Ám Lân hổ nhìn thấy nam nhân đã đến, mới hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, lắc lắc đầu, tròng mắt nhìn về phía Tiểu Hổ Nhi trong lòng, trong mắt vàng lóe ra tia sáng dịu dàng: “Ta không sao, hài tử cũng không có việc gì.”
Nam nhân cẩn thận kiểm tra qua mẫu tử hai người, sau khi xác định cũng không có gì đáng lo ngại mới xoay người nhìn về phía ba người Nạp Lan Yên, ở chỗ sâu trong mắt vàng là lãnh duệ (lạnh lùng + sắc bén) bá đạo, nói ra một câu có lực: “Ám Táp ta thiếu nợ các ngươi một lần.”
Nam nhân giơ năm ngón tay lên không trung, một chút lực lượng màu đen ngưng tụ thành ba chiếc lá đen ở lòng bàn tay, đưa cho ba người, mặt mày kiêu căng: “Về sau có thể cầm lá cây đến cực Ám Ma quật tìm ta, ta có thể giúp các ngươi ba lần.”
Nạp Lan Yên nhướng mày, nở nụ cười: “Cái gì đều có thể?”
Nam nhân nhíu mày, vẫn là gật đầu: “Đúng vậy.”
“Làm gì phiền toái như vậy, ba chiếc lá cây dùng một lần.” Nạp Lan Yên hờ hững nói, “Chiếu cố thật tốt Tiểu Hổ Nhi là được, sau này không gặp lại!”
Nam nhân sửng sốt.
Ba người Nạp Lan Yên, Lãnh Thiếu Diệp và Nhị Khuyết đã muốn xoay người đi ra xa hơn mười thước (mét).
Trong mắt vàng hiện lên một chút dị sắc, vừa vặn thấy nam tử nhân loại một bộ trường sam hắc kim (quần áo màu vàng đen) kia quay đầu, đối diện với một đôi mắt ưng thâm thúy ngầm có ý cảnh cáo lạnh như băng, mày rậm vừa nhíu, sống lưng có chút lạnh run.
Lại nhìn qua, một con Tử Kim Bằng đã muốn giương cánh mà đến, nằm sấp xuống để ba người ngồi lên rồi bay về phía chân trời.
“Nhân loại kia, không đơn giản.” Giọng nói suy yếu của Ám Lân hổ vang lên, trong đó còn kèm theo một tia nghĩ mà sợ, “Ám Kim lực trên người của hắn rất khủng bố.”
“Xác thực không đơn giản.” Nam nhân nhìn thoáng qua Huyền Băng Giao đã mất sinh cơ, “Cho dù ta không ra tay, con loài bò sát này cũng sống không quá hôm nay.”
“Tiểu Táp, để tra một chút xem bọn họ là người nào.” Ám Lân hổ cúi đầu liếm liếm Tiểu Hổ Nhi trong lòng, “Hôm nay nếu không có bọn họ Tiểu Lân sợ là dữ nhiều lành ít, ân (ơn nghĩa) luôn phải trả đấy.”
Nam nhân gật đầu đáp ứng.
Ám Lân hổ lại nói: “Lần sau gặp lại, thu liễm thái độ của đệ một chút.”
Nam nhân nhướng mày: “Tỷ, ta đã đủ thu liễm.”
Ám Lân hổ suýt chút nữa thì chụp một móng vuốt qua: “Nếu người này có thể thu liễm một nửa tính tình, trời cũng nhỏ một nửa rồi. Quên đi, đệ đi đưa con Huyền Băng Giao này cho cô nương kia đi.”
Trước mắt nam nhân thoáng hiện một đôi mắt hồ xinh đẹp kiêu ngạo, vốn còn muốn cự tuyệt nhưng lời nói đã đến bên miệng lại thu về: “Đi, ta trước đưa tỷ và Tiểu Hổ Nhi trở về.”
Trên lưng Tử Kim Bằng.
Nạp Lan Yên rung đùi đắc ý, sâu kín thở dài: “Đáng tiếc, đáng tiếc thật.”
Nhị Khuyết cắn răng: “Đáng tiếc cái gì đâu, biểu tình bố thí như vậy, nếu không phải là thiếu gia đánh không lại hắn, đã sớm cho hai cái tát qua rồi! Lão đại ngươi làm tốt lắm, không phải là con Siêu Thần Thú sao, sớm hay muộn thiếu gia cũng mạnh hơn hắn!”
Lãnh Thiếu Diệp liếc mắt nhìn Nhị Khuyết: “Hồ Ly nói là con Huyền Băng Giao kia.”
Nạp Lan Yên gật đầu, sờ sờ đầu nhỏ trơn trượt của Tiểu Bảo: “Đáng tiếc nội đan của Huyền Băng Giao, nếu không Tiểu Bảo có thể biến thân thềm một tầng rồi.”
Nội đan của một con Cửu phẩm Thần Thú Huyền Băng Giao tu luyện mấy trăm năm đó nha, ngẫm lại liền cảm thấy thịt đau, rất đáng tiếc.
“Nếu không phải nửa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim (*), giết chết Huyền Băng Giao, chúng ta cũng giết được đấy.” Nhị Khuyết cũng thấy tiếc, Tiểu Bảo và hơi thở Long tộc trên người của hắn có áp bách bẩm sinh với Giao tộc, nếu không phải tên nam nhân kia đột nhiên xông ra phá, thu thập Huyền Băng Giao cũng chỉ là vấn đề thời gian, huống chi......
(*) Trình Giảo Kim (589-665): thông tin cụ thể về xin tra thêm trên GG, ở đây ý nói là kẻ ngáng đường.
Nhị Khuyết nhịn không được tiến đến bên người Lãnh Thiếu Diệp: “Lãnh Thiếu Diệp à, ngươi tu luyện công pháp gì vậy? Ám Kim lực kia thế nhưng làm cho huyết mạch (máu) Long tộc trong cơ thể ta cũng thấy e ngại, ngươi xác định đời này ngươi đúng là nhân loại sao?”
Cái loại e ngại này, rõ ràng là huyết mạch áp chế giữa Thú tộc mới có thể cảm giác được.
Hôm nay Lãnh Thiếu Diệp chỉ xuất thủ hai lần, một kiếm chém xuống làm Huyền Băng Giao và Ám Lân hổ tách ra, một kiếm cướp đi Tiểu Hổ Nhi, về sau chỉ dùng khí thế liền ngăn chặn Ám Lân hổ sốt ruột cứu nhi tử.
Nhưng loại hơi thở khủng bố khiếp người này, lại thời thời khắc khắc bao phủ ở đỉnh đầu của hắn.
Nhị Khuyết tin tưởng, ngay lúc đó Huyền Băng Giao và Ám Lân hổ tất nhiên cũng có cảm giác giống như vậy.
Trong con ngươi màu đỏ tươi của Tiểu Bảo cũng hiện lên một chút ý sợ hãi: “Ta cũng cảm giác được, thực đáng sợ.”
“Nếu gia không phải người, chẳng phải ngươi đã sớm là tên bán thú (nửa người nửa thú) rồi sao?” Tam gia cười lạnh, “Không chút bản lãnh bảo vệ tính mạng, gia dám để cho các ngươi dính vào sao?”
Nhị Khuyết sờ sờ cái mũi có chút suy yếu nói: “Thiếu gia thế nhưng là nhân loại đường đường chính chính đó.”
Tiểu Bảo bồn chồn, mềm mềm nhu nhu hỏi: “Đường đường chính chính không phải dùng như vậy chứ?”
Nhị Khuyết trừng lớn con ngươi: “Thiếu gia thích dùng như vậy, có ý kiến à?”
Tiểu Bảo giơ đầu lên, không chút nào yếu thế: “Thế nào, không phục thì đánh một trận đi?”
Nạp Lan Yên tức giận gõ đầu của Tiểu Bảo: “Cái này là học với ai đây?”
Tiểu Bảo lè ra lưỡi rắn, cái đuôi chỉ chỉ Nhị Khuyết: “Hắn.”
“Tiểu Bảo ngươi đây là vu hãm (vu cáo hãm hại)! Vu hãm! Thiếu gia muốn khiếu cáo ngươi!” Nhị Khuyết giận đến giơ chân, ai có thể nói cho hắn biết làm sao tiểu gia hỏa vốn đơn thuần này lại càng ngày càng đen tối rồi hả?
“Có người đến.” Lãnh Thiếu Diệp đánh gãy lời nói của Nhị Khuyết, đứng dậy nhìn về phía sau lưng, thần sắc lạnh lùng, trong mắt ưng một mảnh thâm thúy lạnh lùng.
Nạp Lan Yên và Nhị Khuyết quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nam tử ở trần cường tráng kia đạp không mà đi, như giẫm trên đất bằng, trong nháy mắt liền đuổi tới sau lưng Tử Kim Bằng, lúc nhìn thấy bọn họ, trong mắt vàng bá đạo hiện lên một vòng mất tự nhiên, khóe miệng có chút cứng ngắc giật ra một cái đường cong, ném một cái nhẫn trữ vật cho Nạp Lan Yên: “Con mồi của các ngươi, vật quy nguyên chủ.”
Nạp Lan Yên tiếp nhận nhẫn trữ vật, thần thức tìm tòi, thấy bên trong đúng là thi thể của Huyền Băng Giao, đuôi lông mày nhướng lên: “Khách khí.”
Nhìn thấy Nạp Lan Yên nhận lấy, khí tức thô kệch ngang ngược quanh thân nam tử hơi có chút nhu hòa, mày rậm vừa nhấc, mắt vàng hiện lên một vòng thâm ý: “Ánh mắt của ngươi rất mê người, ta nghĩ, ta sẽ lại tới tìm ngươi.”
Tiếng nói vừa dứt, nam tử đã lập tức quay người, đi nhanh về phía ngược lại lúc đi đến, sau mấy hơi liền biến mất ở trong tầm mắt.
Nhị Khuyết mắt tinh thấy được bên tai nam tử ửng đỏ, nhịn không được cười to lên tiếng: “Ha ha ha ha, lão đại ngươi đây coi như là bị hắn đùa giỡn sao? Hơn nữa bề ngoài của nam nhân này giống như thật ngây thơ không ngờ đó nha, lão đại, ta xem không sai! Không sai!”
Độ ấm xung quanh lập tức hạ thấp, lạnh thấu xương.
Da đầu Nhị Khuyết run lên, vẫn duy trì biểu tình cười to cứng ngắc quay đầu, vừa mới bắt gặp một khuôn mặt tuấn tú đen như than đá, độ ấm dưới đáy mắt đen và sâu kia đã không ngừng dưới âm rồi, đưa tay nâng cằm hợp lại. Ngượng ngùng nhìn về phía bầu trời: “A ha ha ha, hôm nay thời tiết thật là không tệ.”
“Tam gia?” Nạp Lan Yên một tay giơ thẳng lên, “Ta thề, ta cũng không làm bất luận chuyện gì vượt quá giới hạn nha!”
Lãnh Thiếu Diệp ôm Nạp Lan Yên, hôn môi của nàng một cái, gió nhẹ lướt qua sợi tóc, đáy mắt hiện ra dịu dàng bá đạo, môi mỏng nhếch lên: “Ngươi dám làm một cái thử xem?”
Tình địch mà thôi, đến một tên đánh một tên, đến một đôi đánh một đôi!
Nhị Khuyết âm thầm bĩu môi, lấy Long tộc huyết mạch hôm nay hắn thức tỉnh thề, nam nhân này tuyệt đối coi trọng lão đại nhà mình rồi! (lee: anh NK này đúng là thiếu dây mà, chuyện hiển nhiên thế này mà bây giờ anh mí khẳng định = =)
Tròng mắt vừa chuyển, Nhị Khuyết nhìn qua phương hướng nam nhân rời đi cười đến mặt mũi tràn đầy gian trá, một khi Siêu Thần Thú cao ngạo nhận định chính là một đời một thế, chậc chậc, Ám Lân hổ nhất tộc cũng không phải loại cam nguyện lui ra phía sau, xem ra sau này Lãnh Thiếu Diệp chịu đủ rồi.
Tiểu Bảo quấn người nằm ở trên vai Nhị Khuyết, nhỏ giọng nói: “Cảm giác, cảm thấy ngươi đang nghĩ chuyện tìm đường chết.”
Nhị Khuyết vỗ vỗ đầu của Tiểu Bảo: “Tiểu gia hỏa, ngươi không hiểu, một trong những điểm tốt nhất của độc thân chính là có thể xem các loại cuộc vui mà không áp lực.”
“Hả? Có cái gì tốt nói cho ta cũng vui một chút?” Giọng nói sâu kín vang lên ở sau lưng, Nhị Khuyết sợ tới mức giật mình một cái, quay đầu lại chỉ thấy Nạp Lan Yên đang liếc mắt nhìn, âm trầm mà nhìn hắn, nhếch môi cười ngây ngô nói, “Không có không có, ta và Tiểu Bảo đang đùa giỡn thôi, làm sao có thể sẽ nói muốn nhìn các loại trò hay của Lãnh Thiếu Diệp đây?” (lee: chưa đánh đã khai ~~)
Ngươi đã nói ra được không nào?
Tiểu Bảo thất bại gục đầu xuống, cuối cùng nó cũng rõ ràng cái gì gọi là đồng đội giống như heo mà Nhị Khuyết đã từng nói qua với nó!
Tam gia đối với chuyện này, chỉ thản nhiên nói ra một câu: “Nhị Khuyết, ngươi nên cầu nguyện cho chính mình độc thân cả đời đi.”
Nhị Khuyết che miệng, khuôn mặt khóc không ra nước mắt, đã độc thân đến ngay cả bóng dáng vợ thế nào cũng không có gặp còn phải thừa nhận uy hiếp như thế, đời người có thể khổ bức (đau khổ + áp bức) hơn thế không?
Nạp Lan Yên đã không đành lòng lại nhìn rồi.
Chỉ số thông minh của Nhị Khuyết này, quả thực đã thoát khỏi phạm vi nhận thức của con người rồi.
Thân là bá chủ bầu trời, tốc độ của Tử Kim Bằng tất nhiên là không tầm thường, trên đường đi không gặp thêm hiểm trở nào, sau nửa canh giờ ngắn ngủn, đã đến vùng trời của Liệt Diễm đế đô.
Nạp Lan Yên nhìn đường đi một hồi náo nhiệt phồn hoa, mở rộng hai tay duỗi lưng một cái, híp con ngươi hưởng thụ nói: “Quả nhiên vẫn là không khí trong nhà mình thoải mái hơn!”
Hơn nữa, bầu không khí náo nhiệt trên đường này, đúng là nhìn không ra là mới trải qua một hồi đại chiến mấy ngày trước một chút nào.
“Không sai không sai.” Nhị Khuyết dùng sức gật đầu, nhìn phía dưới mà hai mắt đã lóe lên nước mắt, nhìn phương hướng Cung gia, hai mắt lưng tròng, rốt cục có thể trở về nhà, rốt cục có thể thoát khỏi Lãnh Tam gia biến thái dùng uy áp hành hạ hắn một đường rồi, không thể chờ đợi được rống lớn, “Lão đại, ta trở về trước, chúng ta gặp lại sau nha!”
Nói xong, cũng không để ý lúc này đang ở trên không trung trăm mét, trực tiếp nhảy xuống.
Nạp Lan Yên bất đắc dĩ cười cười, quay đầu lại hôn lên đôi môi mỏng lạnh buốt của Lãnh Thiếu Diệp một cái: “Tam gia, ta phải đi một chuyến đến Nạp Lan gia trước.”
“Đi đi, ta cũng phải đi một chuyến đến hoàng cung trước.” Bàn tay lớn của Lãnh Thiếu Diệp vỗ tóc của nàng một phen, “Buổi tối muốn ăn cái gì, gia xuống bếp làm cho nàng.”
Nạp Lan Yên lập tức vui vẻ: “Ôi!!! Tam gia còn có thể nấu cơm à?”
“Cũng không nhìn một chút gia là nam nhân của người nào đó.” Lãnh Thiếu Diệp nhướng mày, hùng hồn nói.
“Mì sợi.” Nạp Lan Yên cười híp mắt cong cong con ngươi, “Mì trứng gà cà chua, phải là dùng tay nhào bột làm sợi nha!”
Hai người đều là đã ăn quen mì sợi.
Mà hiện tại ở chỗ này, món chính cơ bản toàn bộ là cơm, không phải là ăn không quen, nhưng thỉnh thoảng vẫn là sẽ hoài niệm (nhớ nhung) một chút tư vị các loại mì phở.
“Đi, vợ, buổi tối chúng ta sẽ ăn mì.” Lãnh Thiếu Diệp ôm Hồ Ly nhà mình lại hôn mấy ngụm, mới cảm thấy mỹ mãn mà đưa nàng đến Nạp Lan quý phủ, vẫn không quên nói rõ một câu, “Buổi tối về sớm một chút.”
Nạp Lan Yên nhấc cái cằm của Lãnh Thiếu Diệp lên, cười đến vẻ mặt tà mị ngang ngược: “Tiểu mỹ nhân, ở nhà chờ gia sủng hạnh nha.”
Lãnh Thiếu Diệp bắt lấy bàn tay làm loạn trên cằm, búng trán nàng một cái, nhếch môi mỏng một cái: “Hồ Ly, gia không ngại để nàng ở trên đâu.”
PHỐC....