! Vậy nhi thần dẫn Kỳ Hàn về nhà!"

Sau khi Phượng Trữ Lan rời đi, mọi người đều đồng loạt trầm mặc, Hoàng đế phẫn nộ, Phượng Ly Uyên không biểu cảm vẫn trầm tư như cũ.

Mãi lâu sau, Hoàng đế ân cần hỏi Vân Phượng Loan: “Thái tử hơi nóng nảy, có làm con sợ không?

"Phượng Loan không sao, đa tạ phụ hoàng quan tâm." Đứa con trong lòng vẫn còn khóc to, Vân Phượng Loan vừa cười vừa tiếp tục dỗ: “Thực ra Thái tử chỉ quá thương tâm, qua một thời gian ngắn sẽ bình tâm lại, nhi thần có thể thông cảm nỗi đau mà ngài ấy dành cho Thái tử phi."

"Hy vọng là thế." Hoàng đế hung ác nói.

"Thế nhưng, phụ hoàng, vừa rồi ngài đả thương ngài ấy..." Vân Phượng Loan lẩm bẩm nói: "Suýt nữa hại ngài ấy bị mù, có phải hơi quá nặng tay không? Kỳ thật Thái tử chỉ quá phẫn nộ, không có ác ý."

"Chẳng phải nó không sao ư? Hơn nữa, nhiều việc nó làm giúp hoàng hậu, quá đáng gấp bội lần so với trẫm." Hoàng đế nói càng nhỏ, cuối cùng, chuyển giọng: "Giờ trẫm hơi mệt, các ngươi lui xuống đi, chờ đến khi đầy tháng Nguyên Khải, trẫm sẽ tặng cho nó đại lễ."

"Đa tạ phụ hoàng ưu ái Nguyên Khải, nhi thần thay Nguyên Khải tạ ơn phụ hoàng.” Vân Phượng Loan cong gối, cười nói.

"Con và Y Hoàng hoàn toàn khác nhau, Phượng Loan con rất khiêm tốn,” hoàng đế cũng nở nụ cười: “Y Hoàng rất giỏi, nhưng lại bộc lộ tài năng rất rõ, cũng quá kiêu ngạo, luôn hành động dựa vào tâm tình mình, có khí lại rất ẩn nhẫn, không biết đối nhân xử thế, cũng chỉ có con hợp ý trẫm."

"Về." Vân Phượng Loan còn muốn nói điều gì, chưa kịp lên tiếng thì Phượng Ly Uyên đột ngột lạnh lùng hô lên một tiếng, đứng lên, liếc nhìn ả một cái rồi bước đi.

Hơi xấu hổ, Vân Phượng Loan vội vã hành lễ với hoàng đế rồi đuổi theo hắn.

"Vương gia, tâm tình của chàng không tốt?" Đứa bé khóc mệt thì ngừng, Vân Phượng Loan vội vã đi sát Phượng Ly Uyên, cẩn thận hỏi.

"Phượng Loan," Phượng Ly Uyên đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn nàng, ánh mắt cứng rắn: "Nàng thành thật trả lời ta, ngày đó, rốt cuộc nàng đã làm gì!"

"Cái gì... Cái gì ngày đó?" Vân Phượng Loan hơi lắp bắp.

"Ngày Y Hoàng bị chết cháy, nàng không được nói dối! Khi đó vì quá đâu khổ ta đã không chú ý một vài chi tiết, giờ nhớ lại, hoàng toàn khả nghi… Nàng nói cho ta biết! Có phải chính nàng đã thông đồng với kẻ khác hại chết Y Hoàng?”

Vân Phượng Loan bị hắn dọa sợ, sắc mặt trắng bệch.

"Vương gia, hại chết Thái tử phi thiếp được lợi gì?" Vân Phượng Loan trấn định thần sắc thư thái, nói: "Ngài đừng nghe lời gièm pha bên ngoài, tình cảm giữa thiếp và Thái tử phi như tỷ muội, sao có thể hại chết tỷ ấy? Hơn nữa, rất nhiều chuyện đều là trùng hợp, có lẽ có người mượn cơ hội gây chuyện?"

"Hừ." Phượng Ly Uyên hừ một tiếng, xoay người bước đi: "Có phải là trùng hợp, chờ ta điều tra xong sẽ sáng tỏ."

"Vương gia!" Vân Phượng Loan chạy theo đuổi kịp Phượng Ly Uyên, vội la lên: "Chẳng lẽ chàng không tin sao?"

Phượng Ly Uyên không trả lời, vẻ mặt hoảng hốt, cùng một vấn đề, Long Y Hoàng cũng từng hỏi qua... Hắn vẫn trả lời không được, có lẽ trong lòng đã có sẵn đáp án, nhưng vì sao không muốn nói ra.

Vân Phượng Loan sửng sờ tại chỗ, Phượng Nguyên Khải trong lòng khóc càng ngày càng vang dội, ả hấp tấp ôm con, từ từ đi theo Phượng Ly Uyên.

Hoa viên hậu cung, hoàng hậu vẫn đứng trước hồ cá, như đang tự ngẫm điều gì cũng có thể đang chờ đợi.

Phượng Trữ Lan hấp tấp chạy vào, vừa nhìn thấy hắn lập tức hoàng hậu ngớ người —— trên mặt hắn có một vết thương rất sâu, từ trên mày trái nghiêng nghiêng xuống dưới, liên tục kéo dài đến chóp mũi, trên da vẫn thấm máu, hình như vì vội vội vàng vàng nên không kịp lau sạch vết máu, còn vết thương tiên diễm như đóa hoa sắp nở.

"Phụ hoàng đã đáp ứng rồi, giờ nhi thần đến để dẫn Kỳ Hàn về nhà." Biểu tình Phượng Trữ Lan rất cao hứng, tựa hồ không bị vết thương đó làm ảnh hưởng, thế nhưng vết đỏ thắm trên làn da tái nhợt rất nổi bật, chỉ nhìn thoáng qua rất bắt mắt, đôi mắt lóe sáng ánh sao.

"Hoàng Thượng đả thương ngươi?" Hoàng hậu đi đến trước mặt hắn, vẻ mặt hơi lo lắng: "Để Bổn cung nhìn xem... Có đau không?" Hoàng hậu giơ tay, muốn đụng vào vết thương, Phượng Trữ Lan lại lui một bước, tránh thoát móng kim sắc của hoàng hậu, vẫn cười: "Mẫu hậu giao Kỳ Hàn cho nhi thần."

Vết thương nếu khỏi hẳn sẽ để lại sẹo.

"Hoàng Thượng đáp ứng rồi, người thật sự đáng ứng?" Hoàng hậu nhíu mày, không thể tin.

"Đúng..." Phượng Trữ Lan ngẩng đầu, nhìn nhũ mẫu ôm Kỳ Hàn đứng đó liền sải bước đi vào: “Kỳ Hàn…”

"Khoan đã!" Hoàng hậu đột nhiên nhấc tay, dễ dàng cản bước chân Phượng Trữ Lan: "Hoàng Thượng vì sao lại đáp ứng?"

"Mẫu hậu không cần quan tâm," Phượng Trữ Lan ngừng lại, cười nói: "Dù sao lý do ngài nuôi nấng Kỳ Hàn cũng là danh không chính ngôn không thuận, đầy sơ hở, càng không có tư cách quản chuyện của nhi thần."

Hoàng hậu xanh mặt, nổi giận nói: "Ngươi nói vậy là có ý gì!"

"Chẳng lẽ trận ám sát đó, mẫu hậu cho rằng mình không để lại dấu vết gì sao?" Phượng Trữ Lan không hề lảng tránh, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy phẩn nộ của hoàng hậu, vẫn giữ nụ cười ấm áp như gió xuân.

Hoàng hậu giận đến run ngươi: "Bổn cung không rõ ngươi đang nói cái gì!"

"Người khác sợ mẫu hậu, dù nhìn rõ sơ hở cũng không dám nói gì, nhưng nhi thần cũng không phải người khác,” Phượng Trữ Lan nhìn Phượng Kỳ Hàn ở đằng xa cười cười: “Nếu không, sau này mẫu hậu có thể nhanh chóng giết chết nhi thần, nhưng bây giờ, nhi thần phải mang Kỳ Hàn đi!"

"Ngươi!"

"Nhẫn nại của nhi thần có hạn, mong mẫu hậu tự hiểu lấy, nhi thần không muốn thấy máu."

"Thái tử!"

"Y Hoàng đã mất, Kỳ Hàn đối với ngài mà nói cũng không còn giá trị lợi dụng, chẳng lẽ mẫu hậu cũng muốn đoạn tuyệt với nhi thần sao!" Phượng Trữ Lan mơ hồ tức giận.

"..." Hoàng hậu tức đến mức không nói nên lời, giằng co cùng Phượng Trữ Lan một hồi, cuối cùng, thậm chí có chút chột dạ từ từ bỏ tay ra.

"Hơn nữa! Y Hoàng vốn dĩ sẽ không chết! Dù ngài không phải là nguyên nhân trực tiếp, cũng là sát thủ gián tiếp hại chết nàng! Nếu không phải ngài, Y Hoàng cũng sẽ không..."

"Thôi thôi!” Hoàng hậu tức giận hét to, hung hăng xoay người sang chỗ đi: "Con trai của ngươi ngươi tự mang đi đi! Giờ ngươi đã thưởng thành, Bổn cung không làm gì được ngươi!"

"Đa tạ mẫu hậu!" Phượng Trữ Lan mừng thầm, đi nhanh đến chỗ nhũ mẫu, ôm con vào lòng, Kỳ Hàn hình như đã khóc, đôi mắt sưng đỏ, vừa nhìn thấy Phượng Trữ Lan, chợt bày ra bộ dáng ủy nhất, cái miệng trề ra, muốn làm nũng khóc to.

"Kỳ Hàn!" Hắn nhìn con trai, cười rạng rỡ, sau đó ôm chặt con vào lòng, giọng run run: "Kỳ Hàn... Cha dẫn con về nhà... Mẹ con chờ con rất lâu rồi, đừng khóc biết không? Đừng chọc giận mẹ, nàng rất nhớ con..."

Dù sao cuối cùng cũng còn để tâm, trước khi đi, Phượng Trữ Lan quay đầu nhìn hoàng hậu: "Mẫu hậu, sau này nếu không có chuyện gì quan trọng, nhi thần sẽ không tiến cung, cũng sẽ không quấy rầy, cũng hy vọng ngài đừng đến phủ Thái tử, lại càng không muốn chơi ám chiêu gì, nếu Kỳ Hàn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mặc kệ có phải ngài làm hay không, nhi thần đều sẽ tìm..." Nói được một nữa liền dừng lại, Phượng Trữ Lan vẫn cười cười, phất tay áo rời đi.

Phượng Kỳ Hàn rất ngoan, lẳng lặng nằm trong lòng cha, không khóc cũng không có làm loạn.

Hoa đào dù nở rộ đến đâu cũng sẽ tàn, ba tháng sau, hoa sen trên sông hộ thành bắt đầu nở rộ.

Hoa sen đỏ như lửa, đong đưa trong gió, mỗi một mùa hè đều lưu lại hồi ức.

Khi đó, tất cả chỉ mới bắt đầu, tất cả, cũng có thể bù đắp.

Quay lại với Mộ Dung Xá Nguyệt, từ khi Vị Ương tỉnh lại, hiếm khi hắn rời khỏi nàng, ẩn cư ở một sơn thôn nhỏ vô danh, chăm sóc nàng, ngày trôi qua bình lặng như nước.

Hắn nhìn những đóa hoa đào héo dần, chợt nhớ đến thời gian trôi qua cũng đã lâu rồi.

Nhưng tình trạng của Vị Ương cũng không có biến chuyển gì, nàng vẫn không nhìn thấy, không nói, không nhớ gì, trầm mặc như hàn mai cao ngạo, mùa xuân đã qua, mùa hè đã đến.

Mỗi ngày Minh Yên đều đến đây, mỗi lần đều nói vết thương của nàng đã chuyển biến tốt, hai ngày trước còn nói thương tích sau ót cũng hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng nàng vẫn phong bế chính mình, đôi mắt vô thần, môi không mở, ai cũng không thể biết được cuối cùng nàng có nhìn thấy gì không.

Mộ Dung Xá Nguyệt hỏi hắn, khi nào mắt Vị Ương sẽ hồi phục bình thường.

Minh Yên trả lời, có lẽ hôm nay, có lẽ ngày mai, có khả năng sẽ khỏi, hoặc sẽ không.

Mộ Dung Xá Nguyệt giận, nói như không nói! Ngươi muốn ta tức chết!

Minh Yên không nao núng, thuộc hạ chỉ nói sự thật, bởi vết thương của Vị Ương cô nương đã khỏi hẳn, hồi phục thị lực chỉ là chuyện sớm muộn.

Mộ Dung Xá Nguyệt lại hỏi, còn ký ức của nàng?

Minh Yên nói, trừ phi nàng bị kích động sẽ từ từ nhớ lại, còn không cũng có khả năng cả đời sẽ không nhớ ra.

Vì thế cả ngày Mộ Dung Xá Nguyệt đều thấp tha thấp thỏm.

Từ khi mang Vị Ương về, Mộ Dung Xá Nguyệt cũng rất ít quan tâm đến chuyện thế sự, nếu Minh Yên có đề cập với hắn, dù trong Võ lâm minh có sự kiện trọng đại gì đều ở đây giải quyết, hắn đều vội vội vàng vàng, xử lý xong thì hấp tấp chạy đi bồi Vị Ương, liên tục nói chuyện với nàng, nhưng những lời nói đó như hòn đá ném vào biển cả.

Dung mạo không đổi, dáng người không đổi, nhưng tính cách đã thay đổi, Vị Ương phong bế bản thân, thường khiến Mộ Dung Xá Nguyệt lúng túng.

Mộ Dung Xá Nguyệt đã từng thử ôm nàng, nàng không phản ứng, gọi nàng, không phản ứng, thậm chí có một lần muốn hôn nàng, kết quả nàng vẫn như pho tượng không chút kích động, mỗi lần đều khiến Mộ Dung Xá Nguyệt còn chưa ra tay đã mất hứng thú, cuối cùng không làm được gì, sống chung được ba tháng, với điều kiện trước khi nàng khôi phục tính cách thì quan hệ giữa Vị Ương và Mộ Dung Xá Nguyệt luôn dừng lại ở cái nắm tay và ôm nhau mà thôi, lần đầu tiên Mộ Dung Xá Nguyệt phát hiện khả năng chịu đựng của mình rất cao, có thể nhịn lâu đến mức này.

Chớp mắt trời đã tối, Mộ Dung Xá Nguyệt đưa Vị Ương về phòng, thấy nàng đã ngủ say liên thổi nến, về phòng.

Phòng hắn không có đốt đèn, hắn đi vào trong bóng đêm, bố cục trong phòng thuộc rõ trong lòng bàn tay, dễ dàng tìm được giường rồi ngồi xuống, ngồi rất lấu, chợt hắn nói: “Kiệt Cơ, xuất hiện đi.”

Sâu trong góc phòng một cô nương xuất hiện, tóc đen như mực, đến cả mạng che mặc cũng cùng màu: “Minh chủ.”

"Ngươi lại đây." Cả ngày đều ở cùng Vị Ương, Mộ Dung Xá Nguyệt cảm thấy mệt mỏi, lời không đủ hơi.

Kiệt Cơ ngoan ngoãn đi đến, ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ chiếu lên hình dáng ả.

Mộ Dung Xá Nguyệt nhẹ nhàng phất bay mạng che mặt ả, một dung nhan tuyệt mỹ hiện ra dưới ánh trăng nhàn nhạt, ả buông màn, không nói tiếng nào.

"Kiệt Cơ, một mỹ nhân như nàng, thân thủ lại tuyệt hảo,” Mộ Dung Xá Nguyệt cười ngả ngớn, ngón tay nâng cằm ả: “Đừng tiếp tục làm ẩn ảnh, làm hộ pháp của ta thì sao?”

"Thuộc hạ không dám." Kiệt Cơ nói.

"Không có gì không dám, hửm?" Hơi thở Mộ Dung Xá Nguyệt như lan, ái muội không ngừng: “Kiệt Cơ, tối rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi.”

Trong bóng đêm, hai bóng người từ từ giao nhau rồi ngã xuống, trong phòng, dần dần truyền ra âm thanh khác thường.

Đêm đã khuya, mà âm thanh trong phòng vẫn tiếp tục vang lên.

Một bóng người chầm chập bước đi trên hàng lang, ánh trăng kéo bóng vừa ốm lại vừa thon.

"Chi nha ——" Cửa phòng Mộ Dung Xá Nguyệt đột nhiên bị đẩy ra, nhất thời, hai người trên giường hoảng hốt, đồng loạt ngoảnh đầu nhìn ra ngoài, dưới ánh trăng, sắc mặt Vị Ương tái nhợt dọa người, nhưng vững vàng đẩy cửa phòng.

Nàng không nhìn thấy, luôn cúi đầu nhìn nền nhà, thình lình đứng ở cửa như thế, vẫn giữ nguyên tư thế đẩy cửa, bất động.

Mộ Dung Xá Nguyệt sửng sờ một chút, thấy nàng như thế, đột nhiên lòng dạ rối bời, rời khỏi người Kiệt Cơ, xoay người kéo lấy y phục ở đầu giường khoác lên: “Kiệt Cơ, ngươi đi trước đi.”

Hắn không rõ tư vị trong lòng bây giờ ra sao nữa, lần đầu tiên Vị Ương chủ động tìm hắn, đương nhiên hắn rất vui sướng, nhưng cố tình vào thời điểm này…

Nàng không nhìn thấy… Nàng không nhìn thấy, hắn nên nhớ điều đó.

Kiệt Cơ nhìn nhìn Vị Ương, lại nhìn Mộ Dung Xá Nguyệt, chỉ lặng lẽ ngồi dậy, từ từ lấy y phục.

Bình thường thân thủ của ả luôn rất nhanh gọn, nhưng lúc này mặc y phục hết sức thong thả.

Mặc xong y phục, ả không nán lại lâu, dùng khinh công bước đi im lặng rời khỏi phòng.

Mộ Dung Xá Nguyệt đi đến bên cạnh Vị Ương, khẽ nắm tay nàng, kéo nàng vào trong, cười nói: “Sao đột nhiên tới tìm ta vậy? Dọc đường có vấp phải gì không? Cũng đúng, nàng ở đây đã được ba tháng, cũng rất quen thuộc bài trí ở đây có thể tìm được phòng ta cũng không khó, nói đi, sao thế? Xảy ra chuyện gì?”

Vị Ương không nói, mà Mộ Dung Xá Nguyệt cũng rất kinh hỉ, chẳng qua khi hắn quay đầu lại lén thở dài.

Đột nhiên, Vị Ương vùng khỏi tay hắn, từ từ đi ra khỏi phòng.

Như thế, không giống người mù chút nào.

Mộ Dung Xá Nguyệt ngẩn người, nhìn tay mình, bỗng nhiên trong lòng có chút vui mừng.

Lâu thế này... Cuối cùng cũng có chút cử động, không hề giống trước đây chỉ là một con rối mặc hắn kéo đi.

Như vậy, có phải có ý nghĩa là nàng dần dần chuyển biến tốt đẹp hơn rồi?

Mộ Dung Xá Nguyệt hơi cao hứng, đang muốn đi ra, rồi lại rụt về —— thế, có phải cũng có nghĩa là nàng đã khôi phục ký ức!

Nhưng Minh Yên đã nói, trừ phi nàng bị kích động mạnh, nếu không tuyệt đối không nhớ được!

Hơn nữa, vừa rồi nàng cũng không nói gì cả, có thể là tự mình đa tâm rồi!

Nghĩ nghĩ một chút, Mộ Dung Xá Nguyệt ra khỏi phòng, trực tiếp đến phòng Vị Ương, gõ gõ: "Vị Ương, nàng ở trong đó sao?"

Cửa đã khóa, bên trong cũng không có người đáp lại.

"Nàng ngủ rồi?" Mộ Dung Xá Nguyệt tiếp tục hỏi, nhưng vẫn không có ai trả lời hắn.

Hắn lui về phía sau một bước, khẽ vỗ tay, từ trên nóc nhà, lập tức có người nhảy xuống, y phục nhạt màu, hiển nhiên là một thị nữ.

Thị nữ hành lễ: "Minh chủ."

"Vị Ương cô nương đã về phòng?"

"Vâng, thuộc hạ tận mắt thấy nàng đi vào."

"Trong phòng có gì khác thường không?"

"Không có."

"Được rồi, ngươi đã vất vả, sẽ có người đến giao ca, ngươi cũng nên nghỉ ngơi đi.” Mộ Dung Xá Nguyệt nhẹ lòng, nói.

"Tạ ơn minh chủ quan tâm." Thị nữ thản nhiên đối đáp, rồi đi ra ngoài hành lang, nhẹ nhàng nhảy lên, tiếp tục ẩn náu trên nóc nhà.

Không có việc gì là tốt rồi, có lẽ nàng đã nghỉ ngơi, vậy, ngày mai lại tìm nàng.

Mộ Dung Xá Nguyệt nghĩ như vậy, khe khẽ bước đi, hắn hơi thất vọng, nếu lúc ấy, Vị Ương mở cửa thì tốt biết bao.

Kiệt Cơ đứng trên nóc nhà, gió lạnh thổi qua góc áo hơi bay bay.

Ả mang mạng che mặt, không nhìn rõ biểu tình, chỉ thấy nét thờ ơ.

Mà lúc này, nhiệt độ cơ thể nàng nóng rực không hoàn toàn hạ xuống.

Đây là cảm giác gì —— ả sờ tim mình, không cam tâm ư?

Thình lình có người xông vào tầm mắt, bỗng chốc ả ngẩng đầu, bất ngờ nhìn người đang đứng trước mặt, một người y phục tím toàn thân.

Người nọ nhảy lên, hạ thẳng trước mặt ả, nụ cười không dứt, Kiệt Cơ nhanh chóng quỳ xuống: “Tử Tuyển hộ pháp!"

"Kiệt Cơ, ta cố tình tới tìm ngươi." Tử Tuyển nhìn ả, sau lưng như có một vầng trăng tròn, cười tuyệt mỹ nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng.
Bình Luận (0)
Comment