Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 428

Edit: Yang

Beta: kaylee

Ai? 

Nàng quay đầu lại, cảnh giác nheo nheo đôi mắt, chỉ thấy một người nam nhân mặc quần áo màu đen đang đứng ở cửa ra vào. 

Vầng trăng tròn bàng bạc treo ở chân trời, bốn phía hoàn toàn mông lung cũng chiếu vào bóng dáng nam nhân, tự dưng sinh ra một cảm giác mờ ám. Nam nhân kia có thân hình cao lớn, dưới ánh trăng dung mạo có vẻ hơi mông lung, nụ cười cũng rất là tà mị. Sau khi hắn nhìn thấy Hoa Mộ Dung thì có một chút hơi hơi ngây người, sau đó tràn đầy hứng thú đánh giá Hoa Mộ Dung đang chỉ khoác một chiếc áo ngoài, để lộ ra đường cong thân thể, nụ cười chậm rãi lan ra trên khóe môi. 

Chết tiệt! Rốt cuộc hắn đang cười cái gì! Làn gió lành lạnh vẫn không thể thổi tan cái nóng cả người nàng, ngược lại từng chút từng chút một không ngừng dâng cao, toàn thân giống như bị bốc cháy. Hoa Mộ Dung nheo lại đôi mắt nhìn người mới đến, mặc kệ rốt cuộc hắn là địch hay bạn, theo bản năng giơ tay định cầm lấy thanh kiếm trên bàn. Nhưng nam nhân đã đoạt trước một bước tóm lấy cổ tay của nàng. 

Hắn cười như có như không vừa nắm chặt huyệt mệnh môn trên cổ tay Hoa Mộ Dung. Còn Hoa Mộ Dung chỉ cảm thấy cả người run lên, một luồng khí nóng đúng là từ trong cơ thể lấy tốc độ cực nhanh lan tràn toàn thân. 

Thật sự là gia hỏa làm cho người ta chán ghét! 

Nàng cắn chặt đôi môi, hàng mi vừa nhíu lại đã dùng một cánh tay khác còn chưa mất đi tự do để cầm lấy kiếm. Nhưng hành động kịch liệt khiến áo ngoài của nàng lại tuột ra thêm vài phần. Bờ vai trắng nõn mà mịn màng của nàng liền bại lộ ra ngoài,ánh mắt hài hước của nam nhân từ từ trở nên nóng rực, thế nhưng Hoa Mộ Dung cũng không có vì vậy mà để tâm. 

Thanh kiếm của nàng lại bị nam nhân chặn một lần nữa, nàng nhíu mày, một con dao sáng loáng lập tức không chút do dự nhằm vào cổ của nam nhân kia chém tới. Có điều là, dù sao nàng cũng là bởi vì đang dùng ngân châm khống chế hành vi của chính mình nên động tác chậm chạp. Còn con dao kia của nàng cũng bị bắt lấy. 

"Không nghĩ tới còn rất cay (L: chỉ tính tình)... Ha ha..." 

Nam nhân cúi đầu, khe khẽ cười nói bên tai Hoa Mộ Dung. 

Không được, không được! 

Giọng nói ấm áp của nam nhân kề sát ở bên tai, còn hơi thở của hắn phun ra giống như loại mị dược mạnh nhất đã kích động mỗi một tế bào trên người Hoa Mộ Dung. Nàng cắn chặt đôi môi, hàm răng nghiến vào làm đôi môi bị rách, giọt máu đỏ tươi từ môi chảy xuôi. Mà mùi máu huyết lại một lần nữa khiến cho nam nhân kia hứng thú. 

Ngón tay của hắn nhẹ nhàng lướt qua đôi môi đang run nhè nhẹ của Hoa Mộ Dung, chạm đến chỗ nào đều khiến cho Hoa Mộ Dung run rẩy khác thường. Lý trí của nàng thì căm hận nam nhân đột nhiên xông vào, rất có thể tạo thành uy hiếp đối với nàng. Nhưng thân thể của nàng cũng không chịu khống chế lại khát khao được một thân thể tràn ngập khí tức khác phái đến thế.

Chết tiệt... Có hơi... Không khống chế nổi... 

Không nghĩ tới dùng ngân châm khống chế hành động của mình ngược lại đã tạo cho hắn cơ hội lợi dụng. Còn dục vọng mà ta thật vất vả đè nén xuống lại bị nam nhân chết tiệt này khơi gợi toàn bộ! Ta... 

Suy nghĩ của nàng đột nhiên bị một nụ hôn xuất hiện cắt đứt. Nàng chỉ cảm thấy nàng bị người ta ôm chặt lấy, còn lồng ngực khác thường, tràn ngập khí tức nam nhân cũng khiến hô hấp của nàng hỗn loạn. Nàng chỉ cảm thấy đầu óc hoàn toàn trống rỗng, có vẻ gần như nghẹt thở. Nhưng nàng vừa theo bản năng há mồm hô hấp không khí trong lành, lại bị nam nhân kia lại thừa lúc sơ hở mà vào lần nữa. 

"Ô..." 

Sự quấn quít răng môi khiến thân thể Hoa Mộ Dung bắt đầu thiêu đốt, còn lực lượng của mị dược rốt cuộc phát huy đến trình độ cao nhất. Ý thức của nàng bắt đầu mơ hồ, thân thể lại bắt đầu thoát ly suy nghĩ nàng có thể khống chế, bắt đầu không nghe sai bảo. 

Nàng mơ hồ cảm giác được cánh tay của mình giống như quấn quanh đến trên cổ người nào đó, thân thể cũng cùng áp sát vào nhau. Và khi chạm vào trên người có nhiệt độ lạnh như băng kia vừa vặn hóa giải cơn khô nóng trên người nàng. Ngón tay của nàng không tự giác hấp thu khí tức lạnh lẽo của người kia, còn khi tay nàng lướt qua lồng ngực hắn, đột nhiên bị một lực lượng lớn lao ôm lấy, trên người cũng đột nhiên có thêm một vật nặng. 

Hình như lại bắt đầu trở nên nóng hơn... 

Hoa Mộ Dung bức bối bất an muốn đẩy vật nặng trên người xuống. Nhưng khuôn ngực của nàng vốn đã hé lộ một nửa, nay thân thể không ngừng giãy dụa sẽ chỉ làm cho nam nhân càng thêm nóng bỏng. Vừa rồi y phục của nàng đã sớm bị cởi không còn một mảnh. Làn da mềm mại, nóng rực người giống như công bố chủ nhân của nó đang hứng chịu đau khổ lớn lao. Nụ hôn của nam nhân rơi trên người Hoa Mộ Dung, còn khi nỗi đau đớn bị xuyên qua ập tới, rốt cuộc Hoa Mộ Dung hoàn toàn đánh mất ý thức... 

Sáng sớm tỉnh lại, ý thức của nàng vẫn còn mờ mờ ảo ảo, mà thân thể đau đớn khác thường nhắc nhở nàng hình như tất cả mọi thứ tối hôm qua cũng không phải một giấc mộng. Nàng mở mắt, rất là buồn bực phát hiện một cánh tay nam nhân đang ôm lấy bả vai của nàng, còn mấy sợi tóc dài cũng đang rơi trên gò má của nàng. 

Hừ, rốt cuộc nàng biết suy đoán vô vị "Tối hôm qua chỉ là một giấc mộng" cũng không phải hiện thực. Nàng ngẩn người quay sang nhìn lại bên trái mình, chỉ thấy một nam nhân với gương mặt cực kì tuấn tú. 

Mặc dù chỉ là nhìn nghiêng, mặc dù vẫn còn lặng lẽ ngủ yên, nhưng đường nét mài giũa tỉ mỉ cẩn thận của nam nhân cùng hàng lông mi thật dài không thể không làm hiện ra vẻ đẹp tao nhã vô song của hắn. Ấn tượng có hơi khác với vẻ tà mị ngang ngược đêm qua chính là, khóe miệng của hắn vừa có một nụ cười yếu ớt như có như không, lại vừa như đứa trẻ hồn nhiên vô lo. 

Dáng vẻ khi ngủ của nam nhân này thật thuần khiết... Nếu như không nhớ lầm, hôm qua hắn tự tiện xông vào phòng của ta, còn ta bị dược tính phát tác, không biết làm sao lại cùng hắn... 

Mặc dù hắn cũng có trách nhiệm, nhưng hình như trách nhiệm của ta lớn hơn một chút. Làm thế nào mới phải đây? Nếu như hắn làm phiền bắt ta chịu trách nhiệm, hoặc là bẩm báo quan phủ thì làm sao bây giờ? 

Chỉ là, cứ như vậy mà rời khỏi đây hình như cũng không tốt lắm... Ồ, hình như hắn tỉnh rồi? 

Trong thoáng chốc, người kia mở mắt trong kinh ngạc của nàng. Hàng mi cong dày của hắn run rẩy khẽ chớp, đôi mắt hẹp dài long lanh. Lại một nụ cười hiện lên, hàng mi khóe mắt không thể giấu được sự phong lưu. 

Lại cứ như vậy tỉnh rồi... Hắn hình như không mặc quần áo... 

Hoa Mộ Dung tỉnh táo nhìn thân hình xích lõa của nam nhân, sóng mắt chớp động, nụ cười của nam nhân càng trở nên đậm nét hơn, nơi nào còn thấy vẻ hồn nhiên mới vừa rồi kia. Hắn mỉm cười nhìn Hoa Mộ Dung, đợi Hoa Mộ Dung mở miệng. Còn Hoa Mộ Dung suy tư một hồi, rốt cuộc móc ra từ dưới gối một thỏi vàng lớn, đặt ở trong tay nam nhân: "Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không sẽ để ngươi chịu thiệt, đây là ban thưởng cho ngươi, còn chuyện tối hôm qua thì quên đi."! ~!
Bình Luận (0)
Comment