Lãnh Quân Dạ Thiếp

Chương 11


Hoàng Bắc Thiên ở trong khách điếm chờ Hữu Hi, mắt thấy trời bắt đầu tối sẫm lại, còn Hữu Hi vẫn chưa thấy về.
Hắn bươc ra khỏi giường, tinh mâu mang theo một chút lo âu, đanh chết, chỉ đi lấy thuốc, sao lại lâu như vậy?.
Bị người ta lừa đem bán? Hay dọc đường bị cướp bóc.
Ý niệm vừa nảy lên trong đầu Hoàng Bắc Thiên, hắn liền không chút suy nghĩ nhảy ra khỏi khách điếm.
Trong không khí tràn ngập khí tức nặng nề, trời tựa hồ muốn mưa, thân ảnh Hoàng Bắc Thiên dừng lại ở ngã tư đường, ánh mắt nhìn bốn phía tìm kiếm thân ảnh Hữu Hi.
Bầu trời “răng rắc” một tiếng nổ, sấm chớp nảy ra, trong nháy mắt, mưa tầm tã.
Trên đường bắt đầu thưa thớt người vội vàng tránh né cơn mưa bất chợt, mưa lớn rơi trên người Hoàng Bắc Thiên, nhưng hắn không rãnh để đi tránh.
Chịu đựng đau đớn, trong bóng đêm tìm kiếm Hữu Hi, đáng chết, đi nào rồi?.
Hắn..

hắn tại sao lại lo lắng?
Hoàng Bắc Thiên đột nhiên đi chậm lại, cảm thấy bản thân thật buồn cười.
Ngẩng đầu nhìn tia điện quan lóe lên trên bầu trời, nước mưa gột sạch gương mặt hắn, chần chừ xoay người lại.

Phát hiện trong một ngõ ngách, một bóng người nhỏ nhoi đang cuộn mình lại, lạnh run, hắn bước tới, chân giẫm lên những giọt nước tựa như xé gió, khiến cho người ngồi trong góc giật mình chú ý.
Tia chớp xẹt ngang bầu trời, hai người nhìn nhau, nàng giống như con sơn dương lạc đường.
Không đợi Hoàng Bắc Thiên nói gì, nàng đứng lên, không chút do dự nhảy vào lòng hắn: “Có sét đánh”.
Hữu Hi nhỏ giọng run run nói.

Thân thể lạnh như băng, giống như nai con đang hốt hoảng, tìm kiếm an toàn trong lòng hắn.

Hoàng Bắc Thiên muốn nói điều gì đó với, nhưng khóe miệng co quắp lại, cuối cùng chỉ vươn tay ôm lấy thắt lưng Hữu Hi, vỗ về nàng tựa hồ giống như an ủi.
Nàng như thế lại sợ sét đánh?!!
“Không biết trở về nhanh một chút sao?’.
“Ta… ta cầm hết thuốc trở về rồi”- Hữu Hi trốn trong lòng ngực rộng của Hoàng Bắc Thiên rầu rĩu nói.
“Dược điếm rất xa sao?- Âm thanh lạnh lẽo mang theo tia tức giận.
“Không xa, nhưng mà….”.
“Nhưng mà cái gì…?”
“Ta bị lạc đường”- Hữu Hi xấu hổ nói ra sự thật, cảm được ngực Hoàng Bắc Thiên phập phồng lên xuống, không biết là tức giận hay như thế nào.
Hữu Hi không dám ngẩng đầu lên, lạnh rung nói: “Ta rất sợ, chúng ta trở về thôi.”
Khóe môi Hoàng Bắc Thiên co quắp lại, cuối cùng chỉ ôm lấy Hữu Hi hướng về phía khách điếm, nước mưa trải rộng, trên đường lưu lại chuỗi chuỗi dấu chân của hai người.
….
Quần áo hai người ướt đẫm, đầy cửa đi vào, Hữu Hi lấy từ trong lòng ra hai bao thuốc, đặt lên bàn.
Hoàng Bắc Thiên nhờ tiểu nhị chuẩn bị một thùng nước nóng, thuận tiện tìm hai bộ quần áo sạch sẽ, một bộ lớn hơn bộc ủa tiểu nhị.
Hoàng Bắc Thiên tiến vào trong phòng, thấy trên bàn có hai bao thuốc cực kì sạch sẽ, không hề bị ướt.
Tya hắn nắm lại, không nhịn được một chút xúc động, phía trên cơ thể vẫn còn lưu lại sự ấm áp.
Hữu Hi chỉnh sửa lại đầu tóc, đột nhiên nhớ tới vết thương Hoàng Bắc Thiê, giống như đầu xe lửa vọt đến trước mặt hắn, nhìn vết thương lắp bắp nói: “Ngươi… ngươi… miệng vết thương của ngươi, đều tại ta không tốt, ngươi mau cởi quần áo ướt ra, ta giúp ngươi xem vết thương”.
Gương mặt Hoàng Bắc Thiên không chút thay đổi nhìn Hữu Hi, nước trên thân thể hắn rơi xuống chân.
“Ngươi tự chăm sóc tốt chính mình đi”- Lạnh giọng nói xong, hắn xoay người đi ra ngoài.
Hắn không phải đang bị thương sao, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, Hữu Hi có chút lo lắng, muốn giữ hắn lại, nhưng lại hắt xì một cái.
Chỉ một lát sai.


Hoàng Bắc Thiên đã trở lại, cầm trong tay hai bộ quần áo, đem chúng nhét vào người nàng.
Mặt mày lãnh khốc nói: “Mau đi thay”
“Oh”- Hữu Hi cầm lấy quần áo, hướng về phía bình phong đi ra sau nó, cỡi quần áo ướt ra rồi mặc bộ quần áo khô ráo vào, lúc này mới đi ra.
Vừa ra đã thấy Hoàng Bắc Thiên ngồi bên cạnh bàn, phía trên không mặc áo, bờ vai trần rộng, cơ bắp hiện rõ, cường tráng mà khỏe đẹp.
Hữu Hi nóng mặt, cúi đầu, đầy ngây ngất không dám nhúc nhích.
“Lại đây!”- Hoàng Bắc Thiên bá đạo, lãnh khốc hô lên một tiếng.
“Oh” Lại đây?
“Giúp ta bôi thuốc”- Hoàng Bắc Thiên ngửa mặt hất lên, tràn đầy khí phách, làm cho người khách có cảm giác lời hắn nói chính là lệnh.
Quên đi, tốt xấu gì cũng vừa cứu nàng một mạnh, lại còn dầm mưa đi tìm nàng là ướt cả vết thương.
Hữu Hi đi tới, nhìn thấy trên bàn có miếng vải trắng liền cầm lấy nó.
Đối với băng bó vết thương nàng không xa lạ, lúc ở với kế phụ nàng thường xuyên bị thương, nên luôn phải tự mình băng bó, sau khi Nhất Thần phát hiện, hắn đau lòng muốn chết, quyết đi tìm kế phụ tính sổ.
Làm như vậy chỉ càng khiến kế phụ tức giận, nàng cảng thêm bị thương, bởi vậy, mỗi lần Nhất Thần nhìn thấy nàng băng bó vết thương, nàng phải dùng biện pháp ôn nhu khuyên giải hắn.
Hữu Hi mở gói thuốc, nửa ngồi nửa đứng trước mặt Hoàng Bắc Thiên, đem thảo dược cầm máu đắp lên vết thương của hắn.
Vết thương vừa sâu vừa dài, Hữu Hi trong đầu từng đợt tê cứng, tay không nhịn được có chút run rẩy, lực mạnh hơn, nàng lo lắng nhìn Hoàng Bắc Thiên, chỉ thấy mi mắt hắn khẽ cử động, hình như… Hình như không sao cả.
Hữu Hi dùng dược tốt nhất, cùng với vải trắng sạch sẽ băng bó cho Hoàng Bắc Thiên, lúc này mới trút được gánh nặng đứng lên, ngồi chồm hổm đã lâu, chân vì thế mà tê đi, thân thể vô tư thẳng tắp ngã vào lòng Hoàng Bắc Thiên.
Tay nàng vô thức đặt trên ngực Hoàng Bắc Thiên…..

nóng rực, cứng rắn… gương mặt Hữu Hi nóng rực như phát hỏa.
Cuống quýt buông tay ra, thân thể vội vàng lui về sau, rút khỏi lòng Hoàng Bắc Thiên, nhưng vì chân còn tê mà ngã té về sau.

“Ta… ta không phải cố ý”- Hữu Hi đỏ mặt, cố gắng không đau đớn, bối rối giải thích.
Gương mặt Hoàng Bắc Thiên một chút cũng không biến sắc, đứng dậy hỏi: “Trên mặt đất rất thoải mái sao?”
“Oh… không, không phải”- Hữu Hi vội vàng đứng lên, tay đấm vào chân.
Lúc này, tiểu nhị gõ cửa đưa thức ăn, tạm thời giảm bớt sự ngượng ngùng xấu hổ giữa hai người, hai người dùng qua bữa tối, Hữu Hi cảm thấy thân thể bắt đầu ấm dần lên.
“Ngủ đi”- Hoàng Bắc Thiên liếc Hữu Hi một cái, nói đơn giản hai chữ.
“Oh”- Nhưng chỉ có một cái giường.
“Ngươi ngủ trên giường”- Hoàng Bắc Thiên vừa nhìn đã thấy nỗi băn khoăn của Hữu Hi.

Thân thể cầm chăn mình đặt trên mặt đất.
“A, ngươi bị thương, ngươi ngủ trên giường, ta ngủ trên mặt đất là được rồi”
“Được!”- Hoàng Bắc Thiên đáp một tiến, đâm dâm đi về phía giường.
Hắn ngủ ở trên giường, nàng ngủ trên mặt đất, Hữu Hi không nhịn được cuộn thân thể của chính mình.
Bên ngoài thỉnh thoảng có sầm chớp, làm cho nàng không có cách nào ngủ được, rất sợ hãi, đột nhiên tiếng sấm nổ lên.
“Răng rắc” Một tiếng nổ, Hữu Hi gắt gao cuộn mình lại, bưng kín lỗ tai, cắn môi.
Thân thể gầy yếu tìm kiếm một nơi an toản để trốn.
“Đi lên”- Âm thanh bá đạo của Hoàng Bắc Thiên vang lên.
Hữu Hi kinh ngạc quay đầu lại, trong mắt tràn ngập sợ hãi cùng lệ quang.
“Lại đây”- Hoàng Bắc Thiên không kiên nhẫn bá đạo ra lệnh.
Hữu hi như bị hấp dẫn bởi bờ ngực rộng ấp ám, an toàn của hắn, liền giống như con thỏ ôm chăn mền lủi thủi đi về giường.
Hoàng Bắc Thiên đưa chăn mền cho nàng, giữ lấy tay nàng lại: “Ngủ”.
Thanh âm vẫn như cũ cực kì báo đạo lạnh lùng, nhưng đối với Hữu Hi nàng nghe thấy nó cực kì ấm áp.

Hắn lôi kéo tay nàng, Hữu Hi trong lòng nảy lên tình cảm ấm áp.
Tia chớp cùng tiền sức cũng không còn phá rối, cảm giác an toàn bao phủ, nàng an tâm chìm vào giấc ngủ.

Con người Hoàng Bắc Thiên trong đêm lóng lánh như ánh sao, hắn nhìn mặt Hữu Hi, vừa rồi còn hoảng sợ giờ đã bình tĩnh lại.
Nàng ngủ, nhưng là cực độ không nằm yên, đầu rúc vào ngực hắn, tay nàng giống như theo thói quen ôm lấy thắt lưng hắn.
Từng có người được nàng ôm như vậy sao?
Con mắt sáng của Hoàng Bắc Thiên thâm trầm như mực, nhịn không được ven tay, làm cho tay nàng chạm vào cánh tay hắn, tay kia chầm chậm ôm lấy thắt lưng nàng.
Hữu Hi lại tiếp tục cúi đầu vào sâu trong lòng hắn, gương mặt nhỏ nhắn dán vào trong ngực hắn.
Hắn một điểm cũng không chán ghét cảm giác thân mật này, tay cứng ngắc ôm lấy Hữu Hi, nàng giống như một đứa trẻ tham luyến tìm sự ấm áp.
Trêu chọc hắn đến cực hạn.
Thân thể có loại cảm giác khác thường, không nhìn được dừng lại trên gương mặt nàng, sau đó cẩn thận hôn lên.
…..
Một đêm ngủ thật êm đềm, Hữu Hi tỉnh lại, dùng tay che chắn đôi mắt còn buồn ngủ, trước mắt một mảng màu sắc.
Trái tim giống như được sửi ấm, thân thể lui về sau, bất ngờ phát hiện, chính mình đang cuộn vào lòng ai đó cực kì ấm áp, bàn tay vô sỉ còn đặt trên da thịt người khác.
Tỉnh táo, đêm qua nàng vì sợ hãi sét đánh, mà cùng Hoàng Bắc Thiên ngủ trên một giường.
Tiếp tục lui về sau, trời ạ, nàng quả nhiên trốn vào lòng Hoàng Bắc Thiên nhất định là vì quá sợ hãi.
Tiếp tục lui về sau, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bờ ngực rộng rãi của Hoàng Bắc Thiên, không dám ngẩng đầu, sợ đụng mặt Hoàng Bắc Thiên xấu hổ vô cùng.
“Ngươi muốn rớt xuống sao”- Âm thanh của Hoàng Bắc Thiên đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu.
“Hã”- Hữu Hi rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng kêu thảm.
Hoàng Bắc Thiên vẻ mặt chế giễu: “Đồ ngốc!”.

Người cũng đứng lên, thân thể cao lớn đi về phía bàn cầm lấy quần áo, mặc vào.
“Ngươi đi đâu vậy”-Hữu Hi nhìn Hoàng Bắc Thiên đi ra ngoài không nhịn được liền hỏi.
“Ta có việc cần làm, ngươi ở chỗ này chờ”- Hoàng Bắc Thiên không quay đầu lại, nói xong liền mở cửa đi ra ngoài.
Hữu Hi chống tay trên mặt đất lạnh lẽo, nhưng cả người một mảng nóng rực.

Bình Luận (0)
Comment