Lạnh Lùng Tể Tướng Liệt Hỏa Hoàng Đế

Chương 13

Tiên huyết đỏ tươi, như cánh hoa hồng từ từ rơi rụng, thấm đẫm vạt áo tuyết trắng, khiến người ta không khỏi đau lòng, dường như những gì trọng yếu trong thân thể đều bị rút ra......

“Nha! Máu, máu, gia, không, không, tướng quân, ngài bị thương.” Một gã binh lính kinh hoảng bắt lấy cánh tay bị thương của Lãnh Quân, “Đối, thực xin lỗi, ta không cố ý.”

“Không có việc gì, không trách ngươi, là ta phân tâm.” Đúng vậy, hiện tại y là tướng quân nắm giữ mười vạn tinh binh Nam Anh quốc, một tháng sau y đã có thể đưa tiểu hoàng đế của bọn họ trở về.

“Chính là......” Binh lính áy náy đích nhìn miệng vết thương nơi Lãnh Quân.

“Không có việc gì, chỉ là bị thương ngoài da thôi.” Cửu hoàng tử Du Trúc Nhận vỗ vỗ bả vai binh lính, “Ngươi trước đi xuống, ta tới chiếu cố y là tốt rồi.” Nam nhân này cũng không biết dùng biện pháp gì tìm được rồi hắn, cũng nói cho hắn chuyện Du Trúc Liệt, mới đầu hắn là thực phát hỏa, nhưng là cẩn thận ngẫm lại, nếu là vì muốn độc chiếm người yêu, kia hắn vẫn có thể tha thứ, bởi vì hắn, đại khái cũng như thế.

“Thật sự là không tiếp thu mà.” Du Trúc Nhận kéo y, đi vào doanh trướng tạm nghỉ vì y băng bó, “Ngươi suy nghĩ gì? Lấy thân thủ của ngươi sao có thể bại bởi một cái tiểu binh?”

“Ta…” Lãnh Quân vuốt ve ngạch tích (vết thương), “Ta vừa rồi đột nhiên đau lòng.” Kia trong nháy mắt, y cơ hồ không thể hô hấp, giống như linh hồn bị rút ra, “Chúng ta phải nhanh lên, ta sợ Liệt xảy ra chuyện.”

“Ngươi thật sự quan tâm hắn.”

“Hừ! Tất cả đều là ta nhất thời hồ đồ......” Kỳ thật y cũng không nghĩ tái đem ngôi vị hoàng đế trả lại cho Du Trúc Liệt, nhưng là y cũng không muốn làm hoàng đế, cho nên đến nay người ngoài căn bản không ai biết sự tình phát sinh ngày đó, duy nhất biết đến chỉ có hoàng đế bị bắt đi mà thôi. Những kẻ biết chuyện ngày đó, cũng đều bị y che miệng, khả giờ phút này ngay cả chính y cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Y muốn độc chiếm Du Trúc Liệt, nhưng không có muốn nhìn thấy biểu cảm đau thương của Du Trúc Liệt.

“Lại muốn lừa mình dối người, ngươi thương hắn, đều đã viết trên mặt.”

“Đúng vậy! Chúng ta từ lần đầu tiên gặp mặt đã là một sai lầm.”

“Hối hận sao?” Đối chuyện bỗng nhiên nhiều thêm một ca ca, hắn cũng không kinh ngạc, bởi vì lấy tác phong Du Trúc Thuận, bên ngoài cho dù có mấy trăm con riêng cũng không kỳ lạ, không có mới đáng sợ.

“Sao có thể?” Nhìn miệng vết thương băng bó tốt, ngực lại một trận buồn đau, “Hôm nay ta cuối cùng cảm thấy có chuyện gì phát sinh?”

“A? Ngươi nói gì?” Lãnh Quân nói rất nhỏ, khiến Du Trúc Nhận không cách nào nghe rõ.

“Không có gì.” Lãnh Quân đứng dậy, “Chúng ta chỉ còn một tháng thời gian.” Chính là y đã chờ không kịp, không biết Tang Địch Hằng đối đãi Du Trúc Liệt ra sao, mà Du Trúc Liệt cá tính đơn thuần liệu có bị tổn thương!?

“Ngươi thật sự tính toán đem ngôi vị hoàng đế trả lại cho Liệt?” Kia những điều y làm không phải thực uổng phí?

“......” Lãnh Quân đột nhiên đạm cười.

“Ha ha ha......” Du Trúc Nhận thật mạnh vỗ vỗ bờ vai của y, “Không nghĩ tới người như ngươi lại coi trọng Liệt như vậy.”

“Thì tính sao?” Lãnh Quân trừng hắn, đứng dậy rời đi.

“Ngươi đi đâu?”

“Thao binh.” Ngu ngốc.

........................................................................

Tang Địch Hằng có chút phẫn nộ nhìn gương mặt tái nhợt kia, hắn không nghĩ tới Du Trúc Liệt quật cường đến loại trình độ này ── cắn lưỡi tự sát!? Rất vớ vẩn!

“Ngô!” Mở đôi mắt khô cạn, đang muốn mở miệng, lại đem đến một trận kịch liệt đau đớn.

(Ta không chết!) Du Trúc Liệt bất mãn trừng trứ Tang Địch Hằng.

Tang Địch Hằng buông tay, đáng tiếc nói: “Thật là tiếc nuối, ngươi không có thành công.”

(Hừ! Ngươi làm gì cứu ta?)

“Bởi vì ta thích ngươi!” Tang Địch Hằng phi thường thấy may mắn mình có thể đọc ánh mắt Du Trúc Liệt, “Chúng ta thật sự là tâm linh tương thông a! Lời của ngươi ta điều hiểu.” Tang Địch Hằng thân thủ nâng dậy Du Trúc Liệt, “Ngươi thật sự là quật cường, sao có thể đối chính mình như thế.”

Khẽ vuốt cổ tay Du Trúc Liệt, trong lòng từng trận hối hận: “Thực xin lỗi, đau không?”

Du Trúc Liệt tức giận đẩy hắn ra, (Không đau mới lạ!)

“Ngươi thật sự thích Lãnh Quân như thế?”

(Vô nghĩa!)

“Hảo! Ta nói cho ngươi!” Thở dài, ôm lấy Du Trúc Liệt, “Kỳ thật Lãnh Quân y...... Là cái loại người ngoài lạnh trong nóng, y che giấu rất giỏi, lừa được người trong thiên hạ, chính là ở trước mặt tình địch, y hoàn toàn là trong suốt.” Vừa dừng, lại tiếp tục nói, “Y yêu ngươi, cho nên vì độc chiếm ngươi, hắn không tiếc làm ra chuyện thương tổn ngươi, cho nên y tìm tới ta, kế hoạch của y có thể nói là phi thường thành công, nhưng là y đã sai.”

(Ách?) ta chỉ biết Lãnh Quân là có nguyên nhân, trời biết khi chính mình nghe nói Lãnh Quân là yêu mình lại kích động như thế.

“Sỡ dĩ y sai vì quên đi còn có ta, mà y căn bản cũng không chịu được ngươi thương tâm.” Tang Địch Hằng nâng lên cằm hắn, “Biết không? Y cư nhiên phong tỏa hết thảy chuyện tình ngày đó, đối người trong thiên hạ tuyên cáo là ta bắt ngươi đi.”

(Vốn là vậy.)

“Nhưng rõ ràng là y hai tay dâng cho ta!”

(Mới là lạ!)

“Chúng ta từng ước định, ba tháng sau quyết chiến, người thắng sẽ có được ngươi.” Tang Địch Hằng cười nói, “Còn lại thời gian một tháng, ta nghĩ y nhất định là đang thao binh đi! Bất quá ta sẽ không thua!”

(Cầu cho ngươi thua.)

“Ai......” Tang Địch Hằng thật mạnh thở dài, “Ta từ trước đến nay đối chính mình tin tưởng mười phần, không nghĩ tới cư nhiên bại trong tay tiểu gia hỏa ngươi, bởi tư sắc? Không có, ngươi căn bản không sánh được Lãnh Quân, nhưng lại có điểm ngốc ngốc, ngây ngô, ai, thật sự là không rõ ta bị thần kinh cái gì.”

(Ngươi vốn chính là thần kinh, lại còn nói ta ngốc, chính ngươi mới là siêu cấp ngu ngốc, đồ sắc lang, đồ thùng cơm [vô dụng]......)

Nhìn hắn hay thay đổi biểu tình, Tang Địch Hằng vui vẻ cười lớn.

“Ha ha ha...... Quả nhiên ngu ngốc.”

“Ngươi...... Ngô......” Đau đau đau......

“Ha hả...” thật đáng yêu!

Tang Địch Hằng một phen ôm lấy hắn: “Đi, ta mang ngươi đi một chỗ.”

(Không đi, không đi, ngươi buông ta xuống, tử đầu trư, đại sắc lang......) Du Trúc Liệt khóc không ra nước mắt đánh đánh ngực Tang Địch Hằng, cuối cùng đành phải lựa chọn buông tha.

........................................................................

Du Trúc Liệt bất khả tư nghị nhìn địa phương giống như tiên cảnh này, đó là một hồ nước như gương sáng, đặc biệt chính là kiến trúc trên mặt hồ, khiến người ta không phân được hư ảo, có điểm giống Lãnh Quân.

“Thích?”

Ừ ân...... Du Trúc Liệt vội gật đầu.

“Đây là tặng cho ngươi.”

(Di?) Du Trúc Liệt kỳ quái ngẩng đầu nhìn hắn.

“Ta là tốn rất nhiều nhân lực cùng vật lực da!” Nếu hắn không thích, liền đi giết tên kiến trúc sư này, rồi mới hủy hồ nước.

“Tặng cho ngươi!”

(Ta không cần.)

“Ngươi nhất định phải nhận lấy.”

(Không cần.)

“Tốt lắm, ta đi hủy nó.”

(Bá đạo!) Du Trúc Liệt vô lực gục đầu xuống, (Được rồi!)

“Ha hả, bé ngoan.” Hôn nhẹ hai má hắn, Tang Địch Hằng vừa lòng nở nụ cười.

Ách? Kỳ thật nam nhân bá đạo này cười rộ lên thật đẹp!

Bất quá thực chán ghét, ai kêu hắn khi dễ Lãnh Quân, Lãnh Quân là bị hắn, bị hắn cư nhiên khiến cho...... ×※× hừ! Tang Địch Hằng đáng giận, một ngày nào đó ta phải báo thù này.

........................................................................

Bắt đầu từ ngày Tang Địch Hằng nói với hắn chuyện chiến trận, Du Trúc Liệt liền mỗi ngày đều đếm ngón tay, bởi vì hắn muốn mau chóng nhìn thấy Lãnh Quân a! Tuy rằng lo lắng Lãnh Quân trên chiến trường sẽ bị thương, chính là vẫn hy vọng ngày đó nhanh đến, bởi vì có thể nhìn bộ dáng Lãnh Quân coi trọng mình.

Tối hôm qua một đêm không ngủ, bởi vì hôm nay đã là ngày thứ ba đếm ngược, hắn chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu sẽ hiện lên bóng dáng Lãnh Quân, thật sự là ngủ không được.

“Công tử, ngươi sao giống gấu mèo vậy?” Bất quá thực đáng yêu!

“Gấu mèo!” Du Trúc Liệt vừa nhìn gương, thiếu chút nữa bị hù chết, “Oa! Đôi mắt hảo đen da!”

“Công tử không ngủ ngon?”

“Ai!” Du Trúc Liệt nhàm chán trở mình, “Tang Địch Hằng đâu!?”

Thị nữ mỉm cười: “Công tử muốn đại hoàng tử?”

“Ai nói?” Kỳ quái, chẳng lẽ quốc gia bọn họ không phỉ báng nam nhân yêu nhau!? Nghe khẩu khí bọn họ, giống như thực bình thường, hay vẫn là bọn họ cùng Tang Địch Hằng biến thái giống nhau.

“Ha hả, đại hoàng tử hôm nay có việc, người bảo ta hảo hảo chiếu cố công tử.”

“Việc? Việc gì?”

“Ách, này...... Nô tỳ cũng không biết.” Tối hôm qua nàng chỉ thấy đại hoàng tử mặc vào chiến giáp đã lâu không dùng, mà đại hoàng tử nói không thể muốn công tử biết, nàng đương nhiên khó trả lời, nàng vẫn còn muốn sống a.

“Không biết?” Nàng nói chuyện ấp a ấp úng, nhất định có quỷ (giấu giếm).

“Ân!” Thị nữ bị Du Trúc Liệt nhìn cả người không được tự nhiên, “Công tử, ta đi chuẩn bị điểm tâm.”

“Trở về, nói cho ta biết!” Du Trúc Liệt đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng.

“Công, công tử, ta thật sự không biết, thỉnh, thỉnh ngài hỏi tổng quản đại nhân đi!” Thị nữ nói xong, lập tức chạy trối chết ra ngoài, tới cửa hoàn hảo gặp tổng quản đi ngang qua ── Toái Tinh.

“Chuyện gì? Sao lỗ mãng như thế?” Toái Tinh nhăn lại mày rậm.

“Không, không có việc gì.” Thị nữ sợ hãi cúi đầu.

“Tổng quản, ta có chút chuyện hỏi ngươi.” Du Trúc Liệt đi đến trước mặt Toái Tinh, nam nhân này ngay từ đầu liền khiến người ta có cảm giác khó nắm bắt, hắn có gương mặt so với Điệp Cơ còn đẹp hơn, lại ở nơi này làm tổng quản, mà không phải trân phẩm của Tang Địch Hằng, cũng không thấy Tang Địch Hằng thường xuyên gọi hắn, bình thường đều là hắn tự xuất hiện, hắn khiến người ta cảm giác tựa như...... Không khí!!

“Nga!?” Toái Tinh nhíu mi, nhìn đứa nhỏ đáng yêu này, “Công tử xin hỏi.”

“Tang Địch Hằng đi đâu?” Không biết vì sao, hắn tổng cảm thấy cùng Lãnh Quân có quan hệ.

“Đại hoàng tử không muốn cho ngươi biết.” Mang vẻ tươi cười, Toái Tinh cung kính nói.

“Ta phải biết.”

“Hảo!” Toái Tinh nhìn hắn, “Chiến trường!”

“Cái gì?” Du Trúc Liệt bình tĩnh nhìn hắn, “Ngươi gạt người, thời gian còn chưa tới.”

“Trước thời gian.”

“Ta muốn đi!” Nói rồi liền xông ra ngoài, lại bị Toái Tinh một phen bắt về.

“Ngươi không thể đi.”

“Vì sao? Ta muốn đi, ta nhất định phải đi, ta van cầu ngươi, van cầu ngươi!” Vì Lãnh Quân, hắn có thể ngay cả tự tôn cũng không cần.

Toái Tinh trong mắt hiện lên một tia khác thường, gợi lên một mạt cười cân nhắc khó hiểu.

“Hảo, ta mang ngươi đi.”
Bình Luận (0)
Comment