Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 429

Edit: Yang

Beta: kaylee

Thật sự là một đám nữ nhân háo sắc...

Mặc dù một năm trước Hạ Lan Phiêu cũng là nhân vật sẽ điên cuồng vì mỹ nam, nhưng đã trải qua quá nhiều chuyện như vậy nên hiện tại cô chỉ có tâm trạng bình tĩnh giống như mặt nước hồ phẳng lặng, và thái độ hờ hững đối với bất kì chuyện gì mà thôi. Sự ồn ào náo động bốn phía giống như rất xa, rất xa với cô. Nên cô chỉ nhẹ nhàng kêu lên tức giận mà ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám.

Đen sì, lạnh quá...

Chẳng lẽ năm nay thật sự sẽ có tuyết rơi sao?

"Anh đẹp trai, anh đi đâu vậy? A a a a!"

Hình như tiếng thét chói tai của những cô gái càng ngày càng gần.

Hạ Lan Phiêu không để ý đến những cô gái sung sướng vô lo này, chỉ là ngây ra nhìn lên bầu trời, không ngừng xoa nắn bàn tay lạnh như băng. Không biết có phải là ảo giác hay không mà cô chỉ nhìn thấy những bông tuyết trắng tinh bay lả tả từ không trung rớt xuống, rơi trên mái tóc của cô, rơi vào lòng bàn tay, sau đó từ từ tan đi ở trong lòng bàn tay cô.

Tuyết rơi...

Hình như tuyết thật sự rơi...

"Tuyết rơi! Mau nhìn! Tuyết rơi!"

Trong đám người, đột nhiên có người hét to lên.

Hạ Lan Phiêu không hiểu nhìn đám người, chỉ thấy con đường mờ ảo trong nháy mắt trở thành đèn đuốc sáng choang. Những ngọn đèn màu trên cây thông Nô-en đậm chất không khí ngày hội đang lóe ra ánh sáng chói mắt ở trong trời đêm.

Dưới ánh đèn đủ màu hắt vào, những bông tuyết trắng nõn cũng mang theo màu sắc nhạt nhòa đủ kiểu, khúc thánh ca nhè nhẹ đã tạo ra bầu không khí có vẻ cực kì vui sướng.

Hạ Lan Phiêu bình tĩnh nhìn những bông tuyết bay lả tả, đầu ngón tay lạnh giá cũng sắp bị cóng lại. Mà đúng lúc này, tay cô đột nhiên bị một đôi bàn tay cầm lấy. Đôi bàn tay này nắm tay cô gắt gao, năm ngón tay khẽ run, giống như không bao giờ muốn chia lìa nữa.

"Hạ Lan."

Rốt cuộc đã gặp được nàng, Hạ Lan Phiêu.

Ở trong bão tuyết, Tiêu Mặc khẽ cười nhìn Hạ Lan Phiêu, nụ cười kia thật sự là vô tận dịu dàng. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy ngực giật thót một cái, tim đập nhanh đến mức cô không thể khống chế, cũng gần như không thể hô hấp.

"Tiêu... Tiêu Mặc?"

Hạ Lan Phiêu không thể tin nhìn nam nhân mặc áo đơn màu đen đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, nước mắt từ từ tràn ngập khóe mắt. Cô không dám lau nước mắt đi, không dám nhúc nhích, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không dám nói. Cô chỉ sợ mình vừa khẽ động một cái, sẽ khiến ảo giác trước mắt biến mất, sẽ trở lại trong hiện thực hắc ám mà làm cho người ta tan nát cõi lòng kia!

Là đang mơ sao...

Nhất định là đang mơ rồi.

Có điều, nếu như là mơ thì tại sao cảm xúc lại chân thật như vậy, tại sao lại cảm giác được sự ấm áp như vậy?

Thần linh ơi, không nên hành hạ ta có được hay không! Đã rời khỏi từ bên cạnh chàng, còn muốn ta lại phải nếm trải nỗi khổ ly biệt một lần nữa sao? Tại sao ngài nỡ nhẫn tâm như thế!

"Thật sự tìm được nàng rồi... Hạ Lan, đây là thế giới của nàng sao? Quả nhiên rất kỳ dị."

...

"So với trước kia nàng gầy đi một chút, phải ăn nhiều hơn một chút mới được."

...

"Tại sao không nói lời nào?"

Rốt cuộc Tiêu Mặc cũng nhận thấy được vẻ mặt thiếu nữ trước mặt có hơi khác thường, nhẹ nhàng phủi đi bông tuyết trên mái tóc nàng, lại bị Hạ Lan Phiêu ôm cổ. Hạ Lan Phiêu ôm chặt lấy Tiêu Mặc, đầu ra sức áp thật sát vào lồng ngực của chàng, nghe truyền đến tiếng tim đập mạnh mẽ từ ngực chàng, rốt cuộc lệ rơi đầy mặt. Bàn tay ấm áp của Tiêu Mặc nhẹ nhàng lau những giọt lệ nơi khóe mắt nàng, còn Hạ Lan Phiêu rốt cuộc nức nở thành tiếng: "Tiêu Mặc, chàng đã đến rồi sao?"

"Đúng vậy, ta đã đến đây rồi."

"Chàng không có quên ta?"

"Ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên."

"Vâng."

Vào lúc này tất cả ngôn ngữ đều là dư thừa, Hạ Lan Phiêu chỉ biết là phải ôm chặt lấy nam nhân làm cho nàng cảm thấy vô hạn ấm áp giữa trời đông giá rét kia. Cho dù gặp mặt thế này chỉ sau một giây sẽ biến thành biệt ly, cho dù sự ấm áp ngắn ngủi đến nỗi chỉ có thể dùng phút giây để tính toán, cho dù sau khi gặp mặt lần này thì thứ lưu lại chỉ là kí ức càng thêm đau đớn, nhưng nàng cũng không oán không hối, vui mừng đón nhận.

Để ta được ôm chàng, để ta có được chàng!

Bởi vì...

Ta yêu chàng.

"Thì ra anh đẹp trai này có bạn gái rồi, thực sự không có ý nghĩa ~ "

"Về nhà đi, mẹ của cô tìm cô về nhà ăn cơm."

Đám người vây xem dần dần tản đi, mọi người cũng đã cũng đánh mất hứng thú vốn có đối với trận tuyết rơi đột nhiên xuất hiện thật đúng lúc. Còn ở trong tuyết, Tiêu Mặc và Hạ Lan Phiêu vẫn cứ ôm nhau như vậy. Thời gian không biết trôi qua bao lâu, rốt cuộc Tiêu Mặc cười nói: "Cùng ta trở về."

"Về đâu?"

"Đương nhiên là Đại Chu."

"Có khả năng... Trở về sao? Tiêu Mặc, rốt cuộc là làm thế nào chàng tới đây được?"

"Ta lấy Tam Bảo đánh đổi." Tiêu Mặc cười nhạt: "Coi như là Diêm vương, ta cũng có được thực lực đàm phán điều kiện với hắn ta. Hai ngày sau sẽ là thời khắc Thời Không Chi Môn (cánh cửa không gian và thời gian) quay lại, đến lúc đó chúng ta có khả năng cùng nhau trở về."

Trở về? Trở lại Chu Quốc?

Ta...

Ta đương nhiên là nguyện ý.

Chỉ là, cha mẹ của ta phải làm sao bây giờ?

Bọn họ vừa mới suýt nữa phải gánh chịu nỗi đau để tang con gái, vừa mới có chút yên ổn. Chẳng lẽ ta lại muốn rời đi lần nữa, lại lần nữa khiến hai đấng sinh thành phải đau lòng sao?

Một bên là người yêu của ta, một bên kia là người thân của ta, rốt cuộc ta nên làm cái gì bây giờ? (Hồ Ly nói: Tiểu Hạ Lan, ngươi không nên xuyên việt đến trong "Thiên Nhai" ~~)

Rốt cuộc ta nên làm cái gì bây giờ!

"Chỉ có thể dẫn ta đi sao?" Hạ Lan Phiêu không cam lòng hỏi.

"Phải."

"A. Đã biết."

Ta thật sự là hỏi một vấn đề ngốc.

Cho dù Tiêu Mặc có thể mang cha mẹ của ta đi, nhưng chàng đâu có thể mang cả thân thích bạn bè của cha mẹ đi, có thể làm cho bọn họ bình yên trải qua tuổi già ở thời đại cũ kỹ kia sao? Cha mẹ của ta sẽ rời khỏi thời đại mà bọn họ quen thuộc này, có thể đón nhận nỗi khổ chiến tranh sao?

Không, ta không thể ích kỷ như vậy! Ta không thể!

"Nàng... Không muốn sao?"! ~!
Bình Luận (0)
Comment