Lãnh Thiếu Diệp xoay người ôm lấy Nạp Lan Yên, hung hăng hôn lên môi nàng: “Gia và Nhị Khuyết đi ra ngoài trước đối phó Huyền Băng Giao (*), vợ, nàng nhân cơ hội cứu Tiểu Hổ Nhi.”
Nạp Lan Yên gật gật đầu: “Được, đều tự cẩn thận.”
Nhị Khuyết gợi lên khóe miệng, xoay xoay nắm đấm: “Vừa vặn cho thiếu gia ta luyện luyện tập, lão đại, ngươi liền an tâm cứu tiểu lão hổ (*) đi, bên cạnh giao cho chúng ta.”
(*) tiểu lão hổ = Tiểu Hổ Nhi = con hổ nhỏ nhé!
Bọn họ cũng không phải là người tốt gì, nhưng người này so với người kia càng then bốc đồng, một khi đã quyết định chuyện gì thì mười con trâu cũng kéo không trở lại!
Tiểu lão hổ này, bọn họ nhất định cứu rồi!
Rống!
Một tiếng hổ rống, vang vọng trời đất, bốn phía mặt đất, ầm ầm chấn động!
“Dù phải liều mạng ta cũng sẽ không để cho loài bò sát nhà ngươi làm bị thương con của ta!”
Cặp mắt màu vàng bá đạo đến cực điểm kia của Ám Lân Hổ chợt tập trung vào Huyền Băng Giao trên không trung, lực lượng toàn thân đều tập trung lại, miệng hổ mở ra, trong phút chốc, vô số hỏa diễm (ngọn lửa) màu đen giống như núi lửa bùng nổ mạnh mẽ xì ra!
“Rống......”
Huyền Băng Giao ngửa mặt lên trời tê rống một tiếng, xoay quanh bay lộn, lại như thế nào cũng tránh không khỏi hỏa diễm màu đen khủng bố kia, toàn thân bị bỏng, giọng nói yêu tà tràn đầy thống khổ và tàn nhẫn: “Lão tử có ý tốt thả ngươi một cái mạng, tốt, tốt, tốt! Lão tử đưa ngươi xuống địa ngục trước, ngay sau đó để lại nhi tử của ngươi đi xuống cùng ngươi!”
“Ngâm!”
Huyền Băng Giao rống ra một tiếng to rõ cực giống như tiếng rồng ngâm, sóng âm ‘oanh’ một tiếng chấn động lan rộng khắp bốn phía, một cái chớp mắt đã áp chế hơn phân nửa hỏa diễm màu đen!
Oanh! Oanh! Oanh!
Đúng lúc này, một đạo công kích bá đạo sắc bén từ trên trời giáng xuống, lực lượng Ám Kim bài sơn đảo hải (dời núi lấp biển) đánh về phía Huyền Băng Giao!
Ngao!
Huyền Băng Giao ăn đau, giận tím mặt, nhiều tiếng hét giận dữ giống như rồng ngâm vang lên tận trời: “Nửa đường nhảy ra tên khốn khiếp nào? Dám cắt đứt chuyện tốt của lão tử?!”
“Ngâm!”
Đột nhiên một tiếng rồng ngâm to rõ đến cực điểm vang vọng phía chân trời, vô thượng tôn uy trong phút chốc từ không trung tràn ngập ra!
Thần Long vừa ra, vạn thú thần phục!
Một đạo bóng trắng, đạp không mà đứng, nhìn xuống Huyền Băng Giao, trong con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng là một mảnh miệt thị: “Chính là bọn chuột nhắt cũng dám khoe khoang ở trước mặt Bản Tôn?!”
Luận thành tích giả bộ, Nhị Khuyết tất nhiên độc lĩnh phong tao (đứng đầu).
Lời này vừa nói ra, hù Huyền Băng Giao sửng sốt: “Thần...... Thần Long tộc?!”
Bộ tộc Giao Long thân có Thần Long huyết mạch, mặc dù chỉ có một chút như vậy, cũng đủ để cho chúng nó tiếu ngạo đàn thú, nhưng ở trước mặt Thần Long nhất tộc chân chính, ngay cả loài bò sát đều không tính vào.
Nhân loại kiêu ngạo là thực lực, Linh thú kiêu ngạo lại là huyết mạch.
Ngay tại lúc Huyền Băng Giao này sửng sốt há hốc miệng, một đạo bóng dáng đột nhiên phi tới phía đuôi của nó, tốc độ vô cùng nhanh, tay nâng kiếm hạ xuống, lực lượng Ám Kim chợt lóe rồi biến mất, đuôi của Huyền Băng Giao nháy mắt lệch khỏi vị trí của Tiểu Hổ Nhi, lọt vào bên trong một bàn tay to khớp xương rõ ràng.
Một kích đắc thủ (ý nói việc làm thuận lợi), Lãnh Thiếu Diệp phi thân trở ra, nâng cổ tay vung lên, ném Tiểu Hổ Nhi về phía sau!
Cùng lúc đó, Nạp Lan Yên trong nháy mắt phá động mà ra, một cú xoay người xinh đẹp liền rơi xuống bên cạnh Ám Lân Hổ, vừa mới ôm lấy Tiểu Hổ Nhi sắp rơi xuống đất, đưa một viên đan dược sớm chuẩn bị tốt vào trong miệng Tiểu Hổ Nhi.
Huyền Băng Giao và Ám Lân Hổ đồng thời giận dữ!
“Nhân loại chết tiệt, các ngươi đùa lão tử?!”
“Buông đứa nhỏ!”
Nạp Lan Yên một tay bóp cổ họng của Tiểu Hổ Nhi, mắt hồ một mảnh lạnh lùng nghiêm nghị: “Muốn cho nó chết, các ngươi liền cứ việc động thử xem.”
“Ngươi dám?”
“Nhân loại chết tiệt, ngươi dám động vào con mồi của lão tử thử xem?!”
Nạp Lan Yên tăng thêm sức lực, hô hấp của Tiểu Hổ Nhi lập tức suy yếu: “Các ngươi giết ta nhanh, vẫn là ta giết nó nhanh?”
“Nhân loại, ngươi muốn làm gì?” Ám Lân Hổ sắp nứt hai mắt, nhịn xuống xúc động muốn xé nhân loại trước mắt thành mảnh nhỏ, khó khăn nói, “Chỉ cần ngươi buông nhi tử của ta, ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi!”
“Ngươi cùng nhân loại ti tiện làm giao dịch?” Huyền Băng Giao quay đầu giận giữ, “Tất cả nhân loại đều là hỗn đản (thằng khốn) lật lọng, không một kẻ tốt!”
Huyền Băng Giao ngửa mặt lên trời hét một tiếng giận dữ, mạnh mẽ cúi người nhằm phía Nhị Khuyết và Lãnh Thiếu Diệp: “Nhân loại, ngươi dám đùa giỡn lão tử? Kẻ thứ nhất bị xé nát là các ngươi!”
Nó nhưng lại lầm cho rằng một nhân loại ti tiện là Thần Long nhất tộc, đó là vũ nhục đối với chỉ số thông minh của nó, cũng là vũ nhục đối với Thần Long nhất tộc tôn quý!
Nhân loại đáng giận, dám đoạt con mồi của nó, nhất định phải xé bọn họ thành mảnh nhỏ!
“Đáng chết!” Nạp Lan Yên thầm mắng một tiếng, con Huyền Băng Giao hung ác này quả nhiên là đã lâu chưa bị ăn đòn!
“Tiểu Bảo, lên!”
Sớm vận sức chờ phát động, Tiểu Bảo vừa nghe thấy mệnh lệnh của Nạp Lan Yên, thân hình bỗng nhiên biến lớn, dài đến hơn hai mươi thước (mét), Cự Mãng lớn màu đen vừa ra trận, lập tức chiếm cứ nửa không trung!
Một mảnh đen nghịt, khí thế hiên ngang!
Tiểu Bảo đã vượt qua sự thử thách của lôi kiếp, thân thể chỉ kém một bước liền lột xác thành Giao (Giao Long), dù vậy, đối mặt Giao tộc Huyền Băng Giao khí thế một chút cũng không rơi xuống hạ phong, ngược lại lực lượng còn là đè ép Huyền Băng Giao!
Hai mắt của Huyền Băng Giao dại ra trong một cái chớp mắt, vô cùng khiếp sợ khó khăn nói: “Ngũ Độc Cự Mãng? Hơi thở của Long tộc...... Không đúng, như thế nào Ngũ Độc Cự Mãng lại có thể có hơi thở của Long tộc?”
Điều đó là không có khả năng!
Nhị Khuyết vén tóc trên trán, cười đến vô cùng phô trương đắc ý: “Không có khả năng? Loài bò sát nhỏ như ngươi không biết nhiều gì đó đi, ngoan ngoãn nằm xuống kêu thiếu gia một tiếng gia gia, tạm tha cho ngươi, như thế nào?”
Huyền Băng Giao lập tức hoàn hồn, ầm ầm giận dữ: “Nhân loại ti tiện, hôm nay lão tử không xé nát ngươi liền uổng là Băng Giao nhất tộc!”
Huyền Băng Giao cúi người nhằm phía Nhị Khuyết, nửa đường lại bị Tiểu Bảo cướp nói, trong giọng nói trẻ con giòn giòn giã giã lại mang theo tôn uy cường ngạnh làm cho người ta không thể bỏ qua: “Huyền Băng Giao, đối thủ của ngươi là ta!”
Tiểu Bảo cuốn lấy Huyền Băng Giao, một đen một trắng, giao phong giữa không trung, đúng là chẳng phân biệt được cao thấp!
Nhị Khuyết sửng sốt một chút, như thế nào đều không nghĩ rằng Tiểu Bảo ngày thường mềm yếu hay rơi nước mắt thế nhưng có thể cùng con Thần Thú kia đánh đến chẳng phân biệt được cao thấp.
Đột nhiên nghĩ đến lời nói “Chủ nhân, ta giúp ngươi đánh nó” trước đó của Tiểu Bảo, thế mà lại không phải cuồng ngôn (lời nói ngôn cuồng).
Nhị Khuyết líu lưỡi, đứng ở không trung, không hề nhúng tay.
Đây là chiến đấu thuộc về Tiểu Bảo.
Nhưng mà tầm mắt lại gắt gao chăm chú vào trên người Tiểu Bảo, đầu ngón tay lưu chuyển kim mang, giữ lực mà chờ, để tùy thời trợ giúp.
Bên kia, Ám Lân Hổ muốn xông lên cướp lại hài tử của mình, lại ở dưới uy áp của nam nhân mà không nhúc nhích được một chút nào.
Từ lúc Ám Lân Hổ và Huyền Băng Giao tranh đấu đã hao phí hơn phân nửa tinh lực, vốn là bị vây giữa suy yếu cực kỳ nếu nó không phải dựa vào một phần chấp niệm đau khổ cứu hài tử kia để chống đỡ, chỉ sợ sớm đã ngã xuống đất bất tỉnh.
Lãnh Thiếu Diệp thản nhiên nhìn nó: “Không nghĩ nó chết, liền ngốc đừng nhúc nhích.”
Ám Lân Hổ thấp giọng rống giận.
“Nếu không thì các ngươi cùng chết.”
‘Xoát’ một tiếng, kiếm chỉ mi tâm!
Ám Lân Hổ trợn to đôi mắt màu vàng, nhìn mũi kiếm trước mi tâm, mũi kiếm kia không ngừng lưu chuyển Ám Kim quang (ánh sáng màu vàng đen) làm nó cảm thấy sợ hãi bất an phát ra từ nội tâm.
Nạp Lan Yên một tay giữ ở cổ họng của Tiểu Hổ Nhi, một chưởng đè ép ở ngực nó, trở tay lật ngược nó ở trong tay, một ngụm máu đặc cùng với một cái vật đen như mực lập tức phun ra từ trong miệng của Tiểu Hổ Nhi.
Thấy Tiểu Hổ Nhi phun ra máu đặc, năm ngón tay của Nạp Lan Yên động một cái, vô số ngân châm đâm vào đỉnh đầu, ngực, lưng cùng với tứ trảo (4 chân) của Tiểu Hổ Nhi.
Ngay sau đó, Nạp Lan Yên từ dưới đất nhổ lên một cây Không Tâm thảo, chia thành hai phần, một phần để vào trong miệng của hổ con, cúi đầu cắn một phần khác, miệng độ Linh khí đi qua. (lee: là chuyển Linh khí sang cho hổ con đó)
Mười hơi thở sau, năm ngón tay của Nạp Lan Yên vung lên, thu đi ngân châm trên người Tiểu Hổ Nhi.
Mà lúc này, Tiểu Hổ Nhi đang hấp hối đã muốn khôi phục hô hấp vững vàng, nhắm hai mắt lại ngủ say, còn thỉnh thoảng ngáy lên nho nhỏ.
Nhìn ánh mắt có chút mềm mại của Nạp Lan Yên, thần kinh buộc chặt cũng thoáng thả lỏng một ít, ôm lấy Tiểu Hổ Nhi đi về phía Ám Lân Hổ đã không hề có ý đồ công kích, nói: “Sau một khắc (15 phút) nữa, cho nó uống sữa (sữa mẹ) một lần, hẳn là sẽ không có vấn đề.”
Ánh mắt cảnh giác của Ám Lân Hổ dừng ở trên người Nạp Lan Yên, cong lưng, long trên cả người dựng lên: “Nhân loại, đến tột cùng ngươi muốn làm gì?”
Nạp Lan Yên liếc mắt nhìn nó, cũng không sợ nó công kích, sờ sờ cái bụng của tiểu gia hỏa đang ‘vù vù’ ngủ trong long kia, chân thành đặt nó ở trước mặt Ám Lân Hổ, nhếch môi cười đến vô cùng tùy hứng: “Ta vui lòng cứu tiểu gia hỏa này, ngươi có ý kiến?”
Ám Lân Hổ không hề có chút do dự, một phen xông lên trước bảo hộ Tiểu Hổ Nhi vào trong ngực, cảm thụ được nhịp tim đập vững vàng của hài tử, cố ngăn ẩm ướt ở hốc mắt, hít sâu một hơi, nhìn hai nhân loại trước mặt: “Các ngươi điên rồi đi?”
Nếu không phải lúc này nó quá mức suy yếu, lấy thực lực của mấy nhân loại này, một móng vuốt có thể đánh bọn họ thành mảnh nhỏ.
Mấy nhân loại yếu như vậy, cũng dám vọt tới giữa trận chiến của nó và Huyền Băng Giao, sẽ không sợ không nghĩ qua là bị chúng nó đánh thành mảnh vụn sao?
“Điên hay không điên lại có có quan hệ gì đâu?” Nạp Lan Yên khẽ nhếch mắt hồ, giọng điệu bình tĩnh.
“Đúng vậy!” Cách đó không xa truyền đến giọng nói của Nhị Khuyết, bừa bãi lại kiêu ngạo, “Nhân sinh trên đời, chẳng phải muốn sống thống khoái? Thiếu gia nhìn con loài bò sát kia khó chịu, đánh nó lại như thế nào?”
Nạp Lan Yên nhếch lên đôi môi đỏ mọng, cuồng ngạo bừa bãi.
Lãnh Thiếu Diệp hờ hững mà đứng, lãnh khốc bá đạo.
Đều là tùy hứng đến cực điểm, đều là cuồng vọng đến cực điểm, đều là tùy ý đến cực điểm!
“Ha ha ha ha, nhân loại có ý tứ!”
Chân trời đột nhiên truyền đến một giọng nói nam tử cởi mở hào phóng, đồng thời cùng với một cổ uy áp khủng bố đến cực điểm từ không tản ra khắp nơi!
“Mẹ nó!”
Huyền Băng Giao nghe thấy giọng nói này, cả người run lên, con ngươi đột nhiên co rụt: “Mẹ nó, như thế nào lão gia hỏa này đã xuất quan?”
Ngay sau đó, Huyền Băng Giao quay đầu một cái tránh đi công kích của Tiểu Bảo, nhanh chóng chạy trốn về phía ngược lại......
Phanh!
Một đạo hắc quang (ánh sáng màu đen) hiện lên, Huyền Băng Giao mới vừa rồi còn vô cùng cuồng ngạo trong phút chốc liền giống như con diều đứt dây bay ngược ra ngoài, da thịt nổ tung, máu tươi văng khắp nơi!
‘Oanh’ một tiếng, thật mạnh ngã trên mặt đất, lập tức đập ra một cái hố to sâu hơn mười thước (mét)!
Nạp Lan Yên vung tay áo tản đi cát bụi, khi tầm mắt quét qua Huyền Băng Giao trong hố lớn, con ngươi nháy mắt phóng đại, thế nhưng thấy Huyền Băng Giao kia huyết nhục (máu thịt) bay tứ tung, hơi thở hoàn toàn không còn......
Một con Cửu phẩm Thần Thú Huyền Băng Giao, hoàn toàn chết rồi!
Thật mạnh!
Tinh thần của ba người Nạp Lan Yên buộc chặt, nhìn đến chân trời có một đạo bóng dáng to lớn đạp phong mà đến, dáng người khôi ngô cường tráng, ngũ quan sắc bén như được gọt giũa, đôi mắt màu vàng bá đạo đến cực điểm, mặc một cái đoạn khố màu đen, cởi trần, cơ bắp nổi lên, trước ngực trên có một vết sẹo khủng bố, cũng không lộ ra xấu xí, ngược lại càng tăng thêm một tia bá đạo cùng cuồng dã!
Một nam nhân cường đại, và khủng bố chói mắt!
Nam nhân đi nhanh xẹt qua ba người Nạp Lan Yên, đi đến bên người Ám Lân Hổ, cẩn thận kiểm tra nó một phen, mới nhẹ nhàng thở ra: “Tỷ, người không có việc gì là tốt rồi......”