Khuôn mặt tinh xảo tuyệt luân, nụ cười yếu ớt câu hồn người, eo nhỏ tinh tế xinh đẹp, ánh mắt quen thuộc đến cực điểm, trong lúc giơ tay nhấc chân phát ra hơi thở yêu nghiệt, nam tử tóc bạc như yêu tinh trước mắt này, không phải Yêu Nghiệt nhà bọn họ, thì là ai?
Nạp Lan Yên ôm bả vai của Yêu Nghiệt, ở trong hốc mắt nhanh chóng ngấn lệ, khóe miệng cũng gợi lên một độ cong thật to: “Yêu Nghiệt!”
Nhị Khuyết ôm cả hai người vào trong lòng, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Mẹ nó, thiếu gia nghĩ rằng sẽ không còn được gặp lại các ngươi......”
“Lão đại, Nhị Khuyết......”
Cằm của Yêu Nghiệt đặt ở trên vai của Nạp Lan Yên, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, dấu đi lệ quang chớp động trong con ngươi, bàn tay dưới ống tay áo đã không ngừng run rẩy, giờ khắc này, đây là làm sao, hiện tại chính mình là ai, đều đã không còn quan trọng.
Năm đó, chỉ trong một đêm tin tức Sao Băng rơi xuống Nam Hải đã truyền khắp thế giới, cũng ở sau một khắc (15 phút), lại biết lão đại và Nhị Khuyết hoàn toàn mất tích ở Nam Hải, nghe cái tin tức như thế, tất cả bọn họ đều bối rối, đầu óc trống rỗng.
Như thế nào có khả năng?
Bọn họ phát động tất cả thế lực đi đến Nam Hải tìm người, hận không thể ngay cả đáy biển đều nhấc lên để nhìn, nhưng ngày qua ngày, từ đầu đến cuối, từ đầu đến cuối đều tìm không thấy một chút dấu vết nào của bọn họ.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Không ai tin tưởng bọn họ đã chết.
Yêu Nghiệt hít sâu một hơi, nhìn lão đại trẻ hơn rất nhiều, Nhị Khuyết tuấn tú hơn rất nhiều, khóe miệng gợi lên một chút tươi cười yếu ớt khuynh thành: “Có thể gặp lại các ngươi, thật sự là, thật tốt quá.”
Cho dù nơi này là địa ngục, cũng tốt.
“Lúc ấy ta cũng nghĩ như vậy .” Nhị Khuyết gãi gãi cái ót, lộ ra một nụ cười ngây ngô, lúc ấy ở bên trong Huyễn trận nơi chim không thả phân kia gặp lại Nạp Lan Yên, chỉ cảm thấy địa phương làm cho hắn muốn ném một quả bom nổ tung kia cũng trở nên đáng yêu hơn rất nhiều.
“Nhưng mà lại nói.” Nạp Lan Yên buông Yêu Nghiệt ra, “Ta và Nhị Khuyết là vì Sao Băng rơi xuống mà đến nơi này, Yêu Nghiệt ngươi là chuyện gì xảy ra?”
Không phải là tiểu tử này đã xảy ra chuyện gì ở thế kỷ hai mươi mốt đi?
Những người khác đâu?
Yêu Nghiệt nhìn ánh mắt có chút nguy hiểm của hai người, sờ sờ cái mũi, ánh mắt có chút tránh né: “Này, không việc gì cả, là mạc danh kỳ diệu (không hiểu làm sao) liền tới nơi này......”
Nạp Lan Yên híp mắt: “Yêu Nghiệt, ngươi có biết lúc ngươi nói dối sẽ theo thói quen dời đi ánh mắt sao?”
Nhị Khuyết kề sát vào khuôn mặt giống như yêu tinh kia của Yêu Nghiệt, hừ nói: “Chỉ bằng một chút mánh khóe này mà muốn lừa dối à, ngươi vẫn là sớm khai báo đi.”
Yêu Nghiệt nhìn ánh mắt càng ngày càng nguy hiểm của hai người, cười khổ một tiếng, trực tiếp ngồi ở trên mặt đất phủ kín thảm lông mềm mại, một tay xoa mi tâm, nói: “Hai năm này chúng ta luôn luôn ở thành phố Nam Hải tìm kiếm tin tức của các ngươi, nhiều lần xung đột với thông cáo địa phương, hôm kia chúng ta tính lại một lần nữa lẻn vào đáy biển, kết quả......”
Nạp Lan Yên hung hăng nhảy dựng mí mắt: “Đừng nói với ta các ngươi mang tàu ngầm Khinh Vũ Thức đi Nam Hải ?”
Yêu Nghiệt nhếch miệng, đúng lý hợp tình nói: “Trừ bỏ tàu ngầm Khinh Vũ Thức của chúng ta, những cái khác sâu nhất chỉ có thể lặn xuống 3000 mét, dùng được cái rắm.”
Bọn họ đã sớm tìm mấy lần trong vòng 3000 mét của hải vực.
Nạp Lan Yên hít một hơi thật sâu: “Lúc ấy tất cả các ngươi đều ở trong tàu ngầm?”
Yêu Nghiệt có chút chột dạ ngập ngừng nói: “...... Ừ.”
Phanh!
Một nắm đấm hung hăng đập vào trên ót Yêu Nghiệt, hai mắt của Nạp Lan Yên đều đỏ: “Mấy tên khốn các ngươi không biết tàu ngầm Khinh Vũ Thức sớm đã bị xếp loại vũ khí đề phòng cấp một sao?”
Tàu ngầm Khinh Vũ Thức, trang bị chiến đấu cấp một của hải quân nước Mỹ, mang theo nó tiến vào cảnh nội (trong vùng biên giới) của quốc gia khác, có bao nhiêu nguy hiểm đám khốn khiếp này không biết sao?
Nhất định...... Sẽ bị toàn lực bao vây tiêu diệt!
“Những thứ đó cũng không quan trọng.” Yêu Nghiệt thật sâu nhìn Nạp Lan Yên và Nhị Khuyết, giơ lên một chút tươi cười, “Ngươi xem, lúc này không phải ta cũng không có việc gì sao, ba tiểu cường (*) đánh không chết Cửu muội Hắc Thần và Kỳ Lân kia khẳng định cũng không có việc gì đi, lại nói tiếp, ta có thể may mắn hơn bọn họ, xem ra là người đầu tiên tìm được các ngươi.”
(*) tiểu cường: con gián, con gián vẫn được ví là có sức sống mãnh liệt, đánh hoài không chết ý mà, nên người ta cũng so sánh những người mạnh mẽ như tiểu cường.
“Một đám ngốc tử!” Nạp Lan Yên thật mạnh ôm Yêu Nghiệt một cái, nghẹn ngào nói: “Còn dám làm loại chuyện ngu xuẩn này, ta tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi!”
Nhị Khuyết quay đầu, lau đi khóe mắt ướt át, đám này...... Ngu ngốc!
Nhưng đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, nếu tình huống chuyển đổi, hắn và lão đại cũng sẽ làm ra chuyện tương tự như vậy, thậm chí, so với như vậy càng điên cuồng hơn.
Trên thế giới này, không có gì quan trọng hơn mấy người bọn hắn.
Yêu Nghiệt nheo nheo mắt: “Chính là, không biết Cửu muội Hắc Thần và Kỳ Lân ở nơi nào.”
“Bọn họ khẳng định không có việc gì.” Hai mắt Nạp Lan Yên ửng đỏ, khóe miệng nhếch lên một độ cong tự tin, “Đây chính là huynh đệ tỷ muội của Vương giả dong binh đoàn chúng ta!”
“Đúng vậy.” Nhị Khuyết nằm ở trên thảm lông, hai tay đặt ở sau đầu, cười đến ánh mắt đều híp thành một đường, “Chậc chậc, xem ra danh hào của Vương giả dong binh đoàn ta sớm hay muộn cũng muốn vang vọng dị thế đại lục này!”
“Đúng rồi.” Nạp Lan Yên vỗ ót một cái, “Yêu Nghiệt, thân phận này của ngươi là cái gì?”
“Địa Tinh tộc Vương tử.” Yêu Nghiệt nhún nhún vai, nắm lên một sợi tóc bạc của chính mình, có chút bất mãn nói, “Thân thể này quả thực còn giống con gái hơn so với lão tử trước kia!”
Địa Tinh tộc Vương tử......
Nạp Lan Yên thở dài thật mạnh: “Yêu Nghiệt, ngươi có biết chuyện Địa Tinh tộc tập kích Liệt Diễm đế quốc sao?”
Lúc này Nhị Khuyết mới nhớ tới chính sự: “Ta đi...... Hiện tại chỉ sợ Liệt Diễm đế quốc đã khai chiến với Địa Tinh tộc rồi!”
Yêu Nghiệt nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía ngoài điện: “Người tới.”
Rất nhanh, ngoài điện đi vào một lam y nữ tử (cô gái mặc quần áo màu lam) dáng người uyển chuyển, thi lễ với Yêu Nghiệt một cái, giọng điệu tôn kính mềm nhẹ: “Điện hạ.”
Yêu Nghiệt nhíu mi tâm: “Trong tộc phát sinh chiến tranh với nhân loại rồi?”
Nữ tử đáp: “Bẩm báo Điện hạ, hai ngày trước Nã Lỗ trưởng lão đã muốn suất lĩnh sáu ngàn Địa Tinh cao cấp đi trước nhân loại Liệt Diễm đế quốc, nay tình hình chiến đấu không rõ, nhưng mà thuộc hạ tin tưởng, không quá ba ngày, nhất định có thể bắt Liệt Diễm đế quốc, thỉnh Điện hạ không cần lo lắng.”
Nạp Lan Yên nhếch khóe miệng một cái, cũng không nói lời nào.
Không quá ba ngày, phỏng chừng tin tức chiến bại của Nã Lỗ trưởng lão và sáu ngàn Địa Tinh cao cấp cũng có thể truyền về .
Nhị Khuyết nhún nhún vai, nháy mắt với Yêu Nghiệt một cái.
Yêu Nghiệt khoát tay áo với nữ tử, ý bảo nàng có thể đi ra ngoài.
Nữ tử có chút lo lắng nhìn thoáng qua Nạp Lan Yên và Nhị Khuyết, cuối cùng vẫn không nói cái gì, thi lễ một cái liền xoay người rời đi.
Nữ tử vừa đi, Nhị Khuyết dùng sức ôm cổ của Yêu Nghiệt: “Vương tử Điện hạ, hiện tại Liệt Diễm đế quốc nhưng là nhà của ta và lão đại nha, nếu xảy ra chuyện thiếu gia có thể bắt ngươi hỏi!”
Yêu Nghiệt mở to đôi mắt phượng xinh đẹp: “Sao không nói sớm?”
Nhị Khuyết nhếch miệng cười: “Bởi vì không thấy lo lắng.”
“Trong ấn tượng của ta Nã Lỗ trưởng lão cũng không yếu.” Yêu Nghiệt nhíu mày, Nã Lỗ trưởng lão đã muốn dẫn quân rời đi suốt hai ngày rồi, lấy tốc độ của Địa Tinh tộc, chỉ sợ đã sớm đến Liệt Diễm.
“Tên Lãnh Thiếu Diệp kia cũng rất mạnh nha.” Mặc dù khen ngợi nam nhân cướp đi lão đại làm cho trong lòng Nhị Khuyết có một tia khó chịu như vậy, nhưng không thể phủ nhận là sau khi Lãnh Thiếu Diệp đi vào nơi này, thực lực lại càng ngày càng biến thái hơn.
“...... Ai?” Yêu Nghiệt cứng ngắc chuyển tầm mắt tới trên người Nhị Khuyết, vừa mới hình nưh, nghe được một cái tên có chút quen thuộc?
Nhị Khuyết đột nhiên nhớ tới, Yêu Nghiệt còn không biết Lãnh Thiếu Diệp cũng đi tới nơi này, nhưng lại cùng lão đại nhà bọn họ......
“Yêu Nghiệt!”
Nhị Khuyết đề cao âm thanh, lập tức bổ nhào vào trên người Yêu Nghiệt, cầm lấy tay cổ tay của hắn, vẻ mặt bi phẫn ủy khuất: “Lãnh Thiếu Diệp, chính là Lãnh Thiếu Diệp ngươi nghĩ kia, người này hắn... Hắn đoạt lão đại đi rồi!”
“...... Có ý tứ gì?” Trong con ngươi của Yêu Nghiệt chậm rãi tràn ra một tia nguy hiểm, “Cái gì gọi là, đoạt đi rồi?”
Nạp Lan Yên ho nhẹ một tiếng, sờ sờ cái mũi: “Chính là, chúng ta cùng một chỗ.”
Yêu Nghiệt nhìn bên tai lão đại nhà mình có chút phiếm hồng, khuôn mặt tinh xảo tuyệt luân kia lập tức bắn ra sát khí bốn phía, như thế nào Nã Lỗ trưởng lão có thể chỉ mang sáu ngàn Địa Tinh cao cấp, ít nhất cũng phải mang hai vạn!
Trải qua thiên tân vạn khổ (tram cay nghìn đắng) mới tìm được lão đại và Nhị Khuyết, thế nào chỉ trong chớp mắt liền thành của người khác rồi hả? Hơn nữa còn là tên Lãnh Thiếu Diệp vừa mới bắt đầu liền xem không vừa mắt kia!
Ta muốn rời núi!
Ta muốn đi tìm xú tiểu tử (tiểu tử thúi) kia tính sổ!
Ai cho phép hắn bắt cóc lão đại nhà chúng ta hả?
Trong nội tâm của Yêu Nghiệt không ngừng chuyển động dữ dội, độ cong nơi khóe miệng cũng là càng cong càng lớn, gằn từng tiếng giống như là từ trong kẽ răng nặn ra: “Lão đại, Nhị Khuyết, nếu không trước tiên các ngươi ở nơi này nghỉ ngơi một chút?”
Hắn muốn đích thân suất lĩnh tinh binh hãn tướng đi Liệt Diễm đế quốc túm tên kia ra đánh một trận!
Nhị Khuyết vỗ vỗ bả vai của Yêu Nghiệt: “Về sau có rất nhiều cơ hội.”
Nạp Lan Yên nhìn trần nhà thủy tinh hoa hoa lệ lệ trên đỉnh đầu, âm thanh thật thấp nói: “Yêu Nghiệt, ta thích hắn.”
Một câu, trong phút chốc xua tan đi tất cả chuyển động dữ dội trong lòng của Yêu Nghiệt.
Chỉ cần nàng thích là tốt rồi.
Nhưng mà......
“Lão đại, ngươi coi trọng hắn ở điểm nào?” Yêu Nghiệt bĩu môi, hắn đương nhiên nhớ rõ tiểu tử kia, năm đó lúc bọn họ đã muốn tung hoành giới lính đánh thuê, tên kia vẫn là một xú tiểu tử chưa dứt sữa (*) liều lĩnh, tuy nói sau lại ở giới hình cảnh quốc tế xông ra chút trò, nhưng hắn nhìn, vẫn là còn non một chút.
(*) lee: chỗ này là anh YN ý nói là bọn anh ấy tung hoành giới lính đánh thuê rất nhiều năm rồi mà anh LTD lại chỉ là một thanh niên liều lĩnh có ngông cuồng của tuổi trẻ, anh nhìn không vừa mắt, không coi ra gì, chứ không phải lúc đó anh Diệp vẫn còn bé đâu nhé ^^
Nạp Lan Yên cẩn thận nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Không biết.”
Thích Lãnh Thiếu Diệp ở điểm nào, nàng thật sự nói không nên lời.
Nhưng từ sau khi đi vào thế giới này cùng hắn ở một chỗ phát sinh từng chút một, đều như là chặt chẽ khắc ở đáy lòng nhau, tồn tại ở trong đầu bất luận như thế nào đều vứt đi không được.
Mỗi khi nhớ tới, liền luôn luôn không tự chủ được mà toát ra ý cười.
Là một loại cảm giác, khi cùng các huynh đệ ở một chỗ, không giống như như vậy.
Yêu Nghiệt nhìn khóe miệng Nạp Lan Yên nhẹ nhàng gợi lên tươi cười yếu ớt, cúi đầu thở dài, nắm ở bên người Nhị Khuyết, âm thầm dùng sức nắm bả vai của hắn: “Nhị Khuyết, lâu như vậy không thấy, thân thủ có hay không mới lạ?”
Kỳ thật chỉ cần Nạp Lan Yên cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi.
Nhưng lão đại liền cứ như vậy bị đối thủ một mất một còn trước kia cướp đi, vẫn là có cảm giác thực khó chịu!
Hai mắt của Yêu Nghiệt nổi lên hung ác, Nhị Khuyết ngươi xú tiểu tử này tới sớm để làm cái gì vậy? Chúng ta không ở đây, thì không thể ngươi giám sát chặt chẽ một chút lão sói đuôi to kia?
Nhị Khuyết ủy khuất mếu máo, trời đất làm chứng, lúc hắn đến lão sói đuôi to cũng đã tiến dần từng bước đến rồi được không?
“Hai người các ngươi đủ rồi, đừng cho là ta không nhìn thấy.” Nạp Lan Yên cười trên vai một người đánh một quyền, quay đầu nói với Yêu Nghiệt, “Yêu Nghiệt, ngươi đã đến đây, trận chiến này hẳn là có thể ngăn chặn đi?”
Yêu Nghiệt nhẹ nhàng lắc lắc đầu, hai mắt dần dần nghiêm túc lên: “Lão đại, trận chiến này, chỉ sợ ngăn không được,.....”