Lãnh Đế Cuồng Thê

Chương 67

“Cấp một?”

Địa Tinh ám vệ ngẩn người, uy lực của phòng ngự cấp một gần như là có thể ngăn cản mấy trăm Thú tộc cao cấp cường công, đối phó hai nhân loại nho nhỏ, cần sao?

Đôi môi đỏ mọng của Thiên Phi Huyễn xẹt qua một độ cong yêu tứ: “Như thế nào?”

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

Hai gã Địa Tinh ám vệ lắc lắc đầu, thi lễ rồi nhanh chóng lui ra.

Địa Tinh tộc là một chủng tộc phân chia cấp bậc cực kỳ nghiêm trọng, Địa Tinh cấp bậc gì cũng đều không có quyền lợi cãi mệnh lệnh của Vương tộc, huống chi hạ lệnh là Vương tử Điện hạ bọn họ chờ đợi đã lâu.

Ngón tay thon dài trắng nõn của Thiên Phi Huyễn khoát lên trên bệ cửa, ba ngàn tóc bạc lẳng lặng rơi tới bên hông, khép hờ hai tròng mắt, ánh mặt trời chiếu vào trên khuôn mặt tinh xảo đến gần như hoàn mỹ của hắn, bên môi tràn đầy tươi cười nhiếp hồn phách người ta, giờ khắc này, đẹp đến mức làm cho người ta hít thở không thông.

Bị Địa Tinh tộc lung la lung lay nâng đi trên đường, Nhị Khuyết mấp máy miệng, nhìn về phía Nạp Lan Yên bên cạnh, đang chuẩn bị nói cho nàng bản thân có chút cảm giác phát bực, không nghĩ lại nhìn thấy lão đại nhà mình thế nhưng lại nhắm chặt hai mắt hô hấp vững vàng đang ngủ!

Khóe miệng của Nhị Khuyết co rút, rốt cuộc lão đại nhà hắn là do cái gì cấu tạo? Ở dưới tình huống này thế nhưng cũng có thể ngủ......

Nạp Lan Yên vẫn chưa ngủ, mà là ở trong lúc đó thần thức đột nhiên tiến nhập một mảnh địa phương kỳ quái, những nơi ánh mắt đi qua đều là sương mù mờ mịt.

“Có người?”

“Là hậu duệ (con cháu đời sau) của Nạp Lan Tề Thiên?”

“Không thể tưởng tượng được vẫn còn có người thần thức có thể đi vào nơi này.”

Tầm mắt của Nạp Lan Yên là một mảnh hôn ám, bên tai lại vang lên từng đạo âm thanh theo bốn phương tám hướng truyền tới, lông mày chặt chẽ chíu lại, dứt khoát trực tiếp khoanh chân ngồi xuống trên mặt đất, nhắm mắt, tĩnh tâm, bắt đầu tu luyện.

Mặc dù không biết đây là nơi nào, nhưng chung quanh Linh lực vô cùng tinh thuần không phải giả.

“Này, nhân loại, ngươi không sợ hãi sao?”

Nạp Lan Yên nghe tiếng liền mở to mắt, chỉ thấy một oa nhi (em bé) trắng mập mặc cái yếm màu hồng tung bay trên không trung, mắt to hắc bạch phân minh (trắng đen rõ ràng) nhìn chằm chằm nàng, tràn đầy tò mò: “Mọi người đều nói nơi này là cấm địa của nhân loại, ngươi không sợ hãi sao?”

“Thương Long giới, Trấn Thú tháp.” Hai mắt của Nạp Lan Yên bình tĩnh nhìn oa nhi trắng mập, “Cả hai chúng nó, không có sai đi?”

“Như thế nào ngươi biết?” Oa nhi trắng mập kinh ngạc trợn tròn cặp mắt.

Nạp Lan Yên nhíu mày: “Chẳng lẽ ta không nên biết?”

“Vậy cũng không phải.” Oa nhi trắng mập cong ánh mắt nở nụ cười, khuôn mặt mập mạp đỏ hồng đáng yêu vô cùng, chính là ở chỗ sâu trong đáy mắt lại hiện ra một tia nghiêm túc, “Ngươi là hậu nhân của Nạp Lan Tề Thiên?”

“Đúng.” Nạp Lan Yên đáp, Nạp Lan Tề Thiên, đúng là lão tổ của Nạp Lan gia.

Oa nhi trắng mập nói tiếp: “Trấn Thú tháp, một trong Tam đại Thần Khí Thượng Cổ, từ xưa đến nay tổng cộng đã trấn áp mười bảy con mãnh thú, muốn trở thành chủ nhân của Trấn Thú tháp phải theo thứ tự thông qua khảo nghiệm của mười bảy con mãnh thú này, ngươi chuẩn bị tốt sao?”

“Không có hứng thú.” Nạp Lan Yên lười biếng dựng thẳng vai, thản nhiên nói.

“Cái gì?!” Oa nhi trắng mập không thể tưởng tượng nổi trợn tròn cặp mắt, “Đây chính là một trong Tam đại Thần Khí Thượng Cổ, một khi ngươi trở thành chủ nhân của nó, mười bảy con mãnh thú đều có thể cho ngươi sở dụng, thậm chí có thể dùng nó trấn áp đàn thú, trở thành Vua của vạn thú, ngươi thế nhưng nói không có hứng thú?”

“Ha hả?” Nạp Lan Yên chỉ vào chóp mũi chính mình, “Người anh em, ngươi thấy ta ngốc sao?”

Oa nhi trắng mập co rút khóe miệng: “Không quá ngốc.”

“Vậy thì thôi đi.” Khóe miệng của Nạp Lan Yên gợi lên một độ cong thản nhiên, “Dùng thực lực tám lạng nửa cân hiện tại của ta, một khi chính thức trở thành chủ nhân của Trấn Thú tháp, với thực lực của mười bảy con mãnh thú có thể lập tức cắn nuốt ta hẳn là không thành vấn đề đi?”

Oa nhi trắng mập ngây ngẩn cả người, hiển nhiên không nghĩ tới Nạp Lan Yên thế nhưng có thể nghĩ đến một điều như vậy.

Nạp Lan Yên bỗng nhiên đứng dậy, thu lại tươi cười, ánh mắt lạnh lùng: “Trấn áp đàn thú, không cần; trở thành Vua của vạn thú, lại càng vô nghĩa. Nếu ta không đoán sai mà nói, ngươi chính là một trong mười bảy con mãnh thú đi? Oa nhi, trước lúc ngươi dùng ngôn ngữ hấp dẫn ta nhảy vào hố, thì giấu sát khí ở đáy mắt đi rồi nói sau!”

“Ngươi...... Ngươi tin hay không tin hiện tại ta sẽ giết ngươi?!” Oa nhi trắng mập thu hồi ngụy trang, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo bởi vì phẫn nộ và sát khí mà có chút vặn vẹo.

“Tạm biệt ngươi nha!” Nạp Lan Yên liếc mắt, phất phất tay với oa nhi trắng mập, chớp mắt một cái bóng dáng liền biến mất ở trong Trấn Thú tháp.

“Này...... Hỗn đản (khốp khiếp)!” Oa nhi trắng mập hung tợn trên không trung huy một quyền vào địa phương trống rỗng trước mặt, “Chờ gia đi ra ngoài nhất định phải lấy nàng làm mặt nạ da người!”

“Ha ha ha đã nói Bạch La Bặc ngươi khẳng định làm không được!”

“Tính tình của nha đầu kia đủ vị, quá vài ngày lại kêu nàng tiến vào vui đùa một chút!”

“Chắc chắn rồi, thật vất vả mới có người có thần thức có thể đi vào, không thể buông tha! Cả ngày lão nương chỉ nhìn một đám đại lão gia các ngươi, đã sớm phiền!”

......

“Lão đại, lão đại.”

Nhị Khuyết vỗ vài cái vào bả vai của Nạp Lan Yên, nhìn rừng cây nhiệt đới mọc thành bụi chung quanh, đáng thương hề hề cúi đầu, xảy ra việc lớn rồi, quả thực xảy ra việc lớn rồi!

Hắn nhìn lão đại nhà mình ngủ ngon như vậy, nhịn không được nằm xuống nhắm mắt lại cũng khò khè khò khè ngủ mất, sau đó hai mắt mở ra thì phát hiện mình đã ở bên trong rừng mưa nhiệt đới nhiệt đới.

Vậy Địa Tinh tộc đâu? Vậy tòa thành trung tâm đâu? Như thế nào tất cả đều biến mất không thấy?

“Ừ?” Nạp Lan Yên vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Nhị Khuyết đỏ hồng mắt cúi đầu khổ bức hề hề nhìn chính mình, tầm mắt đảo qua chung quanh, khẽ nhíu mày, “Rừng mưa nhiệt đới nhiệt đới?”

“Đúng vậy, lão đại.” Nhị Khuyết từ trong nhẫn không gian lấy ra túi nước đưa cho Nạp Lan Yên, “Ta vừa ngủ dậy liền thấy nằm nơi này.”

“Tìm lối ra.” Nạp Lan Yên uống một ngụm, đóng chặt túi nước, từ dưới đất đứng lên, “Không thể lãng phí thời gian, đi thôi!”

Nhị Khuyết đứng dậy đuổi kịp: “Được!”

Nạp Lan Yên nhìn quanh bốn phía, khu vực này rõ ràng không phải Địa Tinh tộc, nếu không đoán sai mà nói, bọn họ hẳn là lại bị thả vào trong Huyễn trận rồi.

Chính là Huyễn trận lúc trước ở Liệt Diễm chỉ dùng để khảo nghiệm và tu luyện, mà Huyễn trận này là dùng để -- giết người.

“Lão đại, nắm chắc mấy phần?” Nhị Khuyết hơi hơi nhíu mày, hỏi.

“Mười phần.” Nạp Lan Yên nhếch môi cười, thản nhiên tự tin lưu chuyển ở giữa mi tâm (*), đại sư tôn ném cho nàng những sách cổ kia, nàng cũng không dám lãng phí một quyển nào, “Ta tìm lối ra, ngươi phụ trách an toàn.”

(*) mi tâm: chỗ giữa hai đầu lông mày.

“Không thành vấn đề!” Nhị Khuyết vén mấy sợi tóc rơi trên trán, cười tủm tỉm đáp.

Nạp Lan Yên gật đầu, phi thân vọt tới không trung nhìn toàn bộ vị trí chung quanh rừng mưa nhiệt đới, nhanh chóng đối chiếu với tất cả trận pháp ghi nhớ trong đầu, đầu óc giống như một thiết bị máy móc tinh vi nhanh chóng vận chuyển tính toán.

“Rất khốc!”

Ước chừng sau một phút đồng hồ, Nạp Lan Yên nhịn không được tán thưởng một câu, không ngoài dự đoán của nàng nơi này thật là một trận pháp, nhưng cũng không phải là một trận pháp, mà là trong trận có trận, mắt trận bọc trận, từng tầng một trận pháp hoàn hoàn đan xen, mắt trận lối ra giả trải rộng toàn bộ rừng mưa nhiệt đới, ít nhất có hơn trăm cái, lối ra chân chính lại giấu ở một trong số đó, tỷ lệ tìm được gần như là một phần vạn (1/1000).

Trận pháp như thế, có thể nói, tử trận!

Sau khi Nạp Lan Yên nói cho Nhị Khuyết chỗ huyền diệu của trận pháp, vẻ mặt thanh niên nhìn lão đại nhà mình là hưng phấn lại nóng lòng muốn thử, khóe miệng giương lên thật cao: “Phá nó?”

“Ừ, chờ!” Nạp Lan Yên nói xong liền xoay người nhặt lên một nhánh cây, nhanh chóng vẽ lên một mảnh ở trên sân cỏ, ước chừng sau nửa canh giờ, một cái trận pháp lam đồ (*) hoàn hoàn đan xen liền xuất hiện ở trên sân cỏ.

(*) lam đồ: bản đồ quy hoạch.

Nhị Khuyết nhìn trận pháp lam đồ rậm rạp ít nhất trên trăm cái kia, ánh mắt ‘vụt’ một cái sáng lên, thân là một người tuyệt đối cuồng nghiên cứu, đối với loại cần tinh vi tính toán gì đó này, từ nhỏ đã có thiên phú siêu cường (vô cùng mạnh).

Nạp Lan Yên ngoắc tay với Nhị Khuyết ý bảo hắn tiến lên, sau đó dùng nhánh cây vẽ ra vị trí bảy mươi đồ án trận pháp và vị trí mắt trận, nói: “Nơi này tổng cộng có 146 trận pháp, lối ra ngay tại một trong số 146 cái mắt trận đó, tìm ra một mắt trận duy nhất không ở bên trong các trận pháp khác, chính là lối ra.”

Hơn 100 trận pháp hoàn hoàn đan xen, một khi tiến vào mắt trận sai lầm sẽ đi vào một cái trận pháp khác, cho nên chỉ cần tìm được một mắt trận độc lập tồn tại duy nhất bên trong hơn 100 cái mắt trận này, là bọn họ có thể đi ra ngoài.

Cái gọi là trận pháp, chưa từng có tử trận, chỉ nhìn ngươi có hay không có năng lực tìm ra đường ra duy nhất kia.

“Có chút ý nghĩ.” Nhị Khuyết đắc ý cười, tuy rằng hắn không hiểu trận pháp, nhưng từ trong trận pháp rậm rạp này tìm ra một mắt trận độc lập vẫn là không làm khó được hắn.

Nắm đấm của hai người đụng nhau trên không trung, nhìn nhau cười, xoay người đều tự bắt đầu làm việc.

Từ mặt trời mọc đến hoàng hôn, từ đêm khuya lại đến khi ánh sáng bình minh nơi phương Đông chiếu rọi.

“Tìm được rồi!”

“Tìm được rồi!”

Hai người đồng thời chỉ vào một cái mắt trận, trăm miệng một lời hô!

“Đồ chơi này giấu cũng thật đủ sâu.” Nhị Khuyết vuốt ve đôi mắt che kín tơ máu, ngáp một cái đặt mông ngồi vào trên mặt đất, động cũng không muốn động , “So với đánh một ngày còn mệt hơn.”

Nạp Lan Yên đưa cho Nhị Khuyết một viên đan dược, bản thân ăn một viên: “Nghỉ một lát liền đi ra ngoài, bên ngoài còn không biết là cái dạng tình huống gì.”

Sau khi Nhị Khuyết nuốt đan dược, tựa vào trên tảng đá lớn, đặc biệt buồn bực hỏi Nạp Lan Yên: “Lão đại, ngươi nói cái loại cảm giác kỳ quái này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”

Vẫn là cái loại cảm giác kêu gọi này, làm cho bọn họ cảm thấy tim đập nhanh.

“Không biết.” Nạp Lan Yên nhẹ nhàng rũ xuống mi mắt, lông mi hạ xuống một tầng bóng mờ.

Có một số chuyện, không phải không thể suy nghĩ, mà là không thèm nghĩ nữa.

Quá mức hy vọng xa vời, cuối cùng sẽ càng thêm thất vọng.

Nhị Khuyết cúi đầu nhìn một cây cỏ nhỏ, há miệng thở dốc, cuối cùng không có nói cái gì nữa.

“Được rồi, đi thôi.”

Sau khi Thể lực và Tinh Thần lực chỉ hơi khôi phục, Nạp Lan Yên kéo Nhị Khuyết từ trên tảng đá lớn đứng lên, nhanh chóng bay tới phía vị trí mắt trận mới vừa tìm được!

Sau khi hai người thành công từ trong mắt trận đi ra khỏi Trận pháp liên hoàn này, trước mắt nhoáng lên một cái, đã muốn rơi xuống đất ở trong một cái đại điện tràn đầy xa hoa và quý khí, ngay sau đó, từ trong điện đi ra một vị yêu nghiệt nam tử dung mạo tinh xảo xinh đẹp đến cực hạn.

Một bộ quần áo trắng như tuyết, một đầu tóc bạc dài tới mắt cá chân phiêu dật lẳng lặng rơi xuống, dung nhan giống như ngọc, da như gốm sứ trắng, hai tròng mắt bảo thạch dài nhỏ yêu mị dừng ở trên người Nạp Lan Yên và Cung Vô Khuyết, môi mỏng nhẹ nhàng gợi lên một chút tươi cười hồn xiêu phách lạc: “Hai vị, hoan nghênh đi vào tòa thành trung tâm.”

Từ một khắc khi nam tử yêu nghiệt kia xuất hiện, con ngươi của Nạp Lan Yên và Nhị Khuyết liền bắt đầu phóng đại (mở lớn) từng chút một, thẳng đến khi hắn mở miệng, rốt cuộc kiềm chế không được mừng như điên trong lòng, mạnh mẽ xông đến phía nam tử yêu nghiệt này!

“Shit! Yêu Nghiệt! Thật là ngươi?”
Bình Luận (0)
Comment