Lãnh Quân Dạ Thiếp

Chương 12


Sau khi Hoàng Bắc Thiên rời khỏi đây, Hữu Hi sửa sang lại đệm giường, rồi đi rửa mặt một phen.

Trong đầu luôn nhớ tới gương mặt lãnh khốc nhưng khí phách của Hoàng Bắc Thiên, con mắt sáng như sao, thân thể tráng kiện.
Hắn nhìn tuy lạnh lùng, nhưng nội tâm không phải thế, vì vô tình nên không để ý đến nhận thức của người khác khiến người ta sợ hãi.
“Khâu khâu”.
Đang suy nghĩ thì truyền tới tiếng đập cửa, Hữu Hi đoán đó là tiểu nhị của khách điếm, nàng đứng dậy mở cửa, đã thấy phía ngoài là một nam nhân cao tráng, trong mắt lóe lên tia nhìn khiến người khác sợ hãi.
“Hã!”- Hữu Hi không kịp kêu lên, nam nhân đã vươn tay bóp cổ, đem nàng đẩy vào phòng, cánh cửa bị hắn dùng chân đóng lại.
Hữu Hi hô hấp khó khăn, hoảng sợ nhìn nam nhân trước mắt, nhưng lại kêu không ra tiếng.
Nam nhìn nàng giống như đang chứng kiến con mồi của giãy giụa cực kì hưng phấn, bóp lấy cổ nàng đi đến bên cửa sổ, sau đỏ điểm vào cổ nàng.

Cánh tay ôm lấy thắt lưng, bay khỏi cửa sổ, rơi xuống trên nóc nhà.
Hữu Hi muốn hô cứu mạng, nhưng lại phát hiện chính mình không cách nào phát ra âm thanh, nam nhân mang nàng bay đi Hữu Hi cảm thấy say sẩm, mọi thứ trước mắt đều mờ ảo nhìn không ra.
Nam nhân có cảm giác an toàn mới ngừng lại, Hữu Hi phát ra một trận buồn nôn chỉ muốn ói ra tất cà, “Oa” một tiếng, nhắm ngay tên nam nhân rồi phun ra tất cả.
“Ahh….


con phụ nữ đang chết”- Nam nhân bị Hữu Hi ói lên người, vội vàng buông tay, đem thả Hữu Hi té trên mặt đất, căm ghét cau mày tay giơ lên như muốn đánh Hữu Hi.
Hữu Hi nằm im ngất xỉu trên mặt đất!!
Nam nhân hùng hùng hổ hổ rút vài đám cây cỏ đem những thứ ô uế lau sạch, lúc này Hữu Hi mới bình tĩnh đứng dậy.
“Xú nữ nhân, ta thật sự muốn một chưởng đánh chết ngươi”- Nam nhân vừa nói xong liền dùng tay xé quần áo Hữu Hi.
Hữu Hi phục hồi tinh thần lại, nhìn nam nhân nói với nàng chưa quá câu đã vội cởi quần áo nàng, Hữu Hi sợ đến cuống cuồng, tay chân giãy dụa.
“Thật là phiền toái”- Nam nhân bực mình nói, sau đó mạnh tay xé quần áo Hữu Hi, lộ ra làn da trơn bóng ở phía sau lưng.
Hả! Hả! Nam nhân này bị biến thái sao, đầu Hữu Hi trở nên tê dại, muốn kêu cứu nhưng lại không ra tiếng.
Hình như nam nhân đã điểm vào cổ , khiến nàng không cách nào nói chuyện, đây gọi là điểm huyệt sao?
Hữu Hi giãy dụa có suy nghĩ muốn chạy thoát, nam nhân lại không buông tay, đem Hữu Hi đặt trên mặt đất, ép cả người nàng xuống
Một chân bị nam nhân khóa chặt, hắn ngồi lên trên đùi Hữu Hi, Hữu Hi chỉ có thể nằm dài trên mặt đất, không cách nào phản kháng.
“Không phải nói có bí mật sao, nhưng sao chẳng thấy gì cả, đúng là da, quả thật không sai mà”- Nam nhân dùng tay một chút.
Hắn muốn cái gì? Hữu Hi giương miệng quát to, nhưng không có âm thanh, thân thể giãy dụa khỏi sự giam cầm của nam nhân nhưng chỉ phí công.
Nma nhân nhàn nhã nói: “Thành thật mà nói, mang theo người sống rất phiền toái, ta xem hay lột da ngươi xuống mang theo cho dễ”.
A? Cái gì, lột dạ? Hắn nói cái gì bí mật, Hữu Hi không nhịn được đổ mồ hôi lạnh, tại sao nàng lại tới thời cổ đại, gặp ai cũng biến thái.
Hữu Hi ngẩn ra, cảm giác lạnh lẽo vây trên lưng nàng, có chút đau đớn.
Trời ạ, thật là khủng khiếp, có ai tới cứu nàng không? Ngay lúc này, nàng nghĩ tới bốn chữ “anh hùng Cứu Mỹ nhân”, bất lực tuyệt vọng nhìn trời, trong lòng liên tục hò hét, Bồ tát ơi, ông trời ơi, nếu như ai tới cứu nàng, nàng tình nguyện gả cho người đó.
Hữu Hi bất lực hò hét, đột nhiên cảm giác trên người nhẹ hẫng, nam nhân ngồi trên người nàng hình như đã rời đi, nàng vui vẻ đang tính đứng dậy, đột nhiên nghe tiếng vù vù vang lên, lúc đó mới hoảng sợ phát hiện vô số mũi tên đang hướng về nàng bay tới.
Tiếp đó một thân ảnh bay tới, hai mắt nàng xoay tròn, thân thể rời khỏi mặt đất, nàng bị nhét vào lòng ngực của ai đó.
Hữu Hi quay đầu lại nhìn, trái tim hung hăng thất kinh, sợ hãi lan tràn toàn thân.

Nếu như có thể, nàng tình nguyện để bản thân mình bị cái tên biến thái kia lột da, nếu như có thể nàng hi vọng chính mình đang nằm mơ.

Vì giờ phút này, nam nhân đang ôm nàng trong ngực không ai khác là cái tên tàn bạo vô cùng Vương gia Lăng Khiếu Dương, nhìn thấy hắn, giống như gặp quỷ.

Sắc mặt Hữu Hi trắng như tóc bạc, trái tim sợ hãi như muốn nhảy khỏi ngực.

Cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân, rõ ràng là ác quỷ tới lấy mạng.

Nàng không thể gả cho nam nhân như vậy, Bồ tát nhất định là không có thật.

Hữu Hi phục hồi lại tinh thần quay đầu bỏ chạy, nhưng cánh tay bị Lăng Khiếu Dương nắm lại, siết chặt đến đau nhức.
“Dũng khí của ngươi đâu, mau cướp ta lại.”- Hữu Hi hướng về nam nhân lột da đang bị vũ tiễn tấn công, bay xa vài thước, nhìn Hữu Hi bị cướp đi, có chút không cam lòng.
Hữu Hi chứng kiến mười mấy nam nhân mặc quần áo giống nhau, tay cầm cung tên, nhắm ngay nam nhân kia.
Lòng Ngực Lăng Khiếu Dương cực lạnh, không giống Hoàng Bắc Thiên rất ấm áp, gương mặt cương nghị mà tuấn mỹ, lạnh lùng, còn hắn thì lãnh khốc không có chút cảm tình.

Lăng Khiếu Dương không để ý đến nam nhân kia, ngược lại đôi mắt phượng của hắn mang theo tia huyết sắc nhìn nàng, lạnh lẽo nói: “Ngươi nói xem ta phải trừng phạt ngươi như thế nào mới đáng?Huh?”.
Một câu nói đơn giản nhưng lại làm cho Hữu Hi phải run rẩy.
Lăng Khiếu Dương nói xong, liền ôm Hữu Hi rời đi, còn lại mười mấy người cùng nam nhân kia giằng co.
Hữu Hi trong lòng run rẩy, nàng trốn không được, trở về, quay về đối diện với vương phủ, là địa ngục của nàng?
Không! Hữu Hi nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn thấy cảnh vật đang hiện lên trong mắt mình.

Hoàng Bắc Thiên qua về, phía sau mang theo một nam tử thanh tú trở về khách điếm, Hoàng Bắc Thiên chứng kiến trong phòng một khoảng vắng lặng.
Không nhìn thấy Hữu Hi, chỉ có cửa sổ bị gãy nát, trong lòng thầm kêu lên không hay rồi, từ cửa sổ phi thân ra.
“Gia, người đi đâu vậy?- Nam tử hỏi một tiếng, rồi đuổi theo.

Hoàng Bắc Thiên đáp xuống mặt đất, giữ lấy một người bán đồ vật ven đường, dữ tợn, lo lắng hỏi: “Ngươi có nhìn thấy một người phụ nữ không?”
Người bàn hàng rong liền nghĩ tới người phụ nữ bị nam nhân ôm đi, vội nói: “Bị một nam nhân mang đi theo hướng kia”- Người bán hàng rong chỉ tay về một hướng.
Hoàng Bắc Thiên buông người bán hàng rong ra, thân ảnh hướng theo phương hướng kia mà đuổi theo.

Nam tử đi theo sau Hoàng Bắc Thiên, dùng cặp mắt kì quái nhìn chủ tử của mình.

Chủ tử làm sao vậy, chưa khi nào vội vàng, cấp bách như vậy, nghĩ tới hắn liền đuổi theo.
Nhưng vẫn không hề thấy bóng dánh Hữu Hi.
Hắn giương mắt thất vọng nhìn bốn phía, hai tay siết chặt.
“Chủ tử, người đang tìm gì vậy?
Hoàng Bắc Thiên trong mắt ngập tràn thất vọng, quay đầu, lạnh lùng nói: “Về thôi”.
“Vâng”.
Hai người một trước một sau, rời khỏi nơi này.

Bình Luận (0)
Comment