Lạnh Lùng Tể Tướng Liệt Hỏa Hoàng Đế

Chương 14

Trên chiến trường đằng đằng sát khí, phóng tầm nhìn trừ bỏ thi thể vẫn là thi thể. Chỉ có hai người đứng đó, bọn họ quanh thân sát khí khiến người không dám tới gần, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám.

“Hừ, ngươi thua, Lãnh Quân.”

“Ngươi cũng không hơn.” Hòa? Y tuyệt đối không cho phép.

“Như thế nào, còn muốn tiếp tục sao?” Hắn chính là thật lâu không đụng phải địch nhân như Lãnh Quân, thật sự là đại khoái nhân tâm.

“Lãnh Quân, không thể!” Du Trúc Nhận một phen giữ chặt Lãnh Quân, “Ngươi bị thương, không thể tái cùng hắn đánh.” Nhìn vết thương nơi bụng Lãnh Quân cùng vết máu ghê người, hắn lo lắng muốn chết.

“......”

“Lãnh Quân!”

“Đem hắn trả lại cho ta.” Đôi mắt như lợi kiếm sắc bén bắn thẳng đến Tang Địch Hằng, như muốn đem hắn xỏ xuyên.

“Ngươi thua.”

“Không có.” Chỉ cần hắn còn đứng, hắn sẽ không thua.

“Một khi đã như vậy, ta liền thành toàn ngươi.” Nói xong, liền thủ thế, “Đến đây đi!”

“Hừ!” Rút ra trường kiếm, Lãnh Quân tốc độ nhanh như chớp, khiến Tang Địch Hằng cùng Du Trúc Nhận không khỏi hoảng sợ.

Không nghĩ tới bị trọng thương còn nhanh như thế, xem ra hắn đích xác đã coi nhẹ người này.

Binh ── thương ── thương ──

Vũ khí va chạm thanh âm như đến từ địa ngục làm người ta mao cốt tủng nhiên (sởn gai óc), nhìn thân ảnh hai người triền miên giao đấu, Du Trúc Nhận biết chính mình bất lực. Hai người kia đã hoàn toàn điên rồi, bọn họ đang liều mạng, rốt cuộc cái gì có thể khiến bọn họ cố chấp như thế, Du Trúc Liệt sao?

Ha hả, hắn không biết đệ đệ mình có mị lực lớn thế.

Phụ vương, người xem tới rồi sao?

Người đang nghĩ gì?

Đại khái do quá mệt mỏi, hai người đánh nhau đến tinh bì lực tẫn (sức cùng lực kiệt), chỉ có thể lấy vũ khí chống đỡ thân mình, trên người cả hai miệng vết thương cũng vô số, khiến người ta kinh hãi.

“Lãnh Quân, ngươi thật là cái nam nhân đáng sợ.” Tang Địch Hằng gian nan mở miệng.

“......” Lãnh Quân mồm to thở gấp, y biết, nếu lúc này ngã xuống, hắn liền tính nhận thua cho nên y không thể ngã.

“Da ──” hét lớn một tiếng, Tang Địch Hằng dũng mãnh huy kiếm, lần này hắn dùng hết sức lực toàn thân, cấp cho y một kích cuối cùng......

“Lãnh Quân ────” tiếng la trong trẻo hào cùng tiếng vó ngựa, khiến cho ba người đồng thời chú ý.

Thân hình Lãnh quân nhoáng lên một cái, cuối cùng tránh được một kích trí mạng, y ngẩng đầu nhìn thân ảnh xa xa kia.

“Hừ!” Hắn đến đây sao?

“Lãnh Quân!” Du Trúc Liệt nhanh nhảy xuống ngựa vọt tới bên người Lãnh Quân, ôm chặt lấy y, “Lãnh Quân, Lãnh Quân......” Cuối cùng nhìn thấy y, cuối cùng......

Tang Địch Hằng tức giận nhìn màn này, đôi mắt tràn ngập lửa giận trừng Toái Tinh.

“Đại hoàng tử.”

“Vì sao?”

“......” Toái Tinh không nói.

“Vì sao?” Hắn không nghĩ tới, cuối cùng phản bội hắn lại là Toái Tinh.

“Đại hoàng tử, ngài bị thương, chúng ta trở về đi!” Hắn nhảy xuống ngựa, nâng dậy Tang Địch Hằng.

“Vì sao?”

Toái Tinh lặng yên, hắn giúp Tang Địch Hằng chuẩn bị lên ngựa, lại không ngờ, Tang Địch Hằng giơ kiếm xẹt qua trước ngực hắn, máu tươi nhất thời nhiễm hồng vạt áo.

Toái Tinh cắn cắn môi dưới: “Đại hoàng tử, chúng ta cần phải trở về.”

“Toái Tinh!” Du Trúc Liệt vừa thấy Toái Tinh bị thương, vội muốn chạy đến, lại bị Du Trúc Nhận giữ chặt, “Toái Tinh......” Đều là hắn không tốt, “Tang Địch Hằng, ngươi quá độc ác.”

Tang Địch Hằng xoay người nhìn thoáng qua Du Trúc Liệt, rồi chuyển hướng Lãnh Quân: “Lãnh Quân, lần này ta thua, nhưng là, ta sẽ không dừng tay.” Nói xong liền nhảy lên ngựa, trường tiên (roi) vung lên, gào thét mà đi.

Toái Tinh cũng theo lên ngựa, không quay đầu lại đuổi theo......

Cuối cùng, cuối cùng nhìn thấy ngươi, Lãnh Quân!

“Lãnh Quân, ta rất nhớ ngươi, rất nhớ ngươi, ta đã biết, đã biết......”

“Ngươi cuối cùng chịu trở lại?” thanh âm lạnh lùng của Lãnh Quân đối Du Trúc Liệt mà nói giống như tiếng trời.

Thật tốt quá, lại được nghe rồi.

“Hừ!” Lãnh Quân lộ một mạt cười lạnh, bỗng nhiên một phen ôm lấy hắn, nhanh sải bước lên ngựa, “Du Trúc Nhận, thực xin lỗi, ta đại khái điên rồi.” Nói xong liền đá bụng ngựa, thừa dịp Du Trúc Nhận hết sức kinh ngạc rời đi.

“Lãnh Quân ────”

........................................................................

Hắn cùng Lãnh Quân bỏ trốn!!!!

Cho tới bây giờ đã qua gần nửa tháng, Du Trúc Liệt vẫn không thể tin chuyện này là thật, Lãnh Quân cư nhiên mang hắn bỏ trốn, lúc ấy hắn căn bản phản ứng không kịp, chỉ biết ngồi ngơ ngác trên lưng ngựa, khi Lãnh Quân mệt mỏi đến hôn mê, hắn mới phản ứng, tưởng tượng đến khuôn mặt Nhận ca ca lúc ấy, hắn thật mắc cười muốn chết.

“Cười gì?”

“Di?”

“Di cái gì?” Một con bàn tay to lớn vỗ vỗ đầu hắn, “Ăn cơm.”

“Lãnh quân, ngươi nói Nhận ca ca hắn sẽ ra sao?”

“Quản hắn làm gì?” Lãnh Quân lạnh lùng nói.

“Ngươi nói chúng ta như thế có hay không hơi quá đáng?” Tổng cảm thấy được thực có lỗi với Nhận ca ca.

“Hắn không muốn làm hoàng đế nên không cần lo.”

“Chính là......” Lãnh Quân rất thiếu trách nhiệm nga!

“Ngươi đã quên, ngươi còn có con trai.” Lãnh Quân không cho là đúng nói.

“Ngươi nói! Hắn còn nhỏ như vậy, không đến ba tuổi da!” Hắn sao cảm thấy chính mình cùng phụ vương là một dạng?

Lãnh Quân buông bát đũa, nhíu mày nhìn hắn: “Ngươi là muốn trở về?”

“Ách...... Không phải.” Hiện tại cùng Lãnh Quân ở một chỗ hắn chính là thực hạnh phúc, sao có thể trở về.

“Vậy ngươi nói nhiều thế làm gì?”

“Ta chỉ muốn.....”

“Nếu ngươi muốn trở về, ta không phản đối.” Lãnh Quân đứng dậy, “Dù sao Du Trúc Nhận tựa hồ còn chưa tuyên bố gì.” Tiểu gia khỏa này đại khái còn hy vọng trở về đi!

“Lãnh Quân, ngươi vì sao muốn dẫn ta tới nơi này?”

“Ta thích!” Lãnh Quân mở sách ra nhìn.

“Vậy ngươi yêu ta sao?” Lãnh Quân luôn làm ra một ít chuyện ngoài dự đoán của người ta, khiến hắn luôn không hiểu nỗi.

“Ngươi sao luôn hỏi mấy vấn đề ngu ngốc?” Buông sách, Lãnh Quân thân thủ kéo hắn vào lòng, “Ta như vậy, ngươi còn không tin sao?” Thật là, gia khỏa này trong óc rốt cuộc nghĩ gì?

“Ta chỉ là không xác định, ta sợ...... Sợ......”

“Ta sẽ không lừa gạt ngươi.”

“Thật sự?”

“Ân.” Lãnh Quân cúi đầu, đang chuẩn bị hôn lên cánh hoa anh đào kia, lại bị một thanh âm bất đắc kì tử đánh vỡ, y không hờn giận trừng trứ khách không mời mà tới này, “Ngươi tới làm gì?”

Người tới thân thể thon dài tựa nơi cửa.

“Đến xem các ngươi rốt cuộc khi nào chuẩn bị trở về.” Du Trúc Nhận cười tà nhìn bọn họ.

“Vĩnh viễn không quay về.”

“Ngươi muốn Liệt vong quốc?”

“Không nghiêm trọng như vậy.” Lãnh Quân đạm nói.

“Lãnh Quân, ngươi rất bá đạo, tư tưởng của ngươi làm người ta chán ghét.” Du Trúc Nhận thu hồi tươi cười, “Ngươi có biết Liệt đi như thế, người trong thiên hạ sẽ ra sao?”

“Liên quan gì ta?”

“Ngươi thật là thiếu trách nhiệm.”

“Ưng là hoàng đế thì tốt rồi.” Bởi vì hắn chẳng những là con Du Trúc Liệt, lại còn là tôn tử Du Trúc Thuận.

“Các ngươi thật tính toán cả đời không quay về?” Du Trúc Nhận thở dài, “Thôi được!” Hắn cũng hy vọng bọn họ hạnh phúc.

“Cám ơn!”

“Di?” Đang muốn xuất môn Du Trúc Nhận nhanh chóng xoay người, thấy Lãnh Quân vẫn mặt lạnh nhìn sách, “Nghe nhầm đi!”

Hì hì......

Du Trúc Liệt buồn cười nhìn Du Trúc Nhận, thật sự là thay hắn khổ sở, nếu hắn biết cá tính Lãnh Quân, nhất định sẽ thấy mình nghe lầm a.

“Liệt, hảo hảo bảo trọng.”

“Ân!”

Đã xong đi! Hắn cuối cùng có thể cùng Lãnh Quân bên nhau, đúng vậy, gì mà luân thường đạo lý, hắn cũng không quản, hắn chỉ cần Lãnh Quân, sinh mệnh hắn chỉ có Lãnh Quân, Nhận ca ca, cám ơn ngươi!

....................................................................................

Thân nhân, thiên hạ, hết thảy, đều không thể so được một chữ tình, trước kia hắn không hiểu, vì sao Võ Hương cam nguyện gả cho người mình không yêu, vì sao nàng có thể bỏ qua thân nhân để yêu Vũ phi, hiện tại, hắn hiểu được, bởi vì hắn cũng như vậy.

Du Trúc Liệt nhàm chán cắn hạt dưa, ánh mắt thường thường phiêu đến chòi nghỉ mát đối diện, nguyên nhân vô hắn, chính là tại chòi nghỉ mát kia có hai thân ảnh khiến hắn vạn phần đau đầu đã đứng ở đó ước chừng ba canh giờ.

Này Tang Địch Hằng không biết làm sao chạy tới, từ ba ngày trước liền theo hai người bọn họ, chính mình cũng thường thường chịu nổi khổ bị trừng trứ, mà tầm mắt phẫn nộ kia, không hề nghi ngờ, đến từ quản gia Toái Tinh của Tang Địh Hằng.

Hắn thật sự rất muốn hỏi một chút thương thế Toái Tinh đã tốt chưa, chính là mỗi lần đến gần đều cảm thấy mười phần lãnh khí, hắn thật sự không có can đảm tiếp cận.

Toái Tinh đối hắn đầy địch ý, kỳ thật hắn trong lòng ít nhiều hiểu được, nhưng lại nhìn bộ dáng hai người đó chưa từng nói chuyện với nhau, hắn thật sự không cách nào liên tưởng được.

“Ai......”

“Thán cái gì?”

“Toái Tinh?” Hắn cuối cùng mở miệng nói chuyện với mình.”Toái Tinh thương tốt chưa?”

“Ân.” Đều là những chuyện đã qua.

“Toái Tinh, ngươi đối ta......”

Toái Tinh như biết hắn muốn nói gì liền cười nói: “Đúng vậy, ta chán ghét ngươi, hận không thể giết ngươi......” Hắn thân thủ nghĩ muốn vuốt ve hai má tiểu tử này, đột nhiên bị một cánh tay cường tráng ôm chặt, lực đạo mạnh, giống như muốn bóp nát cổ tay mảnh khảnh của hắn, mà Toái Tinh vẫn tươi cười.

“Tang Địch Hằng, ngươi tốt nhất bảo tên tổng quản này tránh xa ra.” Lãnh Quân kéo Du Trúc Liệt vào lòng, lạnh lùng cảnh cáo.

Tang Địch Hằng căm tức nhìn Toái Tinh: “Ngươi vì cái gì cứ như âm hồn không tiêu tan?”

“Ta phải bảo vệ ngài an toàn.”

“Thần kinh, ngươi có biết không chính mình thật rất phiền phức, đừng có cản trở chuyện của ta.” Tất cả mọi người nhìn ra Toái Tinh đối Du Trúc Liệt có địch ý, bởi vậy vẫn đề phòng hai người bọn họ tiếp cận.

“Thực xin lỗi.”

“Toái Tinh, ngươi có thể đi trở về.”

“Không, ta phải bảo hộ ngài.”

“Ngươi!” Tang Địch Hằng nhíu mày, “Cẩn thận ta giết ngươi.”

“Tùy ý.”

“Chết tiệt.”

“Hừ!” Lãnh Quân hừ lạnh một tiếng ôm lấy Du Trúc Liệt xoay người rời đi.

Tang Địch Hằng vội bỏ ra Toái Tinh đuổi theo: “Lãnh Quân, ngươi muốn đi đâu?”

“...... Ngu ngốc.”

“Ngươi, ta không cho ngươi chạm vào Liệt.”

Lãnh Quân đột nhiên dừng cước bộ, bình tĩnh đứng trước mặt Tang Địch Hằng, khí thế kia khiến Tang Địch Hằng kinh ngạc không thôi, đó là một loại độc chiếm mãnh liệt, khí phách tựa hồ như hùng sư, khiến hắn lần đầu cảm thấy được người nào đó đáng sợ.

hùng = gấu, sư = sư tử

“Hắn là của ta.” Nói xong, xoay người đi tiếp.

“Ách?” Du Trúc Liệt không khỏi mặt đỏ, Lãnh Quân nói hắn là của y da!

Tang Địch Hằng ngơ ngác nhìn phương hướng hai người ly khai, có lẽ hắn thật sự thua, không, ngay từ đầu hắn liền không có cơ hội thắng, cho dù chỉ một lần, kết cục đại khái cũng là giống nhau đi!?

Tang Địch Hằng a Tang Địch Hằng, ngươi cuối cùng nếm được tư vị thất bại a!?

........................................................................

Kết thúc ──

“Nha ────────” tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết không khách khí truyền vào tai Lãnh Quan, khiến y đàng gấp sách lại.

“Ngươi là cái gì?” Đều qua mười năm, đã già thế này, sao một chút cũng không lớn lên a?

“Lãnh, Lãnh Quân, ta, ta ta ta......”

“Gì? Có chuyện chậm rãi nói.” Lãnh Quân lạnh lùng nhìn hắn.

Du Trúc Liệt vỗ vỗ ngực, hét lên đầy nước miếng, nói: “Ta, ta nghe nói Ưng, Ưng hắn...... Hắn cư nhiên đoạt vương tử Trung Quốc!!!!”

Lãnh quân nhíu mi: “Thì tính sao?”

“Hắn bắt người ta làm nam sủng da!??” Lại giẫm lên vết xe đổ đi!?

“Rồi sao?” Lãnh Quân thản nhiên hỏi.

“Chính là hắn sẽ cũng không......”

“Ai kêu chúng ta đều là con cháu Thuận đế.”

( Phong Thụ: con cháu Thuận đế cũng biến thái như nhau.)

“Ngươi nói Ưng hắn sẽ ra sao?” Ưng vì cái gì muốn đi đoạt cái vương tử ấy làm nam sủng?

Du Trúc Liệt đi đến trong ngực Lãnh Quân, thân thủ khiêu khích y.

“Lãnh Quân, ta đã hết đau rồi.” Lần cuối cùng bọn họ làm là ở hai tháng trước, bây giờ còn đau mới là lạ.

“Ân.” Lãnh Quân bất động như núi.

“Lãnh quân, ngươi không muốn ta sao?”

“Không cần.”

“Vì cái gì?” Du Trúc Liệt bất mãn ngẩng đầu, “Lãnh Quân không cần Liệt sao?”

“......”

“Đến!” Du Trúc Liệt hôn lên đôi môi Lãnh Quân, “Ân......”

Lãnh Quân tùy ý hắn ở trên người mình làm càn, vẫn đang không nhúc nhích.

“A...... Lãnh Quân, mau tới thôi!” Hắn chính là suy nghĩ thật lâu.

“Không đến.” Đều làm nhiều lần như thế, hắn mỗi lần đều kêu như heo, giống lần trước, hắn cư nhiên hô như phá yết hầu, khiến cho ngày hôm sau hàng xóm đều chạy tới hỏi chuyện gì, mẹ nó, y thực mất mặt muốn chết.

“Vì sao?” Du Trúc Liệt ủy khuất nhìn Lãnh Quân.

“Bởi vì......” Ách?

Chết tiệt, lần trước y cũng bị bộ dáng đáng thương này của hắn làm mêm lòng, lần trước nữa cũng vậy, lần trước trước nữa cũng...... Mẹ nó, lần này......

“Ngô...... Lãnh quân...... Ân a......” Lãnh Quân điên cuồng ôm lấy lưng áo hắn, lập tức giải khai xiêm y chướng mắt kia.

“Ngươi này tiểu đông tây chết tiệt!” Lãnh Quân nghiến răng nghiến lợi nói, bàn tay to cũng đã điên cuồng xâm nhập nơi riêng tư của hắn.

“A...... A...... Lãnh Quân...... Ta hảo yêu ngươi......”

“Đáng giận!!!”

Lần này y lại thất bại!!

– Toàn văn hoàn –
Bình Luận (0)
Comment